Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 38: Sát niệm




Thiều Nguyệt một tay ôm chặt lấy Hoa Thiên Cốt, một tay triệu hồi Kinh Lôi, Khoáng Dã Thiên vừa thấy Thiều Nguyệt đã sợ hãi lùi đằng sau mấy bước, thanh kiếm kia còn để lại vết thương trên bả vai hắn mãi chưa lành, bây giờ còn tự dưng hơi nhưng nhức, hắn vẫn chưa quên lần ở Thục Sơn suýt chút nữa đã chết dưới tay Thiều Nguyệt. Thời điểm Thiều Nguyệt xuất hiện, Vân Ế cũng nhanh chóng chạy trốn, chính ý cũng còn nhớ mình đã gần tử mạng trong tay cô. Thế nên khi Thiều Nguyệt và Thiện Xuân Thu đứng đối diện nhau thì Khoáng Dã Thiên với Vân Ế đã biến mất dạng, song hiện tại Thiều Nguyệt chỉ quan tâm mỗi Thiện Xuân Thu, những kẻ khác, cô không thèm để ý.

Vết thương trên người Tiểu Cốt, tôi sẽ không bỏ qua dù chỉ là một cái, Thiều Nguyệt nhìn Thiện Xuân Thu, để kiếm tùy ý bay đi đâm về phía gã. Thiện Xuân Thu mải mốt tránh né, song Kinh Lôi như có mắt vậy, nhất mực đuổi theo không chịu thả. Thiện Xuân Thu đột nhiên hét lớn, hai tay dùng sức ngăn cản Kinh Lôi, lực màu đe tụ lại trước gã, trở thành bình phong che chở tạm thời khiến Kinh Lôi không thể tiếp tục tiến lên. Thiều Nguyệt thấy thế bèn thêm lực vào cánh tay đang khống chế Kinh Lôi, Kinh Lôi lập tức vận sức đâm đến còn lớn hơn ban nãy, bình phong che chở Thiện Xuân Thu tan tành trong nháy mắt, gã bị đánh bay ra đằng xa, ngã xuống đất, miệng phun máu tươi. Lúc gã còn chưa kịp hoàn hồn, Kinh Lôi đã nhắm thẳng đầu gã, Thiện Xuân Thu vội vã xoay mình, nơi gã vừa ngồi lập tức thủng một cái hố vừa to vừa sâu, Thiện Xuân Thu kinh hãi không thôi, giả như gã phản ứng không kịp vào khoảng khắc thanh kiếm cách gã một tấc thì có lẽ mũi kiếm Kinh Lôi đã khiến hắn chết ngay tại chỗ rồi.

Nhưng Kinh Lôi đã bất chợt dừng lại khi chỉ còn cách Thiện Xuân Thu một tấc, Thiện Xuân Thu nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, không phải là bởi Thiều Nguyệt không nỡ xuống tay, mà là do có một nguồn ngoại lực ngăn cản. Thiều Nguyệt nhìn người mới tới, pháp lực trong tay chưa hề thu hồi mà chỉ mặt không biến sắc nhìn theo hắn.

"Thiều Nguyệt..." Sát Thiên Mạch ngăn cản Kinh Lôi, hắn biết thanh kiếm ấy nhất định sẽ lấy mạng Thiện Xuân Thu, mà đám đồ đệ Thất Sát đứng xung quanh nhao nhao quỳ rạp, "Tham kiếm Thánh quân!" Sát Thiên Mạch không đoái hoài đến bọn họ.

"Ông ta làm Tiểu Cốt bị thương." Thiều Nguyệt nhìn vết máu đỏ bên khóe miệng Hoa Thiên Cốt, thật khiến mắt vô cùng nhức nhối.

"Cái gì?" Sát Thiên Mạch cúi đầu tức giận nhìn Thiện Xuân Thu, "Ngươi khiến bé con bị thương?" Dứt lời, hắn phất ống tay áo, Thiện Xuân Thu bị một lực mạnh đánh bay, yếu ớt nằm cách đó không xa, che ngực, "Thánh quân..."

"Thiều Nguyệt, Thiện Xuân Thu là người của ta, mạng của hắn chỉ có thể do một mình ta xử trí." Sát Thiên Mạch vừa nói xong, gương mặt Thiện Xuân Thu đã lộ rõ vẻ vui mừng, xem ra không phải là Thánh quân mặc kệ gã.

