Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 25: Lo lắng




Diệp Nam băng qua vạch kẻ đường, chạy như bay đến bên hông xe Nhậm Dịch. Cậu nhìn qua cửa kính, lờ mờ thấy Nhậm Dịch gật đầu ra hiệu, bèn tự giác bước tới phía ghế phụ lái kéo cửa. Lần đầu kéo không được lại tiếp tục thử lần hai.

Nhậm Dịch ngồi trong xe nhìn cậu, mở cửa xe ra.

Diệp Nam vừa lên xe đã nở nụ cười vui vẻ, hỏi anh: “Ngài Nhậm xong việc rồi sao?”

Thấy Nhậm Dịch không nói lời nào, cậu tìm từ khác lặp lại lần nữa: “Nhậm Dịch, anh xong việc rồi à?”

“Xong rồi.” Lúc này Nhậm Dịch mới đề thấp giọng trả lời.

Diệp Nam thở phào, cẩn thận thắt dây an toàn cho kĩ mới xoay đầu đưa mắt liếc nhìn Nhậm Dịch, không kìm được mà bật cười thành tiếng. Ánh mắt Nhậm Dịch toát lên vẻ nghi hoặc.

Diệp Nam chỉ vào mình, cười nói: “Tôi hay nói nhầm còn anh lại luôn nghiêm khắc. Như vừa nãy, tôi lỡ dùng cách xưng hô cũ thế là anh bơ tôi ngay như thể muốn phạt tôi thật nặng vậy.”

Nhậm Dịch hơi cong khóe miệng, dường như cũng cảm thấy thú vị. 

Diệp Nam cười một lúc lâu mới ngừng, đôi mắt sáng trong trẻo nhìn về đối phương: “Vậy phiền anh đưa tôi tới nhà trẻ, Nhậm Dịch.”

Nhậm Dịch ừ một tiếng, đánh xe ra khỏi bãi đỗ xe. Khi quẹo xe qua ngã tư, họ trùng hợp thấy Ký Tương cưỡi mô tô băng qua đường theo tín hiệu đèn. Nhậm Dịch quay đầu lia mắt nhìn Diệp Nam.

Anh phát hiện Diệp Nam không nhìn mình, cũng chẳng để ý tới Ký Tương vừa lướt qua.

“Nhậm Dịch, hôm nay anh có chuyện phải về gấp à?” Diệp Nam khẽ hỏi.

“Không.” Nhậm Dịch đáp, “Là vì nghe nói có chuyện nên mới tới đón em, để em khỏi lo lắng.”

Khỏi lo á? Lo gì cơ?

Diệp Nam nhìn anh với vẻ thắc mắc.

Nhậm Dịch tiếp tục: “Em đứng ở thư viện có gặp ai không?”

Diệp Nam hết hồn, vô thức muốn lắc đầu, nhưng sau nhiều lần quan sát biểu cảm của Nhậm Dịch ngồi kế bên, cậu thấy rằng nếu mình cố tình gạt anh thì anh sẽ không vui.

Diệp Nam suy nghĩ chốc lát, trả lời: “Hôm nay ở triển lãm tôi bắt gặp một người, trông rất giống một người quen cũ của anh, nhìn trạng thái của anh ta có vẻ không ổn lắm, cho nên…”

Tuy lời nói của cậu hơi nửa úp nửa mở nhưng Nhậm Dịch vẫn có thể nghe hiểu.

Quả nhiên, Nhậm Dịch lạnh lùng hừ một tiếng: “Hắn ta hoàn toàn không phải là bạn cũ của tôi.”

Ngừng giây lát, Nhậm Dịch bổ sung: “Thầy Tương quản lý thư viện gọi điện thoại báo tôi biết hôm nay Quý Quân đã tới trường.”

“Thì ra anh đã biết rồi.” Diệp Nam kinh ngạc, “Vậy nên mới không muốn tới thư viện ư?”

“Hôm nay tôi có việc bận thật, vì vậy mấy hôm trước tôi đã báo vắng mặt với thầy Tương.” Nhậm Dịch giải thích, “Khi ấy tôi gọi điện cho em cũng là lúc tôi nghe tin Quý Quân đến trường, nên tôi mới thay đổi quyết định.”

Diệp Nam hỏi nhỏ: “Vì anh ta xuất hiện nên anh thay đổi quyết định sao?”

“Vì hắn đã đến đây, mà em cũng ở đó.” Nhậm Dịch nói.

