Vân Ế nghe theo kế hoạch của Thiện Xuân Thu, hôm sau y đi tìm Ôn Phong Dư, Vân Ế vô cùng cung kính nhờ hắn giúp đỡ, "Ôn Chưởng môn à, Vân Ế hoành hành ở Thục Sơn thoải mái như vậy, ắt hẳn là do đã có kẻ tiếp ứng cho hắn, nếu không thì hắn sẽ không thể thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt Chưởng môn các phái như thế được."
Ôn Phong Dư cũng đang đầy một bụng nghi ngờ, "Ý ngài là, Thục Sơn có nội gian sao?"
"Tạm thời ta vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn, cho nên bây giờ ta mới phải nhờ vả đến Chưởng môn." Vân Ế chắp tay hành lễ.
Ôn Phong Dư nghĩ tới Thiều Nguyệt, hắn thắc mắc, "Vân Ẩn, Chưởng môn của các người là đệ tử của kiếm tôn Trường Lưu mà, các người đến tìm ta làm gì?"
Vân Ế nhận thấy rõ sự bất mãn của Ôn Phong Dư dành cho Thiều Nguyệt, y tiến lại gần, nhỏ giọng, "Ôn Chưởng môn à, sao Thiều Nguyệt lại có thể so với ngài cơ chứ, cùng lắm thì cô ta cũng chỉ có chỗ dựa là Bạch Tử Họa mà thôi."
Ôn Phong Dư nghe xong bật cười hài lòng, "Hừ, một con nhãi ranh mới thành tiên không lâu thích phách lối cái gì vậy không biết."
"Đúng đấy, Ôn Chưởng môn à, cứ coi như Thiều Nguyệt giữ kiếm Mẫn Sinh đi, chẳng phải Ôn Chưởng môn có lư Bốc Nguyên hay sao? Chả lẽ không so bì được với kiếm của cô ta?" Vân Ế phát hiện ra nét mặt của Ôn Phong Dư ngày càng vui vẻ, y bèn tranh thủ cơ hội, "Vả lại, nếu dựa vào Ôn Chưởng môn nên chúng ta mới bắt được Vân Ế, Thiều Nguyệt kia còn lời nào để nói à?"
Ôn Phong Dư vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thiều Nguyệt gây khó dễ cho mình tại bữa tiệc mừng ở môn Thái Bạch, cho nên hắn nhất mực muốn hạ bệ Thiều Nguyệt được một lần, lần này Vân Ẩn lại đề nghị giúp đỡ hắn, đúng thật là một cơ hội tốt, Ôn Phong Dư nghĩ thế, nhưng hắn còn giả bộ lơ đãng hỏi, "Nói đi, giúp thế nào?"
Khóe miệng Vân Ẩn khẽ nhấc, "Nghe nói độc chế từ lư Bốc Nguyên thì tìm cả cõi người e rằng cũng không kiếm được thuốc giải, cho nên..."
Ôn Phong Dư kinh ngạc, "Ngài muốn dùng độc của lư Bốc Nguyên ư?"
Vân Ế gật đầu, "Không sai, Vân Ế ở Thục Sơn là họa lớn, nếu lấy lư Bốc Nguyên để chế ngự hắn thì công lao ắt sẽ dành hết cho Ôn Chưởng môn ngài."
Ôn Phong Dư suy ngẫm một chốc mới gật đầu, "Được, nhưng để chế độc thì cần một khoảng thời gian."
"Không thành vấn đề, ta chờ tin tốt của Ôn Chưởng môn." Vân Ế cúi đầu hành lễ, môi cong lên, để lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Thiện Xuân Thu nghiên cứu Lục Giới Toàn Thư, cuối cùng cũng tìm được đan Hành Thi, gã nhìn lọ thuốc trên tay, "Đây là đan Hành Thi à?"
"Không sai đâu, hộ pháp, chỉ cần đưa cái này cho Thánh quân ăn thì nhất định Thánh quân sẽ nghe lời ngài, đi cướp đoạt hết tất cả Thần Khí thôi." Thanh âm của Khoáng Dã Thiên vang vọng trong đầu Thiện Xuân Thu. Thiện Xuân Thu nắm chặt lọ thuốc, nhẹ mỉm cười rồi xoay người bỏ đi.
