16. Cậu sẽ tốt lên thôi, nhất định là vậy.
Hạ Nguyên ngồi trong toilet, vừa khóc vừa cọ rửa vùng kín.
Tối hôm qua không biết tại sao đột nhiên buồn ngủ muốn chết, trong giấc mơ cậu cảm thấy gậy th*t và lỗ nhỏ của mình rõ ràng bị chơi đùa quá độ, thật sự rất muốn tỉnh lại nhưng làm thế nào cũng chẳng thể mở mắt, chỉ có thể để mình bị thủy triều dục vọng vùi sâu dâng lên dập xuống.
Cậu vừa cảm thấy thoải mái, lại vừa cảm thấy thẹn không thôi.
Làm sao cậu có thể trở thành một kẻ biến thái vô liêm sỉ cuồng dâm như vậy? Nếu người khác biết chuyện, họ chắc chắn sẽ ghét bỏ cậu coi cậu là con quái vật.
Ôi, đau quá.
Khi thức dậy vào buổi sáng, rõ ràng cậu cảm nhận được từng cơn đau tê dại từ phần thân dưới.
Cởi quần ra xem thì quả nhiên, âm hộ của cậu đã sưng tấy đỏ bừng, đùi thì bị mài đến mức như máu muốn rỉ ra, sợi dây bị ném xuống đất, ga trải giường cùng quần đều dính đầy tinh dịch và nước dâm đã khô khốc, thật là kinh tởm.
Không biết đêm qua cậu đã làm gì, nhưng chỉ nhìn kết quả bi thảm thôi, thì cậu đã biết đêm qua bản thân chắc chắn đã làm việc rất tàn nhẫn, biến thái quá trời ơi.
Kế hoạch này không thể trì hoãn được nữa, cậu phải thực hiện càng sớm càng tốt.
Sau khi Hạ Nguyên thu dọn đồ đạc xong, cậu mang đôi mắt đỏ hoe ra ngoài làm bữa sáng cho Bùi Nam Thạch, sau đó lặng lẽ đứng từ xa chờ hắn ăn xong.
Bùi Nam Thạch chậm rãi dùng bữa sáng, bình tĩnh nhìn người nọ hệt như chim cút đứng ở phía xa.
Tại sao vật nhỏ lại giống như vừa mới khóc? Có phải vì đêm qua hắn đã làm đau cậu rồi không?
Chắc thế rồi, dáng đi vừa nãy của cậu trông không đẹp tự nhiên.
Tối qua lúc lau phía sau cho cậu, hắn cũng bàng hoàng trước cảnh tượng đỏ bừng của chỗ đó. Vừa mắng mình thật vô liêm sỉ, vừa xin lỗi cậu, mặc dù đối phương hoàn toàn không thể nghe thấy.
Tối nay phải mua thuốc xoa cho cậu, sau này hắn không thể lỗ mãng như vậy nữa.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Hạ Nguyên, tâm trạng Bùi Nam Thạch cũng nặng nề, không ăn nổi bữa sáng.
Nhưng rồi lại lo nếu mình để thừa quá nhiều, thì vật nhỏ lại phải suy nghĩ lung tung nên đành phải nuốt khan.
Sau khi ăn kha khá, Bùi Nam Thạch mất tự nhiên gọi Hạ Nguyên tới, hỏi cậu có cần gì không, hắn nghĩ rằng chỉ cần bản thân có thể làm được, hắn nhất định sẽ giúp Hạ Nguyên làm.
Hạ Nguyên nhìn hắn, do dự không muốn nói, vẻ mặt khó xử.
Bùi Nam Thạch nghĩ thầm, hình như câu thực sự muốn gì đó.
Vàng bạc châu báu? Tiền tài danh lợi? Nhà lầu xe hơi?
Nhà thì không được, phải ở đây, tốt nhất là chuyển vào phòng ngủ của hắn để ôm nhau ngủ luôn.
Hắn chưa bao giờ cáu kỉnh như vậy trước khi rời khỏi giường vào buổi sáng như hôm nay. Dù có thể ngủ thêm hai tiếng nữa nhưng hắn cứ trằn trọc mãi không thể vào giấc. Hắn luôn muốn ôm lấy thứ gì đó nhưng ôm cái gì cũng thấy không hợp.
Đĩ nhỏ trông thì gầy gò nhưng lúc ôm vào lòng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, mềm mại như một chú mèo con.
“Muốn gì thì cứ nói, không cần băn khoăn.”
Thấy Hạ Nguyên nửa ngày vẫn không rặn ra được một chữ, vẻ mặt hắn thản nhiên nhẹ nhàng nói.
Nếu bé dâm khó xử như vậy, chẳng phải là vì muốn hắn tự mình nói ra à?
Chậc chậc, vậy thì cậu muốn hắn trả lời thế nào đây? Là muốn hắn lãnh khốc vô tình nói cậu si tâm vọng tưởng hay giả vờ nói sẽ suy xét một chút.
