Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 92: Quay về chốn cũ




"Sóc Phong, huynh, huynh nói gì vậy? Ta không hiểu." Hoa Thiên Cốt lắc đầu.

"Thiên Cốt, ta sinh ra từ một viên đá."

"Cái gì? Sóc Phong, huynh..." Hoa Thiên Cốt giật mình.

Sóc Phong nâng mảnh ngọc lên, "Mảnh ngọc đeo ở cổ cô là ngọc Viêm Thủy, còn ta chỉ là một mảnh không lành lặn của nó, cho nên thật ra ta là đá."

Hoa Thiên Cốt không biết phải nói gì, nàng cảm thấy hơi tổn thương, mà cũng bi ai nữa, Sóc Phong nhìn lên trời, "Ta không biết ta sinh ra tự bao giờ, cũng không biết vì sao ta lại được sinh ra, nhưng ta biết ngày mà tất cả tụ hợp lại, cũng là ngày mà thân thể ta biến mất."

Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Sẽ không đâu, không đâu mà, huynh đừng nói linh tinh, dù huynh có chết, chúng ta vẫn có thể dùng ngọc Viêm Thủy để cứu sống huynh mà?"

"Ngốc, bản thân ta đã là ngọc Viêm Thủy rồi, sao tự ta có thể cứu bản thân ta kia chứ? Cô không thấy mỗi khi bị thương, ta đều lành nhanh hơn hẳn người khác hay sao?"

"Được rồi, vậy thì chúng ta không gỡ bỏ phong ấn nữa, về Trường Lưu thôi nào, bây giờ chúng ta quay về đi." Hoa Thiên Cốt nắm lấy tay Sóc Phong, "Chúng ta mau tìm Tôn thượng để nhận lỗi vậy."

"Đừng ngốc nữa," Sóc Phong giữ Hoa Thiên Cốt lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta đã gian khổ thế nào để có thể thu thập đủ tất cả Thần Khí kia chứ, sao có thể bỏ giữa đường như vậy? Chẳng lẽ cô định trơ mắt nhìn Kiếm tôn chết ư?"

"Không, ta không muốn, nhưng ta cũng không muốn phải thấy huynh chết!" Hoa Thiên Cốt khổ sở vô cùng, "Ta không muốn chỉ vì ta đã đi tìm ngọc Viêm Thủy mà lại phải hy sinh thêm bất kỳ một ai nữa, huynh có hiểu không?"

Sóc Phong ngẩn người, Hoa Thiên Cốt nói tiếp, "Sóc Phong, mình cùng về thôi, ta không cần ngọc Viêm Thủy nữa, ta cũng không cần Thần Khí nữa, Mạn Thiên vẫn còn đang ở Trường Lưu chờ huynh mà!"

"Thiên Cốt à, ta biết cô không muốn bởi cứu một người mà phải hy sinh một người, ta cũng biết, nếu Kiếm tôn mất, cô cũng không thể sống tiếp được," Sóc Phong đè tay lên hai bả vai Hoa Thiên Cốt, "Còn ta chỉ là một hòn đá mà thôi, cũng chẳng lớn hơn một hạt cát là bao, ta có tồn tại hay không thì thế giới này vẫn chẳng đổi thay được, sẽ không có ai thương tâm vì ta đã ra đi, không ai hết."

"Không đâu, không đâu mà, Sóc Phong, ta sẽ đau lòng, Mạn Thiên cũng sẽ đau lòng, tất cả mọi người sẽ rất đau lòng."

"Thiên Cốt, ta đã sống lâu như vậy rồi mà từ đầu chí cuối vẫn chưa biết tình cảm giữa người và người như thế nào, tại sao lại có thể có ai đó sẵn sàng chết vì một người chẳng hề dính dáng gì đến mình cơ chứ, song đến khi nhìn thấy cô, nhìn thấy dáng vẻ cô không hề sợ hãi chỉ bởi Kiếm tốn, ta mới hiểu, cho nên thời điểm ta bảo cô rằng ta sẽ cùng cô thu thập Thần Khí, ta đã hạ quyết tâm rồi, dù cho phải tan thành mây khói, ta nhất định sẽ giúp cô đưa ngọc Viêm Thủy quay trở lại, thay Kiếm tôn giải độc, bởi vì... đó mới là ý nghĩa cho sự sống của ta mà."

