Bảo Mẫu Cổ Đại

Chương 28: Tranh Chấp (Phần 1)






Cuộc họp đoàn trưởng hôm đó dĩ nhiên tan rã trong bất hòa. Võ lâm cao thủ địa vị cao còn xảy ra tranh chấp huống chi võ lâm đại chúng. Nếu An An rời tiểu viện của thành chủ khoảng vài chục dặm hẳn nhiên sẽ kiến thức một màn tranh đoạt đặc sắc.
Chếch về phía đông của rừng Tử Vân là khu tự trị của nhóm võ lâm nhỏ lẻ. Nơi đây là khu vực hỗn tạp của những người mới, họ không đủ thực lực bước vào đoàn đánh thuê nên tự thành lập nhóm chia địa bàn hoạt động. Khu vực của họ tuy không sở hữu nhiều bảo vật như bốn đoàn đánh thuê nhưng bảo vật này nọ vẫn có. Nơi đây tình hình cạnh tranh gay gắt không kém trong đoàn. Họ vừa tầm bảo vừa rèn luyện võ công, mục đích duy nhất là phấn đấu trở thành đoàn viên chính thức của đoàn đánh thuê Chu, Bạch, Thanh, Huyền. (thuyan8865: tên gọi tắt của Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long và Huyền Vũ).
Kể từ lúc tin tức Địa Lam Hải bị phá kết giới, khu tự trị mỗi lúc một nhộn nhịp. Mâu thuẫn tại đây vốn đã gay gắt nay càng gay gắt đến đỉnh điểm. Có kẻ tự phụ tự ột thân một mình vượt qua hồ Tích Vị, những mong là người đầu tiên bước vào địa phận thánh địa. Tuy nhiên, bảo vật đâu chưa thấy, đất thánh chân vẫn chưa đặt lên thì đã chết không toàn thây. Kể bớt ngu một chút thì thành lập nhóm nhỏ dong thuyền ra đi nhưng chưa tới ba ngày xác người và thuyền đã yên nghỉ tại bãi Địa Ngục.
Ngày qua ngày số người tử nạn trên hồ Tích Vị mỗi lúc một nhiều, số khách ghé thăm bãi Địa Ngục mỗi lúc một đông nhưng vẫn không giảm thiểu số người giong thuyền ra đi tầm bảo.
------+++++-----
Kình Thiên ngồi trên tản đá vừa ôm đầu vừa suy nghĩ. Hiện tại số huynh đệ theo hắn: số thì bỏ mạng tại Huyễn Vụ Lâm, số thì tử trận do các vụ tranh chấp địa bàn tại rừng Tử Vân, nhóm của hắn chỉ còn lại không quá hai mươi huynh đệ. Với số lượng như vậy đừng nói ra đi tầm bảo, một kích trí mạng của bất kỳ nhóm nào cũng khiến nhóm họ tan tành xác pháo.
(thuyan8865: Kình Thiên chính là hán tử chỉ huy nhóm người lục soát tìm gương bảo vật võ công mà An An đã phỏng tay trên ở rừng Huyễn Vụ).
Nghĩ tới những huynh đệ tử nạn rồi đến nguy cơ nhóm tan rã khiến Kình Thiên đau đầu không thôi. Nếu như nhóm hắn có tên mặt chuột am hiểu cơ quan và trận pháp giúp đỡ thì đã không ra nông nổi. Tên mặt chuột kia vốn là người của Hồng Lạc Lâu Triệu Lạc Lạc, hắn đã nhiều lần thương lượng nhưng Triệu Lạc Lạc nhất quyết không nhượng lại tên mặt chuột.
Nếu Kình Thiên biết người mà hắn muốn mua là một trong những phần tử chủ chốt của Hồng Tinh Lâu - Nhất Ảnh, địa vị ngang bằng thậm chí còn cao hơn cả Triệu Lạc Lạc, phỏng chừng hắn sẽ không nói hai lời mà tự vả vào mặt mình vài cái.
Trăm suy ngàn nghĩ một lát, cuối cùng Kình Thiên quyết định nhập nhóm. Nhập nhóm chính là hai nhóm nhỏ lẻ đạt thành hiệp nghị ước định sẽ nhập lại làm một. Hai trưởng nhóm cũ sẽ tiến hành quyết đấu để chọn ra trưởng nhóm mới, người thua phải chấp nhận vị trí phó nhóm.
