Từ sau vụ trừng phạt Lãnh gia tam tiểu thư, nhóm của An An rất được mọi người kính nể hay nói chính xác hơn chính là thái độ kính chi viễn chi. Mọi người trong đoàn tuy cảm kích An An giúp đỡ họ nhưng vì vậy lại đắc tội Lãnh gia thì không đáng. Có thể ở đây Lãnh gia không có thế lực mạnh nhưng địa vị Lãnh trang chủ trong giới võ lâm thì không thể lung lay.
Lãnh trang chủ - Lãnh Trác, từ thời niên thiếu đã nổi danh giang hồ, được mọi người xưng tụng là thiếu niên Ngọc Diện. Lãnh Trác là đồ đệ đắc ý nhất của Tu La Thất Sát, dù là dung mạo hay tài nghệ đều hơn người. Khi Lãnh Trác vừa tròn 15 tuổi, hắn một mình một người lên Mạc gia trang đàm luận võ cùng võ lâm minh chủ Mạc Thường Thuyết, cuộc quyết chiến diễn ra ba ngày ba đêm, kết quả là đánh ngang tay, 16 tuổi hành hiệp giang hồ tiêu diệt ngũ quái nổi tiếng là ngũ sát thần, trừ hại cho võ lâm. Liên tiếp hành hiệp trượng nghĩa trong vài năm sau, bao nhiêu ác nhân, ác bá, võ lâm dị sĩ, thậm chí giáo chủ ma giáo đều làm vong hồn dưới kiếm của Ngọc Diện. Hiện nay tuy Ngọc Diện Lãnh Trác chỉ là một trang chủ của Lãnh gia nhưng địa vị trên giang hồ không khác gì võ lâm minh chủ, thậm chí địa vị có phần cao hơn.
Lần này An An đã chọc phải phiền toái lớn. Hôm đó, Lãnh Ngọc Thanh mang Lãnh Thu Tuyết trở về trong tình trạng thê thảm. Mặc dù người Lãnh gia không đến gây thêm phiền phức nữa nhưng An An biết họ sẽ nuốt không trôi cục tức này, đặc biệt là Lãnh Thu Tuyết. Thế thì đã sao? Nếu người Lãnh gia lại tới đòi công đạo, Dạ An An nàng sẽ phụng bồi. Nàng ba lần bốn lượt nhẫn nhịn vì ghét phiền phức chứ không phải e ngại thế lực đối phương.
Nhìn biểu hiện lo sợ, xa lánh của mọi người đối với nhóm nàng, An An cũng tường tận sự việc. Mặc dù Cao đoàn trưởng không lên tiếng nhưng An An biết cả hắn cũng kiên dè nhưng vì mặt mũi nên vẫn giữ trầm mặc. An An vốn không muốn khó xử bọn họ nên sáng hôm sau, thay vì cùng xuất hành với mọi người thì nàng chọn ở lại. Cao đoàn trưởng tuy có khuyên nhưng cũng đành chịu, nàng sẽ không mang mặt nóng đi áp mông lạnh. Thay vì mỗi ngày nhìn sắc mặt lạnh nhạt của họ thì chẳng bằng không nhìn thấy.
Huynh muội họ Triệu thì không được bình tĩnh như An An. Mới hôm qua bọn họ còn rối rít nhờ vả, cảm ơn ân nhân cứu mạng, nay biết nhóm họ đắc tội với Lãnh gia thì từng người một mang bạc ra thanh toán tiền chuẩn trị rồi làm như không quen biết mình. Tình người như vậy khiến huynh muội họ lạnh lòng. Quyết định tách nhóm của An An họ chỉ thiếu nước đưa hai tay đồng ý mặc dù việc tách nhóm sẽ mang lại khá nhiều nguy hiểm.
Nhóm của An An nghỉ ngơi lấy sức khoảng ba ngày mới lên đường. Thỉnh thoảng trên đường nhóm họ cũng bị lũ sói quấy nhiễu nhưng đều bị An An đánh đuổi đi. Cuối cùng đến ngày thứ tư nhóm họ mới đến được biên giới Nạp Lan và Thiên Vũ quốc.