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Sóc Phong ơi, không đâu, ta xin huynh đấy, đừng như vậy nhé, chúng ta kệ nó đi, chắc chắn vẫn còn cách nào đó tốt hơn mà."

Sóc Phong nhìn Hoa Thiên Cốt, đột nhiên hắn xoay người lại tiếp tục gỡ bỏ phong ấn, Hoa Thiên Cốt tiến đến ôm chặt lấy hắn hòng ngăn cản, "Sóc Phong, đừng, đừng mà!"

"Thiên Cốt, ai cũng có một thứ gì đó đáng sợ tột cùng, cô từng nói với ta, cô sợ nhất là sư tôn, còn ta, ta sợ nhất những năm tháng cô đơn lạnh lẽo như băng giá thấu xương vậy, ta không thể giải thích vì sao mình sống trên cõi đời này, nhưng cô đã dạy cho ta biết thế nào là tình người, mặc dù ta không có người thân, song có người bạn như cô là đủ rồi." Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, Sóc Phong đẩy một cái, Hoa Thiên Cốt lùi lại, hắn dùng một tay làm phép, chín Thần Khí phát sáng, cùng bay vào trong mảnh ngọc trên tay hắn.

Hoa Thiên Cốt tiến tới, "Sóc Phong!" Nhưng kết quả chỉ ôm được hư không, Sóc Phong hóa thành một luồng sáng, biến mất ngay tại chỗ, "Không kịp nữa rồi." Hắn thì thầm với một tấm bùa truyền âm rồi đưa cho Hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt à, phiền cô đưa nó cho Mạn Thiên nhé, những lời ta muốn nói với nàng đều ở hết trong này."

Hoa Thiên Cốt nâng hai tay nhận lấy tấm bùa, nàng ngẩng đầu lên không trung, gào khóc, "Sóc Phong, đừng mà, huynh mau về đi, về đi mà!" Nàng quỳ xuống đất, rõ đang khóc, nhưng ngay cả một giọt lệ cũng không thể chảy ra.

Cuối cùng Sóc Phong hợp thể với lại mảnh ngọc kia, trở thành ngọc Viêm Thủy, rơi xuống bên cạnh Hoa Thiên Cốt, nàng cầm ngọc Viêm Thủy lên, đặt bên ngực, đau thương không thôi.

Bấy giờ Thiện Xuân Thu đột nhiên lao ra, đánh một chưởng về phía Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt đang đau đớn nên không hề phòng bị, nàng ngã, khóe miệng ứa máu, sau đó Bàn Nhược Hoa đưa lưỡi tới cuốn Hoa Thiên Cốt thật chặt, nhấc bổng lên không trung.

Hoa Thiên Cốt tức giận, "Thiện Xuân Thu, ông muốn gì chứ?"

"Hừ, ta muốn gì ư," Thiện Xuân Thu đi đến trước mặt Hoa Thiên Cốt, nhìn ngọc Viêm Thủy nàng đang nắm chặt trong tay, "Ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi đi cứu Thiều Nguyệt một cách dễ dàng như vậy sao?" 

"Cái gì? Ông...?" Hoa Thiên Cốt nghiêng đầu.

"Thiều Nguyệt đã chém đứt một cánh tay của ta, còn giết chết Khoáng Dã Thiên, hai món nợ đã được ghi, ta còn chưa đòi Thiều Nguyệt đâu!" Giọng điệu Thiện Xuân Thu hung tợn.

"Đó là do tự các người gánh lấy!" Hoa Thiên Cốt tức giận.