Diệp Nam thực sự chưa hiểu lắm. Dù sao thì mình cũng chiếm một nửa nguyên nhân, cậu phát hiện trong lòng cũng hơi hài lòng, vui vui.

“Em đã nói gì với cậu ta?” Nhậm Dịch đánh vô lăng, hỏi.

“Nói…” Diệp Nam cân nhắc một chút, “Mỗi một câu thôi. Anh ta hỏi tôi có thấy anh hay không, tôi bảo không, sau đó anh ta chẳng thèm để ý tôi nữa.”

Nhậm Dịch: “Vậy là tốt rồi.”

Diệp Nam cảm thấy hơi khó hiểu, tốt chỗ nào cơ? Xe dừng ở ngã tư đường, Nhậm Dịch cuối cùng cũng được giải phóng hai tay. Anh chụp lấy bàn tay trái của Diệp Nam, nhẹ nhàng nắm lấy.

Diệp Nam:!!!

Sao lại làm thế này?

“Nếu sau này gặp phải tình huống tương tự, em không cần xử lý giúp tôi, tránh xa một chút rồi báo lại cho tôi là được.” Nhậm Dịch dặn.

Diệp Nam chăm chú suy xét tính khả thi của lời đề nghị này, hỏi: “Anh ta từng tìm anh rất nhiều lần à?”

“Tôi đã nghe người ta báo mấy lần nhưng chưa hề thấy tận mắt.” Nhậm Dịch đáp.

“Chưa từng thấy dù chỉ một lần?” Diệp Nam giật mình.

“Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chỉ chạm mặt hắn một lần, là do khi ấy hắn đòi gặp tôi để xin lỗi.” Nhậm Dịch ngừng một lát, giọng điệu luôn duy trì sự bình thản, “Chỉ lần ấy thôi đã đủ khó chịu rồi, tôi cho rằng không cần phải có lần thứ hai.”

Diệp Nam gật đầu. Cậu dần dần thấu hiểu tính cách của Nhậm Dịch. Đối với những thứ không thể kiểm soát được ví dụ như mấy lời đồn thổi, anh không dốc sức thanh minh làm sáng tỏ, tuy vậy cũng chưa từng dung túng cho kẻ chủ mưu. Trông thì khá lịch thiệp, nhã nhặn nhưng thực tế lại là người rất bá đạo, quyết đoán.

Nhậm Dịch chở Diệp Nam tới nhà trẻ, khi Tiểu Hổ được Diệp Nam đón ra, cậu nhóc phát hiện ba cũng có mặt rồi, vui khỏi phải bàn. Nhưng lúc chạy tới cạnh chiếc xe nó đột nhiên lùi lại một khoảng, nhìn chằm chặp vào ghế phó lái, chẳng dám tiến lên tiếp.

Diệp Nam vội vàng bế nó ra phía hàng ghế sau.

“Tiểu Hổ đi nhầm rồi, chỗ ngồi của em ở đây cơ mà.” Diệp Nam nói.

“Nhưng mà, chú Lăng Sơ…” Tiểu Hổ vẫn nhìn chằm chằm sang ghế phó lái, nắm cửa xe không chịu lên.

“Chú Lăng Sơ không có ở đây, Tiểu Hổ không cần sợ.” Diệp Nam dỗ dành.

Lúc ấy Tiểu Hổ mới yên tâm, tự trèo lên. 

Diệp Nam về biệt thự nhà họ Nhậm, chơi cùng Tiểu Hổ một lúc rồi xuống nhà bếp học cách làm một món ăn với dì Tiêu. Sau khi xong việc, cậu về phòng khách, cậu nhận ra Nhậm Dịch vẫn thường đóng đô làm việc ở thư phòng chẳng biết từ lúc nào đã xách laptop xuống ngồi bên cửa sổ sát đất.

Cậu bèn cầm điện thoại ngồi xuống thảm tatami trước mặt Nhậm Dịch. Bầu không khí y như khi  họ ở bên nhau đêm hôm ấy. Diệp Nam nghĩ bụng. Nhưng so với đêm đó thì cũng có nhiều điểm khác biệt. Một trong số đó, rõ ràng nhất chính là Tiểu Hổ chạy nhảy khắp nơi.

Tiểu Hổ lúc thì cầm một chiếc máy bay đồ chơi chu mỏ làm thành tiếng động cơ lao tới, lúc lại đẩy một đoàn tàu nhỏ đụng vào bên chân Diệp Nam. Nhóc không dám làm phiền pa pa Nhậm Dịch đang bận rộn làm việc nên đổi lại Diệp Nam sẽ được chọn làm đối tượng để nó “quấy rầy”.