----------++++------
Cách chỗ Kình Thiên không xa là nhóm của Hoắc Kim. Hoắc Kim vốn là tội phạm truy nã của Thiên Vũ quốc. Bản thân Hoắc Kim là một tiêu sư nổi danh của Thiên Vũ thành. Hắn 20 tuổi đã là đoàn trưởng của tiêu cục Long Môn, 25 tuổi được xưng bài danh cao thủ đứng thứ 10 trong hạt giống trẻ của võ lâm. Những tưởng đợi chờ tương lai hắn là màu vàng sáng lạng nhưng người tính không bằng trời tính.
Thiên Vũ thành không ai không biết Hoắc Kim là bằng hữu sinh tử của ngũ hoàng tử Diệp Hi Lâm, vị hoàng tử cách đây ba năm bị gán tội danh mưu phản, hiện tại bị giam cầm trong tiểu viện Phong Viên. Hoắc Kim cũng vì vậy bị liên lụy bãi bỏ bài danh võ lâm, phế bỏ tư cách tham gia hạt giống chiến phân vị võ lâm của thập quốc. Thiên Vũ đế còn ban một đạo chỉ: phàm là họ Hoắc sẽ bị trục xuất khỏi Thiên Vũ quốc, riêng Hoắc Kim thông đồng với ngũ hoàng tử đại nghịch bất đạo mưu đồ soán ngôi lập tức lăng trì xử tử.
Mọi người thậm chí cả Thiên Vũ đế đều nghĩ Hoắc Kim chết không sai bởi vì đồng đảng của ngũ hoàng tử đều bị xử lý sạch sẽ, không một ai hỗ trợ hắn. Nhưng ai biết được, trước ngày hành hình Hoắc Kim lại biến mất không tung tích.
Sau khi xuất hiện tại rừng Tử Vân, chưa đầy một năm Hoắc Kim như cá gặp nước. Hắn từ một tên vô danh tiểu tốt tung hoành ngang dọc chưa đầy năm đã thành tay tầm bảo dày dạn kinh nghiệm. Hiện tại Hoắc Kim đã là trưởng nhóm gồm 30 thành viên.
Bên gốc cổ thụ ngàn tuổi, một nam tử vận y phục thanh sam đang tu luyện võ công. Hắn có khuôn mặt như điêu như khắc, mày rậm, mắt sáng, ngũ quan tinh tế. Nếu không phải trên gương mặt hoàn mỹ kia bị một vết phỏng chạy dài từ mắt trái xuống càm, phá hủy một nửa gương mặt thì hắn đã có thể xưng là mỹ nam tuấn mỹ nhất khu tự trị. Nhưng đó không phải là điều Hoắc Kim bận tâm, hắn hiện tại chỉ muốn ra sức tu luyện võ học, thành lập thế lực vững trãi để báo đáp huynh đệ sinh tử đang bị giam cầm và trả thù cho những huynh đệ tử nạn.
Khi Hoắc Kim thu hồi nội lực thì mặt trời cũng vừa xuống núi. Hắn dự định ăn qua loa một chút rồi đi tuần tra thì có thuộc hạ bẩm báo Kình Thiên muốn gặp. Đối với Kình Thiên, Hoắc Kim không có hảo cảm lẫn ác cảm. Hoắc Kim suy nghĩ đôi chút cuối cùng quyết định gặp mặt.
"Hoắc huynh đệ, nghe danh đã lâu nay được diện kiến. Tại hạ là Kình Thiên". Kình Thiên vừa thấy Hoắc Kim thì tươi cười nồng nhiệt.

Có câu "không ai đưa tay đánh vào mặt cười", Hoắc Kim cũng mỉm cười nồng nhiệt tiếp đón.
"Kình huynh, hạnh ngộ! Mời ngồi!".
"Hoắc huynh quá khách sáo rồi. Kình Thiên ta là người ngay thẳng không thích vòng vo. Hoắc huynh, huynh có muốn cùng ta hợp tác?". Vừa ngồi vào ghế Kình Thiên trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Hoắc Kim sâu ý nhìn biểu hiện của Kình Thiên, hắn là không hiểu ý tứ của lão già họ Kình này.
"Ah, hợp tác thế nào?".
"Hoắc huynh không cần phải đề phòng tại hạ. Tại hạ vốn có ý hợp tác cùng huynh. Huynh cũng đã nghe Địa Lam Hải bị phá kết giới. Tại hạ đến đây là vì việc này".
