33. Gặp phụ huynh
Hạ Nguyên bị Bùi Nam Thạch đưa đến công ty liên tục ba ngày, đến ngày thứ tư, cuối cùng cậu cũng không chịu nổi nữa, vùng vẫy cự tuyệt.
Cậu cảm thấy mình giống như thú quý hiếm. Mọi người bước vào văn phòng của Bùi tiên sinh đều tò mò nhìn cậu rồi nở một nụ cười quái dị khiến cậu phải co rúm người lại. Cậu không muốn trở thành loài động vật quý hiếm, kỳ lạ đâu.
"Nhưng bé ngoan, anh muốn em đi cùng anh mà." Giọng điệu Bùi Nam Thạch dịu dàng dỗ dành.
"Không muốn không đi."
Hạ Nguyên rất kiên trì, vì đêm qua mông nhỏ đã bị chịch hai lần, giờ vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, buồn ngủ, mí mắt không nhấc lên nổi.
Bùi Nam Thạch nhìn vào quầng mắt của Hạ Nguyên, thở dài đầy áy náy. Đêm qua lại không kiềm chế được, làm người ta tàn nhẫn như vậy, haizzz, em ấy vẫn còn trẻ, sau này hắn nhất định phải khắc chế hơn.
"Được rồi bé ngoan, nhưng em không được trốn được, chồng sẽ nhìn chằm chằm vào em." hắn nửa dỗ dành nửa đe dọa, "Có chuyện gì thì gọi cho chồng nhé."
"Ừ, ừ, ừ." Hạ Nguyên mơ màng ậm ừ vài tiếng.
Bùi Nam Thạch rất cảm động khi nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cậu, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu rồi miễn cưỡng đi đến công ty.
Chú Trần đến biệt thự của Bùi Nam Thạch theo hoàng mệnh. Ngay từ khi Bùi Nam Thạch dùng nhiều lý do khập khiễng để kiếm cớ gửi đồ cho gia đình Hạ Nguyên và Hạ Nguyên, trong nhà chính đã có những suy đoán, họ đều vô cùng cảm động vì cuối cùng thiếu gia cũng có những ham muốn trần tục bình thường.
Sau lại nghe nói trong biệt thự có người giúp việc mới, họ thở dài cho rằng mình đã đoán sai, thiếu gia của bọn họ không còn hứng thú với bảo mẫu kia nữa, thậm chí còn sa thải cô ấy. Đúng lúc Bùi lão gia đang thất vọng và đau buồn vì nghĩ là cháu trai mình sẽ độc thân mạt kiếp thì mấy camera chạy bằng cơm ở công ty mang đến một tin vui. Họ nói rằng vị chủ tịch luôn lạnh lùng, không thể hiện tình cảm với bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào đã bế một chàng trai đến công ty, thậm chí ánh mắt nhìn người đó còn ôn nhu dịu dàng đến kỳ lạ.
Huyết áp của Bùi lão gia tăng vọt vì phấn khích, thúc giục Chú Trần đi thám thính thực hư. Chú Trần cuối cùng cũng nhận được tin từ dì giúp việc rằng trong biệt thự lúc này chỉ còn duy nhất một người là Hạ Nguyên.
Chú theo thói quen đến phòng Hạ Nguyên trước, sau khi nhìn thấy căn phòng hoang vắng mới nghĩ ra chắc là Tiểu Hạ Nguyên đang ở trong phòng thiếu gia.
Chú mỉm cười vui vẻ đi lên tầng hai, đẩy cửa phòng ngủ của Bùi Nam Thạch, đúng như dự đoán, nhìn thấy một thân hình mảnh khảnh cong lại dưới tấm chăn mỏng màu xanh nước biển, chỉ để lộ đầu tóc mềm mại ra ngoài
Chú Trần cảm động đến mức sợ bản thân hoa mắt, phải lấy kính ra để xác nhận đối phương có phải là Hạ Nguyên hay không. Vừa đeo vào, liền nhìn thấy người trên giường trở mình, chăn bông trượt xuống một đoạn, để lộ làn da trắng nõn đầy dấu hôn trên cổ và xương đòn.
