Bảo Mẫu Rất Bận

Chương 50




Khi xe cấp cứu chạy đi, Hách Đằng đột nhiên ngồi bật dậy kêu gào: “Đừng để bọn chúng chạy! Bọn chúng trộm chó!! Còn làm Đại Bảo bị thương!!”

Bác sĩ đè cậu xuống, “Cậu đừng kích động, cảnh sát sẽ xử lý, quần chúng xung quanh cũng có thể làm chứng cho cậu, bây giờ chó của cậu không gặp vấn đề gì lớn, nhưng của cậu thì có, đừng kích động nữa được không?”

“Được, được…” Hách Đằng gật đầu, rồi đột nhiên nhíu mày ôm đầu, “Tôi buồn nôn.”

“Biểu hiện não chấn động.” Nhân viên cấp cứu treo túi nước truyền lên, “Cậu đừng nói chuyện nữa, phía trước là bệnh viện thú y rồi, con chó sẽ xuống trước.”

“Nhất định phải dặn kĩ, rồi nói với bọn họ, đây là chó của Tô Dật Tu, là con của anh ấy, Tô Dật Tu biết tin chưa?” Cậu dặn dò luôn miệng: “Là Tô Dật Tu của bệnh viện thú y Tân An, vừa qua còn lên tivi, rất đẹp trai, rất cao, là nhân tài, tính tình tốt lắm…”

“Phải phải phải, chúng tôi biết!” Cậu mau ngậm miệng lại đi! “Nghe là biết anh ta rất rất tốt, hơn nữa khi nãy anh ta còn nói yêu cậu, nếu cậu muốn sống để gặp anh ta, và Đại Bảo của hai người, thì tốt nhất là cậu hợp tác điều trị, đã biết chưa?!!”

Hách Đằng ngậm miệng, mặt mày đỏ bừng.

“Lúc nãy anh ấy nói, anh ấy yêu tôi? Nói với anh? Nói với người khác?” Cậu lầm bầm.

“Cậu nói gì?”

“Không có gì không có gì.” Lập tức câm miệng, nhưng trong lòng thì sung sướng nổi bong bóng luôn, “Ha ha.”

“…”

Đại Bảo đến Cẩm Vinh được tiếp đãi rất long trọng, ban đầu Đại Bảo không chịu xuống xe, người ta đã chuẩn bị sẵn cả cáng cứu thương cho động vật rồi, nhưng Đại Bảo cứ nhìn đăm đăm vào Hách Đằng , lại không ai dám bế, dù sao cũng không quen, Đại Bảo lại vừa gặp kích thích mạnh, không dám chắc đã bình tĩnh lại.

Hách Đằng đưa tay ra với nó, Đại Bảo lập tức đứng lên đi đến, cọ đầu cọ miệng vào tay Hách Đằng , “Ngoan, chữa trị sớm rồi chúng ta về nhà, đến lúc đó ba và ba con cùng đi đón con, nếu con khỏi trước, thì con và ba con cùng đến đón ba, Đại Bảo giỏi nhất thông minh nhất.”

Đại Bảo kêu gừ gừ không chịu đi.

Hách Đằng đưa tay đẩy nó, “Đi mau nào, nếu không ba sẽ nôn, nôn đầy người con, con sẽ không đẹp nữa.” Nhìn Đại Bảo cổ đã trụi lông, có lông che thì không thấy, bây giờ không còn lông vết thương lộ rõ, tuy bác sĩ đã nói không sao, nhưng trong mắt cậu thì đã quá khủng khiếp rồi. Cậu chỉ muốn khóc.

Đại Bảo biết cậu đang trêu nó, làm nũng với Hách Đằng một lúc mới đi ra nằm lên cáng. Đại Bảo bị khiêng đi, Hách Đằng biết nó sẽ không sao, nhưng vẫn không yên tâm được, trước khi cửa xe đóng lại còn gào lên: “Có chuyện gì nhớ phải báo cho tôi ngay.”

Di dộng rơi mất rồi, ai liên lạc với cậu được chứ.

