Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 1: Harry Trọng Sinh






Voldemort đã chết, chiến tranh kết thúc.

Trải qua đại chiến Hogwarts trở nên hoang tàn, Harry nhìn xung quanh mình các nhóm pháp sư hoặc là hoan hô hoặc là ôm nhau khóc rống, cặp mắt xanh lục luôn tràn đầy hy vọng bây giờ hiện ra chỉ còn lại bi thương sâu đậm.

Giáo sư Lupin, Tonks, Fred, hiệu trưởng Dumbledore, cha đỡ đầu của cậu Sirius, a, còn có Snape, đúng vậy, Severus Snape, người đàn ông anh tuấn kia vì cậu mà chết, Harry sẽ không còn được gặp lại người đàn ông đó nữa.

Harry một mình im lặng mà đi vào hầm, nam nhân kia đã từng sinh hoạt nhiều năm trong hầm hiện tại chỉ còn là một mảnh hỗn độn, những cuốn sách văn kiện rơi đầy trên đất, còn có những chai lọ độc dược bị đánh vỡ mà Snape tâm huyết điều chế.

Harry nhìn Độc Dược, nhớ tới cặp mắt hắc diệu thạch mê hoặc kia, nhớ tới Snape trước khi chết nhìn cậu mà nói: "Harry, nhìn ta." Khi Harry nhìn gương mặt tái nhợt lúc đó, người đàn ông kia cười ôn nhu, đây là lần đầu tiên Harry nhìn, cũng là một lần duy nhất nhìn đến hắn cười.

Harry ngồi ở trên ghế mà Snape đã từng ngồi, đôi tay che trên mặt cậu, nước mắt ngăn không được đang từng giọt chảy ra.

Harry chưa từng có như thế trải qua cảm giác đau khổ, trái tim đau đớn như bị xé rách, "Severus!" Harry lẩm bẩm mà kêu tên của hắn, giống như chờ mong sẽ có người đáp lại.

Cậu đánh bại Voldemort, thế giới pháp thuật không còn nguy hiểm, sứ mạng của cậu ở trên đời này cũng đã kết thúc, không có cái gì có thể lưu luyến lại cậu, không còn bất cứ lý do nào có thể khiến cậu sống ở trên thế giới này.


Linh hồn của cậu, lý do cậu sống sót, tất cả của cậu đều ở khi Snape chết đi kia mà biến mất.

"Severus, nếu có kiếp sau, Severus, em nhất định sẽ bảo hộ anh, không tiếc bất cứ giá nào!" Harry quỳ trên mặt đất "Merlin, thỉnh ngài phù hộ con có thể lại lần nữa gặp được Severus." Harry cầm lấy đũa phép chỉ vào chính mình, sử dụng lời nguyền chết chóc mà cậu chưa bao giờ dùng qua "Arvada Kedavra", một ánh sáng xanh xuất hiện, Harry thẳng tắp mà ngã trên mặt đất......!
- --------------------------------- trọng sinh phân cách tuyến -------------------------------------------------------
Tí tách, tí tách......nước mưa lạnh băng rơi xuống trên mặt, Harry mở bừng đôi mắt, đối diện chính là một cái nóc nhà bị phá hư, nước mưa từ lỗ hổng nhỏ giọt xuống, còn có thể rõ ràng nghe được tiếng sóng biển đánh vào đá ngầm.

Harry ngồi dậy, lắc lắc cái đầu có một chút đau, nhìn người ngủ ở trên sô pha cùng trên giường từng trận tiếng ngáy to của dì, dượng, làm cậu có một chút hoảng hốt.

Harry nhớ rõ nơi này, ở chỗ này cậu đã gặp Hagrid, và biết bản thân mình chính là một phù thủy, là từ nơi này đã bắt đầu thay đổi vận mệnh của cậu.

A, Merlin, cậu trọng sinh! Một cảm giác kinh hỉ vui vẻ từ trong lòng cậu mà không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, đúng vậy! Cậu trọng sinh! Cậu có thể đền bù lại những tiếc nuối ở đời trước! Cảm ơn Merlin, cậu nhất định sẽ quý trọng sinh mạng mang đến hy vọng này!
"-- Bang" âm thanh đột nhiên vang lên trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, làm thức tỉnh mọi người trong nhà.

Harry kích động mà nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người, trường bào màu đen bó sát người phác hoạ ra một dáng người hoàn mỹ, mái tóc đen dài ngang vai có chút dầu mỡ, khuôn mặt vàng như nến có một cái mũi ưng lớn, cặp mắt màu đen mê người kia lộ ra ánh nhìn khinh thường.

Tuy rằng không biết vì sao người tới không phải là Hagrid, nhưng có thể nhìn đến trước mắt người nam nhân làm cậu vô cùng kích động.

Làm Hagrid đi gặp quỷ thôi.