"Kình huynh quá lời rồi. So về kinh nghiệm và thực lực thì Hoắc mỗ đều thua huynh. Hoắc mỗ chỉ không hiểu tại sao Kình huynh tìm đến đây?".
"Haz... Không giấu gì huynh, thuộc hạ ta mang theo trong trận tầm bảo ở Huyễn Vụ Lâm bị tiêu hao khá nhiều. Mặc dù kết giới bị phá nhưng độ nguy hiểm của hồ Tích Vị còn ai lạ gì. Kình mỗ tin tưởng nhân phẩm và năng lực của huynh nên mới mời hợp tác. Kình mỗ không phải ai cũng bạ đâu vơ đó cho đủ số lượng".
Hoắc Kim không phải là người nông nổi nếu không hắn đã sớm quy thiên. Hắn tuy động lòng sinh ý này nhưng mọi chuyện phải cẩn thận. Hắn đã sai lầm một lần nên không thể sai lầm thêm lần nào nữa. Hắn nhấp một ngụm trà như có điều suy nghĩ rồi nói:
"Chuyện này Hoắc mỗ sẽ suy nghĩ lại, hai ngày sau sẽ có câu trả lời cho huynh".
Kình Thiên vẫn một bộ dạng không sao cả. Hắn chấp tay thi lễ rồi ly khai.
Hoắc Kim còn lại trong trướng yên lặng suy tư. Hắn như nhìn về phương xa thầm thì tự hỏi: ta có nên mạo hiểm một lần không? Lâm đệ, nếu là đệ thì đệ sẽ làm gì? Trong vô thức tay hắn lại lần mò vào ngực lấy ra một vật chíu sáng.
Chỉ thấy trong tay Hoắc Kim đang cầm là một vật màu nguyệt bạch, là vòng cũng không phải vòng, là kiềng cũng không phải kiềng. Đồ vật kỳ lạ bắt mắt kia có một mặt hình tròn, hai sợi dây kim loại nối ở hai đầu mặt tròn có thể đeo vào tay. Trên mặt tròn kia có ba chiếc kim nhỏ một ngắn và hai dài, chiếc kim dài chạy nhanh nhất có màu đỏ thẫm. Hoắc Kim đưa tay vuốt vuốt vào mặt tròn, tại nơi đó vẫn còn lưu lại vết máu của người thân hắn.
-------------++++++-----------
Tháng 8 tiết trời vào thu hơi se lạnh. Rừng Tử Vân bước vào thu mang theo sắc màu sặc sỡ. Mặc cho nhân loại náo nhiệt, rừng Tử Vân vẫn trổ mã vẻ đẹp của mình. Trên từng tán cây già đã chi chít những quả mọng nước, có cây đã cho những quả chín đầu mùa, có cây chỉ mới ươm ươm quả chua chua. Những chú thỏ hoan, sóc hoan mừng như bắt được vàng. Chúng mò mẫm nhặt từng quả, từng quả, thu hạt lại thu hạt cất vào hang của mình. Đây chính là nguồn sống của chúng qua mùa đông năm nay.
Bọn thú rừng còn lại cũng nhốn nháo nhộn nhịp chuẩn bị cho ba tháng mùa đông. Loài nào tích trữ thì vẫn tích trữ, loài nào săn mồi thì vẫn săn mồi. Có chú sóc nhỏ không vâng lời đi lượm lặt mà hiếu kỳ nhìn vào hàng xóm lâu năm của bọn nó.
Rõ ràng loài người đến sau tổ tiên chúng nó nhưng loài người lại không biết xấu hổ tranh giành chỗ ở của chúng nó. Đã thế loài người còn liên tục phá rừng, khai thác sản vật vô độ. Điều đáng nói ở đây, loài người có thể vì tranh chấp sản vật và địa bàn còn xảy ra ẩu đả. Loài người đánh nhau là chuyện thường tình nhưng mấy hôm nay sóc nhỏ nhận ra họ đánh nhau ngày càng kịch liệt, mâu thuẫn mỗi lúc một gay gắt. Cả khu rừng giờ đây đâu đâu cũng nhốm mùi huyết tinh.
Chú sóc nhỏ hiếu kỳ dời ánh mắt về phía cây sồi già, nơi đó đang tụ tập nhóm người tranh cãi. Tiếng mắng chửi và quát tháo liên tục vọng vang trong không khí.
"Bùi Thiết, ngươi đừng rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt. Mau mau giao Thất Tâm Thảo ra đây!".

Giọng một hán tử trung niên vang lên không yếu khí thế:
"Lưu Mã, ngươi đừng hiếp người quá đáng. Ta nói không là không!".