Tô Dật Tu hối hả đến bệnh viện, Hách Đằng đang soi dạ dày bên trong, khi được đẩy ra mặt cậu trắng bệch, đương nhiên anh biết soi dạ dày rất khó chịu, vội đi đến định an ủi Nhị Bảo vừa bị thương cả người lẫn trí.

Hách Đằng thấy anh thì trợn tròn mắt, “Sao anh lại đến đây! Đại Bảo thì sao!”

Nghe giọng cậu khàn khàn, Tô Dật Tu xoa trán cậu cùng đi vào thang máy với giường bệnh, “Có Bành Tường mà, khi nãy đã gọi điện thoại rồi, động mạch chủ không sao, cậu ấy sẽ khâu vết thương cho Đại Bảo, yên tâm, dùng chỉ thẩm mỹ, không có sẹo đâu.” Nói xong thấy Hách Đằng vẫn chưa yên tâm, vội thêm một câu: “Em từng thử kĩ thuật của anh rồi, chưa thấy của cậu ấy, lần này cho em chiêm ngưỡng.”

Hách Đằng không nói gì, xấu hổ nhìn sang hướng khác.

Tô Dật Tu hớn hở, “Cậu ta lời quá rồi, có cơ hội chữa cho cả vợ con anh luôn.”

“Đổi chủ đề khác đi, em chóng mặt.”

Hách Đằng nhíu mày cố giấu cơn đau, Đại Bảo không sao, như thế thật quá tốt, yên tâm rồi thì tinh thần cũng không căng thẳng nữa, thế là, tâm trí bay lượn một vòng rồi quay lại cơ thể, lập tức cảm thấy đau đến không thở nổi, trong bao tử cứ như có lửa đốt, còn buồn nôn.

Tuy quan hệ giữa cậu và Tô Dật Tu đã đến mức đó, nhưng chính vì là quan hệ đó, cậu mới đặc biệt chú ý đến hình tượng, ai lại mong người yêu thấy dáng vẻ như đầu trâu mặt ngựa của mình chứ.

Cố nén cơn nôn, cậu vội dặn: “Mấy kẻ trộm chó bị cảnh sát dẫn đi rồi, nhất định nhất định không được tha cho bọn chúng, em không sao hết, anh mau sang đó xem đi, em sợ họ sẽ thả bọn chúng đi mất!!”

“Không đâu không đâu, yên tâm, nếu thả thì càng tốt, anh trùm bao bố đánh cho chúng một trận.”

“Không được!” Mũi Hách Đằng cay xè, lại khóc, “Bọn chúng dùng dây thép siết Đại Bảo, dùng dây thép! Đại Bảo… Nó ngoan biết bao nhiêu, dù có lúc bướng bỉnh nhưng em cũng không nỡ nói nó một câu, bọn chúng lại dám… Hức hức hức…”

Y tá đẩy giường thấy cậu như thế liền đanh giọng trách Tô Dật Tu: “Vị người nhà này anh ra ngoài trước được không, anh ở đây gây ảnh hưởng đến tâm trạng của bệnh nhân, tình trạng của cậu ấy rất dễ chuyển biến xấu, như thế còn chữa trị gì được nữa!”

“Vâng vâng vâng, tôi ra ngoài.” Tô Dật Tu vội tránh qua một bên, “Còn hai con chó, chúng nó cứu bọn em, và một người tốt, anh ta cũng bị thương!”

“Anh biết anh biết mà!”

Tô Dật Tu không tốn nhiều thời gian đã tìm được người tốt bụng ở khoa ngoại, vết thương trông rất nặng, nhưng đáng mừng đều là vết thương ngoài da, anh biểu thị lòng biết ơn từ tận đáy lòng, hơn nữa yêu cầu anh ta làm kiểm tra toàn diện để bảo đảm thật sự không sao, chi phí đương nhiên do anh trả.

