Sáng sớm hôm sau An An vào phòng khám bệnh lần cuối cho Tạ Duy và xem xét thương thế cho huynh đệ họ Tạ. Xác định người một nhà Tạ gia đã bình phục nên nàng quyết định lên đường trong ngày.
Tiểu Nhu rất luyến tiếc An An nên bữa sáng đều làm theo khẩu vị của nàng. Ăn xong một bát lớn phở bò nóng hổi mà tiểu Nhu dày công chuẩn bị, An An dẫn Tạ mẫu cùng Triệu Thiên Chính xuống hầm kho sắp xếp lại lương thực.
Đối với Tạ gia và huynh muội họ Triệu, An An là lần đầu tiên giải thích vấn đề tại sao nàng có thể bỗng nhiên mang ra nhiều vật dụng cùng thức ăn nhiều như vậy.
Ở Minh Hoàng đại lục, thế lực thần bí khiến cho nhiều người kiêng kị nhất chính là đạo gia. Đạo gia là chỉ những tu giả theo đạo. Người bình thường luyện võ sẽ tu luyện ra nội lực còn đạo gia sẽ hấp thu linh khí trong trời đất để luyện ra linh lực. Đạo gia sử dụng linh lực để luyện chế ra nhiều pháp bảo và đan dược. Ngoài ra linh lực của đạo gia còn được dùng để điều khiển và luyện chế u linh.
Đạo gia nào hấp thu linh lực càng nhiều thì luyện ra pháp bảo càng quý, tuy nhiên pháp bảo hoàn thành sẽ lấy đi linh lực của người luyện chế. Người luyện chế phải hấp thu đủ linh lực mới có thể luyện chế tiếp.
Bản thân đạo gia vốn dĩ không có gì đáng sợ, họ chỉ là những người bình thường không biết võ công nhưng người võ lâm lại kiêng kị những pháp bảo do họ luyện chế ra. Một trong những vũ khí lợi hại của đạo gia là những lá bùa mang linh lực. Một cao thủ thượng thừa của võ lâm có thể bị những lá bùa đánh cho tan tác, thậm chí bị phế một thân công lực hay mất cả mạng.
Các pháp bảo phổ biến của đạo gia là nhẫn trữ vật, túi càn khôn, bùa bay, huyết chú...Nhẫn trữ vật và túi càn khôn là những vật chỉ chứa được vật chết và không thể bảo tồn vật đó y như mới. Chính vì hạn chế đó mà những đạo gia có linh lực trên trăm năm lại luyện chế ra nhẫn truyền trống trận.
Nhẫn truyền trống không có chức năng trữ đồ vật nhưng nó có thể đưa chủ nhân đến một nơi nào đó của đại lục. Chủ nhân của nhẫn truyền trống sẽ chọn một nơi có đất tươi tốt thích hợp trồng trọt, khí hậu ôn hòa để làm nơi trú ẩn rồi dùng nhẫn truyền trống mở ra thông đạo. Thông đạo chỉ mở ra cho chủ nhân và người cùng huyết thống với chủ nhân chiếc nhẫn.
Tại mảnh đất riêng của mình, chủ nhân nhẫn truyền trống có thể tự trồng trọt sinh sống cho nên dù họ đi đến đâu thì có thể tùy thời tùy lúc trở về nơi trú ẩn của mình.
Những đạo gia thì thường chọn nơi trú ẩn ở những nơi hội tụ nhiều linh lực để thuận tiện hấp thu. Họ thường dùng bùa ẩn dấu hoặc bày trận pháp để che giấu nơi ở của mình vì hầu hết bọn họ đều cất giấu tài sản của mình tại đây.
An An dĩ nhiên chọn nhẫn truyền trống để giải thích vấn đề của nàng. Huynh muội họ Triệu cùng Tạ gia chỉ biết An An trong một lần may mắn có được một chiếc nhẫn như vậy chứ không thể biết thêm.
