Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 112: Đã Lâu Không Về Nhà Cũ Black






Số 11 Grimmauld Place ở bên cạnh số 13 Grimmauld Place, mọi người đều luôn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lại không có số 12 Grimmauld Place?
Mà trong căn nhà số Grimmauld Place mà mọi người đều không thấy, có một người đàn ông anh tuấn đang lo lắng đi qua đi lại.

Một chàng thiếu niên với mái tóc ngắn màu đen đang ngồi trên sô pha, bất đắc dĩ mà nhìn người đàn ông đang đi vòng vòng, "Anh, anh có thể đừng đi tới đi lui như vậy không? Em bị anh làm chóng mặt hết cả rồi."
Sirius đứng yên tại chỗ, vẻ mặt bất an mà nhìn em trai của mình, "Harry nói hôm nay sẽ tới đây, tại sao bây giờ còn chưa đến nữa? Có phải đã xảy ra chuyện gì không, có phải là Snape không cho Harry tới đây không."
Regulus có chút bất đắc dĩ, "Em biết anh rất sốt ruột, anh rất mong Harry đến đây." Hắn tạm dừng một chút, "Vậy anh cũng không nên bắt đầu từ năm giờ đã đi qua đi lại ở chỗ này."
"Anh nghĩ đứng ở đây sẽ nhanh chóng chào đón thằng bé khi nó tới đây." Trong giọng nói của người đàn ông cao lớn mang theo chút ủy khuất.

Regulus kinh hoàng, có phải gần đây Lupin sủng anh trai nhà hắn quá không? giọng nói có chút ủy khuất cùng thẹn thùng này là cái gì? Anh trai mạnh mẽ của hắn đâu rồi?
Khi Regulus đang điên cuồng vì anh trai nhà mình, thì lò sưởi đột nhiên vang lên tiếng động rồi một làn khói bay ra từ trong lò sưởi.

Sau đó nghe thấy giọng nói ho khan, "Khụ khụ! Cha đỡ đầu, Kreacher có phải là quên dọn dẹp lò sưởi rồi không?" Harry dùng tay quơ qua quơ lại trước mặt, muốn quạt tro bụi bay đi.


Tro bụi vừa mới tan đi một chút, Harry vừa có thể nhìn thấy rõ, thì thấy Sirius đang bay đến chỗ cậu.

Cậu muốn lui về sau một chút để tránh cái ôm mạnh mẽ làm người khác không thể thở được, thì có một cánh tay nhanh chóng lướt qua mặt cậu.

Cái tay này rất chuẩn xác mà nắm được áo của Sirius, rồi mới thuận thế đẩy sang một bên.

Harry nhìn thoáng qua cha đỡ đầu bị đẩy qua một bên của mình, cậu cảm thấy may mắn vì đã tránh được cái ôm của cha đỡ đầu rồi.

Chủ nhân của cái tay đó là Snape, người rất tự nhiên đi theo Harry đến nhà cũ Black.

Regulus ở một bên nhìn hết mọi việc cũng không có nói gì, cũng không có lo lắng chút nào cho anh trai của mình, chỉ đơn giản là nhấp nhấp môi, trên miệng còn mang theo một nụ cười.

Regulus ở nhà cùng Sirius thời gian dài như vậy, cậu cũng không ít lần bị cái ôm Sirius làm cho nghẹt thở.

Nhưng nhìn hành vi "hung tàn" của Snape, Regulus chỉ có thể yên lặng mà nói một câu, làm đẹp lắm.

Sirius bị vứt sang một bên lập tức sống lại, tiếp tục chạy về phía của Harry, nhưng lần này là đến tìm Snape.