Chú Trần kích động đến mức mắt sắp rớt ra, nhanh chóng đóng cửa lại, chạy xuống phòng khách dưới lầu lấy di động ra gọi điện, giọng nói run lên vì phấn khích.
"Lão gia, thiếu gia cuối cùng cũng phá thân rồi!"
Hạ Nguyên ngồi trên sô pha,mở to hai mắt có chút sợ hãi nhìn mấy người vây quanh mình, từ lúc tỉnh lại cho đến khi bị chú Trần dụ dỗ đến nhà chính của Bùi gia, bây giờ lại bị bốn người vây quanh nhìn chằm chằm, cậu luôn ở trong tình huống bị ép buộc.
"Con tên là Hạ Nguyên phải không?" Mẹ Bùi mỉm cười hỏi.
Hạ Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.
"Cái tên thật hay. Người thì rất ngoan ngoãn." Mẹ Bùi rất thích, không ngừng khen ngợi Hạ Nguyên.
"Đứa nhỏ này thật đáng yêu, làn da trắng nõn, đôi mắt to giống như thỏ con, sao mà không thích được đúng không chồng?" Mẹ Bùi hỏi người đàn ông bên cạnh rõ ràng hài lòng nhưng lại giả vờ bình tĩnh.
Bố Bùi gật đầu tán thành, giọng nói cũng bất ngờ: "Tôi không ngờ thằng nhóc thối đó lại thích kiểu người ngoan ngoãn, ngày trước giới thiệu cho nó biết bao thiên kim thiếu gia đáng yêu, đâu có thấy nó để ý ai?"
"Im đi, đừng nói chuyện này trước mặt Tiểu Nguyên." Mẹ Bùi liếc bố Bùi, sau đó nhìn Hạ Nguyên trìu mến, lấy một miếng bánh ngọt trên bàn đưa cho cậu: "Đây là bánh mới do tiệm Tụy Tu sản xuất, Tiểu Nguyên nếm thử xem có thích không nhé."
"Cảm ơn ạ." Hạ Nguyên khách khí nhận lấy, cắn một miếng, ánh mắt sáng lên, "Ngon quá!"
"Ngon thì mau ăn thêm đi. Nếu không đủ thì mẹ sẽ gọi bên đó đưa qua." Mẹ Bùi hiển nhiên rất vui vẻ, lấy thêm hai cái bánh ngọt đưa cho Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên ngoan ngoãn nhận lấy, ăn từng miếng một.
Cậu biết cửa hàng này, Bùi tổng thường mua đồ ăn nhẹ từ cửa hàng này cho cậu, loại nào cũng đều cực kỳ ngon.
Bố Bùi, mẹ Bùi, Bùi lão gia và cả chú Trần đều vô cùng vui mừng nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn ăn bánh trước mặt, càng nhìn tâm trạng càng hạnh phúc.
"Ừm, nhóc, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?" Bùi lão gia mỉm cười hiền từ hỏi Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên nhìn ông cụ trước mặt hòa ái y như chú Trần, cảm thấy rất thân thiết, lễ phép đáp: "Dạ ông, năm nay cháu mười tám tuổi."
Bùi lão gia rưng rưng nước mắt: Ông nội, đứa nhỏ này gọi mình là ông nội, cháu dâu ngoan quá!
爷爷 (gia gia) vừa có nghĩa là ông nội, vừa để xưng hô với người lớn tầm tuổi ông của mình, ở đây Hạ Nguyên gọi theo nghĩa thứ 2 còn Bùi lão gia đánh tráo khái niệm nghĩ theo nghĩa thứ nhất:))
Mẹ Bùi cảm thấy nhẹ nhõm: còn tưởng chưa đủ tuổi thành niên, mười tám tuổi đã nên có thể kết hôn rồi!
