*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mạch, anh làm sao vậy?” Đường núi trên đỉnh núi thành phố S khu biệt thự, siêu sao nào đó đang tản bộ tranh thủ quay đầu nhìn vệ sĩ nhà mình một chút, kinh ngạc lại bỏ thêm câu, “Anh có phải là không thoải mái hay không a?”
“Không có …” Biểu cảm Doãn Mạch có chút đơ, gương mặt luôn luôn lạnh nhạt khi nhìn đến vật dưới chân người nào đó thì thậm chí có chút co giật, trầm mặc một lát mới rốt cuộc hỏi ra lời, “Em chừng nào thì trở về?”
“Không vội, chờ em và Món Ngon tản bộ xong đi về.” Tả An Tuấn nói hướng trên mặt đất trước mặt ném một hạt bắp, con bồ câu mập nào đó bên cạnh câu đã phơi thây trên đất thấy thế rốt cuộc bằng lòng nể mặt giật giật thân thể của nó, chậm rãi đi về phía trước, quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu ăn, sau đó Tả An Tuấn lại ném một viên về phía trước mặt, nhiều lần như vậy.
Doãn Mạch ở phía sau nhìn, thật hận không thể quay ngược lại thời gian, làm cho anh thu lại lời nói buổi sáng.
Hơn một giờ trước, anh đang ở phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, người nào đó lại hướng Món Ngon ở một góc nói chuyện phiếm, sau đó quay đầu lại u buồn hỏi, “Mạch, em ngày hôm qua thấy tin tức, phía trên nói hình như đem thú cưng của mình nuôi quá mập đối cơ thể của bọn nó không tốt, anh xem Món Ngon có phải quá mập hay không?”
Doãn Mạch nhìn lướt qua đống thịt mỡ phơi trên mặt đất vẫn đang tiếp tục ăn, đồng ý gật đầu, “Ừ, nó nên tập luyện.”
“Nhưng tập luyện thế nào a?” Tả An Tuấn ngửa đầu nhìn anh, thần sắc đáy mắt càng thêm u buồn, quả thật giống như mụ già lo lắng thay cho con của mình, khoé miệng Doãn Mạch giật nhe một cái, “Em có thể kéo nó đi tản bộ.”
“Nếu như nó bay thì sao?”
“Em nghĩ nó bay được sao?” Doãn Mạch cúi đầu nhìn con bồ câu mập, lại nhìn ánh mắt lo lắng của người này, rốt cuộc bất đắc dĩ xoa trán, “Nếu không em ở trên đùi nó buộc một sợi dây?”
“Đúng!” Tả An Tuấn lập tức gật đầu, vẻ mặt vui mừng đi tìm sợi dây, chờ ăn xong điểm tâm đã đem Món Ngon ôm đi ra bên ngoài, chờ nó tản bộ, nhưng vấn đề tới, “Mạch … Nó không động …”
“Ừ.” Doãn Mạch nghiêng người dựa vào trên cửa, gương mặt thản nhiên, nghĩ thầm con chim bồ câu này nếu có tính tự giác mới có quỷ đấy, anh nhớ lúc trước Mạnh Tuyên và Tả An Tuấn bắt nó thì nó cũng là vẫn không nhúc nhích mặc cho bọn họ bắt.
“Làm sao bây giờ?”
Doãn Mạch lắc đầu, anh đương nhiên không thể nói, nói người mất mặt chính là anh, chẳng qua anh rốt cuộc là không thể như nguyện, bởi vì Mạnh Tuyên đi ra thì nhìn thấy cảnh này, sau đó mắt phượng người nọ mỉm cười mang theo vẻ mặt biểu cảm xem kịch vui liền đã đi tới, truyền thụ loại phương pháp đút đồ ăn này, cho nên liền có tình huống hiện giờ —— hai người đàn ông lôi kéo một con chim bồ câu mập đi ra ngoài tản bộ.
Ở đây tuy nói người bình thường ra vào không dễ, nhưng cũng là có người, cho nên mỗi khi có xe đi qua, người ở bên trong thấy tình cảnh này lại sẽ thả chậm tốc độ, hạ cửa sổ, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bọn họ, biểu tình kia quả thật giống như tham quan sinh vật ngoài hành tinh. Trán Doãn Mạch nhảy rồi nhảy, bất đắc dĩ tiếp nhận đường nhìn kỳ quái ném tới, nhìn người trước mặt hăng hái không giảm tiếp tục đi về phía trước, hít một hơi thật sâu, theo bản năng nắm đấm một chút, nghĩ thầm anh nhịn, dù sao chuyện anh nhịn lại không chỉ thứ này.