Hoa Thiên Cốt đang nằm trên giường, nàng vừa lật người đã thấy hơi ấm ở bên cạnh đột nhiên biến mất bèn tỉnh giấc ngồi bật dậy, bất an gọi, "Sư tôn ơi!"
Thiều Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, quay sang thắc mắc, "Tiểu Cốt, làm sao thế?"
Hoa Thiên Cốt nghe thấy giọng cô bèn xoay đầu nhìn, bấy giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cuộc đối thoại giữa đêm muộn hôm qua với sư tôn, và cả việc sư tôn ở lại đây ngủ đều không phải ảo tưởng của mình. Nàng lắc đầu với Thiều Nguyệt, ý muốn bảo con không sao, sau đó rời khỏi giường, nàng thấy Thiều Nguyệt đang chải đầu thì tiến lên phía trước, "Sư tôn à, để Tiểu Cốt giúp người nhé!"
Thiều Nguyệt gật đầu, "Được!" Rồi đưa Hoa Thiên Cốt cái lược gỗ, Hoa Thiên Cốt nhận lấy xong chải đầu thay Thiều Nguyệt, nàng cười bảo, "Sư tôn ơi, người vẫn chưa thuần thục lắm chuyện chải tóc nhỉ?"
Thiều Nguyệt bật cười lúng túng, "Ở quê hương của ta không có kiểu chải đầu phức tạp như ở đây đâu."
Quê hương? Hoa Thiên Cốt ngẫm nghĩ, này là lần đầu tiên nghe thấy sư tôn nhắc đến quê hương của người, nàng không khỏi nổi trí tò mò, "Vậy quê sư tôn ở đâu thế? Nơi ấy không phải chải tóc như thế này ư?"
Thiều Nguyệt trầm mặc một lát mới đáp, "Quê hương ta là một thế giới hoàn toàn khác thế giới này, ở nơi ấy, cách chải tóc vô cùng đơn giản..." Thiều Nguyệt lại hơi nhớ nhà, biến mất bất thình lình cũng đã lâu, không biết người nhà thế nào, còn Tiểu Vũ ra sao rồi.
Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt trầm tư thì cũng không quấy rầy, nàng đành lẳng lặng chải đầu cho cô, đợi xong xuôi cả, Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt đến đại điện cung Vạn Phúc, Chưởng môn các phái đều đã tề tụ đông đủ, thấy Thiều Nguyệt bước vào, họ chắp tay hành lễ, "Kiếm tôn, Hoa Chưởng môn!"
Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt cũng đáp lễ, Hoa Thiên Cốt tiến lên phía trước, "Các vị Chưởng môn, hôm nay tụ tập ở đây là để lùng bắt Vân Ế, hắn ta có thể vào Thục Sơn quỷ không hay, người không biết, lại cũng rời khỏi Thục Sơn một cách sóng bình tình lặng, nhất định trong tương lai sẽ còn có nguy cơ làm loạn."
"Đây là chuyện của Thục Sơn các người, hẳn là chúng ta không nên can thiệp chứ?" Nghê Thiên Trường nói.
"Ai da, Nghê Chưởng môn à, Thục Sơn và Trường Lưu đã cùng đập chung một nhịp, còn chúng ta đã đồng ý sẽ hỗ trợ Trường Lưu, sao có thể ngồi yên không thèm đoái hoài chứ?" Phi Nhan phản đối.
"Hừ, không phải là còn có Kiếm tôn hay sao? Cần đến chúng ta chắc?" Nghê Thiên Trượng đáp với vẻ giễu cợt.
"Nghê Chưởng môn..." Phi Nhan muốn ngăn cản Nghê Thiện Trượng, song căn bản là Nghê Thiên Trượng không thèm để ý đến ông.
Thiều Nguyệt cảm thấy lạ, vốn dĩ chỉ cần Nghê Thiên Trượng lời ăn tiếng nói nhằm về phía cô thì nhất định sẽ có người phụ họa cùng lão, ấy vậy hôm nay lại không thấy bóng dáng của ông ta đâu, cô mới hỏi, "Ôn Chưởng môn đâu nhỉ?"