Không đúng, chẳng phải hắn đã đồng ý sẽ giúp cậu thực hiện bất cứ yêu cầu nào cậu muốn ra sao?
Đúng là bé điếm đầy mưu mô, e rằng cậu chỉ đang chờ cơ hội này để dụ hắn nhảy lên thuyền giặc rồi không còn cơ hội xuống thuyền nữa.
Chậc chậc chậc, đứa nhỏ quỷ kế đa đoan này.
Nhưng điều này có nghĩa là tối nay hắn có thể chịch *** non của đĩ nhỏ phải không?
Còn cả lỗ hậu hồng phấn mềm mại của cậu nữa.
Chắc sẽ thoải mái chết mất.
He he he he he.
"Dạ, Bùi tiên sinh, tôi có thể ứng trước một chút lương được không?"
Bùi Nam Thạch vốn còn đắm chìm trong ý nghĩ tối nay sẽ thực hiện tâm nguyện bấy lâu nay của mình, nghe được lời nói của cậu, hắn chợt sửng sốt, theo thói quen hỏi: "Cái gì?"
Ngày thường Bùi Nam Thạch luôn mang một khuôn mặt lạnh lùng, khi không biểu hiện cảm xúc gì trông rất nghiêm túc kèm với giọng nói trời sinh đã trầm thấp, mang đến cho mọi người cảm giác áp bức.
Hạ Nguyên cảm thấy khẩn trương dưới sự áp bức đè nặng này, cho rằng làm như vậy là vi phạm các điều khoản trong hợp đồng, nên Bùi tiên sinh mới không vui.
Cậu lắc vai nói: "Không, không có gì đâu."
Bùi Nam Thạch cau mày.
Tại sao không có gì? Không phải cậu nói muốn tăng lương sao? Rốt cuộc đứa nhỏ này băn khoăn chuyện gì nữa?
"Cậu muốn ứng trước tiền lương để làm gì? Thiếu tiền?" Hắn hỏi thẳng.
"Hả?" Không ngờ Bùi Nam Thạch trực tiếp hỏi. Hạ Nguyên thoáng sửng sốt, sau đó thấp giọng nói: "Tôi muốn mua điện thoại di động."
Dừng một chút, cậu lại nói thêm: “Không cần nhiều, chỉ cần ứng trước một nghìn tệ là được.”
Lúc đó Bùi Nam Thạch mới nhớ ra rằng đứa nhỏ này vẫn đang sử dụng chiếc điện thoại cũ có thể gọi là đồ cổ lâu năm. Hôm đó cậu gọi điện cho mẹ nói rằng sau khi được trả lương, cậu muốn mua một chiếc điện thoại thông minh để có thể trò chuyện video với bố mẹ cậu.
Đó là lỗi của hắn vì đã quên mất một điều quan trọng như vậy.
Hắn khẽ gật đầu, nói: "Được, lát nữa tôi sẽ bảo chú Trần đưa tiền cho cậu."
Hai mắt Hạ Nguyên sáng lên: "Được được được, cảm ơn Bùi tiên sinh!"
Sau khi Bùi Nam Thạch rời đi, Hạ Nguyên vui vẻ gọi điện cho dì Lâm, hỏi công ty của Bùi tiên sinh ở đâu, đồng thời xin số điện thoại của Lê Triều.
Cậu thu dọn ba bộ váy rồi gọi cho Lê Triều để báo trước một tiếng. Nhưng Lê Triều nói không cần trả lại, bảo cậu hãy giữ cho mình.
Hạ Nguyên kinh ngạc, sao cậu sử dụng được, cậu không thể mặc váy, trong nhà cũng không có chị em nào.
Nhưng Lê Triều lại mỉm cười không rõ ý tứ bảo cậu hãy giữ lại, vì sẽ có lúc cần dùng. Nếu cậu không muốn giữ thì cứ vứt đi.
Hạ Nguyên tặc lưỡi, quần áo mới chưa mặc lần nào, còn trông rất đắt tiền sao có thể vứt đi như vậy?
Hạ Nguyên cau mày, đành từ bỏ việc trả về. Thần nghĩ sau này nếu tìm được bạn gái, nếu cô ấy không chê thì sẽ tặng cho cô ấy.
Nhưng cái màu đỏ hồng đi, thì thôi đi.
Một tiếng sau, Hạ Nguyên nhận được thông báo từ ngân hàng, là từ quản gia của ngôi nhà cũ chú Trần chuyển đến số tiền lên năm vạn nhân dân tệ.
Cậu giật mình, vội gọi điện cho chú Trần để hỏi chuyện gì đang xảy ra.
“À, đó là toàn bộ tiền lương của cậu trong theo hợp đồng, đều ứng trước cho cậu." Giọng điệu của chú Trần rất bình tĩnh, dường như ông ấy không cảm thấy đã chuyển nhầm năm mươi vạn nhân dân tệ cho cậu.
