Qua mấy ngày lịch luyện, Lạc Thập Nhất bắt đầu kiểm tra thành quả của đệ tử, vì Hoa Thiên Cốt xem bệnh miễn phí cho nên bách tính người người đều tặng nàng danh hiệu Thần Y; Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong hiệp lực càn quét giới cường đạo giang hồ, giải quyết bao vấn đề khó khăn tích trữ thành đống qua từng năm tháng ở nước Thục, ngoài ra thì những đệ tử khác cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Lạc Thập Nhất vô cùng hài lòng gật gù, lần hạ sơn lịch luyện này, biểu hiện của mọi người thực sự không tệ.
Một hôm, Mạnh Huyền Lãng nghe theo lời Khinh Thủy, gọi riêng Hoa Thiên Cốt đến gặp mặt, hai người đứng trên cây cầu gỗ bắc ngang hồ cảnh, Mạnh Huyền Lãng khẩn trương tới độ nắm chặt ống tay áo, Khinh Thủy ở đằng sau quan sát phía từ xa, bấy giờ Đông Phương Úc Khanh cũng xuất hiện, Khinh Thủy lập tức thắc mắc, "Ai da, Đông Phương đấy à, sao huynh lại tới đây?"
"Ta nghe nói Hoàng Thượng gọi Cốt Đầu ra, lại không an tâm nên ghé qua xem thử." Đông Phương Úc Khanh đáp.
Cuối cùng Mạnh Huyền Lãng cũng thu được hết dũng khí, "Thiên Cốt, ta thích muội!"
Hoa Thiên Cốt cả kinh, sau đó thở dài, "Lãng ca ca, ta biết huynh vẫn luôn đối tốt với ta, nhưng từ trước đến nay ta chỉ coi huynh là anh trai tốt, ta kính trọng huynh, song cũng chỉ dừng lại ở đấy thôi."
Mạnh Huyền Lãng rũ mi mắt, "Là bởi vì Đại học sĩ ư?"
Đông Phương Úc Khanh đứng cách đó không xa nghe thấy những lời này thì lập tức vểnh tai lên, Hoa Thiên Cốt lại lắc đầu, "Với Đông Phương, nhiều nhất là cảm kích, huynh ấy giúp ta rất nhiều việc, ta luôn coi huynh ấy như người bạn thân nhất của ta, cho đến giờ vẫn chứ từng nảy sinh suy nghĩ khác. Hiện tại đây, ta chỉ một lòng muốn chuyên tâm tu luyện, để không phụ sự kỳ vọng của sư tôn, để có thể ở bên chăm sóc sư tôn, để có thể khiến cho sư tôn kiêu hãnh vì người đã thu nhận ta về làm đệ tử." 1
"Thiên Cốt..." Mạnh Huyền Lãng buồn bã, hắn biết mà, dù cho có thế nào đi chăng nữa, trong lòng Thiên Cốt chưa bao giờ có hắn.
Cách đó không xa, Đông Phương Úc Khanh nghe xong cũng rầu rĩ cúi đầu, lẩm bẩm, "Cốt Đầu à..."
"Lãng ca ca, thời gian lịch luyện đã chấm dứt, ta phải đi tìm Thập Nhất sư huynh đây."
"Ừ, được..." Mạnh Huyền Lãng chán nản đáp.
Tuy Hoa Thiên Cốt không nỡ lòng, nhưng nàng cũng chỉ đành xoay lưng bỏ đi, nàng rời đi rồi, Đông Phương Úc Nhanh cũng lùi lại. Mạnh Huyền Lãng đứng hồi lâu, hắn đứng tới khi toàn thân cứng đờ mới quay người chuẩn bị bước tiếp. Song Mạnh Huyền Lãng vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy Khinh Thủy đang đứng ở đằng kia, mỉm cười với hắn, nụ cười rõ ràng vô cùng bi thương, ấy vậy mà Khinh Thủy vẫn ráng gượng. Khinh Thủy vẫn luôn như thế, dù hắn có ở nơi đâu, chỉ cần hắn ngoảnh mặt lại, hắn sẽ thấy nàng đứng từ xa nhoẻn miệng cười dõi theo mình. Trong lòng Mạnh Huyền Lãng đột nhiên lại được bao trọn bởi một dòng nước ấm.
Mạnh Huyền Lãng lại gần Khinh Thủy, nói một cách chân thành, "Cám ơn muội nhé, Khinh Thủy!"