Hán tử trung niên vừa dứt lời thì xung quanh nổi lên một tràng cười khinh bỉ:
"Không? Ha ha... Bùi Thiết, ta nể tình chúng ta là đồng hương nên mới nhiều lời với ngươi. Ngươi nghĩ một mình ngươi đấu lại tám huynh đệ chúng ta hả...hả...?".
Tiếng cuối cùng được Lưu Mã kéo dài vừa dứt thì một tràng cười ủng hộ hắn lại vang lên. Bùi Thiết gắt gao nắm chặt bọc vải trên tay, trên đầu hắn đã nhỏ xuống từng giọt máu đỏ thẫm, máu từ từ đông lại trên má hắn nhưng có những giọt máu đặc đã chảy vào miệng vào mũi, mùi huyết tinh ngòn ngọt, tanh tanh xông thẳng vào óc khiến hắn ngày một mơ hồ.
Lưu Mã không tiếp tục dây dưa nữa, hắn phất tay ra lệnh cho đám đàn em tiến lên cướp đi bọc vải mà Bùi Thiết sống chết ôm vào ngực. Bùi Thiết liên tiếp đưa lưng chịu trận những cú đánh đấm. Đám đàn em của Lưu Mã cũng không thủ hạ lưu tình. Sau một lúc Bùi Thiết đã không còn động đậy nữa, Lưu Mã dùng chân đá Bùi Thiết lật người hắn lại rồi cúi xuống nhặt lên bọc vải. Hắn mở ra kiểm tra rồi hài lòng khi thấy Thất Tâm Thảo vẫn còn nguyên vẹn.
Sóc nhỏ rất hiếu kỳ say mê xem náo nhiệt, thấy đám người dần tan rã, sóc nhỏ định leo xuống xem xét kẻ kia tại sao không theo đồng bọn của hắn. Khi nó định đưa chân leo xuống thì một cái tát chụp lên đầu nó. Quay nhìn lại là vẻ mặt phẫn nộ của sóc mẹ. Sóc mẹ chi chi một lát cuối cùng cũng mang sóc con hư hỏng đi về. Hừ! Nó mới không lạ những việc như vậy đâu! Loài người vì lợi ích ngay cả phụ mẫu còn đem bán huống chi là đồng bọn.
Dưới cây sồi già không còn náo nhiệt nữa chỉ còn lại mỗi Bùi Thiết sống chết không rõ. Tại một khắc trước bọn họ vẫn là đồng hương thì một khắc sau họ đã trở thành kẻ tử địch. Đây chính là chuyện thường thấy tại rừng Tử Vân này.
Sáng sớm An An theo Dạ Mộc Nghiên đến bãi bồi Linh Thứu. Đây là nơi tụ hội cho những ai tham gia tầm bảo Địa Lam Hải.
Mặc dù buồn bực vì thành chủ phái nha đầu tiểu Ngọc theo bồi nàng nhưng An An vẫn một bộ dạng oa nhi hiểu chuyện. An An biết bọn họ hiểu lầm quan hệ của nàng và Dạ bất lương, ai bảo bọn họ lại trùng hợp cùng họ làm chi.
Dạ bất lương trên đường vẫn một bộ dạng vô sỉ hết đòi hỏi cái này rồi đến cái khác khiến chúng hộ vệ và nha hoàn thành chủ phái theo phải đổ mồ hôi lạnh một trận. An An và Mạc Ngôn bên cạnh chỉ có thể quăng cho họ ắnh mắt "tự cầu nhiều phúc".
Mặt trời đã lên cao, số người tụ tập mỗi lúc một đông, An An tuyệt nhiên không nhận ra bất kỳ người quen nào. Nàng không quan tâm nhiều thứ như vậy nên vẫn một bộ nhu thuận đứng cạnh Dạ bất lương.
Không khí đang náo nhiệt sôi nổi thì bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ. Lối rẽ được vạch ra, một nam tử khí chất tiên nhân thoát tục xuất hiện như hạc giữa bầy gà. Trái tim An An như nhảy nhót khỏi lồng ngực, tay nàng trở nên run rẩy lợi hại. Nam nhân này...nam nhân này...
Dạ Mộc Nghiên nhận ra biểu hiện khác thường của An An, hắn không nói hai lời gắt gao đẩy nàng về phía Mạc Ngôn, bản thân hắn mang một bộ thong dong tiến lên hành lễ:
"Điệt nhi ra mắt Huyền Thiên trưởng lão".