Thanh Khâu là một thành trì thuộc Nạp Lan quốc, khi bước vào thành cũng có nghĩa đã đặt chân lên đất của người Nạp Lan. Quan hệ giữa Nạp Lan và Thiên Vũ quốc rất hòa hảo nên người Nạp Lan cũng nhiệt tình chào đón người Thiên Vũ.
Bước vào thành Thanh Khâu khí nóng dần bốc lên. Thành Thanh Khâu luôn luôn khô nóng do tiếp giáp sa mạc Kim Cát. Tại đây, nước ngọt cùng lương thực rất trân quý. An An cùng hai huynh muội họ Triệu dừng nghỉ tại tửu lâu trong thành, mấy ngày lên đường không được ngủ thoải mái khiến cả ba mệt lử.
An An cùng tiểu Nhu về phòng ngủ một giấc đến tối muộn mới dậy. Ba người chỉ gọi bốn món thanh đạm mà tốn hơn 30 lượng chứng tỏ giá lương thực nơi đây đắt như thế nào. Thành Thanh Khâu quý giá nhất ngoài lương thực còn có nước ngọt. Trong thành có tất cả 10 giếng nước được quan phủ quản lý rất chặt. Người dân trong thành muốn lấy nước phải trả năm đồng ột thùng. Người ngoài thành muốn có nước thì phải trả gấp đôi. Thành Thanh khâu mỗi năm chỉ có vài đợt mưa, dân trong thành luôn có thói quen trữ nước giống như trữ lương thực, nếu nước dự trữ hết thì phải bỏ tiền ra mua.
Năm nay là năm hạn hán lâu nhất từ trước đến nay của thành. Dân trấn đã hết nước từ lâu, người có tiền thì đi mua nước, người không tiền thì phải bán lương thực rồi lấy tiền mua nước. Ngày thường số lương thực dự trữ chỉ miễn cưỡng đủ no, nay phải chia ra bán bớt để đổi nước, lương thực đã thiếu nay càng thiếu trầm trọng. Nơi có thể tiếp tế cho họ chỉ có Thiên Vũ quốc nhưng thành trấn gần nhất phải cách một vùng thảo nguyên rộng lớn đầy nguy hiểm, số lương thực yêu cầu ngày một nhiều nhưng số lượng thực tế ngày một ít thảm. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là ốc còn không lo nổi mình ốc. Thiên Vũ quốc vừa xảy ra vụ bạo động lớn nên cần điều động lương thảo cung cấp cho binh sĩ dẹp loạn phản quân, nhìn chung cả Thiên Vũ Quốc hiện tại vô cùng hỗn loạn và thiếu thốn. Đoàn thương nhân do Cao Bằng bảo vệ là đoàn cuối cùng có thể cung cấp hàng hóa cho thành.
Thành Thanh Khâu hiện tại rất hỗn loạn: trộm cắp, đói khát, bệnh tật ở khắp nơi, hàng hóa đắt đỏ, giá cả tăng lên vùn vụt. An An đi dạo một lượt đã sâu sắc cảm nhận sự đói nghèo của dân chúng. Số lượng ăn mày nơi đây gần gấp mười ở Thanh Phong trấn. Dân của Thanh Phong trấn đói khát còn có rau dại, cây cỏ lấp bụng, dân của thành Thanh Khâu thì không được như thế vì họ không được rừng núi bao bọc như trấn Thanh Phong. Người dân đói thì chỉ có thể làm ăn mày, khát thì đi trộm cướp nước của quan phủ. Hạn hán xảy ra chưa đầy sáu tháng nhưng trong thành đã chướng khí mù mịt.
Số bệnh nhân mỗi lúc một nhiều nhưng dược thảo thì khan hiếm thậm chí người có tiền chưa chắc đã mua được. Do thiếu thốn dược thảo nên nhiều y quán và dược đường phải đóng cửa, dân chúng bị bệnh ngày một nhiều không sao đếm xuể.
An An quan sát số bệnh nhân, họ đa phần là suy dinh dưỡng do thiếu ăn. Dù có khám ra bệnh, có thuốc điều trị nhưng dinh dưỡng không có thì đâu lại hoàn đấy. Xem ra dân chúng nơi đây chỉ có thể đợi cuộc bạo động ở Thiên Vũ quốc kết thúc.