Nhưng khi ra ngoài thường anh không mang thẻ ghi nợ mà chỉ mang thẻ tín dụng, hết cách, anh dùng thẻ tín dụng rút trước hai mươi ngàn từ máy rút tiền của bệnh viện đưa cho đối phương, đồng thời nói rõ tiền điều dưỡng tiền đền bù anh sẽ trả hết, còn đưa danh thiếp của mình cho anh ta, có vấn đề thì gọi lúc nào cũng được.

“Không không không, cửa hàng tôi tự mở thì làm gì có tiền đền bù chứ, bác sĩ đã nói chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, về nhà bồi bổ chút là được rồi.

“Không được không được, tôi đi gấp quá không mang nhiều tiền, anh không chỉ cứu chó của tôi mà còn cứu người nhà tôi, tôi thật sự rất biết ơn anh.”

Cuối cùng giằng co một hồi, người kia cầm năm ngàn, vì anh ta nói có bồi thường cũng là băng trộm chó bồi thường.

Đóng viện phí xong, Tô Dật Tu liên hệ với cảnh sát, tổng cộng bốn người, bọn chúng thuộc băng nhóm chuyên trộm chó, con nào giống thường thì cân kí bán thịt, giống quý thì bán lại lấy tiền, lần này còn đánh người, cảnh sát dặn Tô Dật Tu nhờ bác sĩ giám định thương tích cho Hách Đằng, còn tên bị Đại Bảo cắn và một tên bị Hách Đằng đá thì căn cứ vào tình hình khi đó và khẩu cung của người dân xung quanh, Hách Đằng chỉ tự vệ.

Tô Dật Tu yên tâm, “Có phải còn hai con chó ở đó không?”

“Đúng, con chó nhà anh dẫn đến đó, giỏi lắm.”

“Cảm ơn sếp, tôi lập tức nhờ người sang đón chúng nó.”

Gọi điện về bệnh viện, bảo bọn họ lái xe đến đồn cảnh sát đón hai con chó về chăm sóc. Nghĩ lại thấy không còn việc gì nữa, anh lại vội đi xem Hách Đằng.

Đi đến cửa phòng bệnh, thấy hai anh cảnh sát đang vừa ghi chép vừa nắm bắt tình hình với bác sĩ bên giường Hách Đằng, sau khi Tô Dật Tu chủ động nói rõ thân phận, cảnh sát liền hỏi anh tình hình của lũ chó.

Khi cảnh sát đi rồi, Tô Dật Tu đi đến nắm bên tay phải truyền nước và truyền máu của cậu, “Có đau không?”

“Cả người đều đau.” Hách Đằng lập tức bắt đầu hầm hầm hừ hừ.

Tô Dật Tu biết cậu đau thật, ngắm khuôn mặt te tua của cậu, nói: “Em chưa soi gương đúng không?”

“Chưa…”

“Ừm.” Nói xong, anh móc điện thoại ra chụp mấy tấm, “Đề dành làm kỉ niệm.”

“A, đừng, anh xóa mau.” Không nhìn cũng biết bây giờ cậu xấu thế nào.

“Không xóa được, hàng limited đó.” Tô Dật Tu ngắm nghía vài lần rồi cất, “Sau này em không còn cơ hội để bị thương nữa, em phải đi theo sát cạnh anh mới được.”

“Bây giờ em không sao rồi mà!!” Hách Đằng tuy đang suy nhược, nhưng vẫn nỗ lực đấu tranh đòi tự do.

Tô Dật Tu cười lạnh mấy tiếng, hạ giọng, “Không sao? Nếu sức chiến đấu của em mạnh thế, còn chịu được, thì hẳn là sức chịu đựng trên giường cũng cao lắm nhỉ, đáng thương cho anh trước đây phải e dè như vậy, sợ em đau sợ em mệt, nhưng toàn do anh nghĩ nhiều thôi nhỉ.”

“…” Sao lại nhảy qua đề tài này vậy! “Em là người bị hại đó.”

“Khi nào em khỏi, anh sẽ cho em thỏa mãn.”

“…”

“Nhắm mắt lại ngủ một lát đi.”

Mặt Hách Đằng lại nhăn nhúm, “Đau quá đi.”

Tô Dật Tu ra ngoài tìm bác sĩ, bác sĩ châm vào mông Hách Đằng một mũi an thần giảm đau, không lâu sau Hách Đằng đã ngủ.

Nhìn Hách Đằng sưng to sắp bằng con heo, Tô Dật Tu dè dặt đưa tay thử dưới mũi cậu, vẫn còn thở.

Trời biết anh đã sợ thế nào, chỉ khi cậu ngủ rồi, anh mới dám để nỗi sợ của mình trào ra, sao mà em đần quá vậy! Nhưng điều khiến anh xúc động hơn là, tình cảm giữa Hách Đằng và Đại Bảo.

Anh luôn biết Afghan là loài chó không làm nũng với chủ, loài chó khác cả ngày vây quanh chủ nhân lấy lòng, chúng nó lại chỉ cao ngạo ngồi đó nhìn xa xăm. Ngày đó mua về cũng không phải để nó lấy lòng mình.

Tuy ban đầu thằng nhóc đó rất không nghe lời, nhưng bản chất của nó cũng là động vật thôi không phải sao? Rồi anh dần hiểu Đại Bảo, phát hiện không phải nó không hiểu những gì anh nói và ra lệnh, mà chỉ là không muốn làm. Nói cho cùng, trong xương tủy nó là giống chó săn xuất sắc, bây giờ ở trong nhà nghe người khác ra lệnh, đối với Đại Bảo mà nói, là chuyện không thể nhịn được.

Nhưng chậm rãi, Tô Dật Tu học được cách khác để đối xử với Đại Bảo, không phải chủ và thú cưng, mà là bạn bè và người nhà, không ra lệnh cho nó, mà nói chuyện và dặn dò. Khi sống chung nhà với nó, anh cảm thấy có thể Đại Bảo không thích mình, nhưng khi ra ngoài hay có người ngoài, anh phát hiện ra Đại Bảo rất trầm tĩnh, nó sẽ không biểu lộ tình cảm hay tỏ vẻ gì, nhưng trong cả đoàn người, nó luôn có thể nhìn thấy anh ngay, hơn nữa chỉ nhìn anh.

Giao lưu với nhiều con chó khác rồi, anh phát hiện, loài chó Afghan là như thế, tuy có lúc người ta sẽ cảm thấy chúng nó khinh thường mình, cho nên mới nói, ai đã thích chó Afghanistan đều là thích thật lòng.

Hách Đằng chăm sóc Đại Bảo, ban đầu Đại Bảo tốt với Hách Đằng là vì Tô Dật Tu, sau đó là vì bản thân Hách Đằng có duyên với nó, nhưng phát triển đến mức vì bảo vệ đối phương mà liều mạng như hiện nay, thật sự đã nằm ngoài tưởng tượng của anh.

Hách Đằng không sợ chết sao? Chắc chắn là sợ, nhưng an toàn của Đại Bảo khiến cậu quên mất chuyện đó. Đại Bảo không sợ chết sao? Tô Dật Tu muốn nói, với hiểu biết của anh về Đại Bảo, nó không sợ thật, thậm chí trong lòng nó cho là, hy sinh sinh mạng của mình cho bọn họ, là chuyện đáng làm. Đây là lòng trung thành của chúng nó, tuy bình thường được giấu rất kĩ.

Tô Dật Tu vuốt ve mái tóc và khuôn mặt bầm tím của Hách Đằng, thật sự bị cậu dọa cho mất hồn, phải cấm túc cả hai, tuy không phải lỗi của cậu, nhưng thái độ liều mạng như thế, vẫn phải cấm túc.

Đứng lên cúi người hôn Hách Đằng vẫn đang ngủ say một cái, Tô Dật Tu ra hành lang gọi điện thoại cho ba mẹ, dù thế nào, đây cũng là một cơ hội cực tốt để tình cảm tăng tiến.

Quả nhiên, mẹ Tô nghe tin rồi lập tức kéo ba Tô chạy đến. Khi tình trạng của Hách Đằng đã ổn định thì chuyển về bệnh viện gần nhà hơn, ba Tô bảo Tô Dật Tu yên tâm, nếu con bận thì cứ làm việc của con đi, ba mẹ sẽ chăm sóc Hách Đằng.

Đại Bảo ở lại Cẩm Vinh theo dõi một ngày, rồi được đón về Tân An, ngoài ra hai con chó kia đều bị thương ít nhiều, cũng đang được chữa trị, nhưng xem ra mắt nhìn của Đại Bảo cũng không tệ, ngoài vài vết thương thì sức khỏe hai con chó hoang đều rất tốt, lông hơi tệ, nhưng có thể dưỡng lại được, nhưng nhìn biết ngay một con là becgie một con là boxer.

Bành Tường rất thích boxer, vì giống chó này thân hình lớn, nhìn hơi xấu và dữ, có người sẽ sợ, nhưng trên thực thế loài chó này rất tình cảm với con người, hơn nữa lại rất vâng lời, có thể làm chó dẫn đường hoặc chó nghiệp vụ, đặc biệt là rất thích trẻ con. Tuy anh ta không có con, nhưng thích con chó này, cho nên, anh ta sẽ nhận nuôi con chó này, hơn nữa đã chọn cả tên rồi, là Đậu Lông.

Con becgie còn lại được cô y tá tiếp tân nhắm trúng, lần này thì ai biết cũng giật mình, “Sao? Con gái thì không được nuôi becgie à!”

“Không phải không phải.”

“Chính vì là con gái nên mới phải nuôi đó!” Cô nàng y tá kháng nghị.

Trong đầu Tô Dật Tu nghĩ, may mà con becgie này là cái, nếu không thì câu này hàm nghĩa quá.

“Tên em chọn được rồi, gọi nó là Đậu Phộng.”

Mấy người bình thường một chút được không! Mấy người có để ý đến cảm nhận của chúng nó không! Nhưng dường như Đậu Lông và Đậu Phộng rất thích tên mình, vì chúng nó cứ vẫy đuôi suốt.

Vấn đề hai con chó đã được giải quyết, Hách Đằng nằm trong viện cũng thở phào. Khi Đại Bảo dưỡng thương ở Tân An, Dư Quang có dẫn Tráng Tráng đến thăm một lần, Tráng Tráng thấy Đại Bảo bên trong thì rất kích động, tình cảm của nó dành cho Đại Bảo rất nồng nhiệt, tuy đã có chuyện kia, nhưng Tô Dật Tu luôn cảm thấy, quan hệ của chúng nó đã vượt qua ngưỡng bạn bè, nhưng chưa đến mức độ yêu đương.

Ai nói hai con chó không thể là anh em tốt chứ! Chỉ là giữa chặng có vài chuyện nhỏ xảy ra thôi! Hơn nữa, Đại Bảo đâu có làm gì Tráng Tráng chứ, ai, nhưng thấy Tráng Tráng nhiệt tình như thế cũng rối trí lắm.

Dư Quang vỗ vai Tô Dật Tu, “Chuyện của hai con chó, để chúng nó tự giải quyết đi.”

“Đại Bảo sắp làm cha rồi.”

“Tôi cảm thấy loài chó rất trung thực với tình cảm của mình, thích là thích, ghét là ghét, anh cứ bắt nó ghét con chó nó thích, thật ra chúng nó không làm được đâu. Về mặt này, chúng nó đơn giản hơn con người nhiều.”

“Nếu tư duy của chúng nó có thể phức tạp đến thế, thì sớm muộn gì chúng nó cũng thống trị thế giới.”

Đương nhiên Đại Bảo nghe thấy tiếng của Tráng Tráng, nó nhìn Tráng Tráng nằm dán sát vào cửa sổ, vẫy đuôi một cái. Nhưng, suy nghĩ của Đại Bảo thật sự rất khó đoán. Tô Dật Tu dứt khoát không thèm đoán nữa, anh tin Đại Bảo tự có suy nghĩ của nó, nó tự biết cách giải quyết.

Kết quả giám định là Hách Đằng bị thương nhẹ, tống hết những tên trộm chó vào tù, đồng thời phải bồi thường dân sự cho Hách Đằng Tô Dật Tu và người tốt bụng bị thương kia. Tuy số tiền không lớn, nhưng biểu thị rằng hành vi của những kẻ đó là phạm pháp.

Chỉ có điều không thể bồi thường được cho Đại Bảo, vì Đại Bảo không phải người, nhưng Tô Dật Tu và Hách Đằng sẽ càng yêu thương nó hơn.

Ở chung một thời gian, ấn tượng của mẹ Tô và ba Tô về Hách Đằng càng lúc càng tốt, nhưng, “Hai đứa đang làm gì đó!!” Ba Tô thấy con mình lại kéo Hách Đằng hôn hôn hôn, rống lên.

Tô Dật Tu chỉnh áo lại cho Hách Đằng, “Cậu ấy gài lệch nút, con đang gài lại.”

“À.” Ba Tô tặc lưỡi, “Bao nhiêu tuổi rồi mà đến nút áo cũng không biết gài. Bảo Tô Dật Tu gài cho con đi.”

“…”

Ba Tô phải tự lừa mình dối người là vì cái gì chứ!

Cổ Đại Bảo bị xén mất một mảng lông, trống một khoảng ở giữa, rất khó coi, Hách Đằng trực tiếp xén ngắn lông cho nó, không chỉ cắt bớt tóc mà còn chẻ mái ba bảy, ngầu xỉu luôn.

“Trông hâm quá!” Tô Dật Tu chê.

Đại Bảo và Nhị Bảo đuổi anh chạy khắp nhà không tha, cuối cùng chiến tranh chấm dứt khi Tô Dật Tu làm cho Nhị Bảo xỉu.

Ba tháng sau, con của Đại Bảo ra đời. Tổng cộng bốn con, ba đực một cái. Tô Dật Tu lấy một cặp, một con xám nhạt, một con vàng.

Lại hai tháng sau, Tô Dật Tu đón hai cục cưng về nhà, Hách Đằng ôm Tiểu Bảo đặt trước mặt Đại Bảo, “Đại Bảo, đây là con gái và con trai của con!”

Đại Bảo nhìn một cái, quá xấu! Rồi đi.

Hách Đằng rất buồn phiền.

“Chờ lớn một chút sẽ đẹp mà!! Con không được chê bai chúng nó!!!”

Tô Dật Tu ngồi cạnh thích chí, “Đúng là xấu thật.”

“Anh câm miệng!” Hách Đằng nhìn hai con chó con đang nhìn mình đầy ngây thơ, đáng yêu hơn Đại Bảo nhiều, cũng đáng yêu hơn Tô Dật Tu, hừ, “Con gái em muốn đặt tên là Elizabeth.”

“Được. Tô Dật Tu đồng ý, “Con trai anh cũng nghĩ xong rồi, tên Thái Tử.”

Phắc phắc phắc!!!

Rõ ràng là rất có khí thế!!

“Vậy em đổi tên được không? Con này tên Nữ Hoàng.”

“Tên là Elizabeth, quyết định vậy đi.”

“Anh cũng thấy tên em đặt rất hay đúng không!!” Hách Đằng ôm hai con chó con âu yếm.

Tô Dật Tu đứng lên nói: “Dễ gọi dễ nhớ, rút gọn lại thành Ely là được.”

“Phắcc!!”

Tối đến giờ ngủ, hai đứa nhỏ không nghe lời cứ chạy lăng quăng trong phòng khách, Đại Bảo đi tới, tha Ely và Thái Tử về ổ của nó, khóa cửa.

Tráng Tráng tìm được một con Golden cái, nhưng nó vẫn rất thích chơi cùng Đại Bảo, nói theo cách của Hách Đằng là, có thể là do khí chất, khí chất của Đại Bảo quá cao, Tráng Tráng rất sùng bái nó. Tô Dật Tu bảo cậu nói bậy, nhưng Hách Đằng vẫn vững tin, Đại Bảo nhà cậu có sức hấp dẫn thế đó, vì Đậu Lông và Đậu Phộng thấy Đại Bảo là lại tiền hô hậu ủng, Đại Bảo thì vẫn thong dong cao ngạo tao nhã bước đi.

Hách Đằng thấy rất thỏa mãn, vì giữa chúng nó là thật lòng.

Chó nhỏ có chó lớn chăm, sinh hoạt nhanh chóng vào nề nếp, thói quen của Đại Bảo rất tốt, cho nên hai con chó con cũng rất nhẹ nhàng, tuy nhìn như Đại Bảo không quan tâm tới chúng nó, nhưng trên thực tế, lúc nào Đại Bảo cũng quan tâm con nó, chỉ có phương thức lạ thôi.

Tình cha quả nhiên cao như Thái Sơn vậy.

Lần này Tô Dật Tu nghe phải câu này cũng bóp trán.

Hách Đằng ngày ngày tự tay làm rất nhiều đồ ngon cho chúng nó, còn dặn Tô Dật Tu mang theo cho cả Đậu Phộng và Đậu Lông ăn, đương nhiên Tráng Tráng cũng có phần. Thời gian Tô Dật Tu ghen càng lúc càng dài, Hách Đằng đương nhiên phải bỏ càng nhiều thời gian ra để dỗ dành, dần dà, cậu quên sạch sẽ chuyện mình dự định mở lớp dạy kèm.

Có một lần vì Hách Đằng nói mười câu hết tám câu là Thái Tử với Ely, còn lại hai câu là Đại Bảo, Tô Dật Tu cảm thấy địa vị của mình trong nhà đã rơi tõm xuống cuối, anh thể hiện sự bất mãn mạnh mẽ, không thèm nói chuyện với Hách Đằng cả một ngày.

Khi về nhà, Hách Đằng bảo Tô Dật Tu nhắm mắt lại.

“Anh Nhất Hưu, tuy có lúc em bỏ quên anh, nhưng, trong tim lẫn trong lòng em, lúc nào cũng khắc tên anh, cho nên anh không phải giận đâu.” Cậu đặt gì đó vào tay Tô Dật Tu, “Em nộp hết toàn bộ.”

Tô Dật Tu mở mắt ra, thấy trong tay mình là một chiếc thẻ ngân hàng và một bản hợp đồng bán nhà, “Đây là?”

“Em bán nhà của em rồi, vì bán gấp nên chưa phải giá cao nhất, nhưng em đã chuyển hết tiền vào thẻ này, đưa cho anh hết.” Hách Đằng đỏ mặt cúi đầu, hơi bất an, phải biết, ý nghĩa căn nhà đó đối với cậu rất lớn. “Em không còn đường lui nào nữa rồi.” Đời trước nhà cậu bị hai tên cặn bã kia bán mất, đời này cậu giữ chặt căn nhà trong tay, cậu từng nghĩ mình có thể sẽ cô độc không nơi nương tựa, căn nhà đó là chốn an toàn cuối cùng của cậu.

Bây giờ cậu đã bán nhà rồi…

Hách Đằng ngẩng đầu nhìn Tô Dật Tu, “Sau này anh không được không thương em. Em mất nhà rồi.”

Tô Dật Tu ôm chầm lấy cậu, “Sao lại mất! Ở đây luôn là nhà của em.” Anh ôm mặt Hách Đằng, “Anh đã nghĩ lâu rồi, chúng ta kết hôn đi.”

Sau khi giật mình, Hách Đằng hạnh phúc cười rạng rỡ: “Được.”

END

Ps: Tô Dật Tu: Kết hôn.

Hách Đằng: Kết hôn!

Tô Dật Tu: Vào động phòng!

Hách Đằng: Khoan đã! Chỉ mới nói kết hôn, nhưng vẫn chưa làm mà.

Tô Dật Tu: Một loại nghi thức thôi mà, anh tin là đổi sang nghi thức khác em cũng sẽ thích. Đây là nghi.thức.kết.hôn của đôi ta!