Phi Nhan suy nghĩ một chút, "Sáng nay ta thấy cửa phòng của Ôn Chưởng môn đang đóng, ta còn nghĩ ngài ấy đã đến sớm rồi cơ."
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt nhìn nhau, lúc này đệ tử Thục Sơn vào bẩm báo, "Thưa Chưởng môn, Ôn Chưởng môn nói ngài ấy không được khỏe, hôm nay khong thể tới tham dự thương nghị."
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Được, ta biết rồi." Đệ tử Thục Sơn tuân lệnh bèn lui ra.
"Ôn Phong Dư này thật tình, bình thường thấy lão ưỡn ngực mà đi cơ mà, sao tự dưng hôm nay lại dở chứng nói không khỏe, theo như ta thì có khi là do không muốn đến gặp ai đó ấy chứ..." Nghê Thiên Trường ám chỉ ai thì ai cũng biết.
Thiều Nguyệt làm lơ lão, nàng lén quan sát nhất cử nhất động của Vân Ế, mới vừa rồi khi đệ tử Thục Sơn báo cáo, bỗng dưng y lại nở một nụ cười đáng ngờ, Thiều Nguyệt thầm nhủ, chẳng lẽ chuyện Ôn Phong Dư không khỏe có liên quan tới Vân Ế ư?
Hoa Thiên Cốt rất bất mãn vì thái độ thường trực nhắm về phía sư tôn của Nghê Thiên Trượng, nàng muốn tiến lên phía trước phản bác lại thì bị Thiều Nguyệt kéo về, "Nếu đã vậy thì hôm nay kết thúc tại đây," Sau đó cô nhìn về phía Vân Ế, "Vân Ẩn, con phái thêm nhiều người hơn để đi tìm Vân Ế đi, chúng ta cần phải tăng cường lớp phòng ngự của Thục Sơn."
Vân Ế cung kính cúi đầu hành lễ, "Vâng, xin Kiếm tôn và Chưởng môn an tâm!"
Ở trong phòng, Ôn Phong Dư đã dùng lư Bốc Nguyên để chế độc, trán hắn ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn vẫn chưa truyền hết pháp lực vào trong lư. Một lát sau, cuối cùng việc lớn cũng hoàn thành, hắn thở phào nhẹ nhõm, bọc lại độc trong lư Bốc Nguyên sau đó nhìn một hàng những viên thuốc tròn phát quang trên tay, hắn bật cười đầy tự tin.
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt thừa dịp Vân Ế không có ở đây để vào trong căn phòng bí mật của y, lúc thấy Vân Ẩn đang bị giam cầm ở đó, Hoa Thiên Cốt vội vàng tiến lại gần, "Vân Ẩn sư huynh, huynh sao rồi?"
Vân Ẩn lắc đầu, tay chân hắn đều bị xiềng xích, đầu tóc dơ bẩn, nhìn không giống anh chàng Vân Ẩn tao nhã, lịch sự ngày đó chút nào. Hoa Thiên Cốt nhìn đống gông sắt trên tay hắn bèn mải mốt triệu hồi Thanh Tuyền, định thay hắn phá vỡ mọi trói buộc.
Vân Ẩn vội nói, "Chưởng môn à, đây là do đệ tử tự nguyện, chỉ cần Vân Ế có thể xóa bỏ thù hận trong lòng mà thôi."
"Vân Ẩn sư huynh..." Hoa Thiên Cốt gọi.
"Vân Ẩn, con hoán đổi thân phận với Vân Ế, không phải là để giúp cậu ta, mà là đang dung túng cho nó, chẳng lẽ dù cho Thục Sơn có bị hủy hoại trong tay Vân Ế, con cũng không quan tâm sao?" Thiều Nguyệt hỏi.
"Cái gì? Vân Ế đệ ấy... không phải chỉ muốn chức vị Chưởng môn thôi hay sao?" Vân Ẩn kinh ngạc.
