Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 93: Đại bỉ toàn tông





Dany: Kết quả vote nghiêng hoàn toàn về phía Giáng. Thôi, không nói nữa, các bạn thấy noti chương mới liên tục là hiểu rồi heng.


-----


Ngày tỷ thí đầu tiên, trận của Khúc Duyệt xếp phía sau, tuy nàng không thuộc tổ Kỳ Tiêu, nhưng lại đi tới bên Kỳ Tiêu.


Dung mạo Khúc Duyệt dù nhìn khắp Tu Tiên giới cũng là thượng tầng, chưa kể tới cặp mắt xinh đẹp vô cùng mê hoặc lòng người kia.


Trong môn phái Kỳ Tiêu có tiếng là người theo đuổi Khúc Duyệt, từ lúc nhập môn hắn vẫn luôn là con cún liếm của Khúc Duyệt. Hắn vốn muốn bái nhập môn hạ Không Trần, nhưng Không Trần chướng mắt hắn.


“Kỳ sư huynh lần này nhất định sẽ được hạng nhất. Nghe nói sư huynh đã Nguyên Anh kỳ, vậy hẳn là thật nhanh có thể ngồi lên vị trí đại đệ tử thủ tịch.” Khúc Duyệt mặt lộ vẻ khâm phục, rất vui mừng nói với Kỳ Tiêu.


Kỳ Tiêu nhàn nhạt cười, không thèm che giấu vẻ đắc ý: “Chưa bắt đầu tỷ thí, sư muội không thể nói chắc chắn vậy được.”


Khúc Duyệt như nghĩ ra điều gì, mày liễu nhíu lại: “Sư huynh nói đúng, ngươi chung tổ với tiểu sư muội, vẫn phải cẩn thận mới được.”


Vẻ mặt thong dong xuất hiện vết rách, Kỳ Tiêu hỏi: “Chỉ giáo cho? Thịnh Vũ Ca chẳng qua là một đệ tử mới nhập môn, không đáng lo.”


“Sư huynh không thể nghĩ như vậy.” Khúc Duyệt cẩn thận mà nhìn một chút bốn phía, xác định không ai chú ý tới bọn họ, mới nói, “Tiểu sư muội đã là Nguyên Anh kỳ, huống hồ bội kiếm của nàng là Đúc Hồn Đại sư tỷ đưa, kiếm này chính là bội kiếm của đại năng Luyện Hư, nhất định không thể khinh thường.”


Kỳ Tiêu nghe nói Thịnh Vũ Ca đã Nguyên Anh, lông mày liền nhíu chặt, lại nghe tới Đúc Hồn, trong lòng càng lạnh lẽo. Ban đầu hắn chỉ cho rằng lời đồn trong tông môn đều được khuếch đại, nhưng giờ Khúc Duyệt nói vậy, hắn không thể không cẩn thận. Thịnh Vũ Ca tuổi còn nhỏ mà đã Nguyên Anh, hắn nhập môn sớm hơn Thịnh Vũ Ca nhiều năm như vậy, hiện giờ chỉ mới đột phá Nguyên Anh mà thôi, Thịnh Vũ Ca thật sự quá biến thái.


Khiếp sợ trong lòng không thể biểu hiện ra ngoài, hắn chỉ cười nói: “Sư muội không cần lo cho ta, chẳng qua là một đệ tử mới nhập môn, gừng càng già mới càng cay.”


Khúc Duyệt dịu dàng cười: “Ta đương nhiên tin tưởng sư huynh sẽ thắng, nhưng bội kiếm của nàng quá chiếm ưu thế. Sư huynh vẫn dùng bội kiếm Chúc Vân trưởng lão đưa đúng không? Cha ta từng gửi cho ta một thanh danh kiếm, có thể sánh bằng Đúc Hồn.”


Khúc Duyệt lấy ra một thanh trường kiếm thấm lục quang từ túi Càn Khôn: “Kiếm này tên là Khứ Mệnh, là danh kiếm trân bảo xuất từ Lãm Nguyệt các, chắc chắn có thể giúp sư huynh một tay.”


