Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 49: Cảm hóa




Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt đưa Hoa Thiên Cốt đi nghỉ xong trở về phòng, chàng lấy ra chiếc hộp đựng đá Nghiệm sinh, lấy ra từ bên trong ba hòn đá, hai vàng một tím, Hoa Thiên Cốt vẫn là kiếp sinh tử của chàng, vậy rốt cuộc thì phương pháp hóa giải là gì, làm thế nào mới có thể tìm được đây? Bạch Tử Họa khẽ thở dài, chậm rãi đóng chiếc hộp lại, nhưng trong chớp mắt khép lại kia, chàng đột nhiên nhìn thấy đá Nghiệm sinh của mình lại đang truyền từng tia vàng sang đá Nghiệm sinh của Tiểu Nguyệt. Bạch Tử Họa cả kinh, vội vàng mở lại nắp hộp, song chàng lại không thấy bất kì thay đổi nào nữa, chàng không tìn bản thân hoa mắt, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ba ngày sau, đúng lúc Thiều Nguyệt chuẩn bị đến tiên lao thì Hoa Thiên Cốt tới hỏi, "Sư tôn ơi, Mạn Thiên... người định xử phạt cô ấy thế nào?"

Thiều Nguyệt biết Hoa Thiên Cốt đang lo lắng chuyện gì, "Tiểu Cốt à, con vẫn coi Mạn Thiên là bạn chứ?"

"Vâng," Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Con biết Mạn Thiên bây giờ đã không muốn coi con là bạn nữa, nhưng con vẫn nghĩ cô ấy là một người bạn tốt của con."

Thiều Nguyệt vỗ vai nàng, "Con yên tâm, ta chỉ thử con bé một chút thôi, sẽ không trừng phạt ai hết."

Hoa Thiên Cốt thoải mái bật cười, "Cảm tạ sư tôn!"

Thiều Nguyệt dặn dò, "Tu luyện chăm chỉ nhé." Rồi phi thân rời khỏi điện Tuyệt Tình, Hoa Thiên Cốt dõi theo bóng lưng của Thiều Nguyệt, hô lên, "Con biết, sư tôn!"

Thiều Nguyệt đi tới tiên lao, vung tay, cổng tiên lao mở, Nghê Mạn Thiên thấy người vào là Kiếm tôn thì vội vàng cung kính quỳ xuống hành lễ, "Đệ tử bái kiến Kiếm tôn!"

"Mạn Thiên à, con đã hối cải chưa?"

"Đệ tử biết sai, xin Kiếm tôn trừng phạt." Nghê Mạn Thiên nhận lỗi.

"Ta sẽ không trừng phạt con." Nghê Mạn Thiên ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, lòng đầy thắc mắc, "Ta nói, ta đến đây để kiểm tra con, nếu con qua, con sẽ được ra ngoài."

"Mời Kiếm tôn."

Thiều Nguyệt đưa tay làm phép ra một ảo ảnh, Nghê Mạn Thiên ở trong đó, nhìn trái rồi lại nhìn phải, nàng hỏi, "Đây không phải khách điếm ở Trường Lưu ư? Sao mình lại ở đây?"