Thiện Xuân Thu nổi cơn thịnh nộ, gã đánh một chưởng vào bụng nàng, Hoa Thiên Cốt đau đớn bật rên, gã lôi ra một thanh đoản kiếm, rạch một vết thương trên cổ tay Hoa Thiên Cốt, nhìn máu nàng trào ra nền đất khiến cây cỏ xung quanh lập tức khô héo, gã bèn bật cười.

"Thì ra là thế, máu của ngươi quả thật không hề bình thường nhỉ," Thiện Xuân Thu nhìn Hoa Thiên Cốt, "Chả trách, máu của ngươi có thể gỡ bỏ phong ấn của Thần Khí, giúp Yêu Thần xuất thế."

"Ông..." Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng nhìn Thiện Xuân Thu, bất an trong phòng lan tỏa.

"Bàn Nhược Hoa!" Thiện Xuân Thu gọi, Bàn Nhược Hoa tuân lệnh, trói Hoa Thiên Cốt càng chặt hơn, Hoa Thiên Cốt dần khó có thể hít thở, Thiện Xuân Thu lấy được ngọc Viêm Thủy từ tay Hoa Thiên Cốt, gã cười vang, "Hóa ra đây là ngọc Viêm Thủy à."

"Thiện, Xuân, Thu, ông..."

Thiện Xuân Thu bật cười khinh bỉ, "Trước khi chết thì ta sẽ cho ngươi biết," Gã vung vẩy viên ngọc Viêm Thủy trước mặt Hoa Thiên Cốt, "Máu của ngươi có thể gỡ bỏ phong ấn của Thần Khí đấy, chỉ cần nhỏ một giọt thôi là có thể tiêu hủy tất cả, mở ra lỗ hổng hư không, Yên Thần sẽ quay lại."

"Tại sao, Yêu..." Hoa Thiên Cốt muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Bàn Nhược Hoa, song càng giãy thì càng thắt chặt, nàng nhìn ngọc Viêm Thủy trước mắt, tuyệt đối không thể để Thiện Xuân Thu nhỏ máu nàng lên viên ngọc.

Hoa Thiên Cốt thấy Thiện Xuân Thu bảo gã muốn thả Yêu Thần rồi cười hưng phấn bèn tranh thủ khi gã không để ý, nghiêng người về phía trước, há mồm đớp lấy viên ngọc Viêm Thủy trên tay Thiện Xuân Thu, nuốt vào trong bụng.

Thiện Xuân Thu nổi cáu, "Ngươi, ngươi lại dám nuốt ngọc Viêm Thủy sao?"

Hoa Thiên Cốt nuốt nước miếng, "Ta tuyệt đối sẽ không để ông thả Yêu Thần xuất thế!"

Thiện Xuân Thu giận dữ, gã không ngừng đánh đập Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt nôn một miệng máu tươi, ánh mắt nàng cũng dần mơ hồ, Thiện Xuân Thu gắt lên, "Ta không tin, ta không tin rằng không thể mở lỗ hổng hư không chỉ bằng với những Thần Khí khác." Dứt lời, gã nâng lư Bốc Nguyên lên, đặt dưới vết thương của Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt cố gắng rụt tay về, song không hiệu quả, chẳng lẽ nàng lại trơ mắt nhìn Thiện Xuân Thu thả Yêu Thần ra ư? Ngay tại thời điểm Hoa Thiên Cốt tuyệt vọng nhất, một luồng ánh sáng đánh vào tay Thiện Xuân Thu, lư Bốc Nguyên rơi xuống đất, sau đó mấy thanh kiếm cũng chém vào chiếc lưỡi đang quấn quanh Hoa Thiên Cốt, đầu lưỡi Bàn Nhược Hoa bị thương, ả vội thu hồi nó lại.

Hoa Thiên Cốt ngã xuống thì được một người đã lấy, nàng quay đầu lại, giật mình, "Mạn Thiên?!"

Nghê Mạn Thiên không ngừng xuất chiêu hòng gây nhiễu loạn cho đám Thiện Xuân Thu, "Mau thu lại hết Thần Khí."

