CHƯƠNG 2
“Không phải, trên đường gặp một cô gái mặc đồ đỏ, sau đó thì uống cùng cô ấy, ngay cả mấy quán bar sau đó cũng là cô ta đưa tôi đi.”
“Biết cô ta tên là gì? Đang ở đâu không?”
“Không biết.”
Kỳ thật cho dù là diện mạo của cô gái đó Lăng Chính Trung cũng không nhớ rõ lắm.
Lúc hắn gặp cô gái kia thì cũng đã có chút men say, vốn đang định về nhà, không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên tiếp cận, điều này làm cho lòng hư vinh của Lăng Chính Trung được thỏa mãn mãnh liệt, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt đề nghị của người đẹp, vì thế hai người cùng nhau đối ẩm rất lâu, sau đó cô gái kia lại dẫn hắn đi đến mấy quán bar khác, điều duy nhất hắn có thể nhớ rõ là bộ dạng của cô gái rất được, áo khoác đỏ rực màu rượu, mái tóc dài đen như mực như gấm, còn có đôi mắt câu hồn cùng cặp môi linh động kia…
“Vậy anh từng đi qua những quán bar nào? Có thể có nhân viên phục vụ nhớ rõ anh không?”
“Quán bar đều là do cô gái kia giới thiệu cho tôi, nói điều kiện ở đó không tồi cho nên chúng tôi liền ngồi taxi đi, lúc ấy tôi đã uống rượu thì làm sao còn nhớ tên quán bar được? Dù sao không phải mấy quán thường xuyên đến là được, có lẽ cũng sẽ không có người nhớ rõ tôi…”
Nói đến đây Lăng Chính Trung bắt đầu có chút không vui.
“Cảnh sát Sở, không phải anh nói mời tôi tới để trợ giúp điều tra sao, nhưng hiện tại rõ ràng là đang điều tra tôi mà! Tôi luôn luôn tuân thủ pháp luật, anh không thể bởi vì người chết là bạn gái cũ của tôi mà hoài nghi tôi được chứ? Là có người lái xe đâm người xong bỏ trốn mà thôi, đây chính là sự cố giao thông đơn giản thôi, sao anh không đi điều tra chủ xe ngược lại lại đi điều tra tôi?”
Sở Phong gõ gõ ngón tay lên bàn. “Anh Lăng, xin anh bình tĩnh! Sự có xảy ra vào hơn kém sáu giờ sáng nay, có người tận mắt chứng kiến nói xe gây ra chuyện là…”
“Anh đã nói là một chiếc BMWs màu đen, tôi cũng có một chiếc BMWs màu đen, chẳng lẽ bởi vậy liền hoài nghi là tôi giết người? Chẳng qua là chia tay mà thôi, không lẽ tôi sẽ vì một bạn gái cũ mới hẹn hò bốn tháng, không, chính xác mà nói là ba tháng lẻ hai mươi tám ngày mà giết người sao?”
Lăng Chính Trung tức giận bất bình nói.
Bảo tôi bình tĩnh? Tôi có thể bình tĩnh không? Tôi đường đường là quản lý phòng điều tra thị trường của tập đoàn máy tính Intel lại bị người ta hoài nghi mưu sát, nếu tin này lan truyền ra ngoài thì bảo tôi về sau còn làm được trò trống gì?
Sở Phong dường như đã quen với trường hợp vì kích động mà hỏi han linh tinh này, anh ta vẫn rất bình tĩnh hỏi: “Anh Lăng, xin hỏi xe của anh bình thường được để ở đâu?”
“Gara của chung cư?” Lăng Chính Trung nghĩ nghĩ, lập tức lại lắc đầu.
“Không phải, ngày hôm qua sau khi lái xe đến chỗ làm, tôi với đồng sự ngồi xe công ty ra ngoài làm việc, bận rộn ở ngoài một ngày, lúc trở về đã khuya nên tôi không quay về công ty mà nhờ đồng sự tiện đường đưa tôi về nhà, cho nên bây giờ xe của tôi hẳn là vẫn còn ở bãi đỗ xe của công ty.”
Cây bút đang lia như bay ghi biên bản đột nhiên ngừng lại, Thường Thanh ngẩng đầu nhìn Lăng Chính Trung rồi lại cúi đầu bắt đầu ghi chép.
Dường như có gì đó không bình thường…
Dựa vào kinh nghiệm thường xuyên bàn chuyện làm ăn với người khác, Lăng Chính Trung rõ ràng cảm thấy câu hỏi của Sở Phong có chỗ kỳ lạ, nhưng lại không biết là không bình thường ở đâu.
“Kỳ thật chúng tôi đã tìm được chiếc xe gây chuyện, nó dừng sát bên lề ở một con đường vắng vẻ cách đoạn đường xảy ra tai nạn xe cộ không xa, vết máu trên thân xe đã qua xét nghiệm, chứng minh là thuộc người chết, hơn nữa, chúng tôi cũng tra được chủ xe của chiếc xe gây tai nạn này đúng là anh — anh Lăng!”
Dây thần kinh trong não gần như đứt tung trong nháy mắt, Lăng Chính Trung há miệng nửa ngày mới nói ra một câu: “Trời ạ! Sao có thể…”
Chìa khóa xe còn ở chỗ hắn, xe của hắn sao lại chạy đi được?