Theo sau đó là lần đọ kiếm với Sóc Phong, Hoa Thiên Cốt lên tiếng can ngăn, những chuyện này không phải đã xảy ra khi nàng vừa mới tới Trường Lưu hay sao? Tiếp đó vẫn vậy, nàng với Hoa Thiên Cốt làm bạn, cũng thuận lợi trở thành đệ tử Trường Lưu, rồi thân phận Chưởng môn của Hoa Thiên Cốt bị bại lộ, nàng đã rất tức giận, cũng rất ganh ghét, nàng đoạn tuyệt quan hệ với Hoa Thiên Cốt, xong tới đại hội Tiên Kiếm, nàng và Hoa Thiên Cốt tranh giành ngôi vị quán quân, chỉ vì để có thể trở thành đệ tử của Tôn thượng, rõ ràng nàng đã thắng, nhưng nàng lại bị Tôn thượng lật tẩy chiến thắng không hề anh hùng kia, Tôn thượng thu nhận Hoa Thiên Cốt làm đệ tử, nàng lại càng thêm căm phẫn, càng thấy bối phận của mình lại dần nhỏ hơn của đối phương. Nàng đã liên hiệp cùng Doãn Thượng Phiêu hại Hoa Thiên Cốt, bị Sóc Phong phát hiện, nàng chỉ còn nước giết chết Doãn Thượng Phiêu. Sau đó, Hoa Thiên Cốt đã hy sinh Sóc Phong vì muốn thu thập thần khí thập phương cứu giúp Tôn thượng, hơn nữa, cha nàng còn chết, nàng thống hận Hoa Thiên Cốt, kế nhiệm chức vị Chưởng môn Bồng Lai, nàng không ngừng điều người sát hại Hoa Thiên Cốt. Nàng đã phá hoại dung mạo Hoa Thiên Cốt, kích động Thế tôn đuổi nàng ta ra khỏi Trường Lưu, đày ải Man Hoang. Tiếp nữa, Hoa Thiên Cốt quay về, nàng giết Đường Bảo, Hoa Thiên Cốt bi phẫn, trở thành Yêu Thần, vì nàng đã phạm phải môn quy, Bạch Tử Họa chém đứt tay phải của nàng. Hoa Thiên Cốt trở thành Yêu Thần thì lập tức bắt nàng lại, không thể chịu nổi cảnh tù đày hành hạ, nàng đã lựa chọn tự sát.

Nghê Mạn Thiên tỉnh dậy, mồ hôi lạnh không ngừng chảy, nàng nhìn xung quanh, đây là tiên lao, phải rồi, Kiếm tôn muốn thử nàng, sau đó... "Kiếm tôn, đấy là..."

"Là ảo ảnh của ta." Thiều Nguyệt đưa y nguyên nội dung nguyên tác để biểu diễn, tất nhiên tình tiết Hoa Thiên Cốt yêu Bạch Tử Họa, cô đã xóa đi. "Con ở trong ảo ảnh ấy đã có tâm trạng như thế nào?"

Nghê Mạn Thiên lau mồ hôi trên trán, cổ họng khàn đặc. "Ở trong đó, con đã hết sức căm ghét Hoa Thiên Cốt, oán hận trời xanh bất công, con không hiểu sao mọi người đều vây xung quanh Hoa Thiên Cốt, rõ ràng con còn kiên cường hơn cả cậu ta."

"Mạn Thiên, trong mắt con, như thế nào mới là mạnh mẽ?"

"Đó là... lợi hại hơn tất cả mọi người, chẳng ai có thể địch lại."

"Cõi đời này không có kẻ mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn mà thôi, ai cũng có nhược điểm, khi chúng ta có thể đối diện trực tiếp với nó, khi ấy chúng ta mới trở nên thực sự mạnh mẽ." Thiều Nguyệt ngồi xổm xuống, chỉ vào trái tim Nghê Mạn Thiên. "Chỉ khi con chiến thắng bản thân, con mới có thể kiên cường!"

"Kiếm tôn, con..."

"Mạn Thiên à, cảm xúc ban nãy khi ở trong ảo ảnh, con còn nhớ không?"

Nghê Mạn Thiên gật đầu, "Không biết vì sao mà con không thể khống chế nổi oán hận trong lòng, những cảm xúc ấy như muốn nhấn chìm con vậy."

Thiều Nguyệt tĩnh tọa trước mặt nàng, Nghê Mạn Thiên thấy thế bèn ngồi yên theo, Thiều Nguyệt nói, "Ta sẽ dạy con bí quyết thanh tâm, khi con không thể khống chế nổi sự tham lam, sự giận dữ, sự hận thù, sự oán trách, thì hãy niệm theo câu thần chú này, nó sẽ giúp con bình tĩnh lại, sau đó hãy nhìn những con người, những sự vật ở trước mắt, con sẽ phát hiện ra tất cả sẽ hoàn toàn khác so với trước kia."

Nghê Mạn Thiên gật đầu, "Vâng, thưa Kiếm tôn!"