Hoa Thiên Cốt vội vàng thu hết Thần Khí vào khư đỉnh, Thiện Xuân Thu ban nãy chỉ hơi bất ngờ, nhưng giờ gã đã kịp phản ứng, gã vội xông về phía Hoa Thiên Cốt. Nghê Mạn Thiên mắt thấy Thiện Xuân Thu sắp tiến lại gần bèn nói, "Thiên Cốt, chuông Huyễn Tư!"

Hoa Thiên Cốt dựa bên Nghê Mạn Thiên, lấy ra chuông Huyễn Tư, làm phép hướng về phía địch thủ, Thiện Xuân Thu và Bàn Nhược Hoa  dần bị chuông Huyễn Tư mê hoặc, họ che đầu lảo đảo, Nghê Mạn Thiên thừa dịp này mải mốt đỡ Hoa Thiên Cốt ngự kiếm phi hành, rời khỏi nơi đây.

Tại đại điện Trường Lưu, Dạ Vô Ngân truyền đạt lại những lời của Nghê Mạn Thiên xong, Ma Nghiêm tỏ ra nghiêm trọng, "Ý ngài là, không phải Hoa Thiên Cốt đã hãm hại Nghê Chưởng môn sao?"

Dạ Vô Ngân gật đầu, "Không sai, Mạn Thiên đã điều tra rồi, có thể xác định chính xác rằng Hoa Thiên Cốt không phải sát thủ giết Nghê Chưởng môn, là có kẻ cố tình làm như vậy."

Đường Bảo đứng bên dưới nghe xong bèn vui mừng, "Ta đã nói rồi mà, Cốt Đầu không thể giết người đâu." Đệ tử Trường Lưu đứng quanh con bé cũng gật gù phụ họa.

Ma Nghiêm hỏi, "Thế Mạn Thiên đâu rồi?"

"Mạn Thiên đã đuổi theo Hoa Thiên Cốt." Dạ Vô Ngân đáp.

"Cái gì? Mạn Thiên sao lại nóng vội như thế, con bé đi một mình ư?" Ma Nghiêm thốt lên.

"Thế tôn an tâm, ta tin Mạn Thiên." Dạ Vô Ngân không trông thấy Bạch Tử Họa trong đại điện bèn thắc mắc, "Tôn thượng đâu rồi?"

"Tử Họa... ôi..." Ma Nghiêm phất ống tay áo, không muốn nhiều lời, Tử Mạch đã giúp Hoa Thiên Cốt đánh cắp Thần Khí, đương nhiên y cũng không muốn nhắc đến cả nàng.

Sênh Tiêu Mặc tiến lại gần, "Chưởng môn sư huynh đang giải độc cho Tử Mạch, Tử Mạch là bông hoa tiểu sư muội của ta chăm sóc, hiện đã hóa thành hình người rồi." Dạ Vô Ngân hiểu ra vấn đề thì gật đầu một cái.

Trong điện Tuyệt Tình, Tử Trúc thay Tử Mạch lau vài giọt mồ hôi đọng lại trên trán, nàng lo lắng hỏi, "Tôn thượng ơi, Tử Mạch sẽ không sao chứ?"

Bạch Tử Họa không đáp, chàng chỉ làm phép ép độc ra khỏi người Tử Mạch, một lát sau, "Loại độc này rất lợi hại, tạm thời vẫn chưa thể ép ra hết, đợi thêm một hồi, ta sẽ lại ép cho con bé, cho đến khi hoàn toàn hết độc mới thôi."

Tử Trúc cúi đầu cảm ơn, "Đa tạ Tôn thượng!"

Nghê Mạn Thiên đỡ lấy Hoa Thiên Cốt giữa không trung, nàng không thấy Sóc Phong đâu bèn hỏi, "Thiên Cốt à, Sóc Phong đâu, huynh ấy đang ở đâu vậy?"