Thiều Nguyệt lẳng lặng nhìn Sát Thiên Mạch, cuối cùng cũng thu hồi Kinh Lôi, song khi cô phát hiện ra biểu cảm trên mặt Thiện Xuân Thu thì nhướng mày, "Ta có thể không lấy mạng ông ta, nhưng ông ta cũng phải trả giá đắt!" Dứt lời, không đợi Sát Thiên Mạch đáp, cô đã đâm Kinh Lôi về phía Thiện Xuân Thu, mặt đất nhất thời văng đầy máu.

"A..." Thiện Xuân Thu che vai phải thống khổ kêu lên, trơ mắt nhìn cánh tay đã lìa khỏi thân thể, ánh mắt ngập tràn tức giận xen lẫn không cam tâm.

Thiều Nguyệt cầm Kinh Lôi, vẩy một cái, máu dính trên kiếm để lại một vệt dài dưới mặt đất, còn thân kiếm cũng khôi phục lại màu sắc ban đầu, cô lạnh lùng nhìn Thiện Xuân Thu, "Đây là bàn tay mới vừa rồi ông đánh lén Tiểu Cốt, ta chém đòi ông cả cánh tay." Rồi chuyển hướng sang Sát Thiên Mạch, rút lại dáng vẻ lạnh lùng ban nãy, "Sát Thiên Mạch, nếu như có lần sau thì bất kể ngươi có ngăn cản thế nào, ta cũng sẽ lấy mạng gã."

Sát Thiên Mạch im lặng chốc lát, cười khổ, "Xem ra ta thật sự nên quản tốt thuộc hạ của mình." Dứt lời nhìn Hoa Thiên Cốt nằm trong ngực Thiều Nguyệt, gật đầu với cô xong đi đến bên cạnh Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu ngẩng đầu yếu ớt gọi, "Thánh quân..."

Sát Thiên Mạch giận dữ trợn mắt nhìn gã, "Đợi trở về ta sẽ trừng trị ngươi!" Rồi phất ống tay áo, Thiện Xuân Thu lập tức biến mất, hắn quay đầu nhìn  Thiều Nguyệt, thấy cô chỉ chăm chú nhìn bé con, Sát Thiên Mạch thở dài, vốn dĩ tới là để tìm bé con, lại không ngờ tình thế lại ra nông nỗi này, Sát Thiên Mạch quay đầu định rời đi. Nhưng ngay trước mặt hắn, Bạch Tử Họa lại chặn đường, Sát Thiên Mạch đang tâm tình khó ở, vừa thấy khuôn mặt lạnh như băng của Bạch Tử Họa thì lại càng khó chịu hơn, "Bạch Tử Họa, mau tránh ra!"

Bạch Tử Họa đứng yên bất động, ban nãy khi chàng trông thấy cảnh Thiều Nguyệt chém đứt cánh tay phải của Thiện Xuân Thu, chàng thật không thể ngờ Thiều Nguyệt cũng có thể nảy sinh sát niệm lớn mạnh dường ấy, chàng hơi bất an, vậy nên vẫn cứ nhất mực dừng chân quan sát. Bấy giờ nghe thấy tiếng Sát Thiên Mạch, chàng cũng không trả lời hắn mà chỉ đi tới, khi đi ngang qua Sát Thiên Mạch, chàng cảnh cáo, "Sát Thiên Mạch, Thuyên Thiên Liên ở trong tay ta, muốn cướp thần khí thì hãy cứ đến chỗ ta mà tìm."

"Bạch Tử Họa! Ta không hề yêu thích cái đống thần khí ấy, trong tay ngươi có giữ Thuyên Thiên Liên hay không chẳng liên quan gì tới ta hết!"

Bạch Tử Họa nghiêng đầu nhìn hắn, "Vậy thì quản lí cho tốt Thất Sát điện của ngươi!"