"Tâm trong như băng, không sợ trời sập..." Thiều Nguyệt lẩm bẩm, Nghê Mạn Thiên cũng bắt chước theo, khi gặp phải đoạn không hiểu, Nghê Mạn Thiên sẽ thỉnh giáo Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt kiên trì giải thích cho nàng, cho tới tận khi nàng hoàn toàn thuộc lòng bùa chú thanh tâm.

"Thế nào?" Thiều Nguyệt hỏi.

Nghê Mạn Thiên mở mắt, "Kiếm tôn, cảm giác thật khác, giống như kiểu dục vọng trong lòng đã không còn mãnh liệt như trước nữa."

Thiều Nguyệt mừng rỡ gật đầu, xem ra Nghê Mạn Thiên vẫn có thể hướng thiện, "Vậy con hãy thử hồi tưởng lại một cảnh tượng trong ảo ảnh đi."

"Có vẻ như con không còn căm ghét như thế nữa." Nghê Mạn Thiên đáp.

Thiều Nguyệt nhìn Nghê Mạn Thiên, phất tay đưa nàng quay trở lại ảo ảnh vừa rồi, khi nàng tiến vào ảo ảnh, thi thoảng nàng vẫn sẽ lún sâu vào trong những góc tối, quên đi những gì đã trải qua, những chuyện lúc trước, nàng cũng quên, quên đi rằng nàng đã ở tiên lao cùng Kiếm tôn, chỉ biết, nàng đang trở thành Nghê Mạn Thiên trong ảo ảnh.

Lần này, kết cục của Nghê Mạn Thiên vẫn như thế, cũng bởi không chịu nổi đau đớn hành hạ mà tự sát, song khác với ảo ảnh đầu tiên, lần này nàng không còn phá hủy gương mặt của Hoa Thiên Cốt. Thiều Nguyệt đứng dậy, bảo, "Con hãy cứ tập luyện thuật thanh tâm, sáng mai ta lại tới."

"Dạ vâng, thưa Kiếm tôn." Nghê Mạn Thiên cung kính hành lễ, nàng hiểu ý của Kiếm tôn, người mong nàng có thể từ bỏ tâm tư xấu xa, thế nên nàng càng cố gắng để có thể luyện được thuật thanh tâm.

Ngày thứ hai, Thiều Nguyệt vẫn theo cách thường để đưa Nghê Mạn Thiên vào ảo ảnh, nhìn nàng đưa ra sự lựa chọn, lần này nàng đã không còn ăn gian trong đại hội Tiên Kiếm; ngày thứ ba, nàng không liên thủ cùng Doãn Thượng Phiêu; ngày thứ tư, nàng không còn vu oan cho Hoa Thiên Cốt là hung thủ khi Nghê Thiên Trượng bị sát hại... mỗi một ngày trôi qua, Nghê Mạn Thiên lại dần thay đổi, cho đến khi Nghê Mạn Thiên không giết chết Đường Bảo, cũng không vì ganh ghét mà hại Hoa Thiên Cốt, bấy giờ Thiều Nguyệt mới thả Nghê Mạn Thiên.

Khi Nghê Mạn Thiên trở lại, vẻ vênh váo hung hăng trên mặt đã biến mất, mặc dù vẫn còn chút ngạo mạn, thế nhưng đó là do tính cách ưu việt hiếu thắng bẩm sinh của nàng, nàng đã biết nàng nên làm gì, cũng không nên làm gì, Nghê Mạn Thiên vô cùng cảm kính Kiếm tôn, "Đa tạ Kiếm tôn đã hướng dẫn cho con."

"Mạn Thiên, con đường tu đạo vốn cần phải thanh tâm quả dục, đừng nên ôm giữ chấp niệm quá sâu."

"Dạ vâng, Kiếm tôn!" Nghê Mạn Thiên thấy Thiều Nguyệt định đi bèn thu hết dũng khí gọi, "Kiếm tôn ơi..."

Thiều Nguyệt quay đầu nhìn nàng.

"Con... nếu còn chỗ nào không hiểu, liệu con có thể đi tìm Kiếm tôn để hỏi, có được hay không?" Nghê Mạn Thiên thấp thỏm.

Thiều Nguyệt gật đầu, "Dĩ nhiên là được, ta không thể đổ trách nhiệm dạy dỗ đệ tử Trường Lưu cho người khác." 

