Bảo Mẫu Nhỏ Nhà Tổng Tài

Chương 14: Dịu dàng




Diệp Nam trau dồi khả năng nấu nướng nhưng cũng không bỏ bê bài tập. Cậu toàn nhân lúc Tiểu Hổ nghỉ trưa hoặc buổi tối khi cậu bé đã đi ngủ để lấy bài tập ra ngồi viết trên sofa. Bài tập dạng học thuộc của trường Luật rất nhiều, thường thì làm một bài sẽ phải xem rất nhiều sách luật. Dẫu vậy nhưng Diệp Nam có trí nhớ tốt, những nội dung đã học được ở trường đến giờ đều nhớ hết, cho nên tốc độ làm bài rất nhanh.

Sau khi làm xong bài tập trên giấy, cậu bỗng nhận ra mình còn một phần bài tập cần hoàn thành trên máy tính để gửi vào mail của thầy. Giờ mà về nhà mang con máy bàn của mình đến thì chắc chẳng còn kịp nữa. 

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía tầng ba, phòng của Nhậm Dịch và thư phòng đều ở đó. Tuy cậu chưa vào phòng Nhậm Dịch bao giờ nhưng cậu từng theo Tiểu Hổ chạy vào thư phòng một lần rồi. Trong thư phòng có vài cái máy tính, nhìn bố trí có vẻ rất cao cấp.

Nếu cho cậu mượn làm bài tập có phải phí của trời quá không nhỉ… Vả lại sao Nhậm Dịch phải cho cậu mượn máy làm bài chứ?

Thật ra có cho Diệp Nam hỏi cậu cũng không dám.

Một tháng gần đây, số lần trò chuyện của cậu và Nhậm Dịch chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù trong lòng cậu cũng từng có một chút tình cảm không phù hợp nhưng đều đã tự điều chỉnh khá ổn thỏa rồi. Cậu chắc chắn mình có thể nói chuyện với Nhậm Dịch như giữa nhà chủ và người làm thông thường. Hơn nữa, cậu còn tin rằng Nhậm Dịch không phải loại người như người khác vẫn bàn tán.

Cho nên cậu đâu cần tránh né làm gì nhỉ? Nhưng giờ mới quyết định không tránh thì có vẻ như là vì mục đích mượn dùng máy tính mới không tránh Nhậm Dịch vậy.

Cuối cùng Diệp Nam đành bỏ suy nghĩ mượn máy tính đi.

Hôm nay nhân lúc Tiểu Hổ ngủ trưa, cậu gọi điện cho Ký Tương.

“Ký Tương này, mày có đang ở nhà tao không?” Cậu khẽ hỏi.

“Vẫn ở đây, hai ông bà nhà tao còn chưa về nước nữa mà.” Ký Tương nói.

“Ừ thì tao nhờ mày cái này được không…” Diệp Nam đang định nói tiếp thì nghe thấy tiếng vang từ đầu bên kia hơi là lạ.

“Mày đang làm gì đấy?” Diệp Nam hỏi.

“Chơi game thôi, máy mày hơi bị lởm đấy, tao định nâng cấp giúp mày luôn, mày vừa nói có gì nhờ tao ấy nhỉ?” Đầu bên kia, Ký Tương còn đang gõ phím lạch cạch.

“Chơi game? Nâng cấp?” Diệp Nam trợn tròn mắt.

“Ờ, tao thay CPU, RAM, ổ cứng với cả card màn hình cho mày đấy, mai là hàng về rồi. Máy tính hơi lag, mày xem thanh mana của tao cứ chạy mãi này.” Ký Tương nói.

“Thế mày mua mất bao nhiêu tiền thì bảo tao, tao chuyển tiền cho mày.” Diệp Nam ngơ ngác bảo.

“Không cần mày trả đâu, mày cũng có chơi game đâu mà.” Ký Tương nói, “Được rồi, mày còn chưa nói định nhờ tao cái gì nữa.”

“À không, không có gì.” Diệp Nam cúp máy.

Cậu còn định nhờ Ký Tương đem máy qua cho mình, nhưng nếu Ký Tương đang dùng rồi thì cậu lại không mở lời nổi. Diệp Nam cúp máy xong bèn dựa vào cửa sổ ủ rũ mất một lúc.