"Mạnh đại ca?" Khinh Thủy không hiểu vì sao Mạnh Huyền Lãng lại nói thế, nàng chỉ thấy cuối cùng thì Mạnh Huyền Lãng cũng chịu cười, thế là nàng cũng cười rộ theo.
Lạc Thập Nhất dẫn toàn bộ đệ tử ra tới cổng thành, Đông Phương Úc Khanh chờ sẵn ở đấy để đưa tiễn, "Lạc sư huynh à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải vội vàng rời đi như vậy?"
"Ta nhận được cấp báo từ sư phụ, mười lăm tháng tám Ma giới sẽ tấn công các môn phái lớn, chúng ta phụng lệnh đi tiếp viện cho Thái Bạch."
"Nếu cần thì nước Thục luôn sẵn sàng tương trợ, có gì thì mọi người xin hãy cứ đề nghị. "
"Được." Lạc Thập Nhất thoải mái đáp.
Hoa Thiên Cốt vẫn lo cho bệnh nhân trong thành, "Đông Phương ơi, những người ốm đau kia xin giao cả cho huynh."
"Nàng an tâm đi, ta sẽ xử lý thật tốt. À mà Cốt Đầu, lần xuất thành này nhất định phải cẩn thận, nắm chắc phần thắng thì hẵng đánh, thấy không lại thì chạy ngay, biết chưa?" Đông phương Úc Khanh bất an dặn dò.
Hoa Thiên Cốt mỉm cười gật đầu, Khinh Khinh nhanh nhảu tiến tới, "Đông phương đại ca à, huynh nhớ giúp ta gửi lời lại cho Mạnh ca ca nhé, bởi vì thời gian gấp rút quá cho nên ta chưa kịp giã từ." Đông Phương Úc Khanh đồng ý.
"Khinh Thủy, chúng ta mai lên đường thôi." Lạc Thập Nhất thúc giục.
"Các vị, xin cáo từ." Đông Phương Úc Khanh chắp tay hành lễ.
Mọi người cũng đáp lễ, "Xin cáo từ!"
Dọc đường tới môn Thái Bạch, đoàn Lạc Thập Nhất bỗng chợt gặp thời tiết xấu. Cả bầu trời bị mây đen bao phủ, Lạc Thập Nhất nhận ra có gì đó sai sai, anh chàng lập tức phân phó mọi người đi tìm chỗ lánh. Quả nhiên chỉ một lát sau, một đám đệ tử Thất Sát ùn ùn kéo đến, ai cũng đeo một chiếc mặt nạ trông vô cùng đáng sợ, kẻ dẫn đầu chợt dừng lại, ngó nghiêng xung quanh, đám Lạc Thập Nhất mải mốt cúi đầu trốn kĩ hơn. Có lẽ do đối phương phát hiện điểm bất thường cho nên chúng chậm rãi tiến về phía Lạc Thập Nhất, bọn Hoa Thiên Cốt lo lắng không dám nhúc nhích, Nghê Mạn Thiên không chịu nổi cảm giác bị động như vậy, nhỏ giọng tức tối, "Thật ghê tởm, chúng ta ra liều mạng với chúng là xong, cùng lắm là đánh không lại."
Lạc Thập Nhất không phải là không có ý định này, anh chàng truyền đạt ý tưởng cho mọi người, thời điểm đám đệ tử Thất Sát tiến lại gần, bọn họ xông ra nghênh định. Ai ngờ bất giờ bầu trời tự dưng hiện một bạch trắng xóa, vạch trắng này vừa lướt qua thì đám đệ tử Thất Sát lập tức ngã oạch xuống đất, muốn dậy cũng không dậy nổi, tan thành mây khói. Hoa Thiên Cốt thì đã thấy quen tới nỗi không thể quen hơn được nữa rồi, nàng vội vã chạy tới, Lạc Thập Nhất ngăn không kịp, chỉ gọi với thôi, "Thiên Cốt ơi..."
Hoa Thiên Cốt chạy đến bãi đất trống, hô lên, "Sư tôn! Sư tôn! Là người sao?"
Thiều Nguyệt bỗng xuất hiện trước mặt Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt vui sướng xông tới ôm chầm lấy Thiều Nguyệt, "Sư tôn, thật sự là người sao! Tiểu Cốt nhớ người lắm luôn."