Nghê Mạn Thiên nở nụ cười thoải mái, dõi theo bóng lưng dần xa của Thiều Nguyệt, nàng dang rộng hai tay, thật giống như bản thân vừa được sống lại, cảm giác mọi thứ thật nhẹ nhàng, không còn trầm trọng ép nàng tới nỗi thở không thông như ngày xưa.

Thời điểm Thiều Nguyệt cảm hóa Nghê Mạn Thiên, toàn bộ Trường Lưu nghị luận ầm ĩ, họ đoán xem Nghê Mạn Thiên sẽ bị xử phạt ra làm sao, Hỏa Tịch và Vũ Khinh La lại đánh cược, Hỏa Tịch đoán Thiều Nguyệt sẽ nghiêm trị Nghê Mạn Thiên, Vũ Khinh La thì ngược lại, mỗi ngày hai người bọn họ đều qua rình động tĩnh từ tiên lão, các đệ tử khác cũng thế.

Một ngày, Thiều Nguyệt vừa về điện Tuyệt Tình thì Ma Nghiêm tới, hỏi. "Sư muội, muội nhốt Nghê Mạn Thiên trong tiên lao lâu như thế, rốt cuộc là vì sao?"

"Nghiêm sư huynh à, huynh an tâm đi, ta không phạt con bé, chỉ định tiêu trừ dục niệm trong lòng nó mà thôi." Thiều Nguyệt thật thà đáp.

"Dục niệm ư?" Ma Nghiêm nhìn Thiều Nguyệt thắc mắc, sau đó nhớ lại tác phong của Thiều Nguyệt, y cả kinh. "Sư muội, ý muội là, muội đang... dạy bảo Nghê Mạn Thiên?"

Thiều Nguyệt suy nghĩ, hình như cũng không khác lắm, bèn gật đầu. "Vâng, chấp niệm của Mạn Thiên quá lớn, nếu không tiêu trừ kịp thời thì sau này sẽ bất lợi đối với việc tu hành."

"Nhưng mà muội có thể thả con bé ra mà, sao cứ phải dạy dỗ ở tiên lao thế?"

"Mặc dù tiên lao là để nhốt đệ tử phạm phải sai lầm, nhưng đó cũng là một nơi rất thanh tĩnh, có thể giúp Mạn Tiên không chịu sự quấy rối từ bên ngoài, con bé quá để ý mọi thứ xung quanh, cho nên mới sinh ra lòng ghen tức."

Ma Nghiêm gật đầu, "Nếu sư muội đã nói vậy thì ta cũng không can thiệp nữa."

Cùng ngày, Hoa Thiên Cốt vừa mới xuống từ điện Tuyệt Tình, trùng hợp gặp phải nhóm đệ tử cùng khóa, Khinh Thủy trông thấy nàng bèn cao hứng vẫy tay, "Thiên Cốt, ở đây, ở đây này!"

Hoa Thiên Cốt tiến lại gần, "Các cậu đang làm gì thế? Sao tụ tập hết ở đây vậy?"

Khinh Thủy giải thích, "Chúng ta đang thảo luận xem Kiếm tôn trừng phạt Nghê Mạn Thiên như thế nào, cơ mà đã mấy ngày trôi qua rồi, Kiếm tôn chỉ đơn giản là nhốt ả ta trong tiên lao, không hề đưa ra bất kì chỉ thị nào, ai da, cậu nói xem, Kiếm tôn có ý gì vậy?"

"Đúng đấy, đúng đấy, Thiên Cốt à, không phải cô là đệ tử Kiếm tôn sao? Chẳng lẽ cô không nghe Kiếm tôn kể qua về việc xử trí Nghê Mạn Thiên như thế nào ư?" Vũ Khinh La vội vàng đến hỏi, dù sao nó cũng liên quan tới ván cược của nàng mà.

"Đúng nha, đúng nha, Thiên Cốt, cô mau tiết lộ cho bọn ta đi." Hỏa Tịch mải mốt phụ họa, gần đây anh chàng rất hay thua Vũ Khinh La, thế nên lần này nhất định phải thắng.