“Dạ, Nhưng thời gian trong hợp đồng chỉ có hai tháng, lương của cháu một tháng là một vạn năm, tính đúng chỉ có ba vạn thôi ạ. Chú Trần ơi, chú có nhầm lẫn gì không ạ?" Hạ Nguyên hoài nghi chú Trần đã tính sai thời gian hoặc ghi nhầm lương, thành thật nhắc nhở.
“Đúng vậy, 2 vạn thêm là tiền thưởng của cháu.” Chú Trần giải thích.
"Tiền thưởng? Nhiều như vậy?" Hạ Nguyên kinh ngạc. "Chỉ sau hai tháng làm việc, cháu đã có thể kiếm được nhiều tiền thưởng như vậy sao?"
"Không cần nghi ngờ gì nữa đâu, Nguyên Nguyên." Chú Trần cười từ ái: "Kể từ khi dì Lâm chuẩn bị nghỉ hưu, dì đã tìm hơn mười quản gia cho thiếu gia, nhưng không ai trong số họ khiến thiếu gia muốn để họ ở lại. Cháu là người trẻ đầu tiên làm chủ nhân nói rất hài lòng, điểm này được khen thưởng vốn là chuyện bình thường, cháu không cần phải cảm thấy áp lực.”
Điểm này, chú Trần nói điểm này.
Khái niệm tiền bạc của người giàu thực sự khiến cậu không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa còn đưa cho cậu hai tháng lương một lần, chẳng lẽ không sợ cậu bỏ chạy à?
“Đương nhiên, đừng nghĩ rằng đưa cho cháu hai tháng lương trong một lần thì cháu có thể bỏ trốn làm bọn chú tổn thất. Chỉ cần cháu không chạy ra ngoài vũ trụ, Bùi gia chúng ta vẫn có năng lực tìm được ai đó."
Tuy rằng giọng điệu của chú Trần vẫn ôn hòa, nhưng Hạ Nguyên lại cảm nhận được trong đó một cỗ uy hiếp mãnh liệt, trực tiếp dập tắt suy đoán của cậu.
Cậu bất giác mím môi.
Chú Trần tiếp tục nói: “Nhưng chú tin rằng Nguyên Nguyên là một cậu bé thiện lương tử tế, sẽ không làm điều gì tổn hại đến nhân cách của bản thân.”
"Dạ." Hạ Nguyên gật đầu dữ dội, kiên định nói: "Đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của chú và Bùi tiên sinh. Cháu sẽ làm tốt công việc của mình để báo đáp đại ân đại đức của mọi người!"
Chỉ có kẻ ngốc mới bỏ trốn khỏi một công việc tốt như vậy.
"Được, chú Trần tin tưởng cháu." Chú Trần cười vui vẻ nói: "Nguyên Nguyên, lát nữa sẽ có nhân viên chuyển phát nhanh tới đưa điện thoại cho cháu, cháu chỉ cần ký nhận là được."
"Điện thoại? Điện thoại di động gì ạ?" Hạ Nguyên nghi hoặc hỏi.
Chú Trần nói muốn tặng cho cậu một chiếc điện thoại, cậu có nghe nhầm không vậy?
“À, hôm nay thiếu gia bảo chú ứng trước lương cho cháu, chú lắm lời hỏi một câu tại sao cháu cần tiền vội thế, thiếu gia nói cháu định dùng tiền đó để mua điện thoại, chú liền nhớ đâu trong nhà còn vài chiếc điện thoại mới chưa dùng đến, đều là do khách hàng doanh nghiệp tặng, dù sao cũng để không rất lãng phí nên chú gửi cháu sử dụng."
"A, cái này, cái này, cháu có thể nhận sao?" Hạ Nguyên liên tục kinh ngạc, cậu gần như không thể tin được mình lại có thể may mắn như vậy.
"Ừ, sao lại không." Chú Trần cười nói: "Những khách hàng đó cứ thích tặng mấy thứ vô dụng này. Một lần đưa là cả đống, lại không phải hàng tiêu dùng nhanh, cho nhiều như vậy có ích gì? Chỉ để chất đống trong kho thôi, Nguyên Nguyên, nếu cháu có thể nhận nó thì cũng được coi như giúp chú giải quyết vấn đề áp lực lưu trữ kho rồi, bọn chú còn phải cảm ơn cháu đấy."
"Không, không, không, chú đừng nói như vậy, cháu mới là người phải cảm ơn chú. Hu hu hu, cháu thật may mắn có được như vậy chủ nhân tốt như Bùi tiên sinh và chú Trần."
Hạ Nguyên đột nhiên cảm thấy chuyện mình là kẻ biến thái cũng không quá đau buồn đến thế, cậu sống trên đời này đã nhận được rất nhiều tình yêu, tình yêu có thể chữa lành mọi thứ.
Cậu sẽ tốt lên thôi, nhất định là vậy.