Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 16: Bí mật




Lúc trước Diệp Nam đã được nghe dì Tiêu nhắc tới chuyện mẹ của Tiểu Hổ đã mất từ lâu. Rõ ràng là Nhậm Dịch vẫn nặng tình phu thê, nên mới coi mẹ của người vợ quá cố như mẹ của mình. Nếu mấy lời đồn mà Ký Tương kể đã từng làm bản thân cậu phải dao động thì lúc này chúng đã bị đánh vỡ thành từng mảnh. 

Diệp Nam vừa bày đồ ăn nhẹ ra vừa thất thần, sau khi nghĩ thông, cậu cảm thấy sự kinh ngạc vừa rồi của mình quả là thất thố quá. Dù mẹ của Tiểu Hổ đã mất nhưng những người thân khác vẫn có mối quan hệ huyết thống không thể tách rời với bé, Nhậm Dịch duy trì liên hệ với họ cũng là vì quan tâm đến Tiểu Hổ. Tóm lại thì hình tượng người cha tốt của Nhậm Dịch đã được lập thành thành trì vững vàng trong tim Diệp Nam rồi. Tường bao rất dày, không thể nào phá vỡ nổi.

Nhậm Dịch bảo Diệp Nam hãy cứ tự nhiên, cơ mà Diệp Nam sao có thể không biết điều thế được.

Hôm sau cậu dậy từ rất sớm, đóng đô trong bếp hầm một nồi canh, sau đó thử làm cho Tiểu Hổ một chiếc bánh ga tô. Lần này bánh làm ra khá thành công, canh cũng khá ngon, thoạt nhìn màu sắc và hương vị đều đã đạt trên tiêu chuẩn. Dì Tiêu giúp cậu hấp một khay bánh bao, nhìn chung bữa sáng hôm nay khá là thịnh soạn.

Có lẽ là vì sự có mặt của bà cụ nên Nhậm Dịch phá lệ, ăn sáng xong xuôi mới rời đi. Khi Tiểu Hổ thức dậy, phát hiện papa vẫn còn ở nhà thì rất vui, vì thế ăn thêm hẳn một cái bánh bao.

Diệp Nam vô cùng cẩn thận, ngồi một bên múc canh ra để riêng ra cho nguội bớt rồi san ra bát nhỏ đặt trước mặt Tiểu Hổ.

“Tiểu Hổ ăn bát canh này trước nha, để phần bánh ga tô lại chút nữa ăn sau, được không nào?” Diệp Nam hỏi.

Tiểu Hổ cắn bánh bao, nói không rõ lời: “Em, em còn ăn được, ba miếng, bánh ga tô!”

Bà cụ ngồi một bên cười híp mắt mà nhìn Tiểu Hổ, cầm một miếng khăn ướt lau miệng cho Tiểu Hổ, dỗ dành cậu bé: “Ăn từ từ nào, đừng gấp, thầy Diệp nhà con làm bánh ga tô rất ngon, chút nữa bà ngoại sẽ cắt cho Tiểu Hổ một miếng, được không?”

Tiểu Hổ lập tức vâng thật to.

Diệp Nam xoa đầu Tiểu Hổ, đưa mắt lén liếc trộm bà, cậu vui mừng chạy vào bếp cắt một miếng bánh ga tô nhỏ đặt vào đĩa giấy rồi bưng ra.

Khi cậu đưa đĩa giấy ra, bà cụ đưa tay nhận lấy, đồng thời nói một câu cảm ơn tới Diệp Nam. Diệp Nam ngượng ngùng đáp đừng khách sáo, lại lặng lẽ đưa mắt nhìn Nhậm Dịch.

“Ngài Nhậm muốn lấy một miếng bánh không?” Diệp Nam khẽ hỏi.

“Giúp tôi đóng gói lại nhé, tôi mang tới công ty, cảm ơn cậu.” Nhậm Dịch rũ mắt nhấp một ngụm canh, từ tốn trả lời.