"Tiểu Cốt à, mới mấy ngày không gặp mà sao con ngày càng biết làm nũng." Thiều Nguyệt cười bảo.
"Ha ha..." Hoa Thiên Cốt ngượng ngùng buông Thiều Nguyệt ra, lắc lư đầu.
Lạc Thập Nhất tiến tới, "Đệ tử xin bái kiến Kiếm tôn!"
"Bái kiến Kiếm tôn!" Những người khác cũng hành lễ.
Thiều Nguyệt vội nói, "Đây không phải là Trường Lưu, không cần phải lễ độ quá như thế."
"Dạ!"
Hoa Thiên Cốt quay sang thắc mắc, "Sư tôn ơi, sao người lại ở đây thế?"
"Ta lo nước Thục có biến nên tới kiểm tra trước, giữa đường lại vô tình gặp phải đám Thất Sát đang có hành vi khả nghi nên ghé lại quan sát."
"Nước Thục ấy ạ?" Khinh Thủy chạy tới lo lắng, "Mạnh đại ca xảy ra chuyện gì sao?"
"Bây giờ thì vẫn chưa biết nữa, cho nên mới phải đi một chuyến để kiểm tra." Thiều Nguyệt nhìn về phía Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt à, con đi với ta." sau đó nhìn Lạc Thập Nhất, "Thập Nhất, con dẫn những đệ tử khác đi tiếp viện cho môn Thái Bạch."
"Vâng!" Lạc Thập Nhất đáp.
Khinh Thủy cầu khẩn, "Kiếm tôn, con cũng phải tới nước Thục với hai người, con lo cho an nguy của Mạnh đại ca quá."
"Khinh Thủy!" Lạc Thập Nhất khẽ quát, ngăn nàng tiếp tục.
Thiều Nguyệt nhìn Khinh Thủy, trong nguyên tác, nàng ta là bạn tốt của Tiểu Cốt, suốt đời chung tình với Mạnh Huyền Lãng, song bởi vì Mạnh Huyền Lãng mãi vẫn không thể quên Tiểu Cốt, cho nên nàng đã sinh lòng ghen tị, gián tiếp hại chết Đường Bảo, khiến cho Tiểu Cốt trở thành Yêu Thần, nếu như nàng có thể kết duyên cùng Mạnh Huyền Lãng thì hẳn cũng sẽ là một chuyện tình đẹp. Khinh Thủy bất an đợi câu trả lời của Thiều Nguyệt, thấy Thiều Nguyệt chưa nói gì, nàng cũng cho rằng Kiếm tôn không đồng ý, đành thất vọng lùi lại. Vậy mà bấy giờ, Thiều Nguyệt lại thốt lên, "Cũng được, Khinh Thủy đi cùng đi."
Khinh Thủy kinh ngạc vui mừng, ngẩng đầu, "Có thật không ạ? Kiếm tôn, người đồng ý ư?"
Hoa Thiên Cốt buồn cười, "Khinh Thủy à, cậu nhìn lại mình xem, sư tôn đã đáp ứng cậu rồi, cậu cứ yên tâm đi."
"Tốt quá, Thiên Cốt ơi." Khinh Thủy cao hứng bắt lấy cánh tay Hoa Thiên Cốt, hai người tụm lại một chỗ xì xà xì xầm.
Thiều Nguyệt bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, Nghê Mạn Thiên thấy thế cũng muốn xin đi cùng Kiếm tôn, Thiều Nguyệt thấy nàng tiến lại bèn phân phó, "Mạn Thiên à, con đi theo Thập Nhất tới môn Thái Bạch trước đi."
Nghê Mạn Thiên dừng bước, "Kiếm tôn, nhưng mà con..."
Thiều Nguyệt tiến thêm mấy bước nữa, "Mạn Thiên à, con không thể đi với bọn ta, bên Thập Nhất vẫn còn thiếu nhân lực, con nên ở lại để trợ giúp sư phụ con."
Nghê Mạn Thiên nghe xong lại vô cùng cao hứng, nàng gật đầu, "Dạ vâng, thưa Kiếm tôn!"
