Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 157: An Ủi Arcturus






"Có vẻ như, chúng ta có tới năm dũng sĩ." Dumbledore thở dài.

Sau khi im lặng một lúc lâu, ông đã cẩn thận suy nghĩ tại sao Arcturus lại có tên trong danh sách dũng sĩ.

Bây giờ đã xuất hiện tên của cậu bé, vậy cậu bé nhất định phải tham gia thi đấu.

"Trên thực tế, chỉ có bốn dũng sĩ tham gia thôi." Harry giơ tờ giấy trong tay lên, "Bởi vì tên của tôi và Arcturus được viết cạnh nhau."
"Không được, chuyện này không công bằng.

Hai người cùng nhau tham gia thi đấu.

Chuyện này rõ ràng quá bất công." Bà Maxim hét lên.

"Hãy để bọn họ thi đấu riêng biệt và lấy điểm số trung bình của cả hai." Moody uống hai ngụm rượu, nói.

Dumbledore vuốt râu, "Cũng chỉ còn cách này."
Karkaroff nhe răng, và sắc mặt trông rất tệ, "Tại sao Hogwarts lại có thể có một tổ chiến binh."
Moody trừng mắt nhìn Karkaroff, "Vì ta là người của Bộ Pháp Thuật phái tới đây."
Karkaroff lập tức không thể phản bác lại.


Dumbledore vẫy tay, "Cứ làm như vậy đi, mấy trò hãy chuẩn bị sẵn sàng cho vòng thi mấy ngày sau."
Arcturus hơi bất lực, từ trước đến giờ cậu bé chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành một trong những dũng sĩ.

Tuy rằng cậu là một Gryffindor, và rất yêu thích những cuộc phiêu lưu mạo hiểm, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi.

Harry sờ đầu của Arcturus, "Đừng sợ Arcturus, anh sẽ bảo vệ em." Arcturus bình tĩnh trở lại, miễn cưỡng gật gật đầu.

Harry mỉm cười, "Arcturus, em là một Gryffindor dũng cảm." Nghe được lời nói của Harry, lúc này Arcturus mới kiên định gật đầu.

Harry muốn đưa Arcturus trở về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, nên để Snape một mình quay trở về hầm.

Ngồi trên chiếc ghế sofa lớn trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, xung quanh được bao bọc bởi hai màu đỏ và vàng, trước mắt chính là lò sưởi trong tường đang cháy, Harry cảm thấy cực kỳ ấm áp.

So với Harry đang thoải mái và thư giãn, tiểu Arcturus đang ngồi bên cạnh cậu trông có vẻ co quắp.

Tiểu Arcturus nhíu mày, khuôn mặt tinh xảo nhăn lại với nhau, có chút đứng ngồi không yên.

Harry nhớ tới kiếp trước lúc cậu biết mình phải tham gia cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật cậu cũng đã rất sợ hãi, nhưng có lẽ cũng có chút hưng phấn, bởi vì cậu cho rằng cậu có thể thông qua cuộc thi này để chứng tỏ năng lực của mình.


Harry ngây thơ đã mắc bẫy của Moody giả và còn chôn vùi sinh mạng trẻ tuổi của Cedric.

Chuyện này vẫn luôn là nút thắt trong lòng Harry và Harry vẫn luôn muốn bù đắp cho nó.

"Arcturus, em cứ yên tâm, anh sẽ bảo vệ em." Harry nói với Arcturus với một nụ cười.

Arcturus ngẩng đầu lên, "Thật sao?"
Harry gật đầu, "Đương nhiên là thật rồi, anh chính là bạn tốt của Regulus, và Regulus đã nhờ anh chăm sóc em thật tốt."
Nghe thấy tên của Regulus, sự sợ hãi trong đôi mắt của Regulus lập tức biến mất, thay vào đó là một tia hưng phấn, "Harry, Regulus sẽ đến xem cuộc thi đấu sao?"
"Đương nhiên, nếu em muốn Regulus đến." Harry sờ cái đầu nhỏ của Arcturus.

Arcturus nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, "Em nhất định sẽ cho Regulus biết rằng, em là một phù thủy nhỏ thông minh và dũng cảm."
Harry gật đầu, Arcturus đã không còn sợ hãi nữa, cậu cũng nên quay trở về hầm thôi, "Arcturus, em có liên lạc với Regulus để cậu ấy có thể đến xem em thi đấu.

Anh phải quay trở về hầm, nếu có việc gì thì em có thể đến hầm tìm anh."
Arcturus ngoan ngoãn gật đầu, "Cảm ơn anh, Harry."
Harry chào tạm biệt Arcturus, quay trở về hầm.

Snape đang ngồi ở bên bàn ăn và chờ Harry trở về, "Em về rồi." Rồi hắn rót ly sữa.

Harry ngồi cạnh Snape, cầm lấy ly sữa bò và uống một ngụm, "Ah, ngọt."
Snape nhướng mày nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Harry, "Cho nên.....!Em đã nghĩ ra lý do tại sao Arcturus trở thành một dũng sĩ?"
Harry nhìn Snape, cong khóe miệng, "Có lẽ Chúa Tể Hắc Ám yêu dấu của chúng ta nhớ con trai của mình.".