Chưa nghĩ ra cách giải quyết, cậu nhìn giờ chắc mẩm Tiểu Hổ ngủ một giấc sắp tỉnh rồi, vội điều chỉnh lại tâm trạng, định lên lầu. Quay người lại, cậu thấy dì Tiêu đang đứng phía sau cười nhìn cậu.

Diệp Nam: “…Dì Tiêu à.”

Dì Tiêu kéo cậu qua một bên, giọng điệu thần bí hỏi cậu: “Thầy Diệp này, nãy tôi vô tình nghe được cậu nói chuyện điện thoại, có phải cậu đang cần máy tính làm bài không?”

Diệp Nam còn đang hơi xấu hổ: “À… Vâng ạ.”

“Cần máy tính thì cứ nói với ngài Nhậm đi.” Dì Tiêu nói rất nhiệt tình, “Con trai tôi cần máy tính làm bài, ngài ấy cũng đưa cho nó một cái, dùng tốt lắm.”

“Thật ra cháu không định mua máy tính…” Diệp Nam giải thích một cách khó khăn.

Hơn nữa Nhậm Dịch cũng đâu phải bán máy tính đâu, chuyện này sao mà nói với anh ấy được.

“Vậy à, thế là muốn mượn máy tính đúng không?” Dì Tiêu lại nhiệt tình đặt câu hỏi.

“Không phải, không phải đâu, cháu chỉ muốn hỏi bạn xem máy tính nhà cháu còn đó không thôi ạ. Mà hình như Tiểu Hổ tỉnh rồi, cháu lên lầu trước nhé dì Tiêu.” Diệp Nam chạy vội lên lầu.

Vấn đề bài tập của Diệp Nam không thể giải quyết, nhưng chuyện giao lưu với Nhậm Dịch thì cậu đang cố gắng cải thiện. Bình thường chỉ cần Nhậm Dịch về nhà bước chân vào phòng Tiểu Hổ thì Diệp Nam sẽ tự giác lui ra ngoài rồi đóng cửa lại. Giờ Nhậm Dịch về nhà, Diệp Nam còn có thể nói chuyện với anh mấy câu.

Đối với sự thay đổi của cậu, lúc đầu Nhậm Dịch còn hơi bất ngờ, thậm chí có thể đọc được câu “Hình như cậu hơi là lạ chỗ nào ấy” trong ánh mắt anh. Nhưng người thông minh như Nhậm Dịch nhận rõ được thiện ý của người khác, anh cũng thường tiếp nhận rất thản nhiên.

Tiểu Hổ rất vui khi trong phòng có cả Nhậm Dịch và Diệp Nam cùng chơi với mình. Cậu bé ra dáng một cậu chủ nhỏ, để Nhậm Dịch và Diệp Nam ngồi đàng hoàng trên chiếc giường nhỏ của mình, còn cậu thì chạy tới chạy lui rót hai cốc nước lọc.

“Tiểu Hổ từ từ thôi nào, cẩn thận ngã đó.” Diệp Nam nhìn theo Tiểu Hổ cứ chạy hết từ mé trái phòng qua mé phải phòng, hơi lo lắng bảo.

“Không sao đâu, thảm trải sàn dày lắm, không bị ngã đau đâu.” Nhậm Dịch ngồi một bên thấp giọng nói.

“Thảm cũng không phòng được cụng đầu mà. Đúng rồi, nói đến cụng đầu, tôi thấy bàn bốn góc nên làm bo góc đi, thêm miếng lót góc thì càng tốt.” Diệp Nam nói.

“Được.” Nhậm Dịch đáp, “Mai tôi bảo người mua về.”

Diệp Nam sờ mũi, len lén nhìn Nhậm Dịch. Nhậm Dịch không nhìn cậu mà nhìn về phía Tiểu Hổ chạy. Lúc cậu bé bưng chiếc cốc giấy duy nhất chạy vội tới, anh bèn vươn tay nhận lấy.

“Còn một cốc cho anh nữa!” Tiểu Hổ luống cuống trong vòng tay Nhậm Dịch.