Trong lòng bố Bùi phẫn nộ: Thằng khốn nạn, ngươi ta vừa mới lớn lên thôi... cầm thú!
"Ông nghe nói cháu đã trúng tuyển vào trường đại học A phải không?" Bùi lão gia hỏi tiếp.
"Dạ." Hạ Nguyên gật đầu, "Dạ thưa ông, tháng 9 cháu sẽ đến trường báo danh."
Bùi lão gia rưng rưng nước mắt: Ông nội, đứa nhỏ này gọi mình là ông nội, cháu dâu ngoan quá!
Mẹ Bùi rất tự hào: Thế mà vào được Đại học A. Con dâu của tôi giỏi quá!
Bố Bùi vô cùng phẫn nộ: Thằng nhóc thúi đó, người ta chỉ vừa thi xong đại học... Đúng là súc sinh!
Bùi lão gia: "Ông nghe lão Trần bảo cháu đến Bùi gia làm việc để kiếm thêm phí sinh hoạt?"
Hạ Nguyên: "Dạ, vâng, thưa ông."
Bùi lão gia rưng rưng nước mắt: Ông nội, đứa nhỏ này gọi mình là ông nội, cháu dâu ngoan quá!
Mẹ Bùi vừa đau lòng vừa tự hào: Tự lực cánh sinh, con dâu tôi đáng thương quá!
Bố Bùi đầy căm phẫn: Tên khốn kiếp đó, người ta tới nhà nó làm việc mà... súc vật!
Mọi người hỏi rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như quê quán, cha mẹ, trước kia sống thế nào,.... Hạ Nguyên đều ngoan ngoãn trả lời, một mặt vì cảm thấy Bùi gia thật tốt bụng, mặt khác, cậu hy vọng rằng Bùi tiên sinh sẽ mau đến, vì cậu cảm thấy ánh mắt họ nhìn mình rất kỳ lạ, rất cưng chiều, vô cùng yêu thương.
*
Sau khi Bùi Nam Thạch gọi cho Hạ Nguyên ba lần nhưng không nhận được hồi âm, hắn lập tức chạy về biệt thự, sau khi tìm kiếm khắp biệt thự mà không thấy ai, hắn tức giận định gọi cho Lê Triều để yêu cầu anh ta đi tìm người. Đúng lúc dì giúp việc đến.
Dì lịch sự hỏi hắn có chuyện gì, sau khi biết được nguyên nhân liền nói rằng có thể Hạ Nguyên đã được chú Trần đưa về nhà chính, hắn lập tức gọi điện cho chú Trần, nhận được câu trả lời, hắn nhanh chóng lái xe về nhà chính của mình.
Khi đến nhà chính, mọi người đang dùng bữa, cả gia đình hòa thuận vui vẻ. Bố mẹ và ông nội hắn đang háo hức gắp đồ ăn cho Hạ Nguyên, trông họ rất yêu thương cậu.
Bùi Nam Thạch không khỏi liên tục tạ ơn trời, nỗi lo lắng trong lòng buông xuống, bình tĩnh đi đến bàn ăn.
"Bùi tiên sinh!" Hạ Nguyên nhìn thấy hắn đầu tiên, vẻ mặt lộ rõ sự vui mừng.
Khóe miệng Bùi Nam Thạch hơi nhếch lên. Đứa nhỏ còn biết cười với hắn.
"Tới rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi." Mẹ Bùi lạnh lùng nhìn hắn, giống như một vị khách râu ria không đáng bận tâm, sau đó nhìn Hạ Nguyên mỉm cười: "Tiểu Nguyên, ăn nhiều một chút, con vẫn đang trong tuổi lớn."
Bùi Nam Thạch hơi sửng sốt. Trước đây lúc hắn về nhà, mẹ đều sẽ vui mừng như mười năm không gặp. Đây là lần đầu tiên mẹ lạnh lùng với hắn như vậy.