Nạp Lan quốc không thể tiếp tế cho Thanh Khâu vì sa mạc Kim Cát. Đó là một vùng đất rộng lớn với gió và cát. Ngoài ra, sa mạc Kim Cát còn nổi danh với nhiều nguy hiểm, đặc biệt là sâu độc. Sâu độc có kích thước khoảng nửa cổ tay, màu vàng, sống lẫn trong cát, miệng chứa kịch độc. Con người chỉ cần dính một chút nước bọt của nó thì sẽ độc phát hôn mê, ba ngày sau sẽ thối rửa chết dần chết mòn, không thuốc cứu chữa.
------------------+---------------
Trong một con hẻm nhỏ tiêu điều xơ xác, xung quanh bốc lên từng trận mùi hôi khó ngửi. Đây là nơi vứt những thứ thừa thải như xác động thực vật thối rửa cùng những thứ linh tinh bừa bãi khác. Bên cạnh đống rác hôi thối là một tiểu nam hài khoảng 5 tuổi, đầu bị một nam tử trung niên ấn xuống, một tay nam hài bị trói ngoặc ra sau. Nam tử trung niên một bộ dạng hung thần hắc sát như muốn ăn tươi nuốc sống nam hài. Bên cạnh nam tử trung niên là một phụ nhân mày xếch, mắt hí đang không ngừng mắng xối xả vào nam hài.
"Thằng quỷ con nhà ngươi đúng là không biết tốt xấu. Ngươi tưởng bản thân vẫn còn là thế gia công tử hay sao? Cả nhà của ngươi a, bây giờ đừng nói là thức ăn, ngay cả một cọng lông ngoái mũi còn không có lại còn tỏ vẻ cao quý. Ta phỉ nhổ vào!".
Nói xong phụ nhân lại mang một vẻ mặt khinh khỉnh chán ghét, nhổ ra một ngụm nước bọt khinh bỉ. Mụ ta lại mắng tiếp: "cái gì mà thư hương thế gia, cái gì mà đại học sĩ, cái gì mà tài tử phong nhã ruốt cuộc cũng phải dựa vào thân thể để kiếm ăn hay sao? Ta khuyên ngươi biết điều một chút thì thân thể bớt chịu khổ. Đừng giống như ca ca của ngươi, làm nam sủng của huyện thái gia không muốn, cuối cùng chọc giận người, ngày ngày bị chà đạp ở tiểu quan quán. Nếu không phải thấy ngươi có vài phần giống hắn, huyện thái gia đã không tốn công mang về".
Phụ nhân vừa thao thao bất tuyệt vừa mắng sa sả vào mặt nam hài, không một ai chú ý đến ánh mắt ngày càng phẫn nộ, bi thống cùng xen lẫn tột cùng đau khổ, tay hắn nắm một con dao sắc nhọn trong ngực càng ngày càng chặt theo từng tiếng mắng chửi của phụ nhân
Cách đó không xa có một túm lều được che tạm bởi vài mảnh lá cùng ván vụn chắp vá lại. Một phụ nhân ốm yếu gầy gò, hơi thở yếu ớt cố sức bò ra, tay phụ nhân đưa ra như muốn níu kéo thứ gì, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về nam hài bị người bắt đi. Phụ nhân suy yếu thốt ra tiếng khàn khàn: "trong mắt các ngươi còn vương pháp không? Trả hài nhi lại cho ta...khụ...khụ...Lũ ác quỷ...trả các con lại...cho...ta...". Tiếng nói của phụ nhân càng lúc càng yếu, những tràng ho dài cắt đứt từng tiếng phẫn nộ của bà.
Bên trong túp liều còn có một nam tử không quá 40 đang nằm bất động, mắt hắn sớm bị sương mù che phủ, hai hàng lệ chảy dài không thôi. Hắn bất lực trong tiếng la suy yếu của thê tử cùng tiếng đấm đá và mắng chửi bên ngoài. Hắn cả một đời làm quan thanh liêm nay chỉ đổi lấy cảnh cửa nát nhà tan, hai nhi tử hiếu thuận của hắn, một đứa thì bị người người chà đạp nhục nhã, một đứa cũng sắp bước theo con đường của ca ca mình. Nghĩ đến đây hắn chỉ muốn đâm đầu vào tường hoặc giả cắn lưỡi tự vẫn, chỉ tiếc cơ thể hắn hiện tại đã là phế nhân, muốn động một ngón tay đã khó nói chi đến kết thúc sinh mạng.