Diệp Nam lại chạy ngay vào bếp. Cậu không chỉ đóng gói một miếng bánh mà chia nửa cái bánh thành các  miếng nhỏ đặt vào hộp giấy. Cậu nghĩ Nhậm Dịch đến công ty có thể đem theo chia cho mọi người ăn cùng.

Bận bịu sắp xếp hết thảy, thế mà Diệp Nam lại chưa thể nếm thử bánh mà cậu làm. Cậu đặt dao cắt bánh cạnh bồn rửa, len lén vươn một ngón tay quệt chút bơ trên thân dao, cẩn thận đưa lên miệng liếm thử. 

Lúc này Nhậm Dịch tiến vào phòng bếp, Diệp Nam suýt thì bị quệt đứt tay. Bị bắt quả tang tại chỗ, xấu hổ chết đi được, Diệp Nam vội vàng bỏ dao xuống bồn, giấu tay ra sau lưng. 

Có vẻ Nhậm Dịch chưa nhìn thấy gì, anh đưa mắt nhìn tầm cục chiếc hộp nhỏ trên bàn bếp, hỏi khẽ: “Có cần tôi giúp một tay không?”

Diệp Nam có nằm mơ cũng không ngờ Nhậm Dịch lại nói ra câu này. Theo những gì cậu biết thì Nhậm Dịch là điển hình của câu “quân tử xa nhà bếp”, bình thường trừ lúc pha cà phê hoặc rửa tách cà phê ra anh chưa bao giờ lại gần khu vực bếp núc.

“Không cần không cần, tôi đã gói ghém xong cả rồi, ngài Nhậm có thể xách theo để cho mọi người trong công ty nếm thử.” Diệp Nam đỏ mặt, “Lần này vị của bánh kem chắc khá ổn rồi.”

“Cậu chưa từng nếm qua sao?” Nhậm Dịch hỏi.

Diệp Nam nghĩ thầm, vừa nãy đang định lén thử thì anh lại tới mà.

Cậu xua tay: “Tôi không cần nếm đâu, lúc trước tôi ăn thử rất nhiều rồi.”

Tất nhiên đó toàn là sản phẩm thử nghiệm thất bại của cậu, cậu thầm bổ sung trong lòng.

Nhậm Dịch không dài dòng nữa, anh gọi điện cho Ôn Bình nhờ anh ta mang một hộp bánh vào. Tiếp đó, anh đặt một hộp bánh nhỏ trước mặt Diệp Nam.

“Hộp này để phần cho cậu nhé.” Nhậm Dịch nói.

Diệp Nam tất bật nguyên một buổi sáng, đợi đến lúc Tiểu Hổ dắt tay bà ra ngoài đi dạo, cậu mới có thời gian rảnh rang chui vào bếp ăn bánh kem.  Cậu nghĩ thầm, hương vị của chiếc bánh này thật là ngọt ngào.

Bà cụ dắt tay Tiểu Hổ bước vào nhà, ánh mắt không khỏi nhìn ra khu vườn ngoài cửa sổ, miệng bật ra câu cảm thán đầy tiếc nuối: “Một mảnh vườn tốt vậy, tại sao không mời thợ tới chăm sóc, cứ để nó hoang phế như thế.”

Diệp Nam đứng một bên, thở dài trong lòng. Thật ra cậu được trời ban cho năng khiếu chăm vườn, giỏi hơn nấu ăn rất nhiều, có lẽ nếu được giúp Nhậm Dịch sửa sang vườn tược thì cậu còn làm tốt hơn cả việc bếp núc. Có điều đây chỉ là điều cậu nghĩ thôi, dù sao cậu cũng phải về trường học tập, cậu tự nguyện chăm sóc Tiểu Hổ, còn việc chăm lo cho khu vườn có vẻ lực bất tòng tâm.

Tiểu Hổ đi ngủ trưa, bà cụ thì chợp mắt trên ghế sofa trong phòng khách. Diệp Nam nhắc dì Tiêu mang giúp một tấm chăn mỏng đắp lên người bà rồi cầm điện thoại di động ra ngoài.