“Để ba lấy cho anh giúp con nhé.” Nhậm Dịch nói, đưa một cốc nước khác cho Diệp Nam.

“Cảm ơn anh.” Diệp Nam vội nhận lấy bằng hai tay.

“Là Tiểu Hổ lấy nước cho cậu.” Nhậm Dịch nói.

Diệp Nam bèn nói với Tiểu Hổ: “Cảm ơn Tiểu Hổ nhé!”

Tiểu Hổ đấm nắm tay nhỏ bé lên lồng ngực mình: “Anh đừng khách sáo, đây là việc em phải làm mà.”

Diệp Nam bật cười, quay mặt sang thấy Nhậm Dịch cũng đang cười. Tuy nụ cười không quá rõ nhưng lại rất dịu dàng. 

Diệp Nam thầm nghĩ, Nhậm Dịch thật sự là một người cha tốt. Sự dịu dàng của anh đều dành hết cho Tiểu Hổ.

Chờ Tiểu Hổ ngủ rồi, Diệp Nam lại cầm bài tập chạy xuống phòng khách tầng một. Tuy cậu có một phòng riêng ở nhà họ Nhậm nhưng cũng hệt như nhà mình, hễ thấy cái giường trong phòng là cậu chẳng có động lực học tập gì nữa.

Không thể dùng máy tính nên Diệp Nam bèn nghĩ ra một cách. Cậu lấy bút ghi nháp bài của thầy cho ra tờ giấy, sau đó gõ từng chữ một vào bản word trên điện thoại, cuối cùng gửi vào mail cho thầy. Tuy cậu dùng điện thoại gõ chữ không được nhanh, hơn nữa luôn bị lag máy, out mạng,…do RAM điện thoại quá thấp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm bài của cậu nhưng ít ra thì bài tập vẫn được gửi đi thuận lợi.

Diệp Nam ngồi khoanh chân trên sàn nhà, ghé vào bàn trà nhỏ làm bài tập, phòng khách chỉ để lại một ngọn đèn treo vẫn còn sáng.

Mỗi phòng của nhà họ Nhậm đều có không gian rất rộng rãi, phạm vi mà một ngọn đèn có thể chiếu sáng cũng có hạn, nhìn vào trong phòng vẫn tối hơn phân nửa. 

Nhậm Dịch cầm cốc cà phê đi xuống lầu, trong bóng tối le lói một vầng sáng, Diệp Nam đang ngồi ở đó. Anh ho khẽ một tiếng, bình tĩnh nhìn Diệp Nam đang ngạc nhiên nhảy dựng lên từ sàn nhà, còn đụng phải mép bàn trà.

“Ngài Nhậm, anh còn chưa ngủ sao?” Diệp Nam bưng đầu gối, nhịn đau hỏi.

Cậu nhìn mấy gian phòng trên tầng ba đều tắt đèn hết rồi mới xuống lầu. Trong thời gian cậu làm bài tập cũng không để Nhậm Dịch phát hiện ra. Không phải vì lo Nhậm Dịch trách móc mà do Diệp Nam cứ cảm thấy bài tập của cậu cũng là từ mẫn cảm y như đại học Hạ vậy, không thích hợp xuất hiện trước mặt Nhậm Dịch nhiều lần.

Nhậm Dịch nói: “Tôi xuống pha cà phê.” Nhưng anh không vào phòng trà mà đi thẳng đến trước mặt Diệp Nam.

Luồng sáng trong phòng khách đã không lớn lắm, bóng của Nhậm Dịch bao trùm lên còn khiến Diệp Nam cảm thấy không gian tăm tối hơn.

“Ngài Nhậm, tôi pha một cốc cà phê giúp anh nhé.” Diệp Nam đặt bút xuống, lanh lợi nói.

“Không cần vội.” Nhậm Dịch nhẹ nhàng đặt cốc cà phê lên bàn trà.

“Cậu chỉ đến làm bảo mẫu cho Tiểu Hổ thôi, không cần phục vụ tôi.” Nhậm Dịch lại nói.