Anh đi lên trước nhìn sườn mặt mang ý cười, anh từ chỗ Trác Viêm trở về ngày sau liền phải đi Phùng Ma, trực tiếp nói rõ cùng Tả Xuyên Trạch, thuận tiện hỏi thời gian phát tác của thuốc, Tả Xuyên Trạch lần này thật không có giấu giếm, phóng khoáng nói cho anh biết là sinh nhật hai mươi tuổi của Tả An Tuấn, chẳng qua lại không chịu nói cái khác, anh chỉ có thể thôi.
Sinh nhật của người này cách hiện giờ còn có không tới hai tháng, mà người này lúc này vẫn cũng không biết gì, chẳng qua anh đã hiểu rõ tình hình thì sẽ không để cho người này ở ngày đó làm loạn hoặc xảy ra tình huống gì, dù sao hiện giờ thuốc thử trì hoãn cũng có, để người này vẫn duy trì loại tâm tình này cũng không tệ.
Tả An Tuấn cảm nhận được ánh mắt của anh quay đầu nhìn anh một chút, thuận tiện tặng một nụ cười rực rỡ, mắt trong veo sáng lấp lánh, không chứa chút tạp chất nào. Ánh sáng trong con ngươi Doãn Mạch chậm lại, đưa tay xoa xoa đầu của cậu, con ngươi Tả An Tuấn liền hơi nheo lại, biểu tình nhìn qua vô cùng thoải mái.
Quên đi, Doãn Mạch nghĩ, liền theo em ấy đi, cuộc sống như thế cũng thật thú vị.
“A, đã không còn …” Tả An Tuấn tiếc hận vỗ vỗ vụn trên tay, quay đầu lại nhìn biệt thự nhà mình, bởi vì có Món Ngon ở, tốc độ đi của bọn họ vô cùng thong thả, cậu liền cầm sợi dây trong tay hướng tay Doãn Mạch bỏ vào, “Mạch, anh chờ em chút, em đi lấy thêm một chút bắp.”
Cậu nói liền chạy, rất nhanh chạy vào biệt thự, đầu tiên là Doãn Mạch cúi đầu nhìn sợi dây trên tay mình, lại nhìn thịt mỡ bên chân, còn chưa có phản ứng gì liền thấy dưới chân núi lại lái tới một chiếc xe, mà chủ xe thấy thế cũng là rất ngạc nhiên, giống như cảnh làm chậm lại vậy chậm rãi lái qua bên cạnh anh. Doãn Mạch có thể thấy rõ ràng biểu tình trên mặt trên người kia, nếu như phải tìm một lời nói để hình dung … Ừm, đúng thật giống như bị sét đánh qua.
“…” Anh trong nháy mắt trầm mặc, anh nghĩ có cần phải đem lời nói vừa rồi thu lại!
“Mạch, em đã trở về, ơ, anh làm sao vậy?” Tả An Tuấn nghĩ biểu cảm trên mặt vệ sĩ nhà mình cứng hơn so với trước.
“Không có việc gì.” Doãn Mạch một bộ dạng lạnh nhạt đưa sợi dây cho cậu, quay đầu nhẹ nhàng đi về phía trước, ngay cả đầu cũng không quay lại một chút.
“Oh.” Tả An Tuấn lên tiếng, cũng không có nghi hoặc, cúi đầu một lần nữa đút bồ câu, nhìn Món Ngon trên mặt đất dùng tốc độ rùa bò đi tới, trong lòng thoả mãn khủng khiếp.
Bọn họ chậm rãi đi trên đường núi ở trước biệt thự, cây cối cao to xanh um một bên, lá cây rộng lớn theo gió núi nhẹ nhàng lắc lư, chẳng qua nhìn kỹ liền sẽ phát hiện ở phần đỉnh không bất mắt của cây trên có một cục màu đen lớn chừng móng tay, thỉnh thoảng còn có thể chuyển động một độ cong rất nhỏ, mà ở cánh rừng cây này bên ngoài sườn núi bên kia trên ngã ba đậu một chiếc xe tải không bắt mắt, người ở bên trong vừa ăn xong một hộp mì gói ném qua một bên, kinh ngạc hỏi người bên cạnh, “Ai, cậu nói phía trên để chúng ta nhìn bọn họ chằm chằm thật sự có ý nghĩa sao?”