Nhìn thấy Sở Phong lộ ra ý cười lạnh lùng trào phúng nhìn thẳng vào hắn, Lăng Chính Trung lúc này mới phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc, hắn vội vàng thò tay vào túi lấy ra chùm chìa khóa phòng, chìa khóa xe kia được móc vào cùng với chìa khóa phòng cùng hai chiếc chìa khóa ở phòng làm việc, nhưng hắn lập tức kinh ngạc phát hiện, hiện tại trong chùm chìa khóa kia chỉ còn ba cái, mà chiếc chìa khóa của BMWs đã không cánh mà bay.
“Điều này không có khả năng!”
Lăng Chính Trung lắc lắc chùm chìa khóa trong tay kêu lên: “Buổi sáng hôm qua tôi còn lái xe đi làm, chiếc chìa khóa sao lại không có được? Nhất định là có người trộm chìa khóa của tôi rồi lại đánh cắp xe của tôi!”
Sở Phong vội vàng động viên, “Anh Lăng, anh cứ bình tĩnh trước đã.” Anh ta quay sang nói với Thường Thanh bên cạnh: “Tiểu Thường, rót một chén nước cho anh Lăng.”
Một chén nước đặt xuống trước mặt Lăng Chính Trung, hắn vội cầm lấy uống một hơi cạn sạch, sau đó hơi chút bình phục tâm tình của mình, lại tiếp tục giải thích: “Cảnh sát Sở, rất đơn giản, có tên trộm trộm xe của tôi, lái xe đâm người sau đó lại bỏ trốn, cả đêm hôm qua tôi đều nhốt mình ở trong quán bar, rạng sáng mới về nhà ngủ, tôi say đến cả việc đứng cũng có vấn đề, căn bản là không thể lái xe được, hơn nữa mùi rượu trên người tôi đến bây giờ còn chưa bay hết đâu, tin tưởng anh cũng ngửi được…”
“Anh Lăng, ý của anh là nói, có người trùng hợp trộm chìa khóa xe của anh, trùng hợp lái xe đâm phải người, mà người bị đâm kia lại trùng hợp là bạn gái vừa mới chia tay của anh? Mà anh, cũng trùng hợp không có người chứng minh từ rạng sáng năm giờ đến tám giờ anh đang làm những gì?”
Lăng Chính Trung nhìn thẳng Sở Phong cắn răng nói: “Đúng vậy!”
Sở Phong nhún nhún vai. “Anh Lăng, với thái độ này của anh thì tôi không giúp đỡ gì được cho anh.”
“Không ai chứng minh thì có liên quan gì? Có cái gì có thể chứng minh trong sạch của tôi, trong chung cư tôi ở đều có lắp đặt cameras, nó nhất định sẽ quay được cảnh lúc tôi đi thang máy.”
“Chúng tôi đã xem qua băng ghi hình, vào rạng sáng hơn kém bốn giờ, cameras chung cư anh ở quả thật có quay được một thân hình tương tự anh đi thang máy lên, nhưng điều này cũng không thể chứng minh đó là anh, cho dù có thể chứng mình người kia là anh, cũng không thể chứng minh được điều gì, ví như nói anh đi thang máy lên sau đó cũng có thể lại đi xuống theo lối thoát hiểm, tiếp theo tiến hành kế hoạch hành động của anh.”
“Hành động gì? Anh cảnh sát à, chúng tôi chỉ chia tay mà thôi, tôi không phải vì thế mà giết người a…”
Say rượu hơn nữa bất ngờ xảy ra vấn đề nghiêm trọng, làm cho đầu của Lăng Chính Trung càng thêm đau nhức, đối mặt với một Sở Phong tự tin lại bản lĩnh, hắn đã không còn nghĩ ra điều gì có thể biện giải cho bản thân, cũng chỉ có thể không ngừng day huyệt thái dương.
Trời ơi, vì sao một chuyện oan uổng như vậy có ngày lại rơi lên đầu hắn thế này?
Theo tiếng gõ cửa cốc cốc, một nhân viên cảnh sát đi sao giao một phần tư liệu cho Sở Phong, Sở Phong mở ra xem xong liền đặt tài liệu lên bàn nói với Lăng Chính Trung: “Anh Lăng, xem ra ít nhất anh phải ở cục cảnh sát nghỉ ngơi hai mươi bốn tiếng.”
Lăng Chính Trung thất kinh hỏi: “Vì sao?”
Sở Phong chỉ chỉ tư liệu đặt ở trước mặt mình.
“Căn cứ vào lời khai của bạn nữ ở chung với Trầm Mĩ Mĩ, sáng nay trước sáu giờ, Trầm Mĩ Mĩ sau khi nhận được một cú điện thoại thì vội vàng ra ngoài, bởi vì lúc ấy còn quá sớm cho nên bạn gái của cô ấy có tùy ý hỏi một câu, mà Trầm Mĩ Mĩ lại nhắc đến tên của anh…”
“A…”
Lăng Chính Trung đột nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn, mấy lần muốn lăn ra.
