Bảo Hộ Hôn Thê

Chương 20: Chuyển Hướng





Ngô Cẩn Ngôn day day thái dương, thầm nghĩ điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cách tách khỏi Tần Lam.
Thế nhưng trớ trêu thay, khi cô còn chưa kịp mở miệng, đại gia hỏa Tần Lâm đã không biết từ đâu xuất hiện, nhoẻn miệng thân thiện cười gọi: "Cẩn Ngôn tỷ."
Ngô Cẩn Ngôn xém chút nữa là chết vì đột quỵ...
Cẩn Ngôn tỷ???
Xú nam nhân lần trước bị cô chỉnh cho thừa sống thiếu chết bây giờ lại thân thiện gọi cô như vậy ư?
Dường như cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của người đối diện. Tần Lâm gãi gãi đầu cười: "Cẩn Ngôn tỷ, chuyện lần trước thật lòng xin lỗi. Tỷ tỷ đã nói tất cả mọi chuyện với em rồi. Thật không ngờ chị chính là người cứu chị ấy."


"Không thành vấn đề." Ngô Cẩn Ngôn một cái liếc mắt cũng keo kiệt. "Đây là trách nhiệm của đặc công chúng tôi."
"Chị vẫn còn giận ư?"
"Tôi đâu có nhỏ nhen tới mức ấy."
"Vậy... chúng ta... chúng ta hòa nhé." Tần Lâm cúi đầu lí nhí nói. Nom dáng vẻ thật giống tiểu hài tử bị khi dễ nhà bên.
Ngô Cẩn Ngôn nhíu mày. Đều là chị em cùng cha cùng mẹ, vậy mà sao khí chất giữa nữ nhân rắn rết Tần Lam lại bỏ xa em trai đến mức này?
"A Lâm, đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa." Tần Lam lên tiếng cắt ngang. Giọng nói không giấu nổi sự cưng chiều.
"Nhưng mà..." Tần Lâm luyến tiếc nhìn Ngô Cẩn Ngôn.
"Được..." Ngô Cẩn Ngôn gật gật đầu. "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
"Thật?"
"Tôi chưa từng nói dối."
"Cẩn Ngôn, chị nhất định sẽ là một người chồng tốt của chị em."
Nà ní? Người chồng tốt?
Ngô Cẩn Ngôn khuôn mặt tái dần. Ngay bây giờ chỉ hận không thể rút chủy thủ hoặc ám khí.
"Cậu... nếu đổi lại là người khác, e rằng cái lưỡi của cậu sớm đã không còn trong miệng nữa rồi." Ngô Cẩn Ngôn liếc về phía Tần Lâm, đôi con ngươi sắc bén vô cùng hung hãn.


Tần Lâm da thịt trắng nõn cúi đầu. Mà Tần Lam – nữ nhân vừa bị em trai đem bán thành vợ người ta chỉ nhàn nhạt đáp: "Đừng biến chị thành tâm điểm nữa, A Lâm."
Nói mới thấy kì lạ nha. Ngô Cẩn Ngôn kiên nhẫn đợi Tần Lam dứt lời, sau đó nâng mắt quan sát xung quanh, lại phát hiện quả nhiên có rất nhiều người đang hiếu kì hướng về phía này.
Nguyên nhân do đâu? Do Tần Lam là một sự tồn tại rất đặc biệt, bất kể là nam hay nữ đều có thể tự hiểu khoảng cách giữa nàng và chính bản thân mình. Có rất nhiều người thầm yêu nàng, cũng có rất nhiều người không dám yêu. Song song đó, còn có những người vì không yêu được nên đem lòng sinh hận...
Vì thế, nơi nào có mặt nàng, nơi ấy đều sẽ có rất nhiều ánh mắt dõi theo.
"Khụ..." Tần Lâm đỏ mặt. "Chị, em không có ý đó... Chỉ là... em hưng phấn quá mà thôi."
Ngô Cẩn Ngôn trông Bạch Tử Hạo đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời cảm thấy chán nản.
Nếu không vì nhiệm vụ, cô đã không lợi dụng Tần Lam để đi tới nơi này chuốc nhục.
Đoạn, Ngô Cẩn Ngôn bắt đầu viện lý do: "Tôi đi vệ sinh một lát."
Tần Lam nhìn theo: "Có cần tôi dẫn đường không?"
"Không cần."
Sau khi cuộc hội thoại nhạt nhẽo kết thúc. Ngô Cẩn Ngôn tiêu sái rời khỏi hậu viện, chuẩn bị tiếp tục nhiệm vụ.
***
"Đội trưởng Hoàng, anh đang ở đâu?"
Núp vào một góc tối vắng người, Ngô Cẩn Ngôn kết nối tín hiệu với Hoàng Trụ, lạnh giọng hỏi.
"Phía Bắc biệt thự." Hoàng Trụ nghiêm túc đáp. "Cô có biết phá mật mã không? Lúc nãy tôi thấy một người xách theo hai rương bạch phiến đi vào trong biệt thự. Tôi lặng lẽ theo dõi hắn. Nhưng là... hắn bước vào trong căn phòng cài mật mã."
"Anh đợi chút, tôi sẽ tự mình tới xem."
Ngô Cẩn Ngôn vừa nói vừa cảnh giác nhìn quanh. Sau đó thu chậm cước bộ, khôn khéo lách khỏi camera, tìm tới phía Bắc biệt thự nhà họ Bạch.
***
Bởi vì trước đó Khương Tử Tân đã gửi bản đồ dạng 3D cho cô. Cho nên Ngô Cẩn Ngôn tương đối nắm chắc đường đi nước bước tại nơi xa lạ này.
"Ngô đặc công." Hoàng Trụ ở trong góc tối lên tiếng gọi qua thiết bị liên lạc.