"Mục đích của Vân Ế chính là thanh Mẫn Sinh, bởi vì chỉ Mẫn Sinh mới có thể phá vỡ ấn chú hoàng kim của gia tộc các con." Thiều Nguyệt triệu hồi Mẫn Sinh, "Hẳn con cũng biết, Vân Ế đã sớm đầu quân cho Thất Sát, một khi thằng bé lên làm Chưởng môn, chiếm đoạt được Mẫn sinh, con có thắc mắc thử xem liệu Thục Sơn có còn là một phái tiên giới nữa hay không"
"Nhưng... Vân Ế đệ ấy..." Vân Ẩn do dự.
"Cách để bù đắp cho thằng bé còn rất nhiều, nhưng nếu để nó sa vào con đường bất chính thì con phải làm sao?" Thiều Nguyệt khuyên nhủ.
"Đúng đấy, Vân Ẩn sư huynh à, sư tôn nói đúng, nếu Vân Ế là em trai của huynh, vậy thì huynh càng phải dẫn dắt Vân Ế hướng thiện chứ." Hoa Thiên Cốt cũng đồng tình.
Vân Ẩn nhìn Hoa Thiên Cốt rồi lại nhìn Thiều Nguyệt, cuối cùng hắn gật đầu.
Vân Ế bước vào phòng Ôn Phong Dư, Ôn Phong Dư đưa một quả cầu phát sáng trong tay cho y, Vân Ế thắc mắc, "Đây là... độc trong lư Bốc Nguyên ư?"
"Không sai, ta đã dùng cách lực để bọc nó lại, không để lộ độc tính, ngài có thể thu nó vào trong lòng bàn tay, au đó đánh vào người của bất kì một ai đó, loại độc này sẽ xâm nhập vào trong cơ thể của đối phương, ăn mòn lục phủ ngũ tạng." Ôn Phong Dư giải thích.
Vân Ế vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng ngắm nghía viên tròn, sau đó y đưa tay nhận lấy, thu vào trong lòng bàn tay mình, hết lời ngợi khen, "Quả nhiên là Ôn Chưởng môn lợi hại, ta nghĩ có khi đến cả Thiều Nguyệt cũng phải nghiêng mình kính nể trước loại độc này ấy chứ."
"Ấy là đương nhiên!" Ôn Phong Dư kiêu ngạo đáp, Vân Ế lại nhìn lòng bàn tay phải của mình, bật cười gian tà.
Thương lượng xong kế hoạch của sư tôn với Vân Ẩn, màn đêm buông xuống, Hoa Thiên quay về phòng, đệ tử Thục Sơn đã chuẩn bị rất chu đáo để nàng tắm táp, nàng chậm rãi cởi bỏ áo ngoài, bước vào trong một chiếc thùng gỗ, thoải mái thở ra một hơi. Bấy giờ một bóng người lặng lẽ bước vào phòng của nàng, đi tới trước tấm bình phong, lấy cây còi xương trong đống đồ của nàng. Sau đó hắn ra ngoài cửa phòng, đặt còi xương bên miệng định thổi vang.
Thiều Nguyệt đưa tay vụt một cái, còi xương trên tay Vân Ế rơi vào tay cô, cô nhìn vật trong tay, rồi đi tới trước mặt Vân Ế, "Đây là đồ của Tiểu Cốt, con cầm làm gì?"
Vân Ể hoảng hốt cúi đầu, "Kiếm tôn, con, chỉ là con...."
Thiều Nguyệt nghịch còi xương trên tay, "Con muốn gọi Sát Thiên Mạch tới ư? Để hãm hại Tiểu Cốt à?"
Vân Ế thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu bèn mải mốt phủ nhận, "Kiếm tôn, đấy là, đấy là do con nhặt được trước cửa phòng Chưởng môn thôi, bởi vì tò mò không biết nó là thứ gì nên mới định thổi một cái."
"Ồ? Vậy à?" Thiều Nguyệt nhìn y đầy ngờ vực.