"Sóc Phong..." Ánh mắt Hoa Thiên Cốt nhuốm đầy bi thương.

Nghê Mạn Thiên thấy nàng như vậy thì lập tức nảy sinh dự cảm chẳng lành, "Kệ đi, cứ về Trường Lưu trước, cứu Kiếm tôn quan trọng hơn, vết thương trên người cô không sao chứ?"

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Ngọc Viêm Thủy có thể chữa lành cho ta mà."

"Thật à?" Nghê Mạn Thiên quan sát Hoa Thiên Cốt kĩ lưỡng, nàng phát hiện ra vết thương thật sự đã khép lại, nếu không phải người Hoa Thiên Cốt còn máu me loang lổ, dáng vẻ bẩn thỉu thì có lẽ ai cũng nghĩ nàng thực sự chẳng hề hấn gì.

"Ta không sao thật mà," Hoa Thiên Cốt gượng cười, rời khỏi người Nghê Mạn Thiên, "Cô xem này ta đã có thể tự ngự kiếm phi hành được rồi." Dứt lời, nàng triệu tập Thành Tuyền, phi hành bên cạnh Nghê Mạn Thiên.

Nghê Mạn Thiên thấy nàng thực sự không sao thì cũng an tâm, Hoa Thiên Cốt bất an nhìn Nghê Mạn Thiên, "Mạn Thiên à, Nghê Chưởng môn..."

Nghê Mạn Thiên đưa tay ngăn nàng lại, "Ta biết rồi, cô không phải hung thủ."

Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, "Mạn Thiên, cô tin ta sao?"

"Không phải là ta tin cô, mà là ta tin Sóc Phong, ta biết nếu Sóc Phong ở bên cạnh cô, huynh ấy chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn cô giết cha ta đâu."

Hoa Thiên Cốt lấy ra tấm bùa truyền âm Sóc Phong đưa mình, "Mạn Thiên, Sóc Phong để lại cho cô cái này."

Nghê Mạn Thiên nhìn tấm bùa trên tay Hoa Thiên Cốt, nàng hơi choáng váng, chẳng lẽ Sóc Phong... Hoa Thiên Cốt vội đỡ lấy nàng, Nghê Mạn Thiên đẩy Hoa Thiên Cốt ra, nhận lấy tấm bùa, đặt nó bên ngực, lẩm bẩm, "Sóc Phong, Sóc Phong..."

Thấy Nghê Mạn Thiên thương tâm như vậy, Hoa Thiên Cốt cũng không biết phải an ủi thế nào," Mạn Thiên à..."

Nghê Mạn Thiên níu lấy vạt áo Hoa Thiên Cốt, hốc mắt ươn ướt, nàng tỏ vẻ hung hăng, "Hoa Thiên Cốt, cũng là vì cô, chỉ vì cô!" Hoa Thiên Cốt rũ mi, nàng mặc cho Nghê Mạn Thiên trút giận, "Nếu không phải vì cô muốn cứu Kiếm tôn nên ta mới không tính toán, nhưng thế không có nghĩa là ta tha thứ cho cô!"

Hoa Thiên Cốt cúi đầu, "Đúng, ta không đáng được tha thứ, không đáng...."

"Hừ!" Nghê Mạn Thiên buông Hoa Thiên Cốt ra, nàng tăng thêm tốc độ, bay về phía Trường Lưu, bỏ mặc Hoa Thiên Cốt ở đằng sau.

Hoa Thiên Cốt vừa về Trường Lưu đã vội vã bay về phía điện Tuyệt Tình, nàng vừa chạy vừa hét lên, "Sư tôn, sư tôn..." Nhưng nàng lại không thể tìm thấy Thiều Nguyệt ở bất cứ đâu, tránh không khỏi lòng nóng như lửa đốt.

"Thiên Cốt..." Tử Trúc bước ra từ phòng Tử Mạch, dáng vẻ tiều tụy.