Bên ngoài tiếng mắng chửi cùng tiếng đấm đá vẫn chưa dứt. Nam hài đưa lưng chịu trận tất cả, hắn cố nhịn đau, một tay bị người khống chế, một tay vẫn giữ trong ngực.
Năm tử trung niên mặt sắt đấm đá thấy đủ nên dừng lại, hắn chỉ muốn giáo huấn tiểu quỷ này chứ không muốn mạng nó. Nhưng ngay khi hắn ngừng đánh, tay buông lỏng trói buộc nam hài, cứ ngỡ tiểu quỷ đã khuất phục, ai ngờ tiểu quỷ kia bỗng dưng quay người lại, hắn sửng sốt nhưng cũng kịp thời tránh né nhát dao đâm tới. Tiểu quỷ tuy nắm đúng thời cơ nhưng vì tuổi nhỏ lại bị thương khắp người, nam tử mặt sắt rất dễ dàng né tránh. Tiểu nam hài ra tay thất bại, ánh mắt phẫn nộ cùng không cam lòng, hắn quay con dao về phía trái tim mình định kết thúc. Nam tử mặt sắt nổi giận rống lên nhanh chóng đoạt lại con dao. Nếu tiểu quỷ này chết thì hắn đừng mong toàn thây, đây là nam sủng huyện thái gia muốn dưỡng a.
Nam tử định vung tay cho nam hài vài cái tát xem như giáo huấn, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một con mèo con nhảy lên người hắn cào loạn xạ. Nam tử bị cào đau, nổi giận đùng đùng nắm đầu con mèo chết dẫm quăng vào tường. Chú mèo chẳng qua bị xui xẻo té từ trên tường xuống người nam tử, hoảng loạn quá nên tặng hắn vài vết cào.
Cứ ngỡ chú mèo sẽ chết không gì bàn cãi, bỗng nhiên một luồng gió thổi tới làm ọi người phải nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, một tiểu cô nương thanh tú ước chừng 7-8 tuổi, tay đang vuốt ve trấn an chú mèo nhỏ, ánh mắt sắc lạnh nhìn nam tử mặt sắt đầy bất thiện.
Người tới chính là Dạ An An, nàng phát hiện tiểu Khả Ái buổi chiều không về nên lo lắng đi tìm. Tiểu Khả Ái vốn được nàng thu dưỡng trên chuyến hành trình trong một làng nhỏ. Tiểu Khả Ái có bộ lông trắng đáng yêu nhưng lại bị vứt bỏ, An An cùng tiểu Nhu rất thích nên nhặt về nuôi. Mấy hôm nay nàng muốn cho tiểu Khả Ái hoạt động một chút, ai ngờ nó hứng chí quá nên quên cả đường về, ngay cả lục lạc nàng đeo cho nó cũng bị rớt mất, cực chẳng đã phải nhờ tiểu Hữu tìm giúp, đến bây giờ nó còn dỗi nàng giao cho nó công việc tìm mèo thấp kém, nhất quyết quay mặt vào tường không thèm nhìn nàng.
An An nhìn một màn trước mắt, sắc mặt âm trầm nhưng vẫn đứng bất động. Phụ nhân mắt hí sau khi hết kinh ngạc thì chuyển qua đánh giá An An. Tiểu cô nương tuy da ngăm nhưng ngũ quan lại đoan chính, ánh mắt thập phần linh động, nếu dưỡng tốt có thể có một phong vị riêng. Ánh mắt mụ ta càng ngày càng suồng xả, thẳng thắng đánh giá An An không một chút kiêng dè, cứ như An An chắc chắn sẽ vào tay mụ. An An một biểu tình chán ghét không che giấu nhìn lại mụ ta, ánh mắt càng thêm âm trầm và nguy hiểm. Cuối cùng mụ mắt hí cũng thu hồi ánh mắt rắn độc, mụ ta quát tháo nam tử mặt sắt bắt An An lại. Tiểu nam hài kia dĩ nhiên không cần quan tâm, hắn bị đánh đến nổi không bò dậy được huống chi là chạy.