Vân Ế gật đầu lia lịa, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn rơi, tay phải hắn nắm chặt lại, thầm nhủ, nếu Thiều Nguyệt còn tiếp tục hỏi nữa thì y sẽ dùng tay phải để đánh lén cô. Song Thiều Nguyệt không truy cứu thêm, dù sao cô cũng đã đáp ứng Vân Ẩn, Vân Ế phải do tự anh chàng xử trí. "Được rồi, trùng hợp là ta cũng đang có việc muốn tìm con." Thiều Nguyệt triệu hồi thanh Mẫn Sinh.
Hai mắt Vân Ế rực sáng, "Mẫn Sinh?"
Thiều Nguyệt bật cười, "Chuyện Thần Khí là chuyện trọng đại, không nên chỉ giao phó cho một nơi cất giữ mà nên phân tán đi các phái thì hơn, Thục Sơn bây giờ đang trong giai đoạn chấn hưng lại môn phái, giữ Thần Khí là thích hợp nhất. Hơn nữa, thanh Mẫn Sinh có thể phá hủy lời nguyền rủa của gia tộc con, thế nên nó ở trong tay con là hợp nhất." Dứt lời, Thiều Nguyệt niệm chú, thanh Mẫn Sinh tự động bay vào tay Vân Ế.
Vân Ế kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhận lấy thanh Mẫn Sinh, ngắm thanh kiếm mà nét mặt y lộ rõ vẻ hưng phấn, y lập tức vội vã cung kính hành lễ với Thiều Nguyệt, "Kiếm tôn yên tâm, con nhất định sẽ bảo quản thanh kiếm này thật tốt."
Thiều Nguyệt gật đầu một cái, "Lui đi!"
"Ơ? Dạ, vâng, tại hạ cáo lui." Vân Ế mang theo Mẫn Sinh rời đi, ánh mắt không thể dứt khỏi nó.
Thấy Vân Ế đã đi, Thiều Nguyệt mới nhìn còi xương trên tay, lẩm bẩm, "Tiểu Cốt thật tình, sao lại để Vân Ế trộm được còi xương Sát Thiên Mạch tặng cho con bé chứ?" Sau đó cô vào trong phòng Hoa Thiên Cốt, khi nhìn thấy đống quần áo nằm ngay bên cạnh bức bình phong, Thiều Nguyệt mới hiểu, cô lập tức trách cứ, "Tiểu Cốt, sao con lại bất cẩn như vậy, tắm còn không đóng cửa, nếu có kẻ mưu đồ bất chính đi vào thì phải làm sao đây?"
Nhưng đáp lại Thiều Nguyệt là sự yên tĩnh không tiếng động, Thiều Nguyệt không khỏi thắc mắc, "Tiểu Cốt, Tiểu Cốt à?" Cô lo lắng đi qua tấm bình phong, kết quả là thấy Hoa Thiên Cốt đang vừa ngâm nước vừa ngủ say trong thùng gỗ, Thiều Nguyệt lắc đầu đầy bất đắc dĩ, cô tiến lại gần, bế Hoa Thiên Cốt lên, ôm tới bên giường rồi từ từ đặt xuống.
Nước trên người Hoa Thiên Cốt thấm ướt giường, Thiều Nguyệt dùng thuật để xử lý hết toàn bộ, sau đó đắp chăn cho nàng. Thời điểm đắp chăn, Thiều Nguyệt lơ đãng liếc mắt trông thấy sạch sành sanh thân thể Hoa Thiên Cốt nên mặt đỏ ửng, cô mải mốt che kín cho nàng rồi bước nhanh ra khỏi phòng, thầm nhủ, mình làm sao thế nhỉ, sao tự dưng lại nhìn Tiểu Cốt... Thiều Nguyệt lắc đầu lia lịa, hít thở khí trời mát mẻ ở bên ngoài.
Vân Ế mang theo Mẫn Sinh vào trong căn phòng bí mật, cuối cùng y cũng được giải thoát, cuối cùng y cũng có thể quang minh chính đại sống một cuộc sống dưới ánh mặt trời, không còn phải tồn tại vì ai nữa, thế nhưng thời điểm ngập tràn mong đợi bước vào trong căn phòng, nơi ấy đã chẳng còn một ai, chỉ có đống xích sắt nằm trên mặt đất, còn Vân Ẩn đã không còn chút dấu tích gì.