"Ngươi..." Sát Thiên Mạch tức giận, lại nhớ Thiều Nguyệt từng nói y như vậy, hắn lại nhịn cơn thịnh nộ xuống, phất ống tay áo, "Hừ!" Rồi ngồi lên Phượng hoàng lửa bay đi. 3

Thiều Nguyệt lo lắng nhìn Hoa Thiên Cốt nằm trong ngực, đưa tay lau đi vệt máu bên miệng nàng, Bạch Tử Họa đi tới trước mặt cô, Thiều Nguyệt nhẹ giọng bảo, "May mà ta đưa nàng bùa hộ mạng, nó chặn lại phần lớn công lực của Thiện Xuân Thu, nếu không thì không biết Tiểu Cốt sẽ thương nặng như thế nào nữa."

"Tiểu Nguyệt, mới ban nãy muội đã nảy sinh sát niệm..." Bạch Tử Họa chưa nói xong đã bị Thiều Nguyệt cắt ngang.

"Sư huynh, liệu huynh có nảy sinh sát niệm vì chúng sinh thiên hạ hay không?" Thiều Nguyệt ngẩng đầu hỏi, cô biết Bạch Tử Họa định nói gì.

"Vì chúng sinh thiên hạ, đương nhiên là ta sẽ." Bạch Tử Họa hiểu ý Thiều Nguyệt, "Tiểu Nguyệt, muội..."

"Sư huynh, trong mắt ta, Tiểu Cốt chính là chúng sinh thiên hạ trong mắt huynh!" Thiều Nguyệt kiên định đáp.

"Tiểu Nguyệt..." Bạch Tử Họa còn muốn tiếp, song đột nhiên một đệ tử Thục Sơn đi đến, quỳ gối thưa, "Có chuyện lớn rồi, hiện vẫn chưa tìm thấy di thể của Thanh Hư sư tôn."

Thiều Nguyệt cùng Bạch Tử Họa khó hiểu nhìn nhau, là ai tranh thủ dịp này để đánh cắp di thể của Thanh Hư đạo trưởng vậy?

Ở trong phòng, Thiều Nguyệt xếp bằng ngồi trên giường, rót tiên lực của mình vào thân thể Hoa Thiên Cốt, trị liệu thương tổn cho nàng, còn ở bên ngoài, Đông Phương Úc Khanh lo lắng đi qua đi lại, Bạch Tử Họa thì chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhớ lại lời Vân Ẩn mới nói ban nãy, đột nhiên chàng mở miệng, "Bằng sức của mình mình mà có thể đánh bại Thất Sát, xem ra thuật bày bố của ngươi đúng là nhất nhì thiên hạ."

Đông Phương Úc Khanh khiêm tốn đáp, "Tôn thương quá lời, từ nhỏ ta đã đam mê nghệ thuật này, cũng nhờ cơ duyên mà trở thành đệ tử ngoại môn của Lạc Hà Đông, được người dạy cho những bí kíp chân truyền."

Bạch Tử Họa hoài nghi nhìn anh, "Lạc Hà Đông? Ông ta gần đây đang ở đâu vậy?"

Đông Phương Úc Khanh gãi gáy, "Nhắc thì cũng thực xấu hổ, đã lâu rồi ta chưa gặp được sư phụ, ai da, ngài cũng biết đấy, sư phụ ta trước giờ nổi danh là thần rồng thấy đầu mà không thấy đuôi."

"Ngươi vẫn luôn bôn ba khắp nơi cùng ông ta ư?" Bạch Tử Họa hỏi tiếp.

Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, "Ta chỉ ở miếu đường, chuyên tâm khoa cử, sư phụ ta ngao du sơn thủy, khi nào cao hứng sẽ ghé qua thăm ta, nhiều lắm thì một năm chúng ta sẽ gặp nhau một lần."

Bạch Tử Họa không hỏi tiếp, chàng ngày càng nghi hoặc về thân phận của Đông Phương Úc Khanh, từ biểu hiện của Đông Phương Úc Khanh trong thời điểm Trường Lưu thu nhận đệ tử mới, chàng đã bắt đầu hoài nghi. Đông Phương Úc Khanh mê man nhìn Bạch Tử Họa, không hiểu vì sao đối phương lại hỏi như thế, song phương nhất thời rơi vào bầu không khí trầm mặc.

Hồi lâu sau, Thiều Nguyệt thu công, Hoa Thiên Cốt từ từ mở mắt, Đường Bảo vui vẻ ngọ nguậy thân thể, nói, "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đã tỉnh, thật tốt quá!"