An An dễ dàng tránh thoát tên mặt sắt, nàng né trái né phải cũng không quên bồi thêm cho hắn vài cú. Chỉ chốc lát sau nam tử mặt sắt đã rên rỉ thống khổ. Mụ mắt hí phẫn nộ mắng hắn vô dụng, một bước xông lên định tự tay bắt lấy. Tay mụ còn chưa chạm vào An An, người đã văng vào tường đau đớn. Người ra tay lần này là Triệu Thiên Chính. Hắn cũng theo An An ra ngoài tìm mèo nhỏ, từ xa nhìn thấy nàng vào con hẻm nhỏ nên cũng theo vào, không ngờ lại chứng kiến một màn như vậy.
Triệu Thiên Chính đưa mắt sang hỏi ý An An định xử trí như thế nào. An An nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, Triệu Thiên Chính lại nhìn nàng bất đắc dĩ.
Tiểu nam hài vốn đang nằm không dậy nổi, bỗng nhiên hắn dồn hết sức bình sinh đứng lên nhặt lại con dao, ánh mắt thù hận phẫn nộ tiến về nam tử mặt sắt cùng mụ mắt hí đâm nhiều nhát vào bọn chúng. Triệu Thiên Chính định tiến lên ngăn cản nhưng lại bị An An khoát tay không cho can thiệp. Mụ mắt hí vốn bị một cước của Triệu Thiên Chính, đầu đập vào tường đã hôn mê bất tỉnh còn nam tử mặt sắt vốn ăn vài cước vào bụng đã sớm nằm bẹp. Cả hai bọn chúng đều vô lực mặc người chém giết.
Tiểu nam hài mang tất cả phẫn nộ cùng uất ức trút hết lên người bọn chúng, miệng không ngừng la hét, tay không ngừng vun dao cho đến khi bọn chúng đã tắt thở cũng không dừng lại. Bao nhiêu khổ đau, bao nhiêu nhục nhã phụ mẫu cùng ca ca gánh chịu, bọn chúng có chết cũng không hết tội. Máu loan lổ khắp nơi bắn tung tóe vào tay, vào y phục, vào mặt nam hài, cảnh tượng tuy rợn người nhưng lại cố tình hài hòa cùng sản khoái.
An An không tường tận mọi chuyện nhưng có thể đoán được vài phần. Tuy không thích dùng bạo lực nhưng nàng chưa bao giờ xen vào chuyện báo thù của người khác. Chỉ có khổ chủ mới chân chính thấu hiểu, nàng là ngoại nhân không am tường sự việc thì sẽ không chen vào.
Nam hài dường như đã mệt lả, miệng khô lưỡi khô không thể phát ra tiếng nữa mới ngừng lại. Hắn lê lếch một thân chật vật, thê thảm, ánh mắt cảm kích nhìn hai vị ân nhân phía trước. Hai chân khụy xuống, đầu hắn nện đông đông xuống nền gạch có cả rác bẩn hôi thối, trán hắn đã toát ra một đường rớm máu nhưng vẫn kiên quyết dập đầu.
An An choáng váng đứng hình tại chỗ. Triệu Thiên Chính nhanh chóng nâng nam hài dậy, để hắn dập đầu nữa chắc đầu cũng hỏng mất. Phụ nhân gầy yếu từ túp liều dựng tạm rốt cuộc cũng bò tới chỗ nhi tử cũng dập đầu bái lạy hai vị ân nhân. Ngoài cách này ra họ không còn gì để báo đáp. Triệu Thiên Chính hết nâng hài tử rồi đến nâng phụ nhân dậy, nhưng vừa đỡ người này thì đến người kia dập đầu quỳ lại khiến cho hắn một phen choáng váng. Hắn bây giờ đã hiểu tại sao An An lại hoảng sợ khi có người dập đầu a.
An An rốt cục cũng hồi thần, nàng giúp Triệu Thiên Chính giữ nam hài lại (vì quá lùn nên không thể nâng phụ nhân). Một bên vừa an ủi vừa từ chối bái lạy của họ. Phụ nhân nghẹn ngào khóc luôn miệng cảm tạ. Nam hài đã không còn sức trụ vững nên hôn mê bất tỉnh. Phụ nhân vừa khóc vừa gào gọi tên nhi tử nhưng chính bà cũng đã đến cực hạn chịu đựng, quá đuối sức nên cũng hôn mê. An An bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ đều bất tỉnh chỉ biết thở dài. Nàng cho Triệu Thiên Chính đánh xe ngựa đưa họ về chỗ nàng, nơi ở của họ quá bất tiện để dưỡng bệnh.
Trong khi chờ Triệu Thiên Chính quay lại, An An bắt đầu xem xét vết thương của nam hài cùng bệnh tình của phụ nhân. Vừa bước vào lều lại khiến nàng đen mặt, nơi đây vẫn còn một người bệnh nằm thoi thóp, bệnh trạng có lẽ đã lâu, tình trạng có vẻ đã chuyển biến xấu.
An An lưu loát xử lý vết thương cho nam hài, thằng bé chỉ bị thương ngoài da không ảnh hưởng đến xương cốt nhưng từng thớ thịt bị bầm dập đến thảm thương, đau đớn đã vượt quá chịu đựng của hắn. An An chỉ có thể giúp hắn giảm đau cùng sát trùng băng bó vết thương ở trán do dập đầu, cái khác phải đợi vết thương tự lành lại. Lại xem tiếp bệnh tình cho phụ nhân. Phụ nhân chỉ bị cảm nắng nhưng do thiếu dinh dưỡng cùng thiếu nước dẫn đến tình trạng ngày một nguy kịch. Nam nhân nằm bên cạnh phụ nhân lại càng đáng lo hơn, hắn toàn thân đã hoàn toàn tê liệt chỉ trừ khuôn mặt. Nam nhân trung niên đưa ánh mắt phức tạp nhìn nàng. An An không nhanh không chậm hỏi : "ngươi trúng độc?".
Nam nhân trung niên không nói được, hắn chớp chớp mi mắt thay cho cái gật đầu xác nhận. An An cũng không nói gì thêm, nàng đi khỏi tầm mắt của nam tử rồi lấy ra bình nước. Trở lại lều cỏ, An An dùng ống hút đút nước cho cả ba người, mọi chuyện phải về tiểu viện rồi tính sau.
-------++++++++++---------------
Tiểu viện nơi An An tá túc nằm trong một hẻm vắng ít người chú ý. Trước khi đến biên thành, An An dự định không mang hai huynh muội họ Triệu đi Địa Lam Hải nên mua tiểu viện này cho huynh muội họ tạm tá túc.
Xe ngựa về đến cổng, tiểu Nhu từ bên trong chạy ra đón. Cô bé thấy ca ca cùng tỷ tỷ đang cố sức mang một người xa lạ về thì nhanh chân nhanh tay chạy đi dọn giường cho vị khách nọ. Tiểu Nhu chạy chưa khuất đã nghe giọng nói của An An vang lên:
"Chúng ta có ba vị khách a".
"Dạ". Tiểu Nhu vui vẻ đáp lời. Dạo gần đây cô bé ngày càng hoạt bát và hiếu động hơn trước rất nhiều.
Tiểu Nhu chạy vào một căn phòng lớn nhất của tiểu viện, bên trong phòng đã đặt sẵn bốn chiếc giường nhỏ, nàng chỉ cần mang chăn nệm được cất trong một cái tủ gỗ trãi trên giường là được. Căn phòng lớn nhất vốn là nhà kho dùng để trữ lương thực cùng nước uống nay lại bị An An biến thành phòng khám bệnh.
Triệu Thiên Chính cùng An An cẩn thận dìu ba bệnh nhân vào phòng, an trí mỗi người trên một chiếc giường. Triệu Thiên Chính xong việc thì ra ngoài dẫn ngựa vào chuồng còn tiểu Nhu trở lại bếp nấu thêm cháo. Ngày thường huynh muội họ được An An hướng dẫn cách chăm sóc người bệnh nên khi có bệnh nhân thì mỗi người mỗi việc trước sau đều có thứ tự không cần đến An An phân phó.