Huyền Thiên nhàn nhạt liếc nhìn người được xưng là thiên tài tu đạo của Linh Sơn. Hắn thu hồi đánh giá đồng thời đáp lời:
"Chất nhi quá khách khí! Ta và tổ sư gia của ngươi vốn là bằng hữu".
Dạ Mộc Nghiên cũng không vì bề trên sủng mà kiêu. Đối với người được Linh Sơn xưng tụng như truyền thuyết hắn vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt của đạo gia nên có.

Mạc Ngôn nhìn tình hình này lại than thở trong lòng: chủ nhân lại đưa ra chiêu bài giả trư ăn cọp a.
An An đã dần dần giữ được bình tĩnh, nàng quan sát và nghe ngóng đối thoại của hai người cảm thấy một trận quỷ dị chưa từng có. Nam nhân bạch y khí chất tiên nhân nhìn bề ngoài không quá 30 nhưng qua lời nói lại có quan hệ với lão tổ tông với một hài tử 10 tuổi.
An An cũng không lạ gì nam nhân trước mặt. Hắn tuy bề ngoài chỉ mới 25 - 26 nhưng thực chất đã trên ngàn tuổi. Hắn chính là truyền thuyết của Linh Sơn - Huyền Thiên trưởng lão Thẫm Thiếu Bạch.
Truyền thuyết của Linh Sơn lại viết thư yêu cầu thiếu chủ Linh Sơn giúp đỡ? An An thực lấy làm khó hiểu. Thẫm Thiếu Bạch vốn là người toàn năng về phương diện tu đạo lẫn võ học vậy mà lại cầu trợ từ Dạ Mộc Nghiên? An An sâu kín liếc nhìn kẻ nào đó hòng phát hiện ra ưu điểm của hắn. Đáng tiếc lại để cho nàng thất vọng!
Dạ Mộc Nghiên sâu kín liếc nàng cảnh cáo rồi cùng Huyền Thiên trưởng lão bàn bạc cách phá giải tầng kết giới cuối cùng của Địa Lam Hải.
Tầng kết giới cuối cùng chỉ đơn giản là bát quái đồ nhưng cái khó khăn là mỗi mắt trận pháp không dùng vật hiện hình sắp xếp mà dùng linh khí làm mắt trận. Huyền Thiên cho dù là truyền thuyết Linh Sơn nhưng hắn lại không có thiên phú cảm nhận mật độ linh khí như Dạ Mộc Nghiên. Hắn lại càng không thể dùng pháp bảo kiểm tra từng lớp khí trên hồ Tích Vị để mò mẫm ra mắt trận triệt phá.
An An bước theo Dạ Mộc Nghiên xuống thuyền, nàng tuy sợ bạch y nam tử nhưng vẫn phải liều mạng. Cho đến thời điểm hiện tại An An thấy cảm kích Dạ bất lương khi hắn ép nàng uống cả bát bùa ngải đen sì, cũng vì vậy mà Huyền Thiên không phát hiện nội lực thực sự của An An.
Thuyền của An An đi là thuyền của đầu não chủ chốt nên thập phần xa hoa và tiện nghi. Theo bên cạnh chiếc thuyền xa hoa là những chiếc thuyền con của các võ lâm nhân sỹ cùng thuộc hạ của Huyền Thiên trưởng lão. Đây không đại biểu cho Huyền Thiên rộng rãi, chia sẽ Địa Lam Hải cùng với mọi người. Hắn chấp nhận cho họ theo đuôi là để tùy thời tìm chốt thí mạng. Những kẻ còn lại sao không hiểu ý của hắn, chỉ là bọn họ lại không chống lại sức hấp dẫn của Địa Lam Hải. Huyền Thiên trưởng lão chẳng phải nói chỉ cần bọn họ sống sót thì cứ việc tranh đoạt. Địa Lam Hải là một núi bảo vật thánh phẩm như vậy sao có thể thiếu phần họ.
------++++++------
Ngay tại lúc nhóm Huyền Thiên đang phá kết giới thì bên trong Địa Lam Hải đã có người xâm nhập. Hai đạo bóng dáng một đen một trắng bất chấp sương mù vẫn dùng khinh công tiến sâu vào Địa Lam Hải.
Nhất Ảnh nhìn bóng trắng di chuyển phía trước vô cùng phức tạp. Hắn là không ngờ nàng lại dùng cách tàn nhẫn như thế để vượt qua kết giới của Mộc Sinh, càng ngày hắn càng nghi ngờ nữ tử trước mắt liệu có phải là Thiên Nữ?