Thiều Nguyệt ân cần bảo, "Tiểu Cốt, con cảm thấy thế nào?"

"Kiếm tôn? Kiếm tôn!" Hoa Thiên Cốt nhận ra thanh âm của Thiều Nguyệt, nàng còn tưởng ban nãy nàng đã nằm mơ, vội vàng quay đầu về phía Thiều Nguyệt, "Sao người tới đây?"

"Là tỷ tỷ con mới quen kéo ta tới." Thiều Nguyệt có chút bất đắc dĩ, dù sao thì cô cũng phải cảm tạ Sát Thiên Mạch, nếu không thì cô sẽ không thể kịp thời chạy đến.

"Tỷ tỷ? Người đang nói đến Sát tỷ tỷ?" Hoa Thiên Cốt thắc mắc, hóa ra Sát tỷ tỷ thực sự là bạn tốt của Kiếm tôn.

Thiều Nguyệt gật đầu, "Chúng ta vừa mới tới chân núi Thục Sơn thì đã trông thấy đồ đệ Thất Sát, vậy nên ta mải mốt chạy lại."

"Thế Sát tỷ tỷ đâu rồi?"

"Nàng..." Thiều Nguyệt đứng dậy, "Nàng quay về làm chủ buôn."

"Hả? Sát tỷ tỷ là chủ buôn?" Hoa Thiên Cốt suy đoán, chẳng lẽ Sát tỷ tỷ buôn khách điếm? Chẳng lẽ lại vậy thật?

"Được rồi, Tiểu Cốt, con không sao là tốt rồi, hôm nay Thất Sát đã thoái lui, ta nghĩ bọn họ sẽ không dám tấn công lại Thục Sơn nữa đâu, nhưng di thể của Thanh Hư đạo trưởng lại bị mất."

"Cái gì? Di thể của Thanh Hư đạo trưởng bị mất?" Hoa Thiên Cốt tự trách, "Cũng tại con vô dụng, ngay cả di thể của Thanh Hư đạo trưởng cũng không thể giữ gìn, làm sao con có thể đối mặt với đệ tử Thục Sơn được đây?"

"Tiểu Cốt, con đã làm rất khá, di thể của Thanh Hư đạo trưởng mất tích hẳn là do có kẻ cố tình đánh cắp nhân lúc Thất Sát tiến công." Thiều Nguyệt cảm thấy bên trong còn có ẩn ý khác, song nội dung kịch bản cụ thể thế nào, cô không còn nhớ rõ, vốn dĩ Tiếu Vũ cũng chỉ kể qua loa đại khái cho cô.

Đường Bảo ở một bên phụ họa theo, "Đúng nha, mẹ à, mẹ đừng nên tự trách nữa, thật may mắn thay Kiếm tôn kịp thời xuất hiện, bằng không, ngay cả tính mạng mẹ cũng khó bảo toàn, mẹ à."

"Vân Ẩn đã kể hết mọi chuyện cho ta, con đã xung phong hộ phái, giữ được Thục Sơn, quả thật không tệ." Thiều Nguyệt nói.

Hoa Thiên Cốt vẫn chưa an tâm, "Không được, con phải đi tìm di thể của Thanh Hư đạo trưởng trở về." Dứt lời bèn đứng dậy bước xuống đất, Thiều Nguyệt vội vã giữ nàng lại, "Thương trên người con còn chưa lành, nghỉ ngơi cho khỏe đi đã, chuyện còn lại cứ để ta xử lý, con yên tâm, sư huynh cũng đã đến đây."

"Tôn thượng cũng tới ạ?" Hoa Thiên Cốt vừa nói vừa ngồi xuống.

"Ừ, sư huynh biết Thục Sơn gặp nạn thì mải mốt chạy tới." Thiều Nguyệt nói xong nhìn về phía Đường Bảo, "Con chăm sóc cho nàng thật tốt nhé."

"Vâng!" Đường Bảo gật đầu kêu lên.

Thiều Nguyệt xoay người bước ra khỏi phòng, Đông Phương Úc Khanh vội đi tới, "Ai da, Kiếm tôn, Cốt Đầu không có việc gì chứ?"

"Ngươi yên tâm, Tiểu Cốt không hề hấn." Thiều Nguyệt nhìn Đông Phương Úc Khanh từ trên xuống dưới, "Ngươi là?"