Người nọ ngơ ngác nhìn hai người trên màn ảnh, khoé miệng nhẹ giật, “Đừng hỏi tôi, trong tài liệu không phải có sao?”
“Ai, là có a, đối với cậu thà rằng cùng đội trưởng đi biên cảnh cũng không muốn ở chỗ này, cậu nói trong tư liệu viết Lâm Triết Tịch đối với người này có thái độ khác biệt là thật sao? Chính là người kéo con bồ câu kia.”
Người nọ khoé miệng lại giật một cái, giọng nói cũng có chút run, “Tôi không biết …”
“Ai ai, tôi nghe nói người này chính là một siêu sao [gào thét-ing].
“Cậu không nên nói nữa …” Người nọ biểu tình đều vặn vẹo, đưa tay che mặt, hiển nhiên không muốn đối mặt sự thật.
“Ơ, cậu làm sao vậy?”
“Cậu cũng biết tôi ở trước đây chưa vào đại đội của chúng ta là ở dưới sư đoàn 12 làm bộ môn kỹ thuật đi, tôi khi đó thời gian tương đối nhiều …”
“Ừ, biết, cùng việc này có quan hệ gì?”
“Cho nên thời gian lên mạng của tôi cũng nhiều …” Người nọ ai ai thở dài một hơi, lần thứ hai nhìn thoáng qua màn hình, thấy chết không sờn nói, “Tôi là fan của cậu ta …” [:))))]
“…”
Bên này Doãn Mạch rốt cuộc chịu đựng tính tình bồi Tả An Tuấn dạo một vòng, hai người nắm tay chậm rãi hướng đi trở về, Mạnh Tuyên vẻ mặt tươi cười nhìn bọn họ trở về, trong mắt phượng đều là ánh sáng sung sướng, hiển nhiên tâm tình thật tốt.
Doãn Mạch tự nhiên không để ý tới y, quay đầu đi vào, Tả An Tuấn cùng người đại diện nhà cậu chào hỏi cũng đi vào trong, lúc sắp vào cửa thì vẫn không quên quay đầu lại nhìn rừng cây xanh um trước mắt, tiếp đó ánh mắt chậm rãi dời đi phía trên, nhìn thật lâu mới gãi gãi tóc nghi hoặc vào nhà, gì cũng không thấy, là cậu quá nhạy cảm đi.
“Wow, không phải chứ, cậu nói cậu ta có phải phát hiện chúng ta hay không?” Bên trong xe hơi, một người nói như vậy.
“Không thể nào đâu,” người nọ nhíu mày một cái, “Trong tư liệu nói vệ sĩ của cậu ta tương đối lợi hại, cho nên chúng ta mới chọn phương pháp giám thị như vậy, đây chính là máy theo dõi a, còn trải qua xử lý đặc biệt, đồng thời cũng không sai biệt lắm gắn ở trên ngọn cây, người lợi hại như thế nào đi nữa cũng không có khả năng nhận thấy được thứ này a.”
“Nói là không sai, chẳng qua … Cậu giải thích phản ứng của cậu ta mới vừa rồi thế nào?”
“Tôi cũng không biết …” Người nọ nhớ lại ánh mắt lúc vào cửa của Tả An Tuấn cũng cảm thấy có chút sợ hãi, xoắn xuýt nửa ngày rốt cuộc bỏ thêm câu tổng kết, “Ừm, nếu như cậu ta thật có thể nhận thấy được vẫn tiếp thu được … Chao ôi, không hổ thần tượng của tôi.”
“Tôi kháo* …” [nghĩa là dựa vào, ý chửi thề]
Tả An Tuấn vui vẻ đem Món Ngon một lần nữa nhốt vào trong lồng, vọt ra phòng bếp ngồi đối diện người ở trên ghế sa lon đọc báo nói, “Mạch, em quyết định sau này mỗi ngày buổi sáng mang Món Ngon tản bộ.”
Tay cầm báo của Doãn Mạch hơi dừng lại một chút, lạnh nhạt lật một tời, “Tuỳ em.”
Tả An Tuấn càng vui vẻ hơn nữa, vây xung quanh vệ sĩ nhà mình vòng vo vài vòng, chờ nhìn thấy anh buông báo mới lấy lòng cọ qua.
“Muốn đi ra ngoài chơi?” Mí mắt của Doãn Mạch cũng không cần nâng là có thể đoán được người này làm chủ ý gì.