“Cảnh sát Sở, sáu giờ sáng nay tôi còn đang ở nhà nằm mơ đấy, sao tôi lại gọi điện thoại cho cô ta được, chẳng lẽ anh không thấy là đến giờ phút này tôi vẫn còn bộ dáng say rượu chưa tỉnh sao? Hơn nữa Trầm Mĩ Mĩ chỉ nhắc đến tên của tôi, lại chưa hề nói là tôi gọi điện bảo cô ta ra ngoài!”
Người phụ nữ chết tiệt kia, tự mình gặp chuyện không may thì thôi đi, vì sao còn muốn kéo hắn vào?
“Anh Lăng, không chỉ như thế, mặt khác còn có một phần tư liệu chứng minh, đầu tháng trước anh từng mua bảo hiểm sinh mạng cho người chết, người được lợi viết chính là tên anh…”
“Tôi bỏ tiền mua bảo hiểm cho cô ta, người được lợi viết tên tôi thì có gì không đúng?”
Lăng Chính Trung nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn được hét lớn một tiếng, bộc phát toàn bộ oán khí tích lũy từ đầu tới giờ ra ngoài.
“Là cô ta nói giúp đỡ cho một người bạn làm bảo hiểm, mới nhờ tôi mua bảo hiểm cho cô ta, cho nên tôi liền mua cho cô ta một cái, chỉ đơn giản vậy thôi, anh sẽ không cho rằng tôi vì chút tiền bảo hiểm kia mà giết người chiếm đoạt tài sản chứ? Dựa vào tiền lương hiện tại của tôi, tôi có cần thiết phải làm chuyện hoàng đường như vậy không? Các người vì sao không điều tra bạn trai hiện tại của cô ta?”
“Anh Lăng, tất cả nội tình chúng tôi đều sẽ điều tra lần lượt, nhưng mà, làm nghi phạm của vụ án này, anh Lăng, chúng tôi có quyền khấu lưu anh hai mươi bốn giờ!”
Lăng Chính Trung lại tức giận đến mức gào lên: “Anh có lầm không vậy, lúc anh dẫn tôi tới, chỉ nói là trợ giúp điều tra, hiện tại liền sửa miệng thành nghi phạm, có phải hai mươi bốn giờ sau tôi liền biến thành tội phạm không? Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, tôi có quyền tìm luật sư của tôi…”
“Anh Lăng, mời anh im lặng, anh có thể cung cấp số điện thoại liên hệ của luật sư của anh, tôi sẽ thông báo giúp anh.”
“Vậy thật đúng là phải cảm ơn cảnh sát các vị am hiểu lòng người.” Lăng Chính Trung nói không phải không có trào phúng: “Chẳng qua, tôi muốn xin hỏi anh cảnh sát thông mình, có tội phạm ngu xuẩn đến mức vì vài đồng bảo hiểm mà dùng chính xe của mình đâm người, sau đó vứt xe chạy trốn như vậy không?”
Sở Phong cười cười. “Kỳ thật vấn đề này rất dễ trả lời, rất nhiều tội phạm đều chết như vậy, có lẽ anh Lăng mới đầu thừa dịp men say thầm nghĩ tìm Trầm Mĩ Mĩ tâm sự, hy vọng có thể nối lại tình cũ, đáng tiếc nói chuyện không hợp mà thúc giục anh sinh ra ý định giết người, nhưng thật sự đâm phải người rồi thì anh lại thất kinh, dẫn đến việc vứt xe bỏ trốn…”
Mày cái thằng khốn này…”
Lăng Chính Trung bị Sở Phong nói làm cho lửa giận bốc lên, rốt cuộc làm ra một chuyện mà người văn minh không nên làm.
Hắn vung tay đấm về phía mặt Sở Phong, đương nhiên ngay một giây sau, hắn đã bị mạnh mẽ đè xuống bàn.
Lăng Chính Trung thân thể không thể động, nhưng trên miệng vẫn không ngừng gào lên: “Đồ khốn, anh biết kể chuyện cổ tích như vậy sao không đi viết tiểu thuyết đi? Đám cảnh sát các người có phải không có bản lĩnh bắt được hung thủ thật sự nên mới lấy tôi ra làm người chịu thôi thay không hả?”
Sở Phong đối với trường hợp như vậy hiển nhiên là đã nhìn quen, anh ta từ từ nói: “Anh Lăng, tôi chỉ tùy tiện lấy một ví dụ, anh làm gì phải tức giận như vậy?”
Lăng Chính Trung còn muốn gào nữa thì đã có hai nhân viên cảnh sát đi vào phòng, Sở Phong ý bảo bọn họ đưa Lăng Chính Trung đi.
“Từ từ, từ từ…”
Phúc chí tâm linh, Lăng Chính Trung đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn vội kêu lên: “Vừa rồi anh nói Trầm Mĩ Mĩ bị tai nạn xe vào lúc sáu giờ trên đường Kim Mã đúng không? Mà từ đường Kim Mã đến chung cư tôi ở cho dù sáng sớm không tắc đường cũng phải mất hơn hai mươi phút, chỉ là không ai có thể chứng minh sáu rưỡi tôi có ở nhà — có một nhân viên tiếp thụ bảo hiểm vào sáng sớm đã chạy đến nhà tôi tiếp thị bảo hiểm, lúc ấy bên ngoài có tiếng chuông vang, tôi tùy ý nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, lúc đó hẳn là sáu rưỡi, tôi không có khả năng sáu giờ đâm người xong, sáu rưỡi đúng lại ở nhà!”