Ngô Cẩn Ngôn nhón chân, bật cao lên ban công tầng 2, khẽ đáp: "Tôi tới rồi. Tiếp theo làm gì?"
"Cứ cách 10 phút sẽ có bốn bảo an đi tuần tra. Chúng ta còn 6 phút để phá cái khóa chết tiệt này."
Hoàng Trụ ở sau bình hoa lớn bước ra, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc dọa người.
Ngô Cẩn Ngôn gật đầu: "Vậy còn bên chúng ta?"
"Đã phong tỏa thành công từ Bạch gia tới bến cảng."
Ngô Cẩn Ngôn "ừ" trong cổ họng. Sau đó rút trong người ra tua vít nhỏ, nhìn chằm chằm vào bảng mã điện tử.
Khẽ chuyển kênh thiết bị liên lạc, cô gọi cho Khương Tử Tân.
"Tiểu Tân."
"Ân... lão đại."
"Có thể đánh sập hệ thống camera ở Bạch gia được không?"
"Được thì có được, nhưng mà..." Khương Tử Tân ngập ngừng. "Kĩ thuật viên của nhà họ Bạch trình độ rất cao, bởi vậy ta chỉ có thể khiến nó nhiễu loạn trong 5 phút thôi."


"Lập tức tiến hành." Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng ra lệnh.
Hoàng Trụ lo lắng nhìn cô: "Cẩn Ngôn, cô... sẽ hoàn thành trước khi bảo an đến chứ?"
"Tất nhiên." Ngô Cẩn Ngôn mặt không biểu sắc đáp. "Đội trưởng Tần nếu không tin người đồng đội này, anh có thể rời khỏi đây."
"Tôi... tôi không có ý đó." Hoàng Trụ dở khóc dở cười.
"Khương Tử Tân đã gây nhiễu camera rồi, chúng ta lập tức bắt đầu. Anh ở phía sau canh chừng cho tôi." Ngô Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu đối diện với cánh cửa cài mật mã, môi đỏ hơi nhếch lên.
Bạch gia, bây giờ chúng ta cược với nhau một phen.
***
Tần Lam trên tay cầm ly rượu vang, thỉnh thoảng khách sáo trả lời vài người tới làm quen hoặc bắt chuyện với mình.
"Tiểu Lam."
Bạch Tử Hạo lại gần, tựa tiếu phi tiếu gọi nàng.
Tần Lam hướng mắt về phía hắn: "Bạch thiếu có chuyện gì?"
"Tôi? Chẳng lẽ không có chuyện thì không được phép tới tìm em sao?" Bạch Tử Hạo nâng ly rượu trên tay về phía nàng. "Có thể hay không cùng nhau cạn một ly?"
Tần Lam cũng không keo kiệt. Nàng nâng ly lên cụng nhẹ vào ly của hắn.
"Người bạn đi cùng em đâu rồi?" Bạch Tử Hạo vừa thưởng thức rượu vừa hỏi.
"Tôi không quản nhiều chuyện như vậy." Tần Lam trầm mặc đáp.
"À..." Bạch Tử Hạo gật gật đầu. "Tiểu Lam, nhiều khi em thật kì lạ. Lại nói chúng ta quen biết đã nhiều năm, tôi chưa từng thấy em qua lại với bất cứ ai. Huống chi là bạn...? Cho nên, người hôm nay em dẫn tới đây, có phải hay không rất đặc biệt, hửm?"
"Cô ấy là hôn phu của tôi." Tần Lam thản nhiên trả lời. Tựa hồ như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình.
Bạch Tử Hạo đôi đồng tử lóe sáng.
"Trước đây gia gia tôi nợ gia gia cô ấy ân huệ. Cho nên chúng tôi hữu duyên, sớm đã lập hôn ước với nhau từ lâu." Tần Lam làm như không thấy nét biến hóa của Bạch Tử Hạo, nàng ghé môi nhấp một ngụm rượu. "Bất quá... Tần gia chúng tôi trước nay trọng chữ tín. Cho nên đối với hôn ước này, tôi không có ý định thoái thác."
Bạch Tử Hạo sống lưng lành lạnh. Đột nhiên nhớ tới câu nói châm chọc của Diệp Tư Đồ.