Kỳ Tiêu nhìn Khứ Mệnh, hai mắt chỉ kém toả sáng. Trong Tu Tiên giới, Khứ Mệnh coi như một trong mười danh kiếm truyền thuyết, không kém hơn Đúc Hồn chút nào.



Luận võ tràng vô cùng rộng lớn, tổ Giáp của Trần Nhan Linh ở gần chỗ ngồi của các trưởng lão nhất. Trận đầu tiên, nàng đối mặt một đại đệ tử dược tu.


Vị đại đệ tử này tên Tô Kiên, đi con đường dược tu truyền thống, tay cầm một cây phất trần. Hắn vừa lên đài liền rải bột trắng đầy đất.


Trần Nhan Linh không kịp trốn tránh, hít vào những thuốc bột kia, sự vật trước mắt dần dần mơ hồ, cho đến khi trống rỗng.


Đúng lúc này, lỗ tai nàng chợt động, nàng vung kiếm bạc chém ra, một quầng kiếm khí mang ánh xanh lam lóa mắt bay về phía Tô Kiên.


Tô Kiên kết ấn trước ngực, kiếm khí vừa lúc quét tới ngực hắn, tựa như thiên quân vạn mã đánh úp lại, hắn chỉ thấy lồng ngực đau nhức, cả người lui lại một quãng xa mới miễn cưỡng đứng thẳng.


Vốn tưởng rằng thuốc bột có thể bám trụ Trần Nhan Linh hồi lâu, không ngờ một kiếm vừa qua, Trần Nhan Linh nhân cơ hội điều tức, chỉ chốc lát tầm mắt liền rõ ràng, gợn sóng bất kinh mà nhìn hắn.


Tô Kiên liên tiếp dùng vài loại thuốc quấy nhiễu giác quan, thậm chí còn dùng độc dược. Không thể không nói, độc dược ắt khó giải quyết hơn đối với Trần Nhan Linh, nhưng tiền đề là thuốc phải tiếp xúc Trần Nhan Linh mới có hiệu quả. Tô Kiên hoàn toàn không thể đến gần Trần Nhan Linh, hắn chỉ có thể động tới kiếm của nàng. Thân pháp Trần Nhan Linh quá nhanh nhạy, hơn nữa đấu pháp khác ngày xưa rất nhiều. Trước kia, thân pháp Trần Nhan Linh lấy từ kiếm pháp chính tông của Vô Uyên môn, mà hiện giờ Trần Nhan Linh lại hệt như tu tập một bộ thân pháp khác, làm người ta khó lòng phòng bị.


Không chuyện gì bất ngờ xảy ra, Tô Kiên chẳng bao lâu liền thua, Trần Nhan Linh đặt kiếm ở yết hầu hắn.


Hắn thở dài: “Ôi, ta thua.”


Trần Nhan Linh thu kiếm vào vỏ, chắp tay nói: “Đa tạ, Tô sư huynh.”


Các trưởng lão trên khán đài nhìn Trần Nhan Linh, không khỏi gật đầu, đều tỏ vẻ thật thưởng thức.


Chúc Vân mắt đẹp híp lại, thăm dò nhìn về phía Trần Nhan Linh.


“Kiếm pháp của nàng thật không giống trước kia.”


Không Trần cười tủm tỉm gật đầu: “Nhan Nhi xuống núi cũng có một phen kỳ ngộ.”


Chúc Vân cười lạnh một tiếng: “Tốt nhất là vậy.”


Mà trận đầu của Thịnh Vũ Ca, nàng phải đối mặt Sở Thanh.


Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Thịnh Vũ Ca và Sở Thanh vì Tống Hạo An mà cạch mặt nhau. Sở Thanh thích Tống Hạo An, mà Tống Hạo An lại vô cùng săn sóc Thịnh Vũ Ca, điều này làm nàng ngày càng chán ghét Thịnh Vũ Ca. Thịnh Vũ Ca ban đầu thật sự không biết Sở Thanh có cảm tình với Tống Hạo An, về sau hai nàng cãi nhau một trận lớn mới hiểu ra. Tống Hạo An tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng hắn đối đãi nàng thật dịu dàng, nàng suýt chút nữa thích hắn. Đúng lúc này, Sở Thanh lại bày mưu hãm hại nàng, hai người quan hệ quyết liệt, cảm tình của Thịnh Vũ Ca đối với Tống Hạo An càng thêm phức tạp.