“Ồ…”
Sở Phong nhăn mặt nhíu mày, những lời này thật ra có hơi bất ngờ, sáu rưỡi chạy đến nhà người ta tiếp thị bảo hiểm, nghe qua mặc dù có chút không đáng tin, nhưng nếu tình huống thật sự như vậy thì có thể chứng minh Lăng Chính Trung trong sạch.
Kỳ thật trước đây Sở Phong cũng từng thấy qua Lăng Chính Trung quảng cáo hình ảnh công ty trên báo chí, áo mũ chỉnh tề, phong độ nhẹ nhàng, là một hình tượng nam sĩ thành công cực kỳ có thưởng thức, rất khó tưởng tượng được một người như vậy lại bởi vì chia tay với một ít tiền bảo hiểm mà đi giết người, đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng anh ta nhất thời say rượu nên kích động, vì hận ý mà bộc phát ý định giết người.
“Là con hamster kia!”
Người tinh thần ủ rũ, còn đầy men say trước mặt này quả thật khác biệt quá lớn với hình tượng mà Sở Phong từng nhìn thấy trên báo, mà lời nói hắn đột nhiên bật ra làm cho ấn tượng của Sở Phong với hắn lại càng giảm xuống, anh giận đến tái mặt.
“Anh Lăng, anh nên biết hậu quả của việc trêu đùa cảnh sát!”
“Tôi không có!”
Chết tiệt, sao hắn lại không nghĩ ra tên của con hamster kia nhỉ? Hắn nhớ rõ mình có nhận danh thiếp, lúc ấy hắn có chút say rượu, còn trêu đùa con hamster kia nữa…
Sau đó thì sao, hắn quăng danh thiếp đi đâu nhỉ… Đó là công ty bảo hiểm nào nhỉ?
Nhớ ra rồi, hắn trả danh thiếp lại cho hamster, nhưng mà hắn nhớ ra tên của công ty bảo hiểm, gọi…
“Tôi nhớ ra rồi, là công ty bảo hiểm Thiên Vận, người kia nói cho tôi biết anh ta là nhân viên của công ty bảo hiểm Thiên Vận, nam giới, 23 đến 24 tuổi thì phải, nhưng mà nhìn qua chỉ khoảng 18 đến 19 tuổi thôi, lúc ấy tôi không nhận danh thiếp của anh ta, cho nên nhất thời không nhớ nổi tên của anh ta, nhưng anh ta nói là quản lý Hầu giới thiệu mình tới, anh có thể đi tra, nhất định sẽ có thể tra ra được.”
“Thiên Vận? Anh có biết công ty bảo hiểm Thiên Vận lớn thế nào không? Nhân viên làm việc ở đó ít nhất cũng có hơn một nghìn người, chỉ tính riêng thành phố này cũng có mấy trăm người, bây giờ anh lại chỉ cung cấp chút xíu tư liệu là nam giới, hơn hai mươi tuổi, quản lý Hầu như vậy…
“Cho nên tôi mới bảo anh đi tra! Tôi là người nộp thuế, hàng năm tôi nộp bao nhiêu thuế như vậy để nuôi các anh, bây giờ anh lại còn nói không thể tra, các anh làm việc kiểu gì vậy? Tôi muốn gặp luật sư Dương Nhất Tình của tôi, có vấn đề gì các anh trực tiếp đi hỏi anh ta là được!”
Lăng Chính Trung không hổ là quản lý phòng điều tra thị trường, lời nói rất tự nhiên mang theo khí thế khiếp người, cho dù hiện tại đang một mình ở cảnh cục nhưng bộ dáng hoàn toàn không có nửa điểm yếu thế.
Đáng tiếc cảnh sát ở đây cũng không phải nhân viên cấp dưới của hắn, vì thế Lăng Chính Trung ngay lúc bản thân đang ầm ĩ đã bị đưa vào một phòng tạm giam nho nhỏ. Sở Phong đứng ở bên ngoài nói với hắn: “Yên tâm, tôi sẽ lập tức thông báo cho luật sư của anh, luật sư Dương đúng không? Nhưng dù có thông báo cho anh ta, anh Lăng cũng phải ở trong này đủ hai mươi bốn giờ!”
“Tôi biết rồi, tôi chấp nhận là được chứ gì? Xin anh lập tức đi điều tra công ty Thiên Vận được không?”
Nhìn thấy Sở Phong bỏ đi, một bụng hỏa của Lăng Chính Trung không có chỗ phát tiết, tức giận đến mức đá một cái vào chân bàn bên cạnh. Nhưng ngay sau đó hắn liền ôm chân phải bị đau nhảy tại chỗ hai vòng.
Không có xui xẻo nhất, chỉ có càng xui xẻo, ở nhà ngủ cũng có thể ngủ ra một tình nghi giết người, Lăng Chính Trung cuối cùng hiểu được cái gì gọi là thế sự vô thường.