Dùng máu của 20 hài đồng và 20 trinh nữ ô nhiễm thánh địa, dùng hơn năm trăm oán linh phá không mà đi, hy sinh hơn 600 thuộc hạ làm đệm lót để vượt qua hồ Tích Vị. Hiện tại Nhất Ảnh tuyệt nhiên không còn nhận ra nữ tử trước mắt. Nàng thiện lương sao? Trong sáng sao? Hắn cảm thấy thật châm chọc!
Triệu Nhược Nhược dĩ nhiên không nhận ra ba hồi đảo chuyển trong lòng Nhất Ảnh, nàng hiện tại chỉ thấy vô cùng thư sướng. Nàng rốt cục đã chiếm được Địa Lam Hải. Chỉ có kẻ ngu ngốc mới đi tranh cướp bảo vật trên Địa Lam Hải. Chủ nhân chân chính của Địa Lam Hải là Mộc Sinh, muốn có Địa Lam Hải thì phải khế ước với cây cổ thụ già cỗi kia.
Triệu Nhược Nhược dựa theo oán linh xâm nhập mà nhận ra phương hướng đến chỗ Mộc Sinh. Mộc Sinh là thánh vật phát ra linh khí còn oán linh lại phát ra oán khí. Trong trời đất, oán khí luôn có xu hướng ô nhiễm thánh vật. Triệu Nhược Nhược lợi dụng sự tương khắc này để tìm vị trí của Mộc Sinh.
Nếu hiện tại sương mù tan đi Triệu Nhược Nhược sẽ nhận ra một đường oán khí của nàng ta đã phá hỏng biết bao nhiêu thánh vật ở Địa Lam Hải. Nơi đâu oán linh đi qua nơi đó dù là Sơn Tham ngàn năm hay Linh Chi ngàn tuổi đều bị tan biến thành tro bụi. Nhưng nếu nàng ta nhận ra thì liệu có dừng lại? Sẽ không! Loại người ích kỷ như Triệu Nhược Nhược sẽ không từ thủ đoạn để độc chiếm thánh vật, dù phải phá hủy Địa Lam Hải còn hơn nàng ta dâng tặng nó cho bất kỳ ai.
-------------+++++++++------------
Càng tiến sâu vào hồ thì sương mù càng dày đặc. Thời tiết trên hồ Tích Vị luôn khiến những người tầm bảo phải sôi máu. Nếu một khắc trước tiết trời se se lạnh thì một khắc sau trời sẽ bước vào cuối hạ. Thời tiết nóng lạnh luân phiên xoay chuyển như vậy vẫn chưa là vấn đề lớn, vấn đề làm mọi người đau đầu nhất là lớp sương mù bao bọc làm họ luôn mất phương hướng, thậm chí họ có khi lâm vào ảo giác bản thân đã trãi qua vài năm lang thang đơn độc trên hồ.
Thời tiết khắc nghiệt trên hồ là đánh vào thể xác trong khi sương mù chính là đòn tra tấn tinh thần. Đối với những người có ý chí kiên định thì đây chính là khảo nghiệm tinh thần lực nhưng đối với kẻ yếu kém thì đây không khác nào đòn chí mạng. Khi con người bước đi vô định không có mục tiêu thì thời gian họ trãi qua luôn kéo dài hơn những người khác.
An An đứng trên boong thuyền quan sát biểu cảm của tất cả mọi người. Có người đau đớn quằn quại, có người thì suy sụp tuyệt vọng, có người ngơ ngơ ngác ngác...Đủ loại biểu cảm.
An An nhận ra khác biệt rất lớn: hầu như bị ảo giác đều là võ lâm nhân sỹ tuyệt nhiên không có nạn nhân nào là thuộc hạ của bạch y nam tử. Quả nhiên có chỗ dựa thật tốt!
Huyền Thiên nhìn nữ oa kia với ánh mắt bất thiện thì một bóng dáng nho nhỏ che chắn tầm nhìn của hắn. Mặc dù đối phương có thân phận khác biệt trong Linh Sơn nhưng hắn vốn cường thế nên làm việc gì cũng không kiêng kỵ, giọng nói chất vấn vang lên:
"Ngươi đây là ý gì?".

Dạ Mộc Nghiên vẫn giữ một bộ dạng bình tĩnh nhưng không thiếu phần cung kính mặc dù uy áp nội lực trên người trưởng lão đã khiến mạch máu hắn từng trận sôi trào.
