Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 92: Chuẩn bị





Lấy tu vi này của nàng, đi giết ma tôn?


Nàng ngay cả Ma Tôn là ai cũng không biết, nhiệm vụ chi nhánh này có phải quá khó rồi không?


Chẳng biết về sau nữ chính thức tỉnh rồi, có thể bắt Ma Tôn đến trước mặt nàng để nàng giết hay không?


Trong hẻm núi không có nhiều thi thể, nhưng trong Hoàng cốc lại thật nhiều. Toàn bộ các thi thể cháy đen, vừa nhìn liền biết là bị thiêu chết.


Trần Nhan Linh nhìn xác chết đầy đất, cách chết của họ giống hệt những người bị nàng dùng phù chú thủ tiêu, đây chẳng lẽ là trùng hợp?


“Bọn họ đều bị thiêu chết?” Thịnh Vũ Ca cố nén ý muốn nôn mửa, những thi thể cháy đen bốc ra mùi hôi khó chịu.


“Thoạt nhìn là vậy.” Mạnh Tử Đạm nhíu mày nói, “Ta phải gửi tin cho sư môn, báo cho các trưởng lão chúng đệ tử Hoàng cốc đều bị thiêu chết.”


Tống Hạo An đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút, đây là gì?”


Hắn dùng kiếm khẩy lên một vụn giấy màu vàng rất nhỏ trong bùn đất, đặt trước mắt mọi người.


Mạnh Tử Đạm đồng tử rút lại: “Đây là lá bùa, bọn họ hẳn là bị Chước Nhật phù thiêu chết, hung thủ nhất định là phù tu!”


Trần Nhan Linh bất giác nắm chặt tay dưới ống tay áo, trong túi Càn Khôn của nàng còn có vài tấm Chước Nhật phù chưa dùng hết.


Trần Nhan Linh vẻ ngoài bình tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng trong lòng thật căng thẳng. Khúc Duyệt mắt mang ý cười nhìn thoáng qua Trần Nhan Linh:


“Chưa chắc, chúng ta đều biết phù tu thiện dùng phù chú, nhưng tu sĩ song tu cũng không ít.”


Lời Khúc Duyệt không phải không có lý, mọi người tạm thời còn chưa tìm được manh mối khác.


Trác Tân vẫn luôn đứng sau Trần Nhan Linh, không nói một lời.


Mạnh Tử Đạm thân là Đại sư huynh, đầu tiên là ổn định cảm xúc của mọi người, sau đó đề nghị gửi vụn bùa về cho sư môn, để các trưởng lão xem xét định đoạt, rốt cuộc bọn họ chỉ là một đám chíp non mà thôi, không thể làm ra nhiều suy đoán.


Thịnh Vũ Ca nhíu mày xem những thi thể nọ, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.


Mọi người đều chuẩn bị đi, nhưng nàng vẫn còn đứng đó.


Sở Thanh kêu nàng một tiếng: “Vũ Ca, đi thôi, về sư môn.”


Thịnh Vũ Ca lắc đầu: “Ta muốn xem một chút”


“Phát hiện điều gì không đúng sao?” Trần Nhan Linh đi đến  bên ngườiThịnh Vũ Ca, nhẹ giọng hỏi.


Thịnh Vũ Ca tràn ngập hoang mang nói: “Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tư thế những thi thể này quá kỳ quái sao?”


Trần Nhan Linh bèn nhìn chỗ ngón tay nàng đang chỉ. Thịnh Vũ Ca nói vậy, những người khác cũng đến gần xem.


Đầu của tất cả thi thể đều hướng về một phía —— phương bắc.


Giọng Trần Nhan Linh vang lên trong tai mọi người, trầm tĩnh mềm nhẹ: “Phương bắc có cái gì?”


Phương bắc là hướng bọn họ tới, gần nhất là Vân thành, sau đó là Khang thành, lại hướng bắc là Vô Uyên môn, cực bắc nữa chính là nơi mà chưa tu sĩ nào dám bước chân vào— rừng Cô Chu.


Rừng Cô Chu là đại bản doanh của ma đạo, tất cả ma tu nhập ma đạo đều sẽ mang theo tín vật nhận dạng của mình, ngồi lên một con thuyền độc nhất ngoài rừng Cô Chu, vượt qua sông Vu, mới có thể vào được rừng Cô Chu. Tất cả những nhân sĩ chính đạo muốn luồn lỏi vào rừng chưa một ai còn sống trở lại. Trước nay không ai thấy được gương mặt thật của người chèo lại trên con thuyền kia gặp qua hắn, cũng không ai đánh thắng được hắn.