Nhìn thấy Dương Nhất Tình đã là chuyện của bảy giờ tối, Lăng Chính Trung mặc cho số phận, sau khi ăn cơm chiều thì nằm trên tấm phản cứng đang mơ mơ màng màng chợp mắt, chợt nghe ngoài cửa có người thở dài cười nói: “Lăng Chính Trung ơi Lăng Chính Trung, cậu cũng thật giỏi nha, mỗi lần đều cho tôi một kinh hỉ ngoài ý muốn, lần này cư nhiên hẹn tôi đến nhà giam đón đêm giáng sinh.”
Lăng Chính Trung không mở mắt cũng biết là ai đến, thằng bạn chơi từ nhỏ đến lớn này quyết không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào có thể châm chọc cùng chà đạp tôn nghiêm của hắn.
Chẳng qua bị nó nói như vậy, Lăng Chính Trung lúc này mới nhớ ngày mai là lễ giáng sinh, hơn một tháng trước hắn còn bàn bạc với Trầm Mĩ Mĩ xem đón lễ giáng sinh thế nào, không nghĩ tới một ngày trước lễ giáng sinh, bọn họ một người mất, một người thì vào nhà giam…
Vận mệnh thật sự cho hắn một trò đùa thật lớn, đây thật đúng là một lễ giáng sinh hiếm có a.
“Dương Nhất Tình, kinh hỉ này cậu có thích không?” Lăng Chính Trung lười biếng trả lời một câu, ngồi dậy nói. “Còn nói là bạn lâu năm chứ, tôi xảy ra chuyện, cậu cư nhiên bây giờ mới đến đây, cái gì cũng đều nguội lạnh rồi…”
Cửa sắt được mở ra, Dương Nhất Tình đi đến, y nghe thấy than thở của Lăng Chính Trung thì lập tức gào lên.
“Cho xin đi, không phải bạn lâu năm thì bây giờ cậu có thể nhìn thấy tôi sao? Nhanh nhất cũng phải chờ ba ngày, tôi vì cậu mà cố ý quăng hết tất cả case trong tay đấy!”
Dương Nhất Tình vừa nói vừa trực tiếp đi đến ngồi xuống giường nhỏ của Lăng Chính Trung, ván giường yếu ớt bị thân thể cao lớn kia của y ép tới nỗi kêu lên kẽo kẹt, Lăng Chính Trung không khỏi thở dài.
“Cậu kiềm chế một chút được không? Đêm nay tôi còn phải nhờ vào cái giường này để qua đếm đấy.”
Dương Nhất Tình liếc nhìn tên tội phạm xui xẻo này một cái, ngoài việc có chút râu ria, tinh thần không phấn chấn thì nói tóm lại, Lăng Chính Trung vẫn rất bình tĩnh. Y thật sự có hơi bội phục thần kinh thô của người này, bị người vô duyên vô cớ bắt vào cục cảnh sát, cư nhiên không làm ra phản kháng như bệnh tâm thần gì cả.
“Thứ cậu nên quan tâm hiện giờ dường như không phải là cái giường này đi?”
Người sau liếc mắt nhìn y, “Vụ án có cậu để ý là được rồi, còn chỗ nào cần đến tôi để ý nữa?”
Lăng Chính Trung hắn tuy không phải thánh nhân thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đối xử tự nhiên gì, nhưng ít ra còn hiểu một chuyện, có một việc nếu nghĩ thế nào cũng không ra thì chẳng bằng không nghĩ nó nữa, bình tĩnh nghỉ ngơi dưỡng sức, duy trì tinh thần đầy đủ để đọ sức.
“Tôi vừa rồi có nói qua với cảnh sát Sở rồi, buổi chiều mai là cậu có thể ra ngoài, nhưng bất cứ lúc nào cũng phải chờ phía cảnh sát gọi đến.”
Nếu thế thì tốt, ít nhất thứ hai còn có thể đi làm, Lăng Chính Trung cũng không muốn bị đám nhân viên ở công ty chỉ trỏ sau lưng buôn chuyện thị phi của hắn.”
“Tôi đã hỏi cảnh sát Sở về vụ án của cậu, không loại trừ khả năng có người vu oan giá họa, hiện giờ bọn họ đang điều tra bạn trai đương nhiệm của Trầm Mĩ Mĩ, mặt khác, còn có nhân viên tiếp thị bảo hiểm theo như lời cậu nói kia, bởi vì không biết tên, cho nên chỉ có thể bắt đầu tra từ quản lý Hầu, công ty Thiên Vận có một đống quản lý, tìm người xem ra còn phải tốn chút thời gian, cậu cũng thật sự là hồ đồ, sao có thể đến cả tên cũng không nhớ được? Ít nhất cũng phải có tấm danh thiếp chứ?”
Vốn là có, chẳng qua bị hắn trả lại.
Lần sau nhất định phải nhớ kỹ, mặc kệ danh thiếp của bất cứ dạng người gì cũng nhất định phải nhận!
“Tôi nhớ rõ diện mạo của anh ta, bộ dáng rất giống hamster, đảm bảo cậu một khi nhìn thấy thì tuyệt đối không quên được, cùng lắm thì tôi vẽ ra.”