Cứ thế, Thiều Nguyệt và Lạc Thập Nhất chia hai đường, một nhóm về nước Thục, một nhóm đến môn Thái Bạch. Bấy giờ, tại nước Thục, Mạnh Huyền Lãng đang ngồi trên ngai vàng, hắn liếc nhìn đống tấu chương trên mặt bàn, nhìn một lát thì cũng không chịu nổi, hắn buông hết xuống, chán nản than thở. Đông Phương Úc Khanh thấy Mạnh Huyền Lãng thả tấu chương xuống bèn cho rằng hắn đã xem xong, anh chàng vội vàng dâng phần của mình lên, "Còn nữa, việc tu sửa đập Vĩ Kiện cũng cần phải nhanh chóng xem xét."
"Hả?" Mạnh Huyền Lãng không biết phải làm sao, cuối cùng đành nhận lấy tấu chương, "Sao vẫn còn thế nhỉ, đầu ta thấy rất đau rồi."
Lúc này lại có người chạy vào, "Bẩm báo Hoàng Thượng, Minh Vương cầu kiến."
"Mau cho vào!" Mạnh Huyền Lãng lập tức vui vẻ, hắn vừa lên ngôi thì tức khắc phong cho hoàng huynh mình chức danh Minh Vương, có rất nhiều chuyện trong triều cần đến y giải quyết.
"Cho truyền Minh Vương vào điện." Minh Vương - Mạnh Huyền Thông bước tới, Mạnh Huyền Lãng vội vàng đi xuống.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Mạnh Huyền Thông khom người hành lễ.
Mạnh Huyền Lãng mải mốt đỡ lấy y, "Mau miễn lễ, huynh tới thật đúng lúc, ta sắp bị làm phiền đến chết rồi."
Mạnh Huyền Thông liếc nhìn đống tấu chương đằng sau lưng hắn, hiểu rõ vấn đề, "Hoàng Thượng thấy khốn khổ vì những chuyện cỏn con vụn vặt trong triều ư?"
"Còn có thể vì gì khác sao, đầu đệ sắp nổ tung rồi." Mạnh Huyền Lãng gõ trán mình.
"Vậy thì tốt, ta đã sai người tìm minh châu thượng đẳng từ Tây Vực mang sang, lấy danh nghĩa Hoàng Thượng để mở tiệc thưởng ngọc, một phần vì muốn đại thần thấy Hoàng Thượng là người trọng tài, vui tôi cùng vui vầy; mặt khác cũng là để cho kẻ ngoài thấy hoàng thất chúng ta hòa thuận, gia định quốc an." Mạnh Huyền Thông mỉm cười ôn hòa, song đáy mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Mạnh Huyền Lãng thốt lên, "Được vậy thì tốt quá."
Mạnh Huyền Thông tiến thêm một bước, nói với Đông Phương Úc Khanh, "Đại học sĩ à, đến lúc đó bổn vương hy vọng ngài sẽ nể mặt ta, mong ngài tới để thưởng thức bữa tiệc."
"Minh Vương đã mời thì chắc chắn ta phải đi."
"Được!" Trong con ngươi Mạnh Huyền Thông lóe lên chút tính toán, sau đó y quay lưng rời đi.
Ngay đếm hôm đó, đại yến thưởng ngọc bắt đầu, khi đoạn ca múa kết thúc, Mạnh Huyền Thông bước đến, "Thưa Hoàng Thượng và các vị đại thần, rượu qua tam tuần, thức đủ ngũ vị, tiểu vương nghĩ đã tới lúc vào chủ đề." Sau đó y vỗ tay một cái, một hàng nữ tử mỗi người bưng vào một viên dạ minh châu, Mạnh Huyền Thông cầm một viên lên, tới trước mặt Mạnh Huyền Lãng, "Hoàng Thượng, ta cảm thấy những viên dạ minh châu này vô cùng đều đặn, chẳng khác nào thứ ánh sáng của bầu trời, Hoàng Thượng cảm thấy thế nào? Nếu Hoàng Thượng thích, ta sẽ phái người mang vào cung cho ngài."
Mạnh Huyền Lãng bật cười, "Đại ca, không phải là huynh không biết, ta vốn chẳng đoái hoài gì những vật ngoại thân như thế này, đại ca à, huynh cứ giữ lấy đi."
Mạnh Huyền Thông rút lại viên dạ minh châu trên tay, "Cũng đúng, những thứ phàm thường này sao có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng kia chứ?"
Đông Phương Úc Khanh nhận ra có gì đó sai sai, anh chàng vội tiến lại gần, "Hoàng Thượng, vi thần có chuyện muốn thương nghị với ngài ngay lập tức, chúng ta mau hồi cung thôi."