“Ừ.” Tả An Tuấn gật đầu, dáng vẻ vô cùng nhu thuận, ánh sáng đáy mắt cũng tràn đầy mong đợi, cậu mặc dù có ngày nghỉ, nhưng trong khoảng thời gian này không thể làm sao đi ra ngoài, an phận ở nhà qua vài ngày như vậy, cậu rốt cuộc không nhịn được.
Doãn Mạch đợi những lời này của cậu, nghiền ngẫm nhìn cậu, “Anh trai em không phải đã nói cho em đừng có chạy lung tung sao.” Anh thế nhưng rất mang thù, địa vị của anh trong lòng người này còn không cao bằng yêu nghiệt kia, việc này làm cho anh rất khó chịu.
Tả An Tuấn cười gượng, gãi tóc, “Là không cho chạy loạn, nhưng có anh bên cạnh cùng sẽ không gọi là chạy loạn rồi.”
Doãn Mạch hứng thú tới, nhướng mi, “Vì sao?”
Tả An Tuấn cười đên vô cùng chân chó, cọ qua, “Có anh bên cạnh em an toàn nha.”
Doãn Mạch đối đáp án này coi như thoả mãn, “Cũng không phải không được.” Anh kiên nhẫn cùng người này đàm điều kiện, chỉ chỉ mình, chờ động tác kế tiếp của cậu.
Tả An Tuấn thấy đáy mắt nghiền ngẫm của anh liền biết phải làm gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên, ngoan ngoãn tiến tới ở môi vệ sĩ nhà mình hôn lên một ngụm lớn, còn chưa lui ra đã bị người này giữ lại cái ót, cậu dừng lại, hiểu rõ đem đầu lưỡi đưa tới.
Doãn Mạch hé miệng để cậu tiến vào, ôm lấy cậu triền miên một trận, sau cùng còn chưa đã thoả mãn liếm liếm bờ môi của cậu, lúc này mới buông cậu ra đứng dậy, để cậu đi chuẩn bị, mình thì đi lấy chìa khoá xe.
Hai người ở trung tâm thành phố đi dạo một chút, sau cùng Tả An Tuấn lại đem bản đồ của cậu lấy ra, đại khái nghiên cứu một chút liền xuất phát, Doãn Mạch nhìn thoáng phía bóng ma phía trên, “Em vòng vo bao lâu còn chưa chuyển xong?”
“Không có, em phần lớn thời gian đang làm việc, còn lại những cái này …” Tả An Tuấn nói đổi lại giọng đáng thương, “Vừa mới vòng vo lập tức bị fan truy đuổi rồi.”
Doãn Mạch nhớ tới cảnh ngộ trước của người này, bất đắc dĩ sờ sờ đầu của cậu, nghĩ thầm người này có thể vòng vo nhiều nơi như vậy cũng không dễ dàng.
“Em ngày hôm qua lên mạng, phía trên nói ở đây cũng có một chợ ăn vặt,” Tả An Tuấn nghiêng cứu bản đồ, chỉ vào một phương hướng, “Bên kia.”
Cậu nói đi là đi, Doãn Mạch bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của cậu, nghĩ thầm người này mỗi lần đi ra ngoại trừ chơi chính là ăn, sống thật đúng là giản đơn a. Anh vài bước đuổi kịp, hai người rất nhanh thì đến chợ ăn vật kia, chợ ở đây ngược lại nhỏ hơn chợ trung tâm kia, chẳng qua người bên trong nhiều như nhau, Tả An Tuấn vừa đến đã bị một cửa tiệm bên cạnh hút đi ánh mắt, cậu hít hít mũi, ánh sáng trong mắt không che giấu chút nào, đi nhanh liền muốn đi hướng bên kia.
Doãn Mạch nhìn thoáng qua người vây xung quanh trước cửa tiệm kia, nhớ tới chỉ số nguy hiểm của người này ở trong đám người, một tay kéo cậu lại, “Đợi đàng hoàng,” anh nói, “Anh đi mua cho em.”
Tả An Tuấn liền ngoan ngoãn đứng, kiên nhẫn đợi mỹ thực, con đường này xung quanh chính là trạm xe bus, chờ xe rất nhiều, đuổi theo xe cũng rất nhiều, vì vậy cậu rất may mắn đã bị người đuổi theo xe đụng phải.