"Đáng chết Snape!!" Sirius lại biến trở lại tính cách của đại cẩu hung hăng mà mắng, "Ngươi muốn làm cái gì!!"
Snape liếc mắt nhìn Sirius đang giương nanh múa vuốt, chỉ đơn giản mà nói một câu, "Khuôn muốn hại chết Harry sao?"
Sirius càng tức giận hơn, "Ngươi nói bậy cái gì vậy, ta làm sao có thể hại chết Harry được." Nói xong, Sirius lo lắng mà nhìn về phía Harry, "Harry, con biết mà, ta là vĩnh viễn không bao giờ làm tổn thương con." Sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi nói, "Snape muốn chia rẽ quan hệ của chúng ta, con vẫn nên đổi bạn lữ khác đi."
Snape nhướng mày, khóe miệng cong lên, Harry có thể cảm giác được hắn có chút tức giận, nói chuyện mang theo chút châm chọc, "A, đổi bạn lữ?" Snape cố ý nhấn mạnh âm cuối, "Hay là ngươi đổi trước đi, không ngờ ngươi lại chọn một tên người sói làm bạn lữ."
Sirius nhe răng, lông mày cau chặt lại, bộ dáng tức giận, "Ngươi là cái thá gì mà nói Remus như vậy, hắn là bạn lữ do ta chọn không cần ngươi đứng đây lên tiếng chê bai."
"Phải không?" Trong giọng nói của Snape mang theo chút trào phúng cùng chút chân thành, "Như vậy, Harry lựa chọn bạn lữ như thế nào, đâu đến phiên ngươi chê bai."

Sirius lập tức nghẹn lời, hắn cảm thấy Snape nói rất đúng.

Nhưng là, vì sĩ diện của mình Sirius đâu thể nào thừa nhận hắn cảm thấy lời nói của Snape là đúng? Cho nên, hắn lại hung tợn mà trừng mắt nhìn Snape một cái, nhưng cũng không có nói gì nữa.

Regulus đỡ trán, anh trai nhà hắn sao lại giống một đứa con nít như thế.

"Học trưởng Snape, em thay anh trai em xin lỗi anh, hy vọng anh đừng để ý những lời anh ấy nói."
Snape gật đầu, ra vẻ đứng đắn mà nói, "Ta không hề để tâm đến hắn."
Sirius thắc mắc, tại sao hôm nay Snape lại rộng lượng đến vậy.

Sau đó Snape lại nói tiếp một câu, "Người cùng cẩu vốn không nên so đo với nhau."
Những lời này làm Sirius thiếu chút là xông lên đánh cho Snape một trận, nhưng hắn bị Regulus giữ chặt lại.

Regulus xấu hổ, Snape cũng chưa có nói rõ ai là người ai là cẩu, nếu anh trai của hắn mà xông lên đánh, thì là trúng kế của Snape sao!!
Harry lẳng lặng mà nhìn mọi chuyện, phụt một tiếng vui vẻ mỉm cười, "Ha ha."
Snape nhìn Harry cười vui vẻ đến vậy, khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa hơn, "Có cái gì buồn cười sao?"
Harry nhỏ giọng nói bên lỗ tai của Snape, "Em rốt cuộc cũng hiểu, vì sao anh luôn nói Gryffindor là sư tử ngu ngốc." Đầu óc cha đỡ đầu của cậu xác thật là có chút nhỏ.


Snape cong khóe miệng, "Em không phải cũng là Gryffindor à?"
Harry ngượng ngùng mà lắc đầu, "Em không phải là một con sư tử ngốc, em chính là một sư tử dũng cảm cùng sự khôn khéo của xà."
Nhìn bộ dáng tự mãn của Harry, Snape cảm thấy có chút buồn cười, khóe miệng không chịu khống chế mà nở một nụ cười, rồi mới sờ đầu Harry.

Sirius vẫn luôn chăm chú nhìn hai người kia cứ thì thầm to nhỏ với nhau, rồi sau đó hắn thấy Snape cười, lập tức cả người hắn giống như bị sét đánh vậy.

Merlin a không lẽ hắn nằm mơ giữa ban ngày sao?
Vì thế, Sirius cứ thất thần đứng im tại chỗ.

Còn Regulus thì đưa Harry và Snape đến phòng ngủ của họ.

Phòng khách lớn như vậy, chỉ có một mình Sirius đứng ngây ngốc ở đó..