Một nhà Dursley bị dọa không nhẹ, dì Petunia hoảng sợ thét lên chói tai, dẫn tới người đàn ông tóc đen nhăn lại lông mày, đôi môi hơi hơi mở ra, phát ra thanh âm trầm thấp mê người: "Trong đầu Muggle toàn là cỏ lác hết sao?" Harry cười, có trời mới biết Harry có bao nhiêu tưởng niệm nọc độc của Snape.

Dursley run run rẩy rẩy mà cầm súng săn chỉ thẳng vào Snape: "Mày...!Mày là tên đáng chết....!Mau cút ra khỏi nhà tao....!Tao muốn kiện mày tội tự ý xông vào nhà dân!"
Snape nhướng chân mày, ánh mắt càng trở nên thêm lạnh lẽo, nhanh chóng rút đũa phép chỉ vào cả nhà Dursley một cái "Stupefy", Harry nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng Snape sẽ dùng lời nguyền chết chóc, a, Severus nhân từ.

Giải quyết xong những phiền phức xung quanh, Snape mới từ từ đánh giá đứa nhỏ gầy yếu bên cạnh.


Tóc đen lộn xộn, khuôn mặt anh tuấn cùng tên đáng chết James Potter giống nhau như đúc, nhìn đến cặp mắt xanh biếc kia, tâm tình yên lặng đã lâu của Snape không khỏi có chút rung động, cùng Lily thật giống nhau.

Harry thấy Snape nhìn chằm chằm mắt cậu hơi xuất thần, cậu biết Snape đang nhớ đến mẹ cậu.

Bi thương cùng ghen ghét tràn ngập trong lòng cậu, cậu thế nhưng lại sinh lòng ghen ghét với mẹ của mình, cậu thật đáng chết.

Snape lấy lại tinh thần, phát hiện trước mắt cậu bé không hề nhìn giống như bị hắn dọa sợ, mà là cực kỳ an tĩnh: "A, thế nhưng không dọa tiểu trong quần."
Harry một đầu hắc tuyến: "Giáo sư, ta từ năm bốn tuổi đã không còn tiểu ra quần."
Snape sắc mặt hơi trầm xuống: "Ngươi như thế nào biết ta là giáo sư."
Harry ở trong lòng bồn chồn, đáng chết cậu lại nói lỡ miệng.

Nhưng sắc mặt không đổi, nói: "A, trước em nhận được một lá thư trúng tuyển từ Hogwarts, nói sẽ có một người giáo sư đến mang em đi nhập học, nói vậy người đó nhất định là thầy rồi."
"Hừ, gia tộc Potter xem ra cũng có người có đầu óc."
"Cảm ơn khích lệ, giáo sư." Hảo, coi như giáo sư khen ngợi cậu đi.

"Snape, Severus Snape.

Nhớ kỹ tên này, nhóc con.

Ta sẽ là giáo sư dạy ngươi môn Độc Dược.


Nếu như ngươi không nói đúng sự thật, tên này cũng sẽ là ác mộng của ngươi."
Cậu nhóc khóe miệng giơ lên, mắt xanh nhu tình nhìn Snape, nghiêm túc nói: "Tốt, em vĩnh viễn đều sẽ không quên."
Snape ẩn ẩn cảm thấy lời nói Harry có vấn đề, nhưng là lại nói không nên lời rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, nhấp nhấp môi: "Ôm ta."
Harry nghe vậy, mắt mở lớn, đôi mắt sáng lên lấp lánh, miệng khẽ nhếch, có chút kinh ngạc nhưng nhiều hơn là mừng thầm.

Snape nhìn bộ dạng Harry, thế nhưng lại cảm thấy có chút đáng yêu, nhưng là cái này đáng chết trong đầu lại có cái suy nghĩ xấu xa với cậu nhóc mười một tuổi: "Đầu của ngươi bị cự quái dẫm rồi sao! Ôm ta! Ta muốn mang ngươi đi lấy tiền dùng khi đi học của ngươi!"
Harry biết chính mình hiểu lầm, có chút thất vọng.

Ngoan ngoãn mà đi đến bên người đàn ông, Harry nhỏ gầy cao vừa qua khỏi phần eo của người đàn ông, hai tay vòng lấy ôm eo của người đàn ông, trên người thấp thoảng ngửi thấy mùi hương của dược liệu, làm Harry cảm thấy thập phần an tâm.

"Ôm chặt, buông tay sẽ bị xé thành hai nửa, tuy rằng ta rất muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra." Harry biết đây là Snape nói lời độc miệng nhưng là quan tâm đến cậu, toét miệng, cho Snape một nụ cười thật tươi, nắm thật chặt hai tay ý bảo Snape có thể xuất phát.

Snape nhíu mày, sau tiếng "-- bang", độn thổ đi tới Hẻm Xéo..