Luận thực lực, Sở Thanh tuyệt đối không phải đối thủ của Thịnh Vũ Ca.


Sở Thanh không có thiên phú cao như Thịnh Vũ Ca, cũng không có sư tỷ nào hậu thuẫn như Trần Nhan Linh hậu thuẫn nàng. Sở Thanh mặt lộ vẻ đáng thương, nhìn Thịnh Vũ Ca đứng đối diện.


“Vũ Ca, chẳng lẽ ta không phải bằng hữu tốt nhất của ngươi sao? Ngươi được sư phụ sư tỷ sủng ái, Hạo An cũng tâm duyệt ngươi, mọi người đều nói ngươi là thiên tài trăm năm khó gặp, ta thì sao? Hôm nay chỉ là một trận tỷ thí, ngươi nhường ta một chút đi, dù sao ngươi còn có cơ hội khác, mà ta chỉ có cơ hội này.”


Trần Nhan Linh rất nhanh kết thúc tỷ thí, chạy tới xem Thịnh Vũ Ca, kết quả nhìn thấy màn này. Nàng thầm cười lạnh, Sở Thanh muốn chơi trò “niệm tình xưa” sao?


Thịnh Vũ Ca mặt lộ vẻ khó xử, nàng nhìn Sở Thanh, lại nhìn Trần Nhan Linh, Trần Nhan Linh lạnh nhạt mà lắc đầu.


Nàng hít sâu một hơi, rút kiếm công về phía Sở Thanh: “Cơ hội này không phải của ngươi.”


Sở Thanh tức khắc sắc mặt biến đổi, cắn răng nói: “Nếu ngươi vô tình thì đừng trách ta bất nghĩa!”


Thực lực Sở Thanh đương nhiên không bằng Thịnh Vũ Ca, nàng bất nghĩa thì làm được cái gì.


Trần Nhan Linh chăm chú quan sát Sở Thanh, ngay lúc Sở Thanh làm ra động tác nhỏ, tiếng hệ liền xuất hiện trong đầu.


【 Cảnh cáo, nữ chính tao ngộ nguy hiểm, xin ký chủ mau chóng chi viện! 】


Còn cần nó nói à? Ngay lúc Sở Thanh động thủ, kiếm bạc của Trần Nhan Linh nháy mắt bay ra khỏi vỏ.


Trên đài, Sở Thanh giả vờ lộ sơ hở cho Thịnh Vũ Ca, Thịnh Vũ Ca thừa thắng xông lên, không ngờ một con rắn nhỏ màu đỏ từ tay áo Sở Thanh phi ra, lập tức xè lưỡi phun nọc độc xanh lục về phía Thịnh Vũ Ca.


Kiếm bạc đâm thẳng vào rắn độc, ghim nó trên mặt đất.


Thịnh Vũ Ca khó khăn tránh thoát nọc rắn, chất độc bắn đầy đất, bốn phía vang lên tiếng mọi người kinh hồn hút khí.


【 Chúc mừng ký chủ, tiến độ nhiệm vụ chính đạt 30%, khen thưởng 100 tích phân, hiện có 2800 tích phân. 】


Mọi người kinh hãi Sở Thanh lớn gan ác độc, nhưng càng đáng sợ chính là con rắn kia cũng không phải rắn độc bình thường. Lúc Trần Nhan Linh rút kiếm ra, trên thân kiếm đã lây dính chút khí đen.


Đây là một con ma vật, là ma xà rừng Cô Chu.


Tình huống bên này nháy mắt kinh động các đại trưởng lão, khi bọn hắn thấy con rắn độc dính khí đen kia, ngay cả Văn Phù luôn luôn đạm nhiên cũng sắc mặt khó coi.


Sở Thanh bị Chúc Vân dùng dây Phược Tiên trói lại, bị các trưởng lão dẫn đi, chỉ có Không Trần ở lại duy trì trật tự tỷ thí.


Không cần nói cũng biết, đám người chưởng môn chắc chắn là rời đi để thẩm vấn Sở Thanh. Trong Vô Uyên môn thế nhưng xuất hiện ma vật, chuyện này đối với các trưởng lão trên khán đài quả thật chính là vả mặt.