"À, ta là Đông Phương Úc Khanh, là... bạn của Cốt Đầu." Đông Phương Úc Khanh dừng lại một chút.

"Hóa ra ngươi là Đông Phương." Thiều Nguyệt gật đầu, tuy Đông Phương Úc Khanh cất giấu tình cảm sâu đậm với Hoa Thiên Cốt, sau này còn chết vì nàng, thế nhưng ban đầu hắn tiếp cận nàng là vì dã tâm, hơn nữa còn từng bước từng bước đưa Tiểu Cốt lại gần bên Bạch Tử Họa, dẫn đến mối tình sư đồ ngược tâm của bọn họ, thế nên Thiều Nguyệt nảy sinh ít định kiến với Đông Phương Úc Khanh, nội tâm mâu thuẫn rất phức tạp.

"Hả? Chẳng lẽ Cốt Đầu từng kể về ta?" Đông Phương Úc Khanh thấy Thiều Nguyệt nói vậy thì cho rằng Hoa Thiên Cốt từng nhắc qua về mình trước mặt cô, nhất thời cao hứng bảo.

Thiều Nguyệt ngưng chốc lát, "Không có," rồi quay sang nhìn về phía Bạch Tử Họa, "Sư huynh, chúng ta đến linh đường của Thanh Hư đạo trưởng đi, kiểm tra xem đã có chuyện gì xảy ra ở đó."

Bạch Tử Họa gật đầu, rời đi trước, Đông Phương Úc Khanh thấy hai người sắp đi thì mải mốt hô sau lưng Thiều Nguyệt, "Kiếm tôn, ta có thể vào thăm Cốt Đầu hay không?"

"Tiểu Cốt cần nghỉ ngơi, lát nữa ngươi hẵng vào xem nàng." Thiều Nguyệt không ngoảnh mặt lại, trả lời.

"À..." Đông Phương Úc Khanh có chút ủ rũ, anh chàng nhìn cửa phòng mà quyến luyến mãi chưa rời đi.

Kiểm tra linh đường một hồi, Thiều Nguyệt nghi ngờ bảo, "Kẻ có thể dễ dàng mang di thể Thanh Hư đạo trưởng đi xem ra đã biết trước Thất Sát sẽ tấn công Thục Sơn, hơn nữa còn cùng Thất Sát che mắt thiên hạ, hoặc là người này pháp lực cao thâm, hơn nữa có thể di chuyển thần không biết, quỷ không hay; hoặc là hắn ta vô cùng quen thuộc đường lối ở nơi này."

Bạch Tử Họa đồng tình, "Nhất định kẻ đó cấu kết với Thất Sát, nếu không khi hắn đưa di thể Thanh Hư xuống núi, không thể không kinh động đến Thất Sát."

Thiều Nguyệt cau mày suy nghĩ, "Sư huynh, huynh nói xem, sẽ có ai cần đến thi thể của người khác sao, chẳng lẽ trên thi thể này ẩn chứa bí mật nào đấy?"

"Bí mật?" Bạch Tử Họa đột nhiên nghĩ đến một nơi, "Dị Hủ các!"

"Cái gì, Dị Hủ các?" Thiều Nguyệt sực nhớ ra một chi tiết quan trọng trong nguyên tác, chẳng phải Đông Phương Úc Khanh mới gặp ban nãy chính là Dị Hủ Quân hay sao? Vậy thi thể Thanh Hư đạo trưởng... và cả.... cô chợt nghĩ tới một người, "Sư huynh, chuyện Đông Hoa sư huynh mất tích, liệu có phải liên quan đến Dị Hủ các không?"

Bạch Tử Họa kinh ngạc nhìn Thiều Nguyệt, "Tiểu Nguyệt, sao muội biết?"

"Sư huynh, huynh có thể kể cho ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thiều Nguyệt cảm thấy muốn tìm hiểu thêm một chút về câu chuyện của người đi trước, một mặt là bởi cô quả thật cũng lo lắng cho Đông Hoa sư huynh, mặt khác cô hy vọng có thể đề phòng trước thời hạn Đông Phương Úc Khanh lại lợi dụng Tiểu Cốt thêm một lần nữa.

--- ------ --------