Cậu đặt một chuyến xe bằng dịch vụ trực tuyến đi thẳng tới khu mua sắm thời trang trẻ em lớn nhất ở thành phố Ninh. Lượn lờ cỡ một giờ, cậu xách theo mấy cái túi mua sắm trở về.

Đêm qua cậu đã nhận được tháng lương đầu tiên từ Nhậm Dịch. Lương hơi cao, cậu tính thế nào cũng thấy hình như còn nhiều hơn cả mức giao kèo trong hợp đồng. 

Cậu không định tìm Nhậm Dịch hỏi cho rõ ràng mà dành tiền thừa ra mua cho Tiểu Hổ thật nhiều quà. Tiểu Hổ có quá nhiều đồ chơi cũng như áo quần, cậu không có cơ hội giúp đỡ kiểu “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”, đành thêu hoa trên gấm vậy.*

*Ý nói nhà Nhậm Dịch quá giàu nên không thiếu thứ gì để Diệp Nam mua tặng, đành mua thêm những thứ Tiểu Hổ đã có rất nhiều.

Trên đường về, Diệp Nam không ngừng nhớ đến dáng vẻ vui mừng nở nụ cười hạnh phúc của Tiểu Hổ với Nhậm Dịch và bà cụ, mặc dù từ bé đã không còn mẹ nhưng cậu nhóc chưa từng thiếu thốn tình yêu thương. Cậu mừng thay cho Tiểu Hổ.

Khi Diệp Nam vào cửa, bà cụ đã dậy rồi, bà đang ngồi trên ghế sofa từ tốn uống trà.

Diệp Nam cúi đầu chào bà cụ, giấu mấy chiếc túi mua sắm ra sau, chỉ tay lên lầu: “Cháu có thể lên trên gặp Tiểu Hổ không ạ?”

“Đi đi, Tiểu Hổ đang chơi trong phòng chơi game.” Bà cụ mỉm cười ôn hòa.

Trước tiên Diệp Nam đến phòng Tiểu Hổ, đặt mấy chiếc túi đựng đồ ngay ngắn trước tủ quần áo của cậu bé, định để Tiểu Hổ về phòng mặc thử số quần áo này.

Như thường lệ, cậu dọn dẹp lại phòng Tiểu Hổ một chút. Tuy rằng bình thường dì Tiêu cũng đến đây thu dọn nhưng từ khi Diệp Nam bắt đầu “tiện tay thì dọn”, công việc của dì Tiêu cũng bớt đi đáng kể. 

Diệp Nam nằm lòng tâm lý của Tiểu Hổ, cậu vừa dọn dẹp vừa thực hiện một số thay đổi nhỏ trong việc bày trí căn phòng. Nhặt một món đồ chơi Tiểu Hổ chơi xong bỏ quên lên lau chùi rồi đặt lại chiếc bàn nhỏ, để khi Tiểu Hổ phát hiện sẽ cảm thấy bất ngờ và vui vẻ. Theo thường lệ, Diệp Nam nhặt đống đồ chơi của Tiểu Hổ rơi dưới gầm giường lên, cẩn thận lau bụi, xếp chúng ngay ngắn lên bàn. 

Khi cậu định rời khỏi căn phòng thì vô tình quay đầu lại, phát hiện trên ghế đẩu có một quyển sổ dày, chắc hẳn cậu nhóc đã lấy ra rồi quên trả về chỗ cũ.

Cậu cúi xuống nhặt quyển sổ lên, định đặt lên bàn. Khi cầm trên tay, cậu mới biết đó không phải là quyển sổ mà là một cuốn album.

Bìa album đề: “Hồi ức thời thơ ấu của Nhậm Dịch”

Ảnh chụp hồi bé của Nhậm Dịch?

Diệp Nam hơi ngạc nhiên, nhưng không dám tự tiện mở ra xem, chỉ đóng cuốn album lại, đặt về bàn. Chắc đây là một số ảnh chụp thời nhỏ mà Nhậm Dịch sưu tầm được, vì bà cụ muốn ngắm nên mới lấy ra. Bà cụ muốn xem là chuyện bình thường, còn nếu cậu cũng thế thì là vượt quá giới hạn rồi, Diệp Nam nhắc nhở bản thân.

Diệp Nam qua phòng chơi game chơi với Tiểu Hổ một lúc. Chơi đến khi toàn thân Tiểu Hổ đầm đìa mồ hôi, cậu dắt tay nhóc về định đưa nó đi tắm. Vừa mở cửa đã thấy bà cụ yên vị cạnh chiếc bàn trong phòng Tiểu Hổ.

Diệp Nam mỉm cười cất tiếng hỏi thăm, bỗng phát hiện bà cụ quay đầu sang chỗ khác, như thể đang lau nước mắt nơi khóe mắt. Diệp Nam hốt hoảng, vội vàng kéo Tiểu Hổ vào phòng tắm.

Tiểu Hổ được tắm thơm nức mới đi ra ngoài, ngay lập tức nhào tới sau bà ngoại ôm cổ bà.

“Bà ngửi thử xem! Bà ngoại, con thơm không nào!” Mới tí tuổi đầu đã thích làm nũng rồi.

Bà cụ mỉm cười, kéo Tiểu Hổ ngồi vào lòng mình.

“Tiểu Hổ thật là thơm!” Lão phu nhân thơm một cái thật kêu lên má Tiểu Hổ, “Tiểu Hổ mau xem giúp bà ngoại, đây là hình của ai?”

Diệp Nam muốn đi ra cửa, chợt nghe Tiểu Hổ reo lên: “Mama!”

Bà cụ tán thành, gật gù, lại chỉ sang tấm hình khác, chỉ tay vào một người khác: “Vậy đây là ai? Tiểu Hổ có biết không?”

Tiểu Hổ lại hô vang trả lời:  “Là papa!”

Diệp Nam hơi thất thần, bước chân hướng ra cửa cũng trở nên ngập ngừng.

Có vẻ là nhận thấy Diệp Nam chưa muốn đi ra, bà cụ vẫy tay gọi cậu: “Cậu nhóc, cậu có muốn xem chung hay không?”

“Dạ?” Diệp Nam ngơ ngác nhìn lại.

“Ảnh chụp ngày bé của Nhậm Dịch, muốn xem chứ?” Bà cụ hiền từ hỏi cậu.

“Có thể xem ạ?” Diệp Nam lí nhí hỏi ngược lại.

Ban nãy Tiểu Hổ vừa nhắc tới chuyện mẹ của nó có trong ảnh, đó là hình của người quá cố. Cậu có thể tùy tiện xem ảnh sao?

Diệp Nam hơi do dự, nhưng vẫn xoay người lại, đi tới bên chiếc bàn.

Bà lão mở ra một tấm ảnh, trên đó đề một hàng chữ: Nhậm Dịch và Nhậm Sênh, mười bốn tuổi và mười sáu tuổi.

Diệp Nam cúi đầu, thấy trong ảnh là hai khuôn mặt non nớt. Mặc dù khi ấy Nhậm Dịch vẫn là một thiếu niên, dáng dấp chưa cao lớn ưu việt như hiện tại, cao xấp xỉ cô gái bên cạnh nhưng đã có khí chất khá nổi bật. Diệp Nam thầm đánh giá trong lòng, chắc là Nhậm Dịch từ bé đã được phái nữ yêu mến đây mà.

Cô gái đứng cạnh Nhậm Dịch, khoác lấy một cánh tay của anh, nở một nụ cười xán lạn. Gương mặt chưa điểm phấn son nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.

Diệp Nam ngắm ảnh chụp hồi lâu, mất một lúc mới nhận ra hình như cậu đã vô tình phát hiện được một bí mật của Nhậm Dịch. Nhậm Dịch và mẹ của Tiểu Hổ, hóa ra là thanh mai trúc mã sao?