"Hôm nay Hoàng Thượng không thể đi đâu!" Mạnh Huyền Thông ném viên dạ minh châu lên không trung, ngay tức thì có mấy kẻ mặc áo đen xuất hiện, giết chết hết ca kỹ cùng binh lính hiện đang có mặt ở đây, còn những đại thần ngồi kia đều bị bắt giữ, Đông Phương Úc Khanh nhìn thanh kiếm đang kề sát bên cổ mà không thể phản kháng, anh chàng thầm nghĩ, hãy cứ để hắn ta trải nghiệm cảm giác này suy chuyển này đi, thế hắn mới có thể hiểu được, thế nào là đất nước, và thế nào là gia đình.
"Đại ca, chẳng lẽ... huynh thật sự muốn soái vị sao?" Mạnh Huyền Lãng đưa thanh bảo kiếm hoàng thất lên phòng ngự.
"Soán vị? Ta chỉ muốn đòi thứ vốn thuộc về ta mà thôi."
"Huynh không hề quan tâm tới tình nghĩa huynh đệ giữa chúng ta sao?"
"Tình nghĩa huynh đệ?" Mạnh Huyền Thông khinh bỉ, "Giữa chúng ta có tình nghĩa huynh đệ ư? Từ bé tới lớn, cái gì ngươi cũng muốn cướp khỏi tay ta, trước mặt phụ hoàng, ngươi luôn tỏ ra là ngươi chẳng cần thứ gì hết, thật ra ngươi luôn thèm khát tất cả! Trách cũng phải trách ta quá đề cao tình nghĩa huynh đệ, dọc đường hồi kinh không tìm cách giết phứt ngươi đi, giữ mạng sống cho ngươi đến tận ngày hôm nay, thế mà ngươi còn bảo với ta về tình nghĩa huynh đệ sao?"
"Đại ca, hóa ra bao nhiêu năm qua huynh luôn suy nghĩ về ta như vậy, nếu huynh muốn ngai vàng, thì huynh cứ việc lấy nó đi, chỉ cần huynh nói với ta một tiếng, ta sẵn sàng trả nó lại cho huynh, bởi vì vốn dĩ trong lòng ta, ta không hề quan tâm cái ngôi vị hoàng đế ấy, cái ta quan tâm, là tình cảm giữa hai chúng ta kia!"
"Hừ, nói thật dễ nghe, nếu không phải vào giờ phút này đây, khi mà Liệt Vân Hành cùng toàn đội của gã đã chết hết, ngươi bị dồn vào tình cảnh khốn đốn thì liệu ngươi có thốt ra những lời như vậy hay không?" 1
"Huynh nói gì cơ? Liệt tướng quân đã chết?" Mạnh Huyền Lãng không tin nổi vào tai mình.
"Ta đưa ngươi đi gặp gã nhé, thấy có được không?" Mạnh Huyền Thông nói xong cũng vung tay lên, mấy kẻ diện đồ đen sau lưng tiến tới ám sát Mạnh Huyền Lãng, Mạnh Huyền Lãng cầm kiếm vua, đánh bại từng người bọn họ, Mạnh Huyền Thông thấy thế bèn đích thân nhập trận, đụng đầu với Mạnh Huyền Lãng. Song phương mới ban đầu còn không phân rõ thực lực, nhưng dần dà Mạnh Huyền Thông chiếm được thế thượng phong, Mạnh Huyền Lãng chung quy không địch nổi y, bị y một cước đá bay thanh kiếm trong tay, chém thương cánh tay của Mạnh Huyền Lãng, kiếm vua bị vấy máu thì lập tức hóa đỏ giữa không trung.
Từ xa, Thiều Nguyệt trông thấy hiện tượng lạ trên không trung, Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Sư tôn, đó là cái gì thế?"
Thiều Nguyệt nhíu mày, "Là thanh kiếm Mẫn Sinh ư? Xem ra chúng ta tới trễ rồi, Tiểu Cốt, Khinh Thủy, mau đến hoàng cung thôi."
"Dạ vâng!" Hoa Thiên Cốt và Khinh Thủy biết chuyện đang trở nên vô cùng nghiêm trọng, hai người nhanh chóng lấy tốc độ tối đa để bám theo Thiều Nguyệt.
--- ------ --------