Người phụ nhân bị suy nhược rất nặng nên An An dùng dịch truyền và nghiền thuốc bổ cho bệnh nhân. Người nam nhân thì tình trạng be bét hơn, hơi thở hắn đã suy yếu, huyết áp cùng nhịp tim cũng suy giảm cho thấy chất độc đã lan rộng khắp cơ thể. An An ra ngoài chuẩn bị nước không gian cho hắn ngâm loại độc chất. Nước trong không gian của nàng rất hiệu nghiệm về phương diện này. Diệp Hi Cẩn nhiều năm trúng nhiều loại độc còn được hóa giải huống chi các chất độc khác. Tuy nhiên chất độc đã ăn mòn cơ thể nam tử, nước không gian chỉ khử độc chứ không giúp hồi phục cơ thể. Dù có hóa giải độc tố thì nam nhân kia vẫn là phế nhân.
Tạ Thế Viễn tỉnh lại trong tình trạng toàn thân đau nhức. Cả người hắn toàn là vết thương nhưng cảm giác đã đỡ hơn rất nhiều. Hắn hốt hoảng nhìn xung quanh, thấy phụ mẫu an vị tại bên mới an lòng nằm xuống. Hắn nhớ lại toàn bộ mọi việc. Hắn bị người của quan phủ lén lút bắt đi sau đó thì được hai ân nhân cứu giúp, rồi hắn trả thù...sau đó...sau đó hắn bất tỉnh, hẳn đây là nhà của hai ân nhân. Hắn lại sờ sờ vào nệm giường, rất mềm mại, rất thoải mái lại có mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu.
Cửa phòng bật mở, An An mang một bát cháo vào, nàng đoán đứa bé giờ này hẳn đã dậy. Tạ Thế Viễn ngồi bật dậy nhưng lại bị người ấn xuống. Một giọng nói ấm áp vang lên: "vết thương đệ chưa lành không nên động đậy".
An An nâng đầu giường lên cao để bệnh nhân dễ dàng ăn uống. Tạ Thế Viễn tràn đầy kinh ngạc nhìn chiếc giường kỳ lạ bỗng dưng chuyển động. An An buồn cười nhìn biểu hiện ngây ngô của nam hài, phản ứng của nó không khác huynh muội họ Triệu khi lần đầu nhìn thấy chiếc giường a. Nàng giương môi cười nhẹ nhắc nhở hắn: "ăn cháo đi!".
Tạ Thế Viễn nhẹ gật đầu rồi đón lấy chén cháo nói: "tạ ơn ân nhân".
An An mím môi cười: "tỷ là Dạ An An, cứ gọi là Dạ tỷ tỷ, đừng có ân nhân này ân nhân nọ nghe mệt lắm".
Tạ Thế Viễn ngoan ngoãn gật đầu: "vâng, Dạ tỷ tỷ".
Tạ Thế Viễn tỉnh lại kể cho An An cùng huynh muội họ Triệu nghe mọi chuyện. Nguyên lai phụ thân Tạ Thế Viễn - Tạ Duy là học sĩ giữ chức hình bộ nhất phẩm của Thiên Vũ quốc. Tạ gia ban đầu chỉ là thương nhân nhưng nhờ có Tạ Duy đỗ đầu bảng vàng nên địa vị ngày một lên. Đến khi Tạ Duy thi đỗ học sĩ được thánh thượng ban cho chức quan trong hình bộ thì Tạ gia chính thức bước vào hàng ngũ quý tộc. Tạ gia được trời ưu ái, con cháu họ Tạ đều là tuấn nam mỹ nữ nên tôn tử, tôn nữ đều là đối tượng hôn phối của giới quý tộc, hoàng gia.
Tạ Duy vốn là thứ tử do thị thiếp sinh ra, địa vị trong Tạ gia thấp kém không cần bàn cãi. Sau khi Tạ Duy đỗ học sĩ giúp Tạ gia nâng cao vị thế, địa vị mới được nâng cao chút ít.
Tạ gia nhờ vào chức quan của Tạ Duy dần tiếp cận với giới quý tộc, sau nhiều lần thông hôn cùng các đại gia tộc, địa vị Tạ gia càng không thể lung lay. Đặc biệt nhất là lần thông hôn với tứ công chúa và tôn tử dòng chính của Tạ gia - Tạ Lạc Úy, Tạ gia trở thành thông gia của hoàng tộc nên dòng chính Tạ gia không cần phải mang tiếng dựa vào con của thị thiếp nữa. Bởi thế khi phụ thân của phò mã gia Tạ Lạc Úy phạm trọng tội thông dâm với một vị thị thiếp của Trầm tả tướng thì cùng lúc đó, Tạ Duy bị chính phụ thân mình đưa ra làm con mèo thế mạng do ngoại hình hai người có bảy phần giống nhau.