Thực chất chiếc vòng của An An có nhiều lợi thế mà các đạo gia mơ ước. Một trong những lợi thế đó là không gian trong chiếc vòng hoàn toàn tách biệt với đại lục này. Cho nên dù người võ lâm hay đạo gia có dùng biện pháp nào đi nữa cũng không đến được không gian của nàng. Đây cũng là nguyên nhân chính Mộc Sinh giao lại Địa Lam Hải cho An An.
An An để cho Tạ mẫu quản lý lương thực cùng nước uống của mọi người trong những ngày nàng rời đi. Hầm kho được đào âm dưới đất nên nhiệt độ trong kho khá thấp, thích hợp để chứa lương thực, thực phẩm.
Bên ngoài nạn đói, nạn khát đang hoành hành, phía bên kia tường thành là lũ tham quan ô lại, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. An An cố ý để lại một lượng lớn lương thực phòng khi có biến.
Với sự giúp đỡ của Triệu Thiên Chính cùng Tạ mẫu, lương thực cùng thực phẩm nhanh chóng được sắp xếp gọn gàng và ngay ngắn. Trước khi ra khỏi kho An An dùng một ổ khóa lớn, loại dùng mật mã để khóa hầm kho lại. Như thế này thì rất an toàn với đạo tặc và cường đạo đánh cắp. Triệu Thiên Chính rất hứng thú với ổ khóa không cần chìa như vậy. Thật kỳ diệu, chỉ cần dùng tay ấn xuống một vài ký tự lạ là có thể mở khóa, tiện lợi vô cùng.
Trước khi đi An An dặn dò mọi người nên cẩn thận rồi đưa hai túi bạc, một đưa cho Triệu Thiên Chính, một đưa cho Tạ mẫu, mỗi túi bạc là 50 lượng.
Hai đứa nhỏ mặc dù rất quyến luyến nhưng không dám mè nheo, chúng chỉ căn dặn nàng mau sớm trở về. Tạ Thế Kính lẳng lặng nhìn một người một ngựa sắp đi. Hắn đứng yên bất động nhưng trong đôi mắt hoa đào ẩn chứa nỗi buồn man mác. Tạ mẫu đôi mắt đỏ hoe nói lời từ biệt còn Triệu Thiên Chính thì lẳng lặng dắt ngựa ra cửa. An An thấy mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi mới một mình nhảy lên yên ngựa thong thả rời đi, xa xa vẫn còn vang vọng tiếng khóc của hai đứa trẻ.
----------------+++++++++--------------
Sa mạc Kim Cát.
Ngày nóng như cháy da, đêm lạnh như cắt thịt là khí hậu đặc trưng của vùng sa mạc Kim Cát. Nhưng đây vẫn chưa là gì, cái đáng sợ nhất của Kim Cát chính là sâu độc - loài sâu sa mạc sống dựa vào hút máu động vật, thân chứa kịch độc có thể giết được động vật nặng vài trăm cân. Sâu con to bằng bàn tay người lớn, sâu chúa có khi nặng hàng chục cân, chúng tập hợp thành bầy đàn có khi đạt số lượng hàng triệu.
Sâu sa mạc là vương của Kim Cát, ban ngày chúng vùi sâu vào cát tránh nắng, tối đến chúng sẽ trồi lên để tìm con mồi xấu số. Khắc tinh của loài sâu này là một loại cây gần giống với bạc hà nhưng vị nhạt hơn bạc hà, được gọi là cây kim sa. Vì vậy, nước, lương thực, cây kim sa là ba vấn đề quan trọng nhất khi bước chân vào Kim Cát.
Trong thành Thanh Khâu, kim sa mọc hoan dại khắp nơi nhưng đều thuộc quyền sở hữu của chủ đất, muốn hái kim sa thì phải trả họ một khoảng tiền tương ứng. An An không nắm chắc bạc hà có thay thế được kim sa hay không nên nàng vẫn tốn một khoảng tiền cho loại cây này.
