Trẻ con là nhân chứng thời gian tốt nhất, nhìn nó lớn lên từng ngày, bạn sẽ cảm thán một tiếng, a, thời gian thật sự trôi qua quá nhanh.
Hiện tại Harry chính là cảm giác như vậy, mỗi ngày cậu nhìn Allais lớn lên từng chút một, trong lòng ngoại trừ cảm giác thành tựu sâu sắc thì còn có cảm giác cảm thán sự vô hạn của thời gian.
Từ khi sinh Allais vào tháng hai đến nay là tháng sáu, Allais tuy rằng vẫn giống như lúc trước không khóc không nháo, nhưng đứa trẻ đã chuyển động rất nhiều.
Ví dụ như, ngồi, bò, từ từ xoay người, với tư cách là một người ba chứng kiến hết tất cả những điều này, Harry cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Tuy nhiên, cuộc sống bình yên và hạnh phúc không có khả năng là vĩnh viễn, đối với Harry mà nói thì nguy hiểm và kích thích mới là cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Trận thi đấu thứ ba sẽ diễn ra trong hai ngày nữa, mà trong lòng Harry và Snape đều biết rất rõ họ sắp đối mặt với điều gì.
Trời tối hầm rất yên tĩnh, ánh trăng tiến vào từ ngoài cửa sổ có vẻ hài hòa đến lạ thường.
Snape hôn lên má Allais khi đứa trẻ đang ngủ say, nhìn bộ dáng đáng yêu khi ngủ của Allais, Snape tự động cong cong khóe miệng.
Hắn nhẹ nhàng đặt Allais vào giường nhỏ, quay đầu lại và nằm ở bên cạnh Harry.
Harry đặt cuốn sách trên tay xuống và nép vào trong lòng ngực của Snape.
Harry giống con mèo con cọ cọ lòng ngực của Snape, sau đó lựa chọn một tư thế nằm thoải mái nhất sau đó liền nằm yên.
Snape nhẹ nhàng hôn một cái lên trên cái trán của Harry, và tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.
Nhưng hắn biết rõ, yên bình là tạm thời, kế tiếp chuyện bọn họ phải đối mặt là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
"Hội Phượng Hoàng đều đã chuẩn bị sẵn sàng." Harry nằm trên ngực của Snape và nhắm mắt lại.
"Ừ." Snape nhẹ giọng trả lời, "Dumbledore đã chuẩn bị tốt mọi thứ." Trong một số trường hợp quả thật không còn ai đáng tin hơn Dumbledore.
Harry hơi ngẩng đầu và mở mắt nhìn Snape, Snape nhìn đôi mắt kia giống như thấy được cả một bầu trời đầy sao.
"Em phải hứa với ta, trước tiên phải bảo vệ tốt bản thân mình." Snape nhìn đôi mắt kia, nói ra nỗi lo lắng không giấu được ở trong lòng của mình.
Harry cười nhẹ, "Vậy anh cũng phải hứa em, trước tiên phải bảo vệ tốt bản thân mình."
Snape há miệng nhưng lại không có nói lời nào.
Hắn bất đắc dĩ mà giật giật khóe miệng, "Em biết rõ mà, đây là chuyện ta không làm được."
"Em cũng vậy"
Snape cảm thấy những lời này sao mà êm ái đến vậy, lời thề của tình yêu luôn khiến trái tim hắn xúc động.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của Harry mà không mang theo chút dục vọng nào, tận đáy lòng thành tâm thành kính đối xử với người yêu của mình như một vị thần.
Harry mỉm cười, "Dù sao thì chúng ta đều không thể sống một mình.
Sống cùng sống, chết cùng chết."
"Sống cùng sống, chết cùng chết." Snape lặp lại câu đó một lần rồi mỉm cười ôm chặt Harry vào trong lòng ngực, "Ngủ đi."
"Ngủ ngon, Severus."
"Ngủ ngon, Harry." ———————————————
Năm vị dũng sĩ nhỏ đứng đối mặt với mê cung với vẻ mặt không được tốt lắm.
Sắc mặt của Harry chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy nên khiến Arcturus cảm thấy hơi sợ hãi.
"Harry, xảy ra chuyện gì vậy." Arcturus nắm lấy góc áo của Harry.
Harry giả bộ như thoải mái mà mỉm cười, "Không có việc gì, sau khi đi vào em cứ theo sát bên cạnh anh."
Giọng điệu của Harry rất nghiêm túc, Arcturus thành thật gật đầu mà không hề nghi ngờ gì hết, cậu nhất định phải theo sát Harry.
"Căn cứ vào thành tích lần trước mà lần lượt bước vào mê cung." Lúc này Dumbledore đang đứng trước mặt tất cả dũng sĩ, "Nếu các con phóng tín hiệu màu đỏ thì sẽ có giáo sư tới giải cứu.
Đừng căng thẳng quá."
Nghe thấy Dumbledore nói như vậy Cedric cảm thấy nhẹ nhõm và không còn căng thẳng nữa, mà Harry thì vẫn có vẻ mặt nặng nề, bởi vì cậu biết đối với cậu thì tín hiệu căn bản không có tác dụng gì hết.
"Vậy thì, Harry và Arcturus là những người đầu tiên bước vào." Dumbledore cũng không gọi bọn họ bằng họ tên đầy đủ, cho dù đây một trường hợp chính thức.
Dumbledore vỗ vỗ bả vai của Harry, "Cẩn thận." Sau đó lại nhìn về phía Arcturus, "Đi theo Harry."
Harry và Arcturus thận trọng gật đầu, sau đó đi thẳng vào trong mê cung mà không hề quay đầu nhìn lại..