Vẻ mặt Tống Hạo An trở nên cực kỳ ngưng trọng, giọng cũng mang hàn ý: “Cực bắc là rừng Cô Chu.”


“Chẳng lẽ ma đạo ngóc đầu trở lại? Sắp đặt thi thể như vậy là muốn khiêu khích chúng ta?” Sở Thanh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.


Không thể trách Sở Thanh, niên đại mà ma đạo càn rỡ, mấy người bọn họ còn chưa được sinh ra, ấn tượng với người ma đạo toàn bộ dựa vào lời kể của trưởng bối và người chung quanh, chỉ miêu tả đã đủ khiến bọn họ sợ hãi, càng đừng nói mấy thi thể kỳ quái này.


Đoàn người ngày đêm kiêm trình chạy về môn phái, dọc đường đều lo sợ bất an. Nếu ma đạo trở về Tu Tiên giới, vậy chính là tai hoạ nhân gian.


Bọn họ vừa về tới Vô Uyên môn báo tin, Văn Phù liền khẩn cấp triệu tập mấy đại trưởng lão bàn luận chuyện quan trọng, ngày thứ hai bèn phát tụ hiền thiếp cho các đại môn phái và gia tộc, mời những thế lực lớn tới nghị sự.


Nếu vậy, Trần Nhan Linh tất lại phải gặp mặt Trần Nguyên Dung. Mẹ của nguyên thân rất có thể đã nghi ngờ nàng, Trần Nhan Linh liền quyết định giảm bớt tiếp xúc với Trần Nguyên Dung, nàng chủ động nói với Không Trần mình muốn bế quan tu luyện.


Không Trần rất vui mừng mà đồng ý, rốt cuộc hiện giờ vấn đề ma đạo còn chưa chắc chắn, quả thật là thời điểm cần tăng mạnh tu luyện, huống hồ Trần Nhan Linh chỉ là Đại sư tỷ trên danh nghĩa, những sự vụ khác đều do Mạnh Tử Đạm và Khúc Duyệt phụ trách, hắn liền thoải mái cho phép.


Tuy Trần Nhan Linh muốn bế quan, nhưng nàng không thể mặc kệ an nguy của nữ chính. Đầu tiên nàng lệnh cho Trác Tân đi theo bảo hộ nữ chính, sau đó nàng lại lấy ra một bảo bối từ kho tài sản của nguyên thân - ngọc Tử Mẫu. Nàng cho nữ chính ngọc Tử, một khi chủ nhân ngọc Tử gặp nguy hiểm gì, ngọc Mẫu liền nóng lên, hơn nữa còn cảm ứng được vị trí ngọc Tử.


Trần Nhan Linh cảm thấy một số pháp bảo của nguyên thân xài còn tốt hơn đạo cụ của hệ thống, thậm chí muốn mang đến thế giới tiếp theo.


【 Ký chủ đừng nghĩ, thành thật tu luyện đi, đồ vật thế giới này không thể mang đi. 】


Trần Nhan Linh đột nhiên thấy tuyệt vọng, càng thêm chăm chỉ mà tu hành, nhưng thường hay nhớ tới dáng chết của mấy người Hoàng cốc, trong lòng lạnh lẽo.


Một năm sau, Trần Nhan Linh kết thúc bế quan, khi nàng đánh vỡ kết giới đi ra, nàng đã là Nguyên Anh hậu kỳ. Một năm hoàn toàn không ai quấy rầy, tốc độ tu luyện của nàng quả thật hơn xa người thường, huống chi nàng thiên tư thượng thừa, được người gia tộc xưng là thiên tài. Nhưng khi nàng nhìn thấy Thịnh Vũ Ca, tức khắc bị đả kích.


Trác Tân tựa như cây cột đứng về phía sau Trần Nhan Linh, gọi một tiếng “Tiểu thư”, đi qua xong không nói chuyện nữa.


Thịnh Vũ Ca tuy mới lớn hơn một tuổi, nhưng khí chất toàn thân ít đi vẻ xốc nổi của thiếu nữ rất nhiều, giờ nàng như nhụy hoa chớm nở, tươi mát mê người.


Nhưng càng loá mắt chính là, Thịnh Vũ Ca đã Nguyên Anh sơ kỳ, ngay cả Trần Nhan Linh còn hơi bị chua*, có thể tưởng tượng ra những đệ tử khác chua tới cỡ nào.


*Chua: Ý bảo ghen tỵ.


Không biết Mạnh Tử Đạm và Tống Hạo An mê luyến Thịnh Vũ Ca đến tình trạng nào rồi.