Lúc Sở Thanh bị mang đi, nàng còn oán hận mà trừng Trần Nhan Linh, trong đôi mắt oán độc đã ẩn ẩn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.


Không Trần gật đầu với Trần Nhan Linh, sau đó bảo nàng giúp đỡ an bài các đệ tử, tiếp tục tỷ thí.


Sở Thanh trực tiếp bị hủy bỏ tư cách tỷ thí, Thịnh Vũ Ca cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt.


Tỷ thí mấy ngày kế tiếp phần lớn hữu kinh vô hiểm, Thịnh Vũ Ca dù gặp phải người cùng thế hệ hay các sư huynh sư tỷ đều nắm phần thắng cuối cùng.


Mà Trần Nhan Linh càng miễn bàn, nàng mới xuất quan, thực lực Nguyên Anh hậu kỳ thể hiện trong tỷ thí dần dần mọi người đều biết, đệ tử cùng tổ với nàng đều than trời than đất. Ai bị phân trúng tổ Giáp quả thât chính là thành tấm bia cho Trần Nhan Linh luyện tập.


Hai người thắng cuối cùng ở tổ Giáp là Trần Nhan Linh và một phù tu. Kỳ lạ là vị phù tu Cửu Hoan này không phải đại đệ tử gì, thời gian nhập môn gần như cùng lúc với Trần Nhan Linh, nhưng vẫn luôn không danh không tiếng, đến tận lần đại bỉ này mới bộc lộ tài năng.


Người thắng tổ Ất là Chử Giáng và Khúc Duyệt, tổ Bính là Mạnh Tử Đạm và Tống Hạo An, tổ Đinh là Kỳ Tiêu và Thịnh Vũ Ca, trận cuối cùng Thịnh Vũ Ca bại dưới tay Kỳ Tiêu, lấy giải nhì đi vào vòng trong, tổ Mậu là dược tu Mặc Tầm và Chử Hoài.


Lúc Mặc Tầm thắng trận, dưới đài vang lên tiếng hoan hô thật lớn. Đã vài lần đại bỉ không một dược tu hay phù tu nào là người thắng cuối cùng. Dược tu thật sự không am hiểu tỷ thí một chọi một, dược tu hầu như đều phải hai đối một mới có thể đánh bại một kiếm tu cùng cảnh giới. Phù tu tốt hơn một chút, nhưng cũng không được bao nhiêu. Mặc Tầm và Cửu Hoan hai người đều không phải kiếm tu, quả thật tỏa sáng rực rỡ trong đại bỉ lần này, được các trưởng lão vô cùng thưởng thức.


Trần Nhan Linh không cơ hội đi xem trận đấu giữa Thịnh Vũ Ca và Kỳ Tiêu, bởi vì đối thủ trận cuối của nàng là. Nàng cũng coi như biết chút da lông phù học, đối đầu Cửu Hoan không luống cuống tay chân, nhưng Cửu Hoan xác thật khó chơi, đấu pháp xảo quyệt không thua gì Chử Giáng. Cuối cùng nàng phải đánh giằng co kéo dài, tận lực phòng thủ, hao hết phù chú của Cửu Hoan mới tìm được khe hở công kích thành công, rốt cuộc kết thúc tỷ thí.


Kỳ Tiêu dù gì cũng là đại đệ tử của Chúc Vân, Thịnh Vũ Ca chỉ mới tu tới Nguyên Anh, đánh không lại hắn cũng bình thường, nhưng Trần Nhan Linh thấy sau trận tỷ thí sắc mặt Thịnh Vũ Ca không được tốt, hẳn là thua trận có chút bất bình.


Trần Nhan Linh chưa kịp tìm đến Thịnh Vũ Ca thì đã bị Không Trần gọi lại.


“Nhan Nhi, ngươi vào đại điện, vi sư có chuyện quan trọng cần thương lượng.”


Không Trần luôn luôn ôn hòa giờ lại cực kỳ nghiêm túc nhìn nàng, không cho nàng tìm bất kỳ lý do cự tuyệt gì.