Hoa Thiên Cốt tiến lại gần, nàng thấy Tôn thượng đang trị liệu cho Tử Mạch, Tử Trúc lo lắng tới ngồi bên chiếc giường.

Hoa Thiên Cốt đột nhiên nhớ ra việc mình đã lấy được thuốc giải từ Bàn Nhược Hoa, nàng lôi chai thuốc, "Tôn thượng, Tử Trúc sư tỷ, đây là thuốc giải của Tử Mạch tỷ tỷ."

Tử Trúc mừng rỡ, "Có thật không? Thiên Cốt?"

Hoa Thiên Cốt gật đầu, Tử Trúc nhận lấy thuốc giải, nhìn Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa thu hồi pháp lực, "Có thuốc giải thì tốt rồi."

Thế là Tử Trúc đút thuốc giải cho Tử mạch, Hoa Thiên Cốt thấy Tử Mạch đã tai qua nạn khỏi bèn lo lắng hỏi, "Sư tôn đâu, sư tôn ở đâu rồi?"

Tử Trúc quay lại đáp, "Thiều Nguyệt đang ở động băng, bởi vì trước đó cô ấy bị độc phát cho nên Tôn thượng đã đưa cô ấy đặt lên giường băng rồi... ai da, Thiên Cốt ơi..." Còn chưa dứt lời, Hoa Thiên Cốt đã chạy đi như một cơn gió.

Bạch Tử Họa dõi theo bóng lưng Hoa Thiên Cốt, chàng do dự rồi cũng đi theo. Hoa Thiên Cốt tới động băng, nàng nhìn thấy Thiều Nguyệt im lặng nằm trên giường bèn chậm rãi bước đến, quỳ xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve gò má cô, bật khóc, "Sư tôn à, Tiểu Cốt tới rồi, Tiểu Cốt đã tìm được ngọc Viêm Thủy rồi, sư tôn nhất định sẽ khỏe lên."

Sau đó, Hoa Thiên Cốt đứng thẳng người, cúi xuống sát lại môi Thiều Nguyệt, há miệng ép viên ngọc Viêm Thủy trôi ra, truyền vào trong miệng Thiều Nguyệt. Thần lực của ngọc Viêm Thủy lập tức phát huy tác dụng, linh lực trong không gian tiến vào cơ thể Thiều Nguyệt thông qua viên ngọc, sắc mặt Thiều Nguyệt cũng từ từ khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Hoa Thiên Cốt cuối cùng cũng đã có thể buông bỏ bao thấp thỏm mấy ngày vừa qua, trán nàng kề sát bên trán Thiều Nguyệt, nàng thì thầm, "Sư tôn ơi, nhất định người phải khỏe lên đấy, đừng bỏ lại Tiểu Cốt nhé."

Nàng ngẩng đầu, ngắm gương mặt dịu dàng của Thiều Nguyệt ở ngay trước mắt, nàng cúi xuống hôn lên mắt, mũi, rồi đến môi. Chỉ là một nụ hôn nhẹ, cho dù sư tôn không đáp lại, cho dù sư tôn không dành cho nàng loại tình cảm ấy, thế nhưng chỉ cần có thể ở bên sư tôn là đủ rồi, vậy là đủ rồi... Hoa Thiên Cốt tựa bên lồng ngực Thiều Nguyệt, lắng nghe nhịp tim đập yếu ớt kia, nàng cảm thấy sự yên tâm trước nay chưa từng có.

Đột nhiên nàng cảm thấy sởn da gà, dù cho đang ở trong động băng, thế nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn cảm thấy hiện tại nàng còn lạnh hơn cả khối băng đã đông cứng hàng ngàn năm, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa hang, sau đó nàng lập tức cả kinh, chột dạ cúi xuống hành lễ, "Tôn thượng...." Trong lòng vô cùng bất an xen lẫn sợ hãi, chẳng lẽ Tôn thượng đã thấy ư? Làm sao đây? Liệu nàng còn có thể ở bên sư tôn được nữa hay không?

--- ------ -------