Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Dương Tiễn đặt linh thạch màu lam được khắc chữ trong lòng bàn tay, cẩn thận đồ theo từng đường nét khắc.
Chữ viết như người, thật giống Ngọc Đỉnh chân nhân sắc bén và cứng nhắc.
Đây là một khối linh thạch không nhiễm chút tạp chất, trong suốt như nước biển.
Là một khối linh thạch, nó vô cùng cứng rắn, cũng không biết Ngọc Đỉnh chân nhân đã tốn bao nhiêu thời gian mới có thể khắc được chữ này.
Không biết, sư phụ thế nào rồi.
Hắn nghĩ đến Ngọc Đỉnh chân nhân mà không kiềm lòng được nhớ lại những lời nói lúc ly biệt.
Mưu tính nhiều năm, hắn không thể buông bỏ cơ hội tốt như vậy, càng không thể nói ra chân tướng.
Khi nào mới có thể trở về, thậm chí là có về được hay không, dù hắn biết những lời đó có lẽ sẽ làm tổn thương sư phụ, nhưng vẫn không có cách nào khác.
Bởi có một số việc hắn không thể không làm.
Lần này khác với lúc trước khi đi Đào Sơn cứu mẹ, sư phụ một chút cũng không thèm khuyên can hắn, chắc là thất vọng hắn lắm rồi nhỉ? Dương Tiễn không khỏi nghĩ thầm.
Hắn thưởng thức khối linh thạch này, rồi ôm vào trong lòng, dán lên áo trong, ngay vị trí tim.
Trên mặt ngọc tựa như còn sót lại hơi thở và độ ấm của Ngọc Đỉnh chân nhân, không những không khiến Dương Tiễn cảm thấy cấn người, mà còn cực kì an tâm.
Suốt năm ngày không ngủ không nghỉ, thời thời khắc khắc không thể thả lỏng tinh thần, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.
Dương Tiễn xoa huyệt thái dương, vẫn không tỉnh táo được thêm chút nào, vốn dĩ muốn tìm hiểu về các hạng sự vụ, bởi vì mệt chỉ có thể tạm gác lại.
Hắn để nguyên y phục nằm xuống, rất nhanh đã chìm vào trong giấc mộng.
Dương Tiễn bị một loại cảm giác kỳ lạ làm hắn bừng tỉnh—— có người dùng tay chạm vào hắn.
Dựa theo tình huống bình thường, tiếp theo Dương Tiễn hẳn là phải mở mắt nhìn rõ xem tên ác đồ nào to gan lớn mật, rút quạt xếp ra biến thành Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, sau đó đâm cho mấy nhát.
Còn may là lý trí sót lại nói cho hắn biết, ở đây không phải là Quán Giang Khẩu, mà là Thiên Đình, cho nên có thể tự tiện vào phòng ngủ hắn.......!
Hay lắm Vương Mẫu nương nương! Cho là Dương Tiễn không biết giận sao?
Trong lòng hắn phẫn nộ nghiến răng, trên mặt lại duy trì bộ dáng ngủ say sưa, ngay cả tần suất hơi thở cũng khống chế tốt, không lộ dấu vết.
Dương Tiễn trở mình, nhưng cái tay kia vẫn theo không bỏ.
Lúc đầu chỉ là vuốt tóc, rồi sau đó dường như chưa thỏa mãn mà lưu luyến xoa ở trên Thiên nhãn giữa trán, thiếu chút nữa khiến hắn thở không nổi, lại tiếp tục di chuyển xuống dưới, lướt qua sống mũi, dừng bên khóe môi, lặp đi lặp lại cọ sát qua cánh môi hắn, khiến đôi môi nhạt màu bị cọ đến đỏ lên.
Dương Tiễn thực sự lo lắng mình mà mở mắt ra sẽ không thể thu lại sự tức giận trong mắt, đành phải dùng thanh âm mang theo giọng mũi mềm mại kêu: "Cữu mẫu.....!Đừng sờ.....!Tiễn nhi buồn ngủ......"
Người kia nghe xong, động tác ngừng lại một chút, ngay sau đó ngón tay ôn lương kéo áo ngoài của Dương Tiễn, từ vạt áo mà tiến vào.
Lần này sao Dương Tiễn có thể nhịn được nữa, hắn tức giận đến mức đuôi mắt phiếm hồng, bắt lấy bàn tay làm bậy, mở to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng có được một tấc......" Hùng hùng hổ hổ được một nửa đã ỉu xìu, "Sư, sư phụ?"
Dương Tiễn mở hai mắt tròn xoe, hốc mắt hồng hồng, tóc tai lộn xộn, xiêm y không chỉnh tề.
Mà đạo nhân mặc thanh y toàn thân trên dưới trang nghiêm đàng hoàng, mặt vô biểu tình, đôi mắt đen như mực dưới ánh sáng của dạ minh châu lập lòe như có sao trời nhỏ vụn bên trong, không phải Ngọc Đỉnh chân nhân thì còn ai vào đây?
Ai cũng không thể tin được, người trước mắt một thân tiên khí, nhìn qua là không thể khinh nhờn được, thế nhưng vừa rồi đã làm ra chuyện ngả ngớn như thế.
Có lẽ là vì mới tỉnh ngủ, còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, hoặc là sự xuất hiện của Ngọc Đỉnh chân nhân quá mức ngoài dự đoán của mọi người, sau khi Dương Tiễn nhìn sư phụ nhà mình không chớp mắt được một lúc, đã làm ra hành động mà chính hắn xong việc nhớ lại đều không biết nên khóc hay cười nữa.
Hắn kéo chăn bên cạnh trùm lên người mình, cuộn người lại rồi lẩm bẩm.
"Ta đang nằm mơ."
———— W.a.t.t.p.a.d ————.