"Hả?" Hoa Thiên Cốt xoay đầu, "Ta có nghe sư tôn kể qua," Những đệ tử khác nghe thấy đều xúm lại, Hỏa Tịch và Vũ Khinh La trợn to mắt nhìn nàng, chờ nghe tiếp, Hoa Thiên Cốt nhìn trái rồi lại nhìn phải, tiếp tục nói. "Sư tôn bảo, người không trừng phạt Mạn Thiên, mà chỉ muốn thử cô ấy mà thôi."

"Á? Không thể nào, chẳng lẽ ta lại thua?" Hỏa Tịch uể oải than, Vũ Khinh La lại bật cười, chỉ Hỏa Tịch, "Hỏa Tịch, huynh là giặt quần áo cho ta một tháng đi nhé, ha ha..."

Khinh Thủy thắc mắc, "Thử sao? Thiên Cốt à, Kiếm tôn muốn thử Nghê Mạn Thiên cái gì vậy?"

"Ôi..." Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Ta cũng không biết, Kiếm tôn không kể."

Hỏa Tịch với Vũ Khinh Là ồn ồn ào ào, đám đệ tử xung quanh buồn cười nhìn bọn họ, sau đó, Hỏa Tịch đột nhiên lớn tiếng, "Vũ Khính La, có dám đánh cược nữa hay không?"

"Dám chứ sao không dám," Vũ Khinh La vỗ đùi, "Nói đi!"

"Chúng ta đánh cược xem bao giờ Nghê Mạn Thiên mới được thả ra đi, ta đánh cược trong khoảng một tháng." Hỏa Tịch vội nói.

Vũ Khinh La vỗ bả vai Hỏa Tịch, "Được! Vậy ta cược hơn một tháng!" Hai người vỗ tay nhau, thành lập nên ván cược.

Kết quả, đúng một tháng sau Nghê Mạn Thiên mới bước ra, Hỏa Tịch vái đất hự một tiếng, ơn trời, cuối cùng cũng thắng một lần, anh chàng hô lớn, "Cảm ơn Kiếm tôn ạ!" Vũ Khinh La cắn môi giậm chân, có chút không cam tâm, tại sao lại kém có một ngày thế....

Nghê Mạn Thiên vừa rời khỏi tiên lao đã trông thấy Hoa Thiên Cốt ở đằng trước, Hoa Thiên Cốt thấy cô nàng bước ra bèn tiến lại gần, "Mạn Thiên à..."

Nghê Mạn Thiên nhìn Hoa Thiên Cốt, oán hận với nàng lúc trước cứ tựa như đã cách xa cả một cuộc đời, Nghê Mạn Thiên bình tĩnh hỏi, "Sao cô tới đây?"

"Sư tôn bảo hôm nay cô ra tù, ta bèn tới xem cô chút." 3

"Kiếm tôn?" Nghê Mạn Thiên bật cười, "Thì ra là như vậy, bây giờ cô cũng xem xong rồi, vậy ta đi."

Hoa Thiên Cốt khó hiểu nhìn theo Nghê Mạn Thiên, nàng cảm thấy như đối phương đã không còn giống như trước đây, "Mạn Thiên à, cô..."

"Hoa Thiên Cốt, mặc dù ta không hận cô nữa, nhưng chuyện cô có thể bái Kiếm tôn làm sư phụ, ta vẫn canh cánh trong lòng, tất nhiên mọi tội lỗi đều do ta gánh lấy, ta sẽ nhận hết mọi hậu quả, song từ giờ trở đi, ta phải cố gắng tu luyện, hy vọng cô cũng thế, đừng bôi đen danh tiếng của Kiếm tôn." Nghê Mạn Thiên ngạo mạn nói, nàng cũng đoán được chút ít rồi, những gì Kiếm tôn làm, hẳn là bởi vì Hoa Thiên Cốt, nhưng nàng sẽ không trách bọn họ, bởi vì nếu hết thảy những chuyện này không phát sinh, bản thân nàng sẽ không được sống lại lần thứ hai, bây giờ đây, nàng chỉ một lòng muốn chuyên tâm tu đạo.

--- ------ -----