"Nàng là người của ta, kính xin trưởng lão giơ cao đánh khẽ!".
Huyền Thiên nhíu nhíu mày nhưng không tiếp tục vấn đề. Vừa rồi hắn thấy oa nhi kia vẫn bình tĩnh trước trận pháp của hồ Tích Vị trong khi trên người không có một pháp bảo. Hắn vốn bản tính đa nghi không chấp nhận sai sót nào. Nghe lời giải thích của Dạ Mộc Nghiên tâm mới thoáng dịu xuống. Nếu là bằng hữu của tiểu chất hắn thì không có gì lạ.
Huyền Thiên cố tình gạt đi nghi kỵ nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy không thoải mái. Oa nhi kia mang đến cảm giác bất an trong lòng hắn, xem ra sau chuyện này hắn phải điều chỉnh một chút. Nghĩ xong Huyền Thiên lại ý vị sâu xa nhìn tiểu nữ hài cách đó không xa, hắn thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Huyền Thiên không ngờ lần bỏ lỡ cơ hội này lại là lần hối hận nhất trong đời của hắn.
Dạ Mộc Nghiên sau khi cảm nhận sát ý từ Huyền Thiên trưởng lão đã lui, hắn không nói không rằng đẩy An An về phòng. An An tuy buồn bực nhưng vẫn nghe lời. Nàng không phải không cảm nhận sát ý của bạch y nam tử nhưng nàng rất nóng lòng tiến vào Địa Lam Hải. An An có thể dùng khinh công trực tiếp lướt đi trên mặt nước nhưng nàng không đủ tự tin qua mặt nam nhân kia.
Đứng trên boong thuyền, Dạ Mộc Nghiên cứ chốc lát lại dùng linh lực đánh vào khoảng không phá giải từng mắt trận. Theo thời gian mắt trận dần tan biến thì sương mù mỗi lúc một mờ nhạt. Tuy vậy chỉ trong vòng hai ngày sương mù đã giết chết gần trăm mạng người.
Tình trạng tử vọng của họ vô cùng thê thảm. Họ chết trong tuyệt vọng, trong đau khổ và sâu tận linh hồn là sự cô độc một đời người. Dẫu chỉ là ảo giác nhưng tất cả bọn họ đã sống trong ảo giác cả quảng đời còn lại và quảng đời đó họ phải đối mặt với sai lầm và nỗi đau quá khứ của chính mình. Phải nói sương mù hồ Tích Vị là một sát thủ tàn độc nhất từ trước đến nay. Giết người trong đau đớn kinh hoàng!
Mắt thấy sương mù gần như được hóa giải, hồ Tích Vị như có linh tính, từng trận từng trận gió lốc cuồng cuộn ập đến, mưa rào trút xuống như thác nước, sóng nước ầm ầm dữ dội, gió lốc nổi lên bốn phía. Bầu trời hồ Tích Vị như tiếp thêm sức mạnh cho nó. Mặt trời bị che lấp, vân vũ vần xoay biến hóa, thiểm điện không kiêng kỵ liên tục đánh xuống.
Trước là bí vụ (sương mù bí hiểm) sau là thiên tai khiến đám người tầm bảo tổn thất không nhẹ. Kẻ yếu ớt thì trực tiếp bị gió lốc quăng xuống hồ, kẻ xui xẻo thì bị thiểm điện đánh chết. Từng đạo từng đạo tiếng la hét kêu thảm vang tận mây xanh nhưng vẫn vô vọng. Phàm là thứ nghịch thiên tồn tại trên nhân gian, nếu không sớm bị tiêu hủy thì cũng phải mai danh ẩn tích. Mộc Sinh chính là thực vật nghịch thiên, nếu bị người đời phát hiện sẽ gặp tai kiếp.
Mộc Sinh là thánh vật tại nhân gian được dùng để áp chế âm khí ngày một tăng lên nên hiển nhiên tai kiếp không nhằm vào nó, kẻ chịu tội là đầu sỏ gây nên: nhóm người tầm bảo!
Mắt thấy một đạo lôi thiểm sắp đánh xuống, Mạc Ngôn không chút do dự ôm thiếu chủ của mình tránh thoát. Hắn tuy nhanh nhưng sao nhanh bằng lôi thiểm. Một đạo lôi kiếp giáng xuống đầu hai chủ tớ, Dạ Mộc Nghiên nhanh chóng mang pháp bảo ra bao lấy cả hai, vừa may tránh thoát được một kiếp.