“A, xin lỗi,” người nọ nhìn thoáng qua xe bus đi xa, lúc này mới cúi đầu xoay người nhìn Tả An Tuấn, đưa tay còn thay cậu chỉnh sửa lại một chút quần áo và ba lô đụng lệch, áy náy nói, “Cậu không sao chứ?”
Mỗi lần cùng người đụng vào nhau cũng làm cho gan của Tả An Tuấn rất run, vội vàng lắc đầu, “Không sao không sao.”
“Vậy là tốt rồi.” Người kia nói xoay người đi, tiếp đó rất nhanh thì lên xe bus, ngồi một trạm sau đó xuống xe, lên xe việt dã [1] vẫn đi sau xe bus, cười hì hì, “Đội trưởng, nhiệm vụ hoàn thành.”
Người đứng bên cạnh hắn khẽ ừ, nghe không ra ý tứ gì. Người nọ quan sát nhìn hắn, đội trưởng bọn họ nhắm hai mắt tựa về phía sau xe, đường nét ngũ quan rất rõ ràng, mang theo mơ hồ uy nghiêm.
“Đội trưởng,” người điều khiển trước mặt đem điện thoại đóng lại mở miệng, “Tin tức vừa truyền đến, bên kia biên cảnh đã ra tay, Lâm Triết Tịch cũng đến nơi đó, hắn ta thật sự sẽ ra tay đêm nay?”
“Tám chín phần mười.” Người kia mở miệng, âm thanh trầm thấp tràn ngập từ tính, rất là mê người, hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng đáy mắt yên tĩnh như nước mắt mùa thu* [ví với đôi mắt người phụ nữ], nhìn không ra chút tâm tình nào.
Bên này Tả An Tuấn rốt cuộc ăn được thức ăn ngon, ánh sáng đáy mắt đều là thoả mãn, Doãn Mạch đi theo bên cạnh cậu, tận trách bảo hộ, mà đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, anh lấy ra nhìn một chút, phía trên là tin nhắn ngắn của thủ hạ, viết: biên cảnh giữa Myanmar và Trung Quốc có tin tức.
Anh kể từ khi biết Lâm Triết Tịch hoạt động liền phái người nhìn chằm chằm vào, lúc này rốt cuộc có tin tức, anh kinh ngạc một chút, nghĩ thầm Lâm Triết Tịch có thật không phát điên dám đến Trung Quốc gây rối? Vẫn là nói thực lực của gã gần đây lại tăng thêm?
Anh trầm ngâm một chút, để thủ hạ tiếp tục nhìn chằm chằm, mà anh tiếp tục cùng người này đi dạo, cơm tối cũng thuận tiện ở bên ngoài giải quyết, chờ bọn họ trở lại thì đã đêm xuống.
Doãn Mạch đem xe chậm rãi lái vào ga ra, Tả An Tuấn ngày hôm nay chơi được vô cùng thoả mãn, xe vừa dừng xong liền vui vẻ xuống xe, sôi nổi ra ga ra, mà đúng lúc này một góc bên ngoài ga ra bỗng nhiên loé lên một bóng dáng, cậu rất nhanh né qua một bên, quay đầu nhìn, chỉ thấy một người trong bóng tối đỡ tường cúi đầu thở dốc dồn dập, một mùi máu tươi nồng nặc từ trên người gã chậm rãi truyền tới, trên mặt đất cũng tụ một vũng máu tươi.
Con ngươi Tả An Tuấn co một cái, thận trọng tiến tới, thử dò xét hỏi, “Hey, anh không sao chứ?”
“Tiểu Tuấn, làm sao vậy?” Doãn Mạch lúc này cũng đã đi tới, đợi thấy rõ tình huống sau đó vội vàng lôi kéo Tả An Tuấn lui về phía sau, không đổi sắc mặt nhìn người trước mặt.
“Khụ … Mau cứu tôi …” Người nọ lại dồn dập mấy hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ở đây tuy rằng mờ tối, nhưng hai người chính là thích ứng bóng tối từ lâu liếc mắt nhận ra người này.
Tả An Tuấn a một tiếng, không thể tin kêu lên, “Lâm Triết Tịch?!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi nói vẫn cảm thấy ở phần tác giả nói ra suy nghĩ của mình dán trong mỗi chương rất tráng lệ, ừm, các vị nhìn nhìn lại, tôi nghĩ JJ mắc chứng giật giật lập tức phải chết liền, các vị thử xem đi, nếu như còn có người nhìn không thấy tôi lại tiếp tục dán ~~
——
[1] Xe việt dã: