Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 89: Phiên Ngoại 11 Snape






Lễ Giáng Sinh sắp đến, khi Dumbledore dùng cái khuôn mặt đầy nếp nhăn của cụ cười vui vẻ mà thông báo tổ chức vũ hội Giáng Sinh, ta thừa nhận, trong lòng ta đang thầm nguyền rủa lão già này.

Trở lại hầm, nhìn vẻ mặt nhíu mày không vui của Harry, ta không khỏi bắt đầu lên tiếng mắng Albus Dumbledore.

"Cái lão già Dumbledore này chắc chắn trong đầu lão đều bị kẹo con gián bịt kín lại hết rồi, hoặc là Grindelwald không thỏa mãn nổi yêu cầu của lão, bằng không một người có đầu óc sẽ không nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc đó được."
Nhìn ánh mắt tán đồng của Harry, ta biết hắn đang phiền não điều gì.

Phiền não, ai sẽ là bạn nhảy của kẻ được chọn.

Ta nhìn thấy ánh mắt chờ mong của hắn, nhìn biểu cảm đáng thương cùng đôi mắt ướt át ánh lệ của hắn, làm ta thiếu chút nữa đã gật đầu, đồng ý làm bạn nhảy của hắn.

Cái này thật là đáng sợ.

Ta không thể, ít nhất thì hiện tại không thể được.

Bởi vì ta không thể để cho toàn bộ giáo viên cùng học sinh của Hogwarts biết quan hệ của ta và Harry, quan trọng hơn là không thể để Chúa Tể Hắc Ám biết được.

Cái này giống như xung quanh đều là thú dữ không thể không đề phòng.

Đây là tình huống hiện tại của ta và Harry, không thể công khai, một khi công khai thì sẽ nhận được Lời Nguyền Giết Chóc của Chúa Tể Hắc Ám.

Nhưng là trong lòng ta cứ thấp thỏm không yên, bởi vì đã xem qua ký ức lúc trước của hắn, hình như lúc đó bạn nhảy mà hắn muốn mời là một Ravenclaw tên là Cho Chang.


Cô nàng đó rất xinh đẹp rất cuốn hút còn là hoa khôi của Ravenclaw.

Hơn phân nửa phù thủy nhỏ vị thành niên sẽ bị hấp dẫn bởi cô nàng mang hơi thở thần bí lại xinh đẹp này.

Nghĩ vậy, trong ngực ta lại trào lên một cảm giác buồn bực.

Làm cho ta cảm thấy khó thở, ta làm thế nào cũng không thể xóa bỏ được cảm giác này.

Chuyện này sao có thể xảy ra, ta Severus Snape, ta không ngờ có một ngày ta lại ghen, a!
Khi biết bạn nhảy của Harry là Sirius Black, tuy rằng ta vẫn có chút buồn bực, nhưng là như thế còn tốt hơn cô nàng xinh đẹp kia.

Buổi tối Giáng Sinh, Harry đang ở trong hầm thay quần áo.

Mà ta, đột nhiên cảm nhận được cảm giác đau đớn mãnh liệt từ cánh tay trái.

Kinh nghiệm nhiều năm nói cho ta biết, đây là Chúa Tể Hắc Ám triệu hoán ta.

Vì không muốn để cho Harry lo lắng, ta thậm chí dùng đến Bế Quan Bí Thuật, dùng tất cả sức mạnh ý chí để bản thân ta không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Khế ước linh hồn giao hòa, có một đặc điểm mà ta rất không thích.

Đó là, không thể che dấu được cảm giác đau đớn của bản thân.

"Severus, thấy em mặc như thế nào?"
Nhìn cậu bé trước mắt, ta gắt gao mà áp xuống tiếng rên rỉ đau đớn muốn thoát ra, khống chế cánh tay trái đang run rẩy, nhàn nhạt mà trả lời, "Không tồi."
Nhìn cậu bé đi ra khỏi hầm, đến lúc ta không cảm nhận được hơi thở của cậu bé nữa.

Ta mới nhẹ nhàng thở ra, tê liệt ngã xuống giường.

Ta xốc ống tay áo lên, cái dấu hiệu hắc ám xấu xí kia đang dữ tợn vặn vẹo.

Dấu hiệu hắc ám trên cánh tay dữ tợn vặn vẹo mang đến cho ta một cơn đau đớn không thể nào ức chế được.

Tựa như đang có một con rắn, đang bò tán loạn trên làn da ta, cắn xé da thịt ta vậy.

Không có biện pháp, ta lảo đảo bước đi nghiêng ngả đến lò sưởi, lấy một chút bột Floo, "Trang viên Smith."
Lúc mà ta đi ra khỏi lò sưởi, liền nhìn thấy một thanh niên mặc một chiếc áo choàng màu đen có mái tóc màu vàng còn có đôi mắt đỏ tươi như máu.

Hắn để chân trần đứng cách Snape không xa, nhẹ nhàng nói, "Severus, đã lâu không gặp ngươi." Trong giọng nói mang theo tiếng tê tê, giống như tiếng tê tê của rắn độc vậy.

Ta áp xuống cảm giác sợ hãi cùng bất an ở trong lòng xuống, bắt đầu điên cuồng sử dụng Bế Quan Bí Thuật.


Ta quỳ xuống dưới chân hắn, hôn một cái lên góc áo choàng đen của hắn, tỏ vẻ sự trung thành cùng kính sợ của ta đối với hắn.

Không có mệnh lệnh kêu ta đứng dậy, ta liền cứ như vậy quỳ gối ở dưới chân hắn.

"Severus."
"Vâng, chủ nhân." Ta cúi thấp đầu.

"Nghe nói.......!Ngươi cùng cứu thế chủ của chúng ta....!Harry —— Potter —— có quan hệ rất gần gũi." Chúa Tể Hắc Ám kéo dài ngữ khí, chậm rãi nói, tuy rằng ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng ta cảm nhận được trong đó chất chứa đầy tức giận cùng bất mãn.

"Crucio!" Giọng nói lạnh lùng mang theo một tia sáng màu đỏ đánh vào trên người ta.

Ta cảm nhận được cảm giác đau đớn kéo dài, cảm giác như xương cốt ta từng chút từng chút một bị nghiền nát, ta gắt gao mà cắn chặt môi dưới, không cho bản thân phát ra âm thanh nào.

"well......!Bậc Thầy Độc Dược của ta vẫn luôn như vậy, làm ta không thể hưởng thụ được cảm giác trừng phạt người khác."
"Chủ nhân.....!Ta....."
Không đợi ta nói xong, lại là một cái Crucio đánh vào trên người ta.

Rồi sau đó, chính là một màn tra tấn không ngừng nghỉ.

"Hừ....." Đến khi ta không chịu đựng được nữa mà lên tiếng rên rỉ, Chúa Tể Hắc Ám mới tạm ngừng sự tra tấn của hắn.

"Severus, ta có thể.....!Cho ngươi một.....!cơ hội để giải thích."
Ta cung kính quỳ gối bên chân hắn mà cảm ơn sự ban ơn của hắn, "Cảm ơn ngài, chủ nhân."
"Chủ nhân, lúc mà những người ngu xuẩn kia nói ngài đã chết, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng ngài sẽ trở về.

Vì thế, ta bắt đầu tiếp cận Harry Potter, quan sát nhất cử nhất động của hắn." Ta dừng lại một chút, ngữ khí thay đổi, mang theo một tia trào phúng, "Ai có thể nghĩ đến được cứu thế chủ không đầu óc kia lại nói hắn yêu ta.

A, ta vì lợi dụng hắn, cho nên cùng hắn ở bên nhau, chỉ là trò đùa vui mà thôi.


Chủ nhân của ta."
Chúa Tể Hắc Ám giống như có một chút sung sướng, "Đứng lên đi, Severus."
Ta lảo đảo mà đứng dậy, cung kính mà đứng bên cạnh hắn.

"Tử thần Thực tử.....!Cũng chỉ có ngươi.....!Là có đầu óc thông minh một tí." Trong giọng nói của Chúa Tể Hắc Ám mang theo một ít sung sướng, ta biết, hắn đã tin lời nói của ta.

"Cảm ơn chủ nhân đã khích lệ."
"Trở về đi, làm cho ta Độc Dược ổn định linh hồn."
"Thưa vâng, chủ nhân."
Chờ sau khi ta trở lại hầm, ta đã không còn ý thức.

Chỉ cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, luôn đảo quanh trong miệng của ta.

Khi ta tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy, lại chính là tiểu cự quái tiều tụy kia.

Khóe miệng ta cong lên, "Tiểu cự quái, ồn ào muốn chết.

Ta thật không thể hy vọng xa vời.....!Một cự quái như em có thể hiểu được thế nào là yên tĩnh......"
Nhìn biểu tình dở khóc dở cười của hắn, ta khẽ thở dài một hơi.

Thật tốt, còn có thể nhìn thấy em..