Lại quay qua nhìn Huyền Thiên trưởng lão cùng đám thuộc hạ của hắn. Đám thuộc hạ của hắn dù có pháp bảo che chắn lôi thiểm nhưng vẫn không thoát một thân chật vật do cuồng phong quần vũ. Riêng Huyền Thiên trưởng lão thì không cần phải nói, hắn dĩ nhiên không một chút thương tổn thậm chí có phần tiêu sái trong hoàn cảnh hiểm nghèo này.
Khóe mắt Dạ Mộc Nghiên giật giật, quả nhiên người so với người thật khác biệt a. Hắn một thân ướt nhẹp, gió lốc làm xiêm y dường như bị xé nát trong khi ngươi ta mí mắt không giật, tay chân tiêu sái, y phục trắng phau phau thập phần chói mắt. Dạ Mộc Nghiên bị đả kích không nhẹ. Hắn đã nhiều lần nghe phương danh vị truyền thuyết Linh Sơn Thẫm Thiếu Bạch nhưng chưa một lần được diện kiến.
Giao dịch lần này vốn dĩ hắn bất đồng ý kiến với gia gia. Gia gia muốn giao hảo với truyền thuyết Linh Sơn Thẫm Thiếu Bạch để giúp hắn lót đường nhưng hắn lại không nghĩ như vậy. Thánh vật xuất thế sẽ sinh tai kiếp. Không nói đến hắn vốn vô dục vô cầu với địa vị gia chủ Linh Sơn thì danh tiếng của Huyền Thiên hắn cảm thấy không chân thật. Truyền thuyết Linh Sơn liệu có đúng như lời đồn đại?
Dạ Mộc Nghiên đánh chết cũng không tin Huyền Thiên là người thiện lương như lời ca tụng. Bất quá gia gia hắn lại là người vô cùng kiên nhẫn, lão nhân gia người kiên nhẫn đến mức "niệm kinh" bên tai hắn ba ngày ba đêm, nào là Huyền Thiên trưởng lão thế này, Huyền Thiên trưởng lão thế kia...làm cho đầu óc hắn mụ mị cả lên.
Dạ Mộc Nghiên hắn chỉ cho phép gây tai vạ cho người khác chứ nào chịu bị người mang ra chịu tội. Hắn lại suy nghĩ đến tai kiếp khi thánh vật xuất thế, một ý nghĩ tà ác lóe lên trong đầu hắn. Hừ...hừ...gia gia hắn sùng bái người kia như vậy, hắn sẽ từng bước đạp đổ hình tượng của hắn ta. Nếu gia gia chứng kiến thảm cảnh hắn ta chật vật vì tai kiếp thử xem hắn ta còn dám nhận phong hoa tiêu sái? Nếu gia gia thấy hắn dùng thuộc hạ lót đường để xem còn tự cho là thiện lương? Nếu gia gia thấy bộ mặt tham lam của hắn khi đứng trước thánh vật Mộc Sinh thì còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt?
Người nào đó dĩ nhiên không thừa nhận bản thân hắn ghen tỵ vì bị gia gia mình mang ra so sánh. Tuy nhiên cho đến thời điểm hiện tại thì kế hoạch của Dạ Mộc Nghiên có hơn phân nửa đã ngâm nước nóng.
Huyền Thiên đúng thật không phải người lương thiện nhưng hắn chưa bao giờ đối xử tệ bạc với thuộc hạ mình nên sẽ không có chuyện hắn dùng thuộc hạ làm đá kê chân. Bản thân hắn vốn đã tu luyện nội công và tu luyện linh khí trên ngàn năm, trãi qua nhiều tai kiếp nên lẽ dĩ nhiên tai kiếp lần này sẽ không làm khó hắn.
Dạ Mộc Nghiên nhìn bóng dáng bạch y cách đó không xa mà trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Thẫm Thiếu Bạch, một ngày nào đó ta sẽ bóc trần bộ mặt giả dối của ngươi!
Dạ Mộc Nghiên đưa tay vận một chút linh khí đánh vào mắt trận cuối cùng. Sương mù đã tan biến nhưng tai kiếp vẫn còn. Dạ Mộc Nghiên một tay nắm lấy Mạc Ngôn tiêu thất trong không trung chỉ để lại một câu cho Huyền Thiên:
"Giao dịch đã xong, chuyện còn lại tùy vào trưởng lão".