Trần Nhan Linh thầm căng thẳng, Không Trần tìm nàng làm gì?


Mà đúng lúc này Thịnh Vũ Ca cũng rời đi, Trần Nhan Linh ngay cả bóng người nàng cũng chẳng thấy đâu. May mà còn có ngọc Tử Mẫu, bằng không lỡ Thịnh Vũ Ca xảy ra chuyện gì nàng không cách nào biết được.


Trong đại điện, chỉ có Trần Nhan Linh và Không Trần.


Không Trần đưa lưng về phía Trần Nhan Linh, trên lưng đeo một thanh trọng kiếm dày rộng, giọng hắn trầm thấp vang lên thật  rõ ràng giữa đại điện an tĩnh.


“Lần này ngươi bế quan, thành công đột phá vào Nguyên Anh hậu kỳ. Tuy rằng Nguyên Anh hậu kỳ và Hóa Thần sơ kỳ chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng hai lại khác nhau như trời với đất. Mặc dù ngươi thiên tư rất tốt, có thể ít ỏi mấy năm liền đột phá vào Hóa Thần, nhưng cũng có thể vài thập niên vẫn luôn dậm chân ở Nguyên Anh hậu kỳ…”


Không Trần lại vòng vèo một hồi, rốt cuộc nói vấn đề chính: “Những người thắng vòng tỷ thí hôm nay đã định ra, ngày mai là trận chung kết. Trong lòng chưởng môn đã chọn ra đại đệ tử thủ tịch, ngươi không thể cưỡng cầu. Ngày mai ngươi chỉ cần tùy ý tỷ thí một phen, không cần dốc hết toàn lực, thí luyện bí cảnh mới là chuyện quan trọng.”


Nói dong dài như vậy cuối cùng không phải là muốn Trần Nhan Linh “bán độ” lúc thi đấu sao?


Trần Nhan Linh cung kính cho Không Trần một bái: “Sư phụ, xưa nay chức đại đệ tử thủ tịch dành cho người có tài, thử hỏi trong Vô Uyên môn ngoại trừ ta còn ai đủ khả năng gánh vác chức vụ này?”


Không Trần chậm rãi xoay người lại, hai mắt như đuốc: “Chưởng môn đã có người được chọn, tâm tư của hắn chúng ta há có thể phỏng đoán? Huống chi ngươi nói lời này không khỏi quá tự phụ, trừ ngươi ra còn có rất nhiều người tài. Chớ chọc giận Văn Phù.”


Trần Nhan Linh cúi đầu, không trả lời.


Thấy Trần Nhan Linh im lặng, Không Trần thở dài: “Ngươi từ nhỏ tới lớn đều bướng bỉnh như vậy. Lần này là chưởng môn trực tiếp hạ lệnh, các ngươi không thể cứng đối cứng với chưởng môn. Lỡ chọc giận chưởng môn, dù ngươi có may mắn thắng được, trưởng lão hộ sơn cũng sẽ nghe lệnh chưởng môn, không để ngươi khiêu chiến thành công.”


Trần Nhan Linh không hứa hẹn gì. Không Trần luôn luôn coi nàng là con ruột, chỉ đành ai thán vài tiếng, cuối cùng vẫn tuỳ ý nàng.


Lúc ra cửa, nàng liền thấy một vị mỹ nhân hồng y đứng tựa bên cây cột.


“Xem vẻ mặt ngươi, Không Trần cũng kêu ngươi “nhẹ tay” đúng không?”


Chữ “cũng” này thật vô cùng vi diệu.


“Đừng nhìn ta như vậy, muốn ta tự mình nhận thua, thà chết còn hơn.”


Chử Giáng đứng thẳng người, vẻ mặt ghét bỏ nói.


Trần Nhan Linh lắc đầu: “Ta sẽ không nhận thua.”


“Coi như ngươi có chút đầu óc.” Chử Giáng khẽ cười, khó được không hừ lạnh, xoay người muốn đi.


Trần Nhan Linh lên tiếng: “Chờ ta với.”


Sau đó nàng vội vàng đuổi tới gần, Trác Tân cũng lập tức theo sát.


Chử Giáng trợn mắt, không thèm để ý nàng.