Dương Nhất Tình liếc Lăng Chính Trung giống như nhìn một tên đần. “Cậu không phát sốt chứ, vẽ một bức tranh hoạt hình hamster cho cảnh sát, cậu có tin là bọn họ sẽ nói cậu miệt thị pháp luật không?”
Ai, điểm này hắn cũng đã nghĩ qua, hơn nữa kỹ thuật vẽ tranh của hắn thật sự quá kém, mà cho dù có vẽ được thì phỏng chừng cũng không phát huy được công dụng gì.
“Biết có ai muốn hãm hại cậu không?”
Bị Dương Nhất Tình hỏi như vậy, trong đầu Lăng Chính Trung lập tức trồi lên một gương mặt kiêu ngạo.
Dư Thắng Lân!
Muốn nói đối đầu, trong ngoài công ty thật sự cũng có một số người ngầm cạnh tranh, nhưng đều là chút tranh đấu nho nhỏ lịch sự, mà quản lý phòng kế hoạch Dư Thắng Lân chính là một trong số đó, ỷ vào anh rể hắn là thành viên hội đồng quản trị công ty, chính mình lại là phái Hải Quy, cả ngày kiêu ngạo muốn chết, Lăng Chính Trung với hắn cũng có đôi lần xung đột nhỏ, trước đó không lâu còn cùng hắn mặt đối mặt cãi nhau một trận, lúc ấy Dư Thắng Lân đã nói sẽ cho hắn đẹp, tuy là sau đó hai người gặp nhau thì vẫn nói đôi lời khách sáo theo lẽ thường, nhưng cũng xem như đã kết thù.
Chỉ là, sẽ không bởi vì chút ân oán nhỏ giữa bọn họ này mà đi trộm xe giết người giá họa chứ?
Lăng Chính Trung nghĩ nghĩ khuôn mặt kiêu ngạo mười phần kia, lập tức cho mình một đáp án phủ định.
Nhìn biểu tình của Lăng Chính Trung là biết hắn không có đầu mối gì, Dương Nhất Tình lại nói: “Nếu như nói không phải giá họa, tôi rất khó tin tưởng có sự trùng hợp như vậy, dù sao nhân viên tiếp thị bảo hiểm kia cũng không chạy được, chỉ cần tìm được anh ta là có thể trả lại trong sạch cho cậu.”
“Có lẽ không liên quan đến tôi, là chính Trầm Mĩ Mĩ cô ta gặp phải người nào đó cũng không chừng, tôi chính là thư sinh Hùng Hữu Lan của Thập Ngũ Quán* kia.”
“Cũng có thể, tất cả còn đang trong vòng điều tra, chiếc ô tô gây ra chuyện bị trộm kia của cậu cũng không thể chứng minh được cái gì, yên tâm, có luật sư Dương nổi tiếng tôi đây tùy thân hộ giá, đảm bảo cậu sẽ có việc biến thành không có việc gì, không có việc biến thành chuyện tốt!”
Tin tưởng năng lực của bạn mình, Lăng Chính Trung thật ra cũng không lo lắng cho tình cảnh của mình, thứ hắn coi trọng hơn chính là vấn đề danh dự của mình.
Vì thế, hình ảnh một con hamster không ngừng lăn vòng cũng rất rõ ràng dừng lại trong não Lăng Chính Trung.
Vì danh dự của tôi, hamster bé nhỏ à, xin anh xuất hiện nhanh đi, hợp đồng gì của anh tôi đều ký tất!
Hai mươi bốn giờ sau, Lăng Chính Trung rốt cuộc được toại nguyện bước ra khỏi nhà tù như ***g chim này, chỉ là Sở Phong đưa hắn ra ngoài lại mang đến cho hắn một tin tức rất không tốt.
“Thật đáng tiếc anh Lăng ạ, chúng tôi đã đến công ty Thiên Vận điều tra, trong chi nhánh công ty ở vùng này của bọn họ căn bản không có quản lý Hầu như anh nói, thậm chí không có nhân viên họ Hầu!”
Không thể nào? Ngày hôm qua hamster rõ ràng nói là quản lý Hầu giới thiệu anh ta tới…
Chẳng lẽ là hamster vì đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm mà tùy tiện bịa ra cái tên này? Không được đâu, vậy chẳng phải nỗi oan của hắn sẽ không bao giờ được giải?
Lăng Chính Trung tưởng tượng thấy trong cuộc sống lâu dài về sau của mình sẽ chìm trong tình trạng bị mọi người vây lại chỉ trỏ, liền không nhịn được rùng mình một cái, mà làm cho hắn càng không thể dễ dàng tha thứ chính là khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi của Sở Phong lúc này, giống như những gì hắn nói đều là dối trá.
“Hơn nữa trong máy tính công ty bọn họ cũng không có ghi chép gì về anh Lăng cả, cho nên không thể tra ra rốt cuộc là ai đang phụ trách hợp đồng của anh…”
Anh là đồ ngốc à? Tôi còn chưa ký hợp đồng, trong hồ sơ lưu trữ của công ty anh ta đương nhiên không có tên tôi rồi!
Nếu đối phương là cấp dưới của Lăng Chính Trung, hắn tin tưởng mình nhất định sẽ lập tức mắng cho thối đầu, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, Lăng Chính Trung đành phải nén giận: “Anh có thể đưa ảnh chụp nhân viên phù hợp với điều của công ty bọn họ cho tôi, tôi nhất định có thể lập tức tìm ra.”
Bộ dạng của con hamster kia hắn nhớ rất rõ ràng, tuy không vẽ được nhưng tuyệt đối không quên.
“Điều này bị cho là xâm phạm riêng tư, trước mắt với tình huống như thế này tôi vẫn chưa có quyền để anh xác nhận ảnh chụp của bọn họ.”
Lăng Chính Trung đảo mắt xem thường, không nói một từ nào nữa.
“Nhưng mà anh Lăng, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, nếu vẫn không được thì còn có thể vẽ lại, nếu có tiến triển tôi sẽ lập tức liên hệ với anh, cũng mời anh giúp đỡ chúng tôi.”
Chữ mời kia sao nghe vào lại giống như có hàm ý hiếp bức vậy?
Lăng Chính Trung ngồi ở trên xe Dương Nhất Tình một lúc lâu sau vẫn thấy tức giận bất bình với ngôn ngữ và thái độ của Sở Phong, hắn triển khai công kích toàn diện nhân thân của tên cảnh sát tự cho là thông minh kia, nếu có tâm lý tương thông, tin rằng Sở Phong quyết không chỉ đơn giản là hắt xì như bình thường, mà nhìn thấy Lăng Chính Trung đầy bụng oán khí, Dương Nhất Tình rất thông minh đặt mình vào trạng thái tàng hình, để ngừa mình bị biến thành cái thớt trút giận.
“Tôi bảo cậu chuẩn bị chậu than cậu đã chuẩn bị chưa?”
“Đã chuẩn bị cho cậu đâu vào đấy rồi, bước qua chậu than xong thì đi tắm rửa một cái để trừ xui.”
“Có người bạn như cậu cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo nữa!” Lăng Chính Trung đột nhiên hung hăng nói một câu.
“Khụ khụ…” Dương Nhất Tình bị lời nói bất thình lình vang lên làm cho ho sặc sụa. “Lăng Chính Trung, tôi vừa nghe được cậu xảy ra chuyện liền chạy trước chạy sau bôn ba lo lắng cho cậu, cậu cư nhiên còn dám nói với tôi như vậy?”
“Tôi vì sao không dám? Nếu đêm đó cậu chịu đi uống rượu với tôi, thì không phải có thể chứng minh với tình trạng lúc đó của tôi căn bản không có khả năng lái xe sao? Nếu thế tôi làm sao bị người ta cho là người tình nghi hỏi tới hỏi lui? Còn bị tạm giữ hai mươi bốn giờ?”
“Hờ hờ…”
Bị bạn tốt khiển trách, Dương Nhất Tình không dám nói tiếp nữa, lại càng không dám nói đêm đó y là vì đánh bài brit với người ta nên mới lấy cớ là tăng ca để cự tuyệt lời mời của Lăng Chính Trung, điều này nếu để đối phương biết, nhất định sẽ cho y tỉ mỉ nhấm nháp một bữa tiệc nắm tay đầy hoàn mỹ.
Nơi ở của Lăng Chính Trung ở tầng mười hai chung cư, Dương Nhất Tình đi trước mở cửa, bê chậu đồng đã chuẩn bị từ trước đến trước cửa đốt lửa, sau đó nói: “Được rồi.”
Lăng Chính Trung nhấc chân bước vào, ai ngờ ngay lúc sắp bước qua rồi ngọn lửa lại phụt một tiếng bùng lên, thiếu chút nữa đốt cháy ống quần của hắn, làm cho Lăng Chính Trung sợ tới nhảy dựng lên phi như bay tới chính giữa đại sảnh, hắn trợn trừng mắt nhìn Dương Nhất Tình hỏi: “Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Người sau nhìn hắn tỏ vẻ cực kỳ đồng tình nói: “Cậu hình như rất rất xui xẻo đấy.”
Lăng Chính Trung nhìn ngọn lửa không ngừng bùng lên ở cửa, tức giận gào lên: “Là tôi xui xẻo hay là cậu ngu ngốc, rốt cuộc cậu thả trong chậu đồng cái gì?”
“Đương nhiên là than củi, nhưng mà tôi sợ than củi không dễ đốt cho nên lại đổ thêm chút dầu hỏa…”
“Sao cậu không cho thêm chút xăng nữa rồi hỏa thiêu cả nhà luôn đi! Còn không nhanh dập lửa đi, cậu định chờ chuông báo cháy vang lên sao?!”
Nhìn thấy Dương Nhất Tình vội vội vàng vàng lấy một chậu nước đến dập lửa, Lăng Chính Trung không nhịn được thầm than, thằng bạn tốt là nhân tài kiệt xuất trong giới pháp luật này hoàn toàn không dùng sự tài giỏi đó vào thực tế cuộc sống, quả thực là ngu ngốc trong ngu ngốc.