Diệp Nam vốn dĩ chỉ cầm điện thoại làm màu thôi. Cậu chỉ nhìn mọi người tám chuyện trong nhóm chat câu lạc bộ mà cậu mới gia nhập, không thì lại xem Ký Tương spam nhiệt tình trong vòng bạn bè.

Tiểu Hổ lại gần cậu, cậu đều nhoẻn miệng cười  chiều ý nó, điều này làm cho Tiểu Hổ càng cao hứng, cuối cùng suýt thì ném một chiếc Gundam trúng người Diệp Nam.

“Tiểu Hổ qua chỗ khác chơi đi, đừng quấy rầy anh con.” Nhậm Dịch bảo.

Diệp Nam hơi ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn. Nhậm Dịch vốn đang đeo tai nghe nghe cấp dưới báo cáo công tác, cậu cứ tưởng rằng Nhậm Dịch không chú ý đến cậu và Tiểu Hổ. 

Mặc dù hơi cụt hứng nhưng Tiểu Hổ vẫn ôm Gundam ra chỗ khác. Tuy rằng rất muốn sang chơi với Tiểu Hổ nhưng Diệp Nam không tài nào dứt bỏ được bầu không khí hiện tại, cậu thầm xin lỗi Tiểu Hổ, vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Diệp Nam liếc mắt nhìn Nhậm Dịch, cũng học theo mà kết nối tai nghe với điện thoại, dù cậu thật sự không cần dùng tai nghe cho lắm, nếu có thì cũng chỉ là đôi ba tin nhắn thoại từ Ký Tương hay một vài video về trẻ con mà Trương Thiếu chia sẻ trong nhóm chat câu lạc bộ mà thôi.

Diệp Nam mở một chiếc tin nhắn thoại của Ký Tương, nghe cậu ta lảm nhảm bóc mấy chỗ khiến cậu ta không hài lòng ở nhà hàng mà mình đang làm công. Chốt lại Ký Tương và ông chủ chẳng “hợp phong thủy” nhau, cậu ta lại cuốn gói chuồn lẹ.

Diệp Nam nhoẻn miệng lặng lẽ mỉm cười, mở bàn phím đáp lại Ký Tương.

Mới hồi âm được dăm ba câu, cậu nghe thấy một tiếng nói trầm thấp dội vào từ bên ngoài tai nghe: “Đang nói chuyện với ai vậy?”

“À, là Ký Tương, người bạn từng đến đây gặp chúng ta.” Diệp Nam tháo tai nghe trả lời.

Cậu phát hiện Nhậm Dịch chưa hề bỏ tai nghe xuống, đồng thời mắt vẫn dán vào chiếc laptop trước mặt. Sao Nhậm Dịch lại biết mình đang nói chuyện phiếm nhỉ? Diệp Nam đầy vẻ thắc mắc. 

“Quan hệ của em và cậu ta tốt thật.” Nhậm Dịch nói.

“Phải, lần trước cậu ấy tới tôi đã giới thiệu với anh. Đó là bạn cấp ba của tôi đồng thời là người bạn thân duy nhất ấy.” Diệp Nam thật thà đáp.

Sở dĩ quan hệ của cậu và Ký Tương bền chặt như vậy, làm bạn với nhau bao năm nay thật ra là do hai bên trao đổi lẫn nhau những bí mật của mình. Bí mật cậu không thể bật mí với bất cứ ai, chỉ chia sẻ với một người duy nhất là Ký Tương. Cơ mà cậu không thể nói thẳng với Nhậm Dịch được.

“Cậu ta đang tìm đơn vị thực tập?” Nhậm Dịch bỏ chiếc laptop trên tay xuống, rũ mắt chất vấn.

“Không phải đâu, cậu ấy buồn tay buồn chân nên muốn tìm một công việc làm thêm sau mỗi giờ học để giết thời gian thôi. Thật ra gia cảnh cậu ấy cũng khá lắm, cậu ấy bảo trong tương lai cần đi thực tập sẽ đến công ty của ba mình làm.” Diệp Nam cười nói.

Nhậm Dịch thu lại tầm mắt, thoạt nhìn không thoải mái lắm.

Sau một lát, Diệp Nam cũng đã nhận ra: “Sao anh lại biết cậu ấy cần tìm việc?”

Nhậm Dịch thong dong đáp: “Tôi vừa nghe thấy em nhắc tới.”

“Tôi nói ư?”