“Sư tỷ!” Thịnh Vũ Ca rất muốn lập tức nhảy đến bên Trần Nhan Linh, sau đó giống ngày xưa giữ chặt ống tay áo nàng, dù sao Đại sư tỷ trước nay đều không bực bội mình, không giống những người khác trong tông, lúc nào cũng âm dương quái khí nói xấu mình.


Trần Nhan Linh cũng cho rằng Thịnh Vũ Ca sẽ tới gần nàng, không ngờ Thịnh Vũ Ca chỉ mặt mày vui sướng mà kêu nàng một tiếng, không làm ra động tác dư thừa. Xem ra một năm nay nữ chính thay đổi rất nhiều.


Nàng nhẹ nhàng bâng quơ mà đáp lại: “Ừ, ngươi đã Nguyên Anh? Không tồi.”


Thịnh Vũ Ca lén lút đánh giá Trần Nhan Linh, đột nhiên hai mắt sáng ngời: “Oa, không hổ là sư tỷ, đã Nguyên Anh hậu kỳ! Sư tỷ ngươi vì sao không đột phá luôn rồi hẵng xuất quan a?”


Trần Nhan Linh khẽ lắc đầu: “Nếu không xuất quan thì không đuổi kịp đại bỉ.”


Vô Uyên môn mỗi 5 năm sẽ tổ chức một đại bỉ toàn môn phái. Ba người thắng cuối cùng trong đại bỉ sẽ được phép khiêu chiến trưởng lão hộ sơn, nếu thông qua thí luyện liền có tư cách đảm nhiệm chức vị đại đệ tử thủ tịch, trực thuộc dưới tòa chưởng môn, gần như mỗi một đời chưởng môn đều từng làm đại đệ tử thủ tịch.


Nhưng mỗi lần đại bỉ toàn phái, hiếm khi có người thành công qua ải của trưởng lão hộ sơn, hơn nữa mỗi đệ tử tu luyện trong Vô Uyên môn đủ mười năm cần phải xuống núi tiến hành thí luyện rời núi hoặc đi đến trạm dịch canh giữ. Nói cách khác, tất cả đệ tử nội môn chỉ có hai lần cơ hội tham gia đại bỉ.


Hiện giờ vị trí đại đệ tử thủ tịch của Văn Phù vẫn để trống.


Trần Nhan Linh không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nếu có thể trở thành đại đệ tử thủ tịch, vậy nàng liền có tư cách tiếp nhận chức chưởng môn đời kế tiếp.


Có Vô Uyên môn làm hậu thuẫn, nàng có thế lực, chuyện bảo hộ nữ chính sẽ đơn giản hơn nhiều.


Không ngờ Thịnh Vũ Ca đã Nguyên Anh sơ kỳ, chiếu theo tốc độ này, không chừng nàng sẽ đột phá tới Hóa Thần trước mình luôn...


Tu sĩ chưa đầy hai mươi tuổi đã Hóa Thần? Lời này nói ra ai mà tin?


Mặc kệ người khác tin hay không, Trần Nhan Linh tin. Đây chính là nữ chính, thượng thần chuyển thế, là trung tâm của thế giới, làm sao so nàng với người bình thường được.


Đại bỉ lần này do Không Trần và Chúc Vân cùng nhau quản lý, những tiểu bối chỉ cần thành thành thật thật chuẩn bị tỷ thí là được.


Nói tới việc này, vẻ mặt Thịnh Vũ Ca liền suy sụp: “Sư tỷ cũng muốn tham gia sao?”


“Ta thân là đại đệ tử của trưởng lão, dĩ nhiên muốn tham gia, môn phái đại bỉ xuất sắc giả đều có phong phú khen thưởng, sư muội ngươi tu vi đã đủ rồi, tham gia lần này đại bỉ, chắc là không có vấn đề.”


Thịnh Vũ Ca ngượng ngùng xoắn xít, không chịu nói gì.


Trần Nhan Linh cũng không ép nàng. Lúc các nàng rời khỏi khu bế quan sau núi, còn đụng phải một vị “người quen”.


Chử Giáng đứng dưới chân núi, nhìn về phía hai người, hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, xoay người rời đi.


“Chử Giáng cũng xuất quan?”


Trần Nhan Linh nhìn bóng lưng hồng y của nàng, hỏi.


Thịnh Vũ Ca lắc đầu: “Chử sư tỷ chưa từng bế quan.”


Vậy Chử Giáng ra sau núi làm gì? Còn vẻ mặt không phục?


“Chử Giáng nàng là cảnh giới gì?”


Thịnh Vũ Ca lại lắc đầu: “Không biết, chắc là Nguyên Anh đi. Chử sư tỷ vẫn luôn đứt quãng mà chạy xuống núi, quanh năm suốt tháng ta cũng chỉ thấy nàng vài lