Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 43




Nhậm Dịch cao lớn hơn cậu nhiều, nên tựa lên vai cậu rõ ràng là điều không thích hợp lắm. Thế nhưng một động tác không thích hợp đó đã đủ làm tim Diệp Nam đập rộn một hai giờ đồng hồ, cảm giác sắp bị bệnh tim mất rồi.

Nhậm Dịch có vẻ mệt thật, sau khi toàn bộ đèn được tắt, anh gỡ miếng che mắt xuống cầm trong tay, tựa vào vai Diệp Nam ngủ tiếp.

Thấy Nhậm Dịch khẽ động đậy, Diệp Nam lập tức nhìn về phía anh, những sợi tóc trên đỉnh đầu Nhậm Dịch khẽ khàng lướt qua má cậu, như thể đang nhẹ nhàng quẹt lên trái tim. 

Diệp Nam hít sâu một hơi, lại cúi đầu lần nữa. Lúc này cậu mới để ý rằng lông mi Nhậm Dịch dài thật đấy. Thảo nào mỗi lần Nhậm Dịch rũ mắt người khác thì cậu cũng cảm thấy rất dịu dàng…

Diệp Nam nhận ra trên hàng mi của Nhậm Dịch có hai sợi lông chập với nhau, có lẽ là một trong hai sợi ấy đã rụng mất. Cậu đưa tay lên không chút do dự, muốn lấy sợi lông mi rụng kia ra, tránh để nó rơi vào mắt Nhậm Dịch khi anh chớp mắt. Cậu quá hiểu cảm giác khó chịu lúc bị lông mi rơi vào mắt mà.

Nhưng khi tay cậu khẽ chạm vào vùng da dưới mi mắt Nhậm Dịch, hàng mi anh đột nhiên rung lên.

Diệp Nam:.…..

Cậu suýt ngừng thở ngay lập tức.

May mà Nhậm Dịch không tỉnh hẳn mà chỉ hơi cựa đầu, tìm một chỗ thoải mái hơn trên hõm vai Diệp Nam rồi lại ngủ say. Vậy là Diệp Nam không dám nhúc nhích nữa.

Thời gian đã vào khuya, Diệp Nam cũng dần cảm thấy buồn ngủ, cố gắng ngồi vững tại chỗ, đầu không dám cựa quậy, cứ thế nhắm mắt thôi miên bản thân. Tuy không có chăn gối quen hơi và không được nằm trên chiếc giường quen thuộc nhưng vẫn còn Nhậm Dịch mà mình thân thuộc ở bên. Chắc chắn có thể vào giấc thành công.

Lúc này có một tiếp viên hàng không đi ngang qua, trong cơn mơ màng, Diệp Nam nghe thấy bên tai mình có một giọng nói thân quen đang nói gì đó.

Tiếp viên hàng không trả lời: “Được, xin ngài chờ một chút.”

Một lát sau, lại là tiếng bước chân tiến lại, trên người cậu có thêm một cái chăn.

Diệp Nam được Nhậm Dịch kéo lại gối lên đùi anh, sau đó được tấm chăn kia bao lấy cơ thể. Cánh tay Nhậm Dịch đặt lên eo cậu, siết chặt lại như một tư thế bảo vệ. Chứng quen giường của Diệp Nam cứ vậy bị đẩy lùi, cậu chìm vào giấc mộng một cách êm ả thư thái.

Câu hỏi luôn quẩn quanh trong đầu cậu rốt cuộc cũng bay biến mất dạng, vậy nên cậu không thể nhận được câu trả lời…

Chẳng phải Nhậm Dịch đã ngủ rồi sao? Sao tự dưng lại lấy chăn cho cậu, rồi còn điều chỉnh vị trí như vậy chứ?

Đến tận lúc máy bay sắp hạ cánh, Diệp Nam mới tỉnh giấc bởi tiếng loa thông báo. Cùng lúc ấy, ý thức chưa tỉnh táo của Diệp Nam hoàn toàn bị phá vỡ bởi một tràng khóc nhè vang lên từ ghế trước. Khi cậu nhận ra tiếng khóc ở đằng trước là Tiểu Hổ thì cậu nhóc đã lu loa được một phút đồng hồ.

Tiểu Hổ bị gắt ngủ rất nặng, lúc tỉnh dậy lại không thấy đống đồ chơi trong phòng nên càng không thể yên lòng. Ôn Bình mặt không đổi sắc dỗ Tiểu Hổ mấy câu, càng làm nhóc khóc hết cả hơi.

Diệp Nam vô cùng lo lắng, đứng bật dậy khỏi ghế ngồi, định qua bế Tiểu Hổ.

“Để anh đi.” Nhậm Dịch đã đứng lên trước cậu.

Khi đứng lên, Nhậm Dịch còn nhẹ nhàng đắp chăn lên người Diệp Nam, đầu ngón tay hơi lướt trên tóc cậu. Diệp Nam giật mình, ngơ ngác ngước mắt nhìn theo bóng lưng Nhậm Dịch đi đến ghế trên.

“Ôn Bình, cậu tháo dây an toàn cho Tiểu Hổ trước đã.” Diệp Nam nghe thấy tiếng Nhậm Dịch nói.

Ôn Bình lập tức làm theo. Sự kìm hãm trên người Tiểu Hổ đã được loại bỏ, khiến cảm xúc khó chịu của cậu bé cũng giảm đi hơn nửa.

Nhậm Dịch ôm Tiểu Hổ, dựa lưng vào ghế ngồi đằng sau, nhẹ nhàng vỗ về trấn an mấy câu.

“Papa, con muốn về nhà.” Tiểu Hổ rưng rưng nước mắt, giọng nói đầy vẻ đáng thương xen lẫn tiếng khóc nức nở.

“Đợi đến khách sạn rồi nói nhé, bây giờ còn đang ở trên máy bay, Tiểu Hổ nghe lời ngồi thêm một chút rồi papa sẽ đưa con đi lấy hộp đồ chơi ngay đây.” Nhậm Dịch bảo.

Tiểu Hổ vừa nghe thấy hộp đồ chơi của mình không bị mất thì lập tức bị thu hút sự chú ý.

“Khi nào con được chơi đồ chơi ạ?” Tiểu Hổ lại lên tiếng, mong muốn cũng được thay đổi.

“Máy bay hạ cánh rồi thì lúc nào cũng được.” Nhậm Dịch bảo đảm với nhóc.

Nhậm Dịch để Ôn Bình thắt lại dây an toàn cho Tiểu Hổ, sau khi kiểm tra xong, anh mới về ngồi ghế của mình.

Diệp Nam luôn ngẩng đầu dán mắt vào anh, trong mắt đầy nét kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Diệp Nam thấy Nhậm Dịch dỗ con. Cậu vốn tưởng Nhậm Dịch không biết “dỗ dành” là gì, không ngờ rằng Nhậm Dịch vận dụng phương pháp này vô cùng tốt. 

Song cậu ngẫm lại, Tiểu Hổ hơn ba tuổi rồi, trong ba năm qua, chắc chắn Nhậm Dịch đã phải gặp phải nhiều tình huống bất ngờ hơn những gì cậu tưởng. Và Nhậm Dịch đã giải quyết chúng một cách suôn sẻ, lại còn chăm Tiểu Hổ lớn lên khỏe mạnh bình an đến giờ.

Tiểu Hổ thực sự rất may mắn khi có được một người cha như Nhậm Dịch, Diệp Nam nghĩ bụng.

Nhậm Dịch đưa tay lên đặt trên đỉnh đầu Diệp Nam, vuốt nhẹ tóc cậu, khẽ nhắc: “Thắt dây an toàn cẩn thận nào, em cũng thế đấy.”

Diệp Nam lập tức ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn thắt lại dây an toàn.

Nhậm Dịch đã hứa sẽ cho Tiểu Hổ chơi hộp đồ chơi ngay khi máy bay hạ cánh, Diệp Nam cũng hẹn chơi cùng nhóc khoảng một giờ trước khi đi ngủ. Thế nhưng khi cả nhà bắt xe từ sân bay về đến đại sảnh khách sạn thì đồng hồ trên tường đã điểm hai giờ sáng.

Tiểu Hổ gục trên vai Ôn Bình, mắt díu lại không hé nổi nữa, sau khi làm xong thủ tục nhận phòng thì được Ôn Bình bế lên phòng luôn.

Tuy Diệp Nam không ngủ nhưng ngồi trên máy bay lâu như vậy nên khó tránh khỏi cảm thấy hơi mệt mỏi. Cậu đi theo Nhậm Dịch vào phòng khách sạn. Nhậm Dịch bảo cậu đặt hành lý xuống, cậu đặt. Nhậm Dịch bảo cậu đi tắm trước, cậu vào phòng ngay. Cậu y như một con robot, chẳng buồn tự suy nghĩ gì nữa.

Khi tắm rửa xong thì Diệp Nam đã tỉnh táo kha khá, chợt phát hiện mình lại quên lấy quần áo sạch để thay. Cậu muốn mở cửa phòng tắm ra ngoài lấy quần áo mới vào, nhưng bỗng kịp lấy lại ý thức, nhìn bản thân đang trần truồng trong gương.

Diệp Nam lại vội vàng chốt cửa phòng tắm, nhìn mình trong gương mà khóc không ra nước mắt. Tại sao lại xảy ra tình huống này….

Quần áo sạch của cậu chắc tám phần mười vẫn ở trong vali. Lại làm phiền Nhậm Dịch lấy đồ mới cho cậu thì thôi đi, sợ rằng anh ấy muốn lấy quần áo sạch cho cậu lại phải tốn thêm thời gian tìm tòi trong vali một lúc mới thấy được.

Cậu nhanh chóng ngẫm lại những thứ cất trong vali, có thứ gì không được để Nhậm Dịch thấy không nhỉ…

Lúc này, cánh cửa mà cậu đang tựa lưng lên bị gõ hai cái.

“Sao vậy?” Giọng nói trầm trầm của Nhậm Dịch truyền vào từ ngoài cửa.

Mặc dù hơi ngại ngùng nhưng Diệp Nam vẫn thật thà trả lời: “Em quên mang quần áo vào đây rồi, có thể phiền anh lấy giúp em được không? Nó ở góc phải trong vali hành lý của em…”

“Em tắt hệ thống thông gió trong phòng tắm trước đã.” Nhậm Dịch nói.

Diệp Nam làm theo ngay. Vừa nãy cậu lúng túng xấu hổ quá nên quên mất chuyện quạt thông gió trong phòng tắm vẫn thổi gió vù vù, bây giờ mới cảm thấy người hơi lành lạnh vì không mặc quần áo.

Không lâu sau, Nhậm Dịch quay lại, gõ cửa. Diệp Nam mở hé cửa một chút, để anh chìa quần áo lại gần. Rồi cậu dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo gọn gàng.

Ra khỏi phòng tắm, mặt Diệp Nam đỏ bừng, lí nhí hỏi: “Ngại quá đi mất.”

Nhậm Dịch không nói gì, kéo tay cậu dẫn đến bên giường, đến khi tay cậu bớt lạnh mới buông ra.

“Anh đi tắm đây, nếu em lạnh thì mở máy sưởi nhé.” Nhậm Dịch dặn dò.

Thật ra Diệp Nam không lạnh chút nào…

Một khi cảm nhận được sự quan tâm săn sóc thầm lặng của Nhậm Dịch thì dư vị sẽ rất đậm sâu.

Cậu ngả người lên giường, tay trái bấm tay phải, hồi tưởng cảm giác khi Nhậm Dịch miết tay mình trong lòng bàn tay. Cậu kéo chăn trùm kín mặt, khẽ cười trộm.

Phản ứng đầu tiên của Nhậm Dịch sau khi anh bước ra khỏi phòng tắm là ngẩng đầu kiểm tra máy điều hòa trong phòng. Bản thân anh có thể chất không sợ lạnh. Lúc mới vừa về phòng, anh cầm điện thoại xử lý một vài công việc nên chưa kịp bật máy sưởi. Song chỉ lo cơ thể Diệp Nam hơi khó thích nghi với với thời tiết ở thành phố nhỏ phía bắc này. Anh phát hiện máy sưởi vẫn tắt, hơi cau mày, quay người tìm điều khiển từ xa.

Diệp Nam vốn đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng động bèn nhổm dậy.

“Đắp kín chăn mà em còn chưa mở máy sưởi?” Nhậm Dịch quay lưng về phía cậu, cầm điều khiển điều chỉnh nhiệt độ.

Diệp Nam bất ngờ nhào đầu về đằng trước khiến anh không kịp chuẩn bị tâm lý, làm anh lả đả lùi về sau nửa bước. Diệp Nam bổ nhào lên lưng Nhậm Dịch, vì muốn ôm đôi vai anh nhưng người cậu lại không đủ cao nên đành nhảy lên chút đỉnh. Kết quả là cậu buộc phải vắt vẻo trên lưng Nhậm Dịch, hai chân cố gắng quặp lên eo anh.

Đặt tay vào đâu cũng thấy sai sai, cậu níu lấy áo Nhậm Dịch nhưng không dám dùng lực, chỉ gắng gượng được mấy giây thì cảm thấy mình sắp tụt xuống đến nơi. Nhậm Dịch nhận thấy người trên lưng đang vật vã giãy giụa, anh trở tay ra sau lưng, túm lấy áo Diệp Nam, xốc người cậu lên. Thế rồi thành ra Diệp Nam lại bị Nhậm Dịch cõng, tư thế còn hơi chật vật, lúng túng xấu hổ đỏ bừng mặt.

“Em muốn làm gì?” Nhậm Dịch mỉm cười.

“Chỉ là.” Diệp Nam ghé sát bên tai Nhậm Dịch, thì thầm: “Chỉ là muốn ôm anh một cái thôi.”

Nhậm Dịch bỗng im lặng mất vài giây, Diệp Nam đang lo liệu nói sai điều gì hay không thì chợt thấy Nhậm Dịch nhẹ nhàng đặt mình xuống đất.

Nhậm Dịch xoay người kéo Diệp Nam lại, để cánh tay Diệp Nam ôm quanh eo anh. Anh nhích người tới gần Diệp Nam, cho đến khi hai bên kề sát vào nhau, ôm lấy làm một..

“Ôm như này à?” Nhậm Dịch khẽ hỏi.

Sao anh lại nói câu này bằng chất giọng như vậy nhỉ, quá là phạm quy đấy, Diệp Nam nghĩ thầm.

Cậu nhắm mắt tựa đầu lên vai Nhậm Dịch, cánh tay siết lại, ôm eo Nhậm Dịch chặt hơn nữa. Nếu được cho phép thì cậu sẽ càng làm càn.

“Sáng mai bảy giờ phải dậy, còn dẫn Tiểu Hổ đến đảo Tinh Lan ngắm sương mù nữa.” Nhậm Dịch bỗng lên tiếng.

Diệp Nam hơi ngẩn người, lại nghe Nhậm Dịch nói tiếp: “Nhiệt độ ở đây thấp hơn thành phố Ninh vài độ. Nếu nghỉ ngơi không đủ, sức miễn dịch bị giảm sút thì sẽ dễ bị cảm lạnh lắm đấy.”

“Trong ba ngày trên đảo, có mấy trò chơi cần có người chơi cùng Tiểu Hổ nên cũng phải giữ gìn thể lực.” Nhậm Dịch nói.

Biểu cảm của Diệp nam từ thắc mắc chuyển sang hoang mang. Nhậm Dịch nói câu nào cậu đều nghe lọt câu nấy, nhưng cậu không hiểu vì sao anh lại nhắc đến mấy chuyện này.

“Nếu không phải để tâm đến mấy chuyện này thì anh sẽ để em dậy muộn một chút, hoặc là không rời khỏi gian phòng này thì hơn.”

Nhậm Dịch áp đôi môi lên vành tai cậu, sau khi dứt lời đột nhiên cảm thấy khá buồn bực, bèn cắn nhẹ lên chóp tai Diệp Nam.