“Cũng không tính là phục vụ đâu.” Diệp Nam gãi đầu, “Tuy tôi tới làm việc nhưng ngài Nhậm và dì Tiêu đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong sinh hoạt thường ngày rồi, tôi làm chút chuyện để báo đáp cũng là phải mà.”

“Vậy được.” Nhậm Dịch đẩy cốc cà phê ra trước mặt Diệp Nam, “Làm phiền cậu rồi.”

Diệp Nam: “…” 

Nhậm Dịch nhìn cậu: “Biết xay cà phê không?”

Diệp Nam:?

Tuy tay nghề nấu nướng của cậu rất dở, nhưng hướng dẫn sử dụng máy móc thì cậu vẫn hiểu được. Diệp Nam đứng trong phòng trà mày mò một lúc, trừ tiếng động hơi lớn ra thì cũng thành công xay xong hạt cà phê, đồng thời pha được một cốc cà phê hương thơm nồng đượm.

Cậu bưng cốc cà phê trở lại phòng khách, phát hiện ra Nhậm Dịch đang nghiêng đầu, rũ mắt nhìn bài tập cậu quên gấp lại trên bàn trà, hoặc nên nói là bản nháp. Lúc cậu làm bài tập cũng không hoàn toàn tập trung, có lúc cũng thả hồn lơ lửng, vẽ vời trên bản nháp.

“Ngài Nhậm, cà phê pha xong rồi.” Diệp Nam lên tiếng tự cứu lấy bản thân.

Nhậm Dịch “ừ” một tiếng nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bài tập.

“Bài tập năm hai của cậu đây à?” Nhậm Dịch hỏi.

“Vâng.” Diệp Nam đặt cốc cà phê lên bàn trà, bình tĩnh gấp sách bài tập vào.

Nét chữ của Diệp Nam cũng ngay ngắn nắn nót, nhưng lúc vẽ linh tinh lên nháp thì hơi bị bay cao bay xa, thậm chí khiến cậu nghĩ nó sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu trong lòng Nhậm Dịch.

“Thật ra cái này chỉ là bản nháp thôi, vì bài tập phải gửi mail cho thầy cơ, nên tôi cứ nháp ra vở trước đã.” Diệp Nam khẽ giải thích cứu vãn lại danh dự.

Nhậm Dịch gật đầu, chất giọng trầm thấp tỉnh táo hỏi: “Thế con lợn vẽ trên giấy kia cũng là một phần bài tập à?”

Diệp Nam: “Không phải đâu.”

Ánh mắt cậu đang nói: Xin đừng vạch trần mà, tha cho con đường sống đi mà.

Nhậm Dịch nhìn ánh mắt phức tạp của cậu, gật đầu rồi không hỏi lại nữa.

“Nếu cần gửi mail sao không viết ra word?” Nhậm Dịch lại hỏi.

“Vì điện thoại của tôi gõ chữ chậm lắm, mà sửa cũng không tiện nữa.” Diệp Nam thật thà trả lời.

“Điện thoại?” Nhậm Dịch hỏi, “Sao không làm trên máy tính?”

Diệp Nam hơi xấu hổ nói: “Quên mang máy tính rồi…”

Cậu nín thở, thầm nghĩ nếu Nhậm Dịch chủ động nói muốn cho cậu mượn máy tính thì cậu nên trả lời sao bây giờ. 

Thật ra sâu trong lòng cậu rất là muốn mượn. Hay là cứ thuận nước đẩy thuyền đi?

Ấy vậy mà Nhậm Dịch lại cứ thế kết thúc đề tài ở đó. Anh cúi đầu nhìn gương mặt Diệp Nam, chẳng biết đang nghĩ gì mà hơi ngẩn ra. Diệp Nam sờ lên chỗ đang bị anh nhìn, có lẽ Nhậm Dịch chú ý tới nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt phải của cậu.

“Chỗ này là…” Nhậm Dịch đưa tay chỉ, thấp giọng hỏi.

“Đây là vết sẹo, khi tôi còn nhỏ bị em trai vô tình cầm bút đâm trúng để lại sẹo.” Diệp Nam nhanh miệng nói.

Không phải nốt ruồi lệ đường. Diệp Nam cảm thấy hình như Nhậm Dịch hơi thất vọng khi nghe được đáp án này.