Hắn nhìn hai người còn lại đều đặt sự chú ý lên người Hạ Nguyên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn biết trong nhà sẽ không có ai ghét đứa nhỏ đáng yêu này, sở thích của hắn cũng là di truyền.
Hạ Nguyên ngây ngốc trong nhà chính thì hắn cũng yêu tâm, buổi chiều Bùi Nam Thạch phải quay lại công ty vì có cuộc họp quan trọng, mãi đến năm giờ mới trở về nhà chính, lúc này Hạ Nguyên và Bùi lão gia đang chơi cờ.
Hạ Nguyên là người mới bắt đầu nên đương nhiên không thể đánh bại Bùi lão gia. Cậu đã thua liên tiếp nhiều ván, điều này làm Bùi lão gia có cảm giác thành tựu. Rất lâu về trước, ông đã không thể thắng được bố Bùi và Bùi Nam Thạch.
Nhìn thấy Hạ Nguyên lại sắp thua, Bùi Nam Thạch đi tới đỡ cho cậu mấy nước, lập tức lật ngược thế cờ, chuyển bại thành thắng. Bùi lão gia chơi xấu, phá hỏng ván cờ, dạy dỗ hắn một bài học: Là quân tử chỉ được xem cờ không được nói, hắn không phải là quân tử.
Hắn bình tĩnh đáp lại: giúp vợ là chuyện đương nhiên.
Ánh mắt Hạ Nguyên nhìn hắn từ ngưỡng mộ chuyển sang ngượng ngùng.
Sau bữa tối, Hạ Nguyên cùng mẹ Bùi đi phim cẩu huyết. Bố Bùi gọi hắn vào phòng làm việc, thận trọng hỏi: "Con có ý định gì với đứa trẻ đó?"
"Gì ạ?" Bùi Nam Thạch không hiểu.
"Con coi thằng nhỏ như tình nhân để mua vui hay sao?" Bố Bùi chỉ thẳng mặt hắn, dừng một chút rồi nói: "Trước hết, nhà chúng ta không thể có tên khốn bội tình bạc nghĩa chơi qua đường, nên -"
"Bố đang nói gì vậy!" Bùi Nam Thạch tức giận ngắt lời hắn, nghiêm mặt nói: "Chơi qua đường gì chứ, con muốn cưới em ấy làm vợ!"
Bố Bùi nhìn thấy vẻ tức giận và biểu cảm nghiêm túc phê phán trên mặt hắn, mỉm cười hài lòng, sau đó lập tức dừng lại, nghiêm khắc quở mắng: "Nếu con muốn cưới ai đó, sao không sắp xếp tốt cho bố mẹ người ta. Coi xem người ta như bảo bối nuôi trong lồng, chu cấp một cuộc sống thoải mái, nhưng lại để bố mẹ thằng bé sống khốn khổ, có nực cười hay không?"
Bùi Nam Thạch sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra bố mẹ Hạ Nguyên vẫn sống ở nơi xa xôi đó, lẽ ra hắn nên đón họ sớm hơn, nhưng hắn đã sơ suất.
Vì vậy hắn lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lê Triều.
Đương nhiên hắn rất hài lòng vì Bùi gia thích Hạ Nguyên, nhưng cũng có bất lợi, ví dụ như đã gần chín giờ mà mẹ Bùi và Bùi lão gia không chịu để hắn đưa Hạ Nguyên về, bảo hắn đã không về nhà mấy tuần nay, đúng là bất hiếu, chốc lát lại nói hắn cứ đi đi, để Hạ Nguyên ở lại.
Sao như vậy được? Hắn đã quen hôn hít ôm ấp ** *** Hạ Nguyên mỗi đêm trước khi ngủ, giờ bảo hắn cút về một mình, khác nào lấy mạng hắn. Rơi vào đường cùng, hắn không còn cách nào khác đành phải ở lại nhà chính cùng Hạ Nguyên.