Khi nạn đói chưa hoành hành, lương thực đã có giá không rẻ. Hiện nay nạn đói khắp nơi, đừng nói lương thực giá cao, ngay cả khi muốn mua lương thực phụ cũng là vấn đề.
Về phương tiện đi lại như lạc đà hay ngựa thì không cần bàn cãi, giá một con lạc đà có thể mua cả một tiểu viện trong thành, giá một con ngựa thì rẻ hơn một chút nhưng tuyệt đối người bình thường sẽ không có khả năng mua.
An An dĩ nhiên không lo vấn đề lương thực, nước uống hay phương tiện đi lại nhưng thời tiết khắt nghiệt của sa mạc thì không thể khinh thường. Để tránh tình trạng khó xử như chuyến hành trình trên thảo nguyên, An An một mình một ngựa rong ruổi trên sa mạc.
Sa mạc Kim Cát đúng như tên gọi của nó, cả một vùng rộng lớn cát vàng trãi dài mút cả tầm mắt. Không cây cối, không sông suối, ngoại trừ màu vàng của cát thì chính là màu xanh của bầu trời. Khi mặt trời lên thời tiết sẽ ấm dần cho đến khi đạt đến độ cao ngất ngưỡng. Khi mặt trời bắt đầu lặn, nhiệt độ sẽ giảm dần cho đến ngày hôm sau. Thời tiết nóng lạnh thất thường luôn vần xoay như thế có thể giết chết bất kỳ một ai khi vào lãnh địa của nó mà không chuẩn bị tốt.
An An vừa ngồi trên lưng lạc đà vừa nhìn nhiệt kế trên tay mà ngán ngẫm. Mấy hôm nay nàng cố ý thăm dò nhiệt độ của sa mạc nhằm lựa chọn thời điểm thích hợp để tăng tốc hành trình. Ban ngày nhiệt độ cao nhất của sa mạc có khi đạt trên 60 độ, ban đêm trời lạnh có khi xuống 1-2 độ. Những lúc như thế An An đành phải tránh trong không gian, chuyến hành trình ngày một kéo dài làm nàng lo lắng không yên. Nguyên nhân cũng là do vết thương trên lưng của Diệp Hi Cẩn ngày một tệ.
An An không biết ở Địa Lam Hải đã xảy ra chuyện gì nhưng Mộc Sinh trong lần gặp vừa rồi ngày một suy yếu, thời gian và thời lượng hút linh lực của linh tuyền thủy ngày một nhiều. Vết thương trên lưng Diệp Hi Cẩn do linh tuyền thủy yếu linh lực đã bắt đầu thối rữa ngày càng sâu. Mộc Sinh chỉ cho biết nó gần như không thể trụ vững nữa, đối phương lần này ra tay rất mạnh bạo. Điều đáng lo nhất là không biết vì sao địa hình cũng như cách phòng thủ trận pháp của Mộc Sinh bị đối phương nắm rõ, nếu không phải Mộc Sinh nhờ linh tuyền thủy tiếp thần lực đã bị đối phương nắm trọn trong tay.
Hiện tại An An bước vào sa mạc Kim Cát đã được năm ngày mà nàng những tưởng 50 ngày, thời tiết ở đây thật không dám khen tặng. Cất đi nhiệt kế, tay nâng bình nước tu một hơi nhưng cổ họng vẫn cháy khát. An An biết bây giờ không phải thời điểm lên đường nhưng nàng vẫn gắng gượng bước đi. Mộc Sinh và cả Hi Cẩn đều đang chờ nàng.
Nhiệt độ quá cao, dưới chân cát nóng gần như bỏng da, xung quanh là từng trận gió khô nóng cuống theo cát vàng đập vào người, vào mặt che kín cả tầm mắt cùng hơi thở nhưng An An vẫn kiên định tiến về phía trước. Mấy chú ngựa cùng lạc đà đã sớm không chịu nổi mà ngã quỵ do mấy ngày liên tục lên đường trong thời tiết thất thường. An An đưa tất cả trở về chuồng trại, bản thân nàng mang đôi giầy trượt cát tiếp tục cuộc hành trình.