Bạch đệ đệ bị đào góc tường, hơn nữa còn là một nữ nhân.
Mà điều hắn không ngờ hơn, chính là việc Tần Lam như vậy nhưng không hề bài xích chuyện tình yêu đồng tính. Thậm chí nàng còn vui vẻ chấp nhận loại chuyện hoang đường này...
Tần Lam, nữ nhân cao cao tại thượng đó... đến tột cùng nàng đang nghĩ cái gì?
***
Bạch Tử Hạo khôi phục tỉnh táo, cười nói: "Vậy tiểu Lam, em nói xem. Không phải cô gái đó đã bỏ đi rồi chứ?"
Đoạn, hắn đảo mắt tìm xung quanh đám người đang chìm trong vui vẻ, cố ý châm chọc nàng.
Nào ngờ Tần Lam vô cùng tự tin mở miệng: "Anh yên tâm, cho dù trời sập, cô ấy cũng sẽ là người đầu tiên thay tôi chống đỡ."
Nàng cũng không hiểu mình lấy niềm tin dành cho Ngô Cẩn Ngôn từ đâu. Dường như nàng có thể khẳng định Ngô Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ không để nàng lại nơi này.
Bất quá Ngô Cẩn Ngôn, cô đã bỏ rơi tôi một lần, nếu hôm nay cô còn tiếp tục tái diễn. Tần Lam tôi cũng không ngại tìm cô để thanh toán cả gốc lẫn lãi.
***
"Mở được rồi."
Ngô Cẩn Ngôn bình thản nhìn khóa điện tử đã chuyển sang màu xanh. Sau đó quay lại nhìn Hoàng Trụ.
Hoàng Trụ ho khan một cái. Chính hắn cũng không thể tin Ngô Cẩn Ngôn mặc dù tuổi đời còn trẻ, song bản lĩnh và hiểu biết lại cao thâm đến vậy.
"Anh nhìn tôi làm gì?"
Hoàng Trụ nhất thời cứng họng. Hắn gượng gạo cười một tiếng rồi nhẹ nhàng nhấc chân lách vào bên trong.
Hai người nhìn căn phòng lớn trước mặt. Bên trong căn phòng này lại chia thành ba phòng nhỏ.
Ánh đèn màu cam hắt xuống khiến bầu không khí tăng thêm vài phần quỷ dị.
Bỗng, Ngô Cẩn Ngôn nắm cổ tay Hoàng Trụ, sắc mặt tái nhợt.
"Có bom, nhanh trở ra ngoài. Chúng ta mắc bẫy rồi."
Hoàng Trụ phản ứng rất nhanh. Nghe cô nói vậy lập tức xoay người, cả hai lại cùng phi thân ra ngoài.
Nhất thời, căn phòng sạch sẽ lúc nãy không ngừng vang lên tiếng nổ. Ngô Cẩn Ngôn mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: "Quả nhiên chúng ta vẫn bị tung hỏa mù. Tình hình bây giờ chắc chắn sẽ kinh động đến Bạch gia. Anh tìm cách rời khỏi đây trước đi."
"Còn cô...?" Hoàng Trụ ngẩn người.
"Không cần anh lo." Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng cắt ngang. "Anh thông báo với mọi người tăng cường canh chừng nghiêm ngặt. 8 rưỡi ở bến cảng, chúng ta vẫn còn nửa giờ."
"Được, bảo trọng." Hoàng Trụ cũng không dây dưa nhiều. Trực tiếp gật đầu rồi nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối.
Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn y phục màu trắng hiện tại đã nhiễm vài vết bẩn, đôi lông mày từ từ chau lại.
Cô ghét những thứ không sạch sẽ.