Thế nhưng ngu ngốc này lập tức dẫn hắn đến phòng tắm, đắc ý dạt dào chỉ vào một bồn nước nóng hôi hổi nói: “Lập tức tắm đi! Trước khi đi đón cậu tôi cố ý đun nước cho cậu, chỉ mỗi việc đun một bồn nước này mà tốn của tôi hơn nửa tiếng đấy…”
Đây là cái thứ khỉ gió gì hả?
Theo hướng ngón tay Dương Nhất Tình, Lăng Chính Trung bi ai nhìn thấy trong bồn tắm tráng lệ mà mình mất mấy ngàn tệ trang hoàng, giờ phút này đang ngâm một đống lá cây khô đang thời kì giáp hạt, bởi vì tác dụng của hơi nước mà cả gian phòng tắm đều tản ra một mùi lá cây là lạ.
“Anh bạn, cậu đây là đang làm cái gì?!”
“Là lá cây dâu, dùng lá dâu tắm rửa là có thể trừ tà, tôi sợ chỉ một chậu than không đủ dùng, cho nên cố ý lấy lá dâu cho cậu tắm…”
Nhìn vẻ mặt ‘thế nào, tôi là bạn chí cốt đúng không’ của đối phương, Lăng Chính Trung có xúc động muốn ngất xỉu luôn cho rồi.
“Lão đại, tôi van cậu, đừng làm khổ tôi nữa được không? Ta là bị người ta hãm hại chứ không phải bị quỷ quấn thân, cái thứ bẩn thỉu như vậy giữ lại cho cậu tự mình tắm đi.”
Cho dù tôi xui xẻo thì cậu cũng không cần phô bày rõ ràng như vậy được không, còn tiến hành trọn vẹn nghi thức trừ quỷ nữa chứ.
Nhưng vấn đề là Dương Nhất Tình không để cho Lăng Chính Trung có cơ hội phản kháng, y không giải thích gì nhiều lập tức đẩy bé cưng đang gặp xui xẻo này xuống cạnh bồn tắm.
“Không được không được, tôi mất rất nhiều sức mới chuẩn bị xong cho cậu, cậu nhất định phải tắm!”
“Lão đại, cậu cho rằng tắm cái thứ lá cây rách nát này thì sẽ giúp giải quyết vấn đề sao?”
“Tôi là một luật sư chuyên nghiệp, không phải là một thuật sĩ chuyên nghiệp, cho nên điểm này tôi không thể trả lời cậu được, nhưng mà lá dâu ngoài việc có thể trừ tà còn có công dụng xua tan mệt mỏi, xanh tóc trắng da, cậu cứ cho là chăm sóc nhan sắc cũng được, chung quy là không thể uổng phí tâm huyết của tôi.”
Dương Nhất Tình chậm rãi nói xong liền ra khỏi phòng tắm, y cầm cặp táp của mình rồi lại nói: “Tôi có việc đi trước, cậu lập tức tắm đi! Nhớ kỹ là nhất định phải ngâm nửa giờ mới thấy hiệu quả, buổi tối sẽ liên lạc với cậu, bye bye…”
Đầu sỏ gây chuyện nghênh ngang bỏ đi như vậy, lại ném cả cục diện rối rắm này cho Lăng Chính Trung xui xẻo.
Không lay chuyển được thằng bạn tốt cố chấp, Lăng Chính Trung sửng sốt nhìn bồn tắm lá không ngừng bốc hơi hơn nửa ngày.
Thôi quên đi, không thèm so đo với cái tên ngu ngốc kia, trừ tà lại thêm làm đẹp, dù sao cũng không thể lãng phí đi? Tôi nhận!
Lăng Chính Trung cởi quần áo, nhắm mắt nhảy vào bồn nước nóng bốc hơi nghi ngút kia.
“Hô…”
Hơi nước không ngừng tản ra, trong nháy mắt cả phòng tắm liền tràn ngập trong lớp sương mù dày đặc, Lăng Chính Trung nhắm mắt lại dựa người vào một bên bồn tắm, hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
Bỏ qua màu sắc bẩn thỉu của đám lá dâu kia, mùi thảo mộc vốn có của nó vẫn rất nhẹ nhàng khoan khoái, mùi thơm ngát độc đáo lẫn trong đám hơi nóng mù mịt này nhanh chóng phủ kín không gian trong nhà tắm, làm cho Lăng Chính Trung đã mệt mỏi một ngày một đêm rốt cuộc có cảm giác thể xác và tinh thần hoàn toàn thoải mái.
Chậu than cũng đã bước qua, lá dâu cũng đã ngâm rồi, còn cộng thêm làm đẹp thư giãn, sau này hẳn là sẽ không có việc gì đi…
Lăng Chính Trung nghĩ một cách đương nhiên như vậy ở trong lòng.
Chú giải:
* Thập ngũ quán là một tác phẩm nằm trong Giang Nam truyền kỳ, nội dung tóm tắt như sau:
Thư sinh nghèo Hùng Hữu Lan cùng huynh trưởng Huỳnh Hữu Huệ bị ngộ phán tham tiền giết người, tên giết người chân chính Lâu A Thử lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tri phủ Tô Châu Huống Chung cải trang vi hành, rốt cuộc làm cho chân tướng rõ ràng.