Giầy trượt cát sử dụng tương tự như giầy trượt tuyết. Trong sa mạc thường xuất hiện vùng cát lún, để tránh bản thân tự sa vào những hố tử thần như vậy người lữ hành phải dùng gậy để thăm dò, giầy trượt cát sẽ ít nhiều hạn chế trọng lượng của họ, tránh được phần nào cát mềm sẽ vùi lấp. Người Minh Hoàng đại lục dĩ nhiên chưa phát minh ra loại giầy này. Họ muốn vượt qua sa mạc thì phải thuê người dẫn đường bản xứ hoặc bản thân họ phải dẫn theo loài vật thính nhạy để nhận biết nguy hiểm, ví dụ như hùng ưng dùng để xác định phương hướng, chuột sa mạc để nhận biết cát mềm, rắn sa mạc để nhận biết sâu độc...dĩ nhiên thuần hóa những loài đặc biệt như vậy không phải ai cũng làm được.
An An lấy la bàn ra xác định phương hướng một lần nữa nhưng kim la bàn lại chỉ loạn cả lên. Đây chính là dấu hiệu sắp có bão cát kèm theo cả bão từ. Xem ra hôm nay nàng phải tạm thời dừng hành trình tại đây.
Trở lại không gian, việc đầu tiên của An An chính là vào phòng tắm, cả người nàng không chỗ nào là không mang cát, ngay cả miệng, mũi và mắt đều là màu vàng của cát.
Thoát y phục cùng giầy mũ, An An thoải mái ngâm vào bồn tắm mát lạnh, da của nàng đã bắt đầu bong tróc từng mảng do khí nóng. Vừa ngâm nước mát vừa thưởng thức trà lạnh nhưng do phiền muộn nên An An không có tâm tình hưởng thụ. Bão cát phải ít nhất ba bốn ngày mới chấm dứt, điều đó có nghĩa nàng sẽ chậm thêm mấy ngày. Mộc Sinh vẫn luôn thúc dục, Diệp Hi Cẩn gần như không đợi được nữa.
An An rời phòng tắm trong tâm trạng nặng nề. Nàng dùng ý niệm xem xét tình hình bên ngoài, quả nhiên bão cát vẫn còn. Bây giờ An An rất muốn có vài bảo vật của đạo gia, nàng vẫn nhớ bọn họ có thể dùng bùa để triệu hồi thức thần di chuyển trên không. Quả là phương tiện đi lại hoàn hảo.
Ba ngày sau bão cát qua đi, An An lại tiếp tục ngồi trên lưng lạc đà di chuyển. Xung quanh vẫn là màu hoàng kim quen thuộc nhưng không khí tĩnh lặng vô cùng. Người ta thường nói trước và sau cơn bão luôn luôn yên lặng. An An thừa dịp thời tiết ổn định tăng tốc hành trình.
Đi chưa được trăm mét An An cứng người lại, nội tâm run rẩy không thôi. Dưới lớp cát vàng là hàng tá xác người, nhìn kỹ lại có xác đã khô quắt, có xác vẫn còn mới. Tuy không phải lần đầu nhìn thấy xác người nhưng số lượng nhiều như vậy vẫn là lần đầu trãi nghiệm. Trận bão cát mấy ngày qua đã vô tình để lộ bộ mặt tàn khốc của sa mạc. Bọn họ hẳn là nạn nhân của các đoàn thương buôn hay môn phái gì đó.
An An rất muốn chôn cất những nạn dân xấu số kia nhưng thời gian của nàng không nhiều. An An không muốn vì những người đã chết mà hại Diệp Hi Cẩn mất mạng. Nàng vận nội lực tạo thành cơn gió nhỏ, dùng lớp cát mỏng manh che lấp thân thể của họ rồi bước vòng qua, tiến về phía trước tiếp tục hành trình của nàng.
Khi An An vừa khuất bóng ở phía chân trời, tại chỗ nàng vừa chôn cất tạm những nạn dân kia xuất hiện một bóng đen. Bóng đen này hầu như không có thực thể bởi vì nó là một thức thần. Bóng đen có hình dáng tương tự như thức thần đã tấn công Diệp Hi Cẩn trong lăng mộ nhưng nếu có đạo gia ở đây sẽ phải gật đầu tán thưởng chủ nhân của thức thần kia. Người có thể dựa vào u linh thánh khiết để tạo ra thức thần dĩ nhiên đòi hỏi thiên phú đạo hạnh phải cao và tâm tính phải lương thiện, không sát sanh. Những thức thần được tạo ra như thế được gọi là bạch thức thần.
Bạch thức thần như có người điều khiển, nó vung vẩy cánh tay theo một điệu múa quái dị y như nghi thức tiễn đưa người chết. Sau một lúc, dưới ánh trăng sáng vằn vặc, bạch thức thần kết thúc điệu múa cũng là lúc những u linh trồi lên từ lớp cát, bay thẳng lên không trung. Những u linh hóa hình người khi họ vẫn còn tại thế, tất cả bọn họ vẫy tay về hướng bạch thức thần như cảm ơn người đã siêu độ cho họ. Bạch thức thần vẫn không phản ứng, nó xong việc thì phải trở về bên chủ nhân phục mệnh.
Những việc kỳ diệu như thế An An không có cơ hội diện kiến. Nàng vẫn gấp rút lên đường mà không hay có kẻ lưu ý mình.
--------------++++++++-----------
"Thiếu chủ, chúng ta có thể lên đường?". Mạc Ngôn dùng biểu tình lãnh khốc nhất nhìn vị chủ tử tùy hứng của mình. Gia chủ cùng đối tác đã 5 lần gửi ưng thư (chim ưng đưa thư) thúc dục nhưng đối tượng chân chính lại nhàn nhã vô cùng. Đúng là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội. Mạc Ngôn lại nghĩ đến lí do vị thiếu chủ này đồng ý xuất quan thì gân xanh trên trán giật giật mấy chục phát.
Bên trong xe ngựa xa hoa lộng lẫy bỗng truyền ra giọng nói trong trẻo như suối mát: "Mạc Mạc đừng giận, chờ tiểu nhân nhi của ta trở lại rồi tính sau".
Tại sao không phải ngay lập tức lên đường mà lại dùng hai từ "tính sau"? Mạc Ngôn âm thầm cắn răng phẫn hận ghào thét, tay nắm chặt thanh kiếm tùy thời có thể vọng động, lời hắn thốt ra kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi:
"Thiếu chủ, nếu người còn trì hoãn nữa thuộc hạ sẽ không khách khí, cho dù sau đó phải đi hình phòng lãnh phạt thuộc hạ cũng nguyện ý".
"Ai nha nha, Mạc Mạc yêu dấu, ta sẽ ngoan mà, tiểu nhân nhi về chúng ta sẽ lên đường. Ha...ha..". Bên trong truyền ra tiếng khẩn cầu thập phần đáng thương kèm theo đó là tấm mành được xốc lên bởi một bàn tay nhỏ bé trắng nõn. Một hài tử độ khoảng 10 tuổi bước xuống xe, hai bước gộp thành một bước, vội vội vàng vàng chân chó chạy lại nịnh nọt chàng thanh niên có khuôn mặt lãnh khốc. Tình cảnh quỷ dị như vậy nếu lọt vào mắt của người thiếu hiểu biết họ sẽ phẫn hận gào thét: quả là nô vượt mặt chủ!
Trên trán của Mạc Ngôn nổi lên ba đường gân xanh, tay cầm kiếm run run đến nỗi nghe tiếng lạch cạch, đám thuộc hạ xung quanh nhìn vị thống lĩnh của mình với ánh mắt đồng tình thương hại. Mạc Ngôn dùng âm thanh lạnh lẽo nhất có thể đóng băng cả một con voi:
"Thiếu gia, người là bảo chủ tương lai của Linh Sơn, ra ngoài nên chú ý hành vi cử chỉ, không được tùy tiện phát tính khiến Linh Sơn mất mặt".
Có trời mới biết vị thiếu gia trước mắt này giày vò đám thuộc hạ của mình thảm thương ra sao. Hắn thân là tả thống lĩnh của y nên trực tiếp niếm trãi nhiều nhất. Vậy mà khi ra bên ngoài mọi tiếng xấu đều dồn lên đám thuộc hạ như hắn, có đôi lúc hắn muốn gào thét với tất cả mọi người: đừng tin tưởng những gì các ngươi nhìn thấy, chúng ta vô cùng oan ức a!
Dạ Mộc Nghiên vui vẻ hòa hoãn: "ta biết, ta biết". Nói xong chân chó xách ghế từ trong xe ra rồi chân chó sum xoe mời Mạc Ngôn ngồi nghỉ. Khóe miệng Mạc Ngôn giật giật vài phát, đám thuộc hạ còn lại không nỡ nhìn nữa, quay mặt đi coi như không thấy gì cả. Chủ tử của họ là vậy, nói vào tai này, tai kia sẽ nhả ra không sót một chữ.
"Thuộc hạ chỉ là hạ nhân, người là chủ tử, người không thể..."
"Mạc Mạc, tiểu nhân nhi về rồi, ta qua đó xem có chiến lợi phẩm không?". Nói xong tiểu chính thái không quản bộ mặt đen hơn cả đít nồi của thuộc hạ mình trực tiếp vọt ra đón tiểu nhân nhi của hắn.
Cái gọi là tiểu nhân nhi của hắn chính là một thức thần, cả người thức thần tản ra luồng khí thánh khiết, hẳn nhiên đây là bạch thức thần. Tiểu chính thái đưa tay nhỏ bé của mình chạm vào thức thần, thức thần vặn vẹo vài cái rồi hóa thành mảnh giấy hình người. Dạ Mộc Nghiên vừa tiếp nhận ký ức của thức thần vừa chau mày suy nghĩ. Mạc Ngôn ở bên cạnh không thể nhẫn nhịn nữa thúc dục:
"Thiếu gia, hành trình chỉ cần năm ngày mà người đã đi nửa tháng còn chưa tới, ngày không nghĩ cho gia chủ thì cũng nghĩ cho bản thân a. Nếu người đến trễ ảnh hưởng đến đối tác, chắc chắn sẽ bị trách phạt".
Mạc Ngôn đang chuẩn bị thiếu gia nhà hắn phản bác nhưng bất ngờ lần này lại khác. Thiếu gia chẳng những không phản đối mà còn thúc dục lên đường. Mạc Ngôn yên lặng nhìn trời xem có rớt hạt mưa nào không, thiếu gia nhà hắn chịu nghe lời thì tương đương sa mạc ngập lụt.
-------++++++--------
Rừng Tử Vân.
Trên một dòng suối nhỏ, một mỹ nhân áo trắng đứng yên trong gió lạnh. Nàng có khuôn mặt ôn nhu mỹ lệ, tóc dài thước tha, thân liễu mong manh trong gió. Nếu nhìn bề ngoài bất kỳ ai cũng nhận định nàng là mỹ nhân thánh khiết nhất nơi đây, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, thử hỏi một mỹ nhân như vậy có thể nhàn nhã ung dung tại Tử Vân thì sao có thể là thần tiên hạ phàm?
Mỹ nhân say sưa đuổi theo ý nghĩ của mình thì không biết từ bao giờ bên cạnh nàng xuất hiện một nam hắc y. Nam hắc y có thân hình cao lớn, bên dưới khăn bịt mặt để lộ ra một đôi mắt của loài yêu hồ. Hắn phúc thân quỳ một chân trước mặt mỹ nhân áo trắng bẩm báo tình hình:
"Chủ nhân, thuộc hạ đã tra xét, Huyền Thiên trưởng lão chỉ mang hơn trăm thuộc hạ mở đường, ngoài ra hắn còn mời một trong tứ đại gia tộc của Nạp Lan quốc tiếp ứng, là gia tộc nào thì thuộc hạ chưa tra ra".
Đường vào Địa Lam Hải sắp mở, hắn không tự đi vào mà còn mời đại gia tộc? Huyền Thiên rốt cuộc muốn gì?. Triệu Nhược Nhược lặng yên suy nghĩ nhưng vẫn chưa bắt được điểm mấu chốt. Nàng ta phất tay ra lệnh cho Nhất Ảnh:
"Ngươi tung tin đồn đường vào Địa Lam Hải đã mở, nhớ phải ẩn dấu danh tánh".
Nhất Ảnh vẫn cúi đầu im lặng khiến Triệu Nhược Nhược phải nhíu mày:
"Chuyện gì?".
Nhất Ảnh chần chừ một lát rồi cũng nói ra nghi vấn của mình:
"Chủ nhân, người làm như vậy sẽ bị Huyền Thiên nghi ngờ".
Bản tính của Huyền Thiên hắn đã từng mục kích qua, đó là một người khát máu, đầy dã tâm. Hắn không cho phép kẻ nào vượt mặt hắn. Nhất Ảnh rất lo lắng cho chủ nhân sẽ bị tổn thương.
Triệu Nhược Nhược yên lặng nhìn Nhất Ảnh, hắn là thuộc hạ đa tài nhất của Hồng Tinh lâu, từ võ công, độc dược, dịch dung, ngay đến cả trận pháp cơ quan hắn đều am hiểu. Một người toàn năng như vậy nàng không hiểu tại sao hắn lại nguyện ý theo nàng. Nhiều lần Triệu Nhược Nhược dùng quỷ kế thử thăm dò nhưng tất cả đều cùng một kết quả: hắn tuyệt đối trung thành với nàng. Triệu Nhược Nhược thu hồi đánh giá, giải thích nghi vấn của Nhất Ảnh:
"Phá kết giới Địa Lam Hải động tĩnh không nhỏ, Huyền Thiên muốn che giấu cũng vô phương. Mấy hôm trước động tĩnh phá kết giới đã lan ra ngoài chỉ là mọi người chưa biết chuyện gì xảy ra. Ngươi đi tung tin đồn ọi người tụ tập lại tăng thêm náo loạn, ta muốn lợi dụng điều đó lẻn vào trước tiên".
"Người có thể phá tầng kết giới cuối cùng?".
"Ta không phá được nhưng ta có cách đi vào".
Nhất Ảnh chỉ nhíu nhíu mày một lát rồi lựa chọn rời đi, chỉ cần nàng ta không gặp hiểm thì hắn có thể an tâm phục mệnh. Thực ra Nhất Ảnh cũng rất băng khoăn, hắn theo lệnh sư tôn đi tìm Thiên Nữ. Theo lời sư tôn, Thiên Nữ là người có thể cứu giúp đại lục và cũng là người có thể nhấn chìm đại lục. Nhiệm vụ của hắn chỉ cần bảo vệ Thiên Nữ và giữ chân không cho người trở về thế giới của nàng. Hắn đã tìm kiếm nàng rất khổ sở cuối cùng cũng gặp. Quả nhiên như hắn nghĩ, nàng vừa xinh đẹp lại lương thiện, bao năm qua nàng luôn cứu giúp dân lành, thu giữ hài tử lang thang mồ côi. Nàng hoàn toàn giống như Thiên Nữ mà sư tôn đã nói nhưng không hiểu vì sao hắn lại băng khoăn, lo lắng, lòng dạ bất an.