Trầm tả tướng bị mất mặt nhưng vì nể mặt mũi của tứ công chúa cùng phò mã nên không truy cùng giết tận. Kết quả Tạ Duy bị bãi chức, toàn gia bị đuổi khỏi Thiên Vũ quốc. Tạ thái gia cảm thấy hổ thẹn và giận giữ liền khai trừ thứ tử Tạ Duy cùng hai tôn tử ra khỏi gia phả xem như tạ tội cùng tả tướng.
Tạ Duy họa vô đơn chí lãnh hậu quả của huynh trưởng mình chưa kịp kêu oan thì bỗng dưng bệnh phong hàn liệt cả người. Cuối cùng một nhà Tạ Duy dắt díu nhau rời khỏi Thiên Vũ quốc. Họ lang thang khắp nơi, đi đến đâu đều bị người người phỉ nhổ. Tạ Duy khi làm quan, tiền tài cùng lương bổng đều do Tạ thái thái nắm giữ, đến khi bị đuổi đi, cả nhà bốn người đều tay không túi rỗng.
Cuối cùng với số của hồi môn ít ỏi của thê tử Tạ Duy, toàn gia bốn người mới cầm cự đến được thành Thanh Khâu. Bất hạnh lại nối tiếp bất hạnh, Tạ Duy có hai nhi tử. Một là Tạ Thế Kính, hai mươi tuổi, nhi tử còn lại là Tạ Thế Viễn mới tròn năm tuổi. Tạ Thế Kính hầu như thừa hưởng mọi ưu điểm của Tạ gia. Hắn lớn lên vô cùng tuấn mỹ, gương mặt khuynh quốc khuynh thành, nếu là nữ nhân chắc chắn là họa thủy, nếu là nam nhân thì sẽ là tinh linh yêu nghiệt.
Với dung mạo như vậy, Tạ Thế Kính nhanh chóng rơi vào ma trảo của huyện lệnh thành Thanh Khâu Phùng Hiệp, kẻ nổi danh biến thái nam nữ đều ăn sạch. Tạ Thế Kính tính tình cương liệt giống phụ thân mình, dĩ nhiên không để người chà đạp, đặc biệt là lão tặc biến thái này. Hắn tay không tất sắc nhưng quyết dùng cái chết để bảo tồn tôn nghiêm của mình. Phùng Hiệp trong lúc tức giận quăng Tạ Thế Kính vào tiểu quan quán, dùng tính mạng người thân của Tạ Thế Kính uy hiếp: nếu hắn tự vẫn sẽ sát Tạ phụ mẫu, biến đệ đệ hắn thành nam sủng ngay lập tức.
Tạ Thế Kính không phục cũng không dám manh động nhưng chỉ cần Phùng Hiệp giở trò đồi bại thì hắn bất chấp tất cả. Phùng Hiệp không được như ý nguyện nên chuyển sang đánh đường vòng. Hắn ở khắp nơi làm khó Tạ phụ mẫu. Tạ Thế Kính thì bị nhốt ở tiểu quan quán còn Tạ phụ mẫu cùng Tạ Thế Viễn thì ở bên ngoài sống đói khổ. Sự tình đã diễn ra hơn ba tháng nhưng Tạ Thế Kính vẫn quật cường chống chọi. Ngày ngày Tạ Thế Kính đều bị thuyết giáo, uy hiếp, thậm chí chúng còn kể rõ tình hình của thân nhân hắn chịu khổ trăm bề. Tạ Thế Kính vẫn không động dung.
Phùng Hiệp bắt đầu thiếu nhẫn nại, hắn cho người bắt Tạ Thế Viễn thế chỗ vì huynh đệ Tạ gia có tám phần giống nhau, dự định bồi dưỡng thành nam sủng sau này còn Tạ Thế Viễn thì ba ngày sau sẽ bắt đầu tiếp khách.
An An đầu đầy hắc tuyến nghe bi sử cẩu huyết của Tạ gia. Tạ Thế Viễn là đang nói về trưởng huynh chứ không phải trưởng tỷ? Con bà nó thật cẩu huyết!