Diệp Nam phân vân một lát, cậu sực nhớ ra khi gửi tin nhắn cho người khác cậu có thói quen lẩm nhẩm những điều mình muốn nói. Cậu còn nghĩ tiếng của mình đủ nhỏ lắm rồi, sẽ không làm phiền Nhậm Dịch. Vả lại Nhậm Dịch đeo cả tai nghe mà nhỉ?

Diệp Nam nhìn tai Nhậm Dịch, càng lúc càng thấy sai sai. Nhậm Dịch mặt không đổi sắc, như thể chỉ cần đủ bình tĩnh thì anh sẽ chẳng bị phát giác chuyện mình ngồi bên nghe lén.

“Đừng cúi đầu xem điện thoại mãi, có hại cho thị lực.” Nhậm Dịch bảo thế đấy.

Diệp Nam:?

Tuy không hiểu lắm, cậu vẫn gật đầu: “Được.”

Khổ nỗi cậu mới đặt di động lên tấm chiếu tatami chưa được bao lâu thì nó đã liên tục rung bần bật. Diệp Nam nhỏ nhẹ nói xin lỗi, cầm máy sang một góc nghe điện thoại.

Người gọi đến là Trương Thiếu. Diệp Nam nhìn tên hiển thị, cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Trương Thiếu nói thẳng luôn: “Diệp Nam, tôi @ cậu trong nhóm chat bao nhiêu lần vẫn chẳng thấy cậu đáp, tôi đành gọi điện thoại cho cậu.”

“Là về hoạt động đầu tiên của câu lạc bộ chúng ta trong học kỳ này. Cậu có nhớ chúng ta đã giao hẹn vào học kỳ trước rằng về sau cậu sẽ lo liệu tổ chức các hoạt động của câu lạc bộ không? Bây giờ cơ hội đến rồi, bọn tôi đã nhất trí bỏ phiếu, hoạt động lần thứ nhất trong học kỳ này cậu sẽ là người lãnh đạo. Dù cậu quyết định thực hiện hoạt động nào, chúng tôi cũng ủng hộ 100%.”

Diệp Nam nghe cậu ta nói hết, ngớ cả người: “Chúng ta thỏa thuận cái này từ bao giờ…”

“Thời gian, địa điểm do cậu quyết định, thành phần tham gia chỉ gồm mấy người trong câu lạc bộ ta, thế nào? Nếu cậu định tổ chức cho sáu đứa mình cùng xem phim rạp thì cũng được, hay là chọn một bộ phim hoạt hình đi, cậu lựa nhé!” Trương Thiếu hăng hái bừng bừng.

“Tôi suy nghĩ thêm rồi trả lời cậu sau, được chứ?” Diệp Nam nói nhỏ: “Nhất thời tôi chưa nghĩ ra kế hoạch nào ổn cả.”

Xem phim hoạt hình là một ý tưởng không tồi, cũng hợp với phong cách của câu lạc bộ, cơ mà cậu có cảm giác mấy bạn nữ kia không đồng tình thích thú cho lắm.

“Không cần kế hoạch đâu, phiên phiến đi, nói sơ qua chuyện sẽ làm thôi. Ngày mai thì sao? Vừa lúc là cuối tuần, cậu sắp xếp nhé!” Trương Thiếu đáp.

“Ngày mai? Xem phim rạp à…” Diệp Nam vẫn đang do dự.

“Cậu có thể chọn gì cũng được, nếu muốn chúng tôi cùng tới nhà trẻ cậu làm tình nguyện viên cũng được, không thành vấn đề, cậu quyết tất!” Trương Thiếu nói.

“Đúng là tôi có một chuyện rất muốn làm, nhưng mà…” Diệp Nam ngẫm một chốc, lại lắc đầu: “Chắc các cậu sẽ không có hứng thú đâu.”

“Ý gì? Cậu nói cho tôi đi.” Trương Thiếu thuyết phục.

“Tôi muốn đi đến nhà vườn. Tôi đã không đến đó một thời gian rồi. Lần trước nhân viên ở đó bảo đã giữ giúp tôi một túi hạt giống. Tôi định mang tới trường để trồng.” Diệp Nam ngượng nghịu ngập ngừng trình bày. “Nhưng trồng cây nghe có vẻ nhàm chán quá, chắc chắn các cậu không hứng thú đâu.”

“Sao lại không có hứng? Lao động là vinh quang, tập thể cùng nhau lao động càng nâng cao cảm giác vinh dự chung.” Trương Thiếu khẳng định, “Cứ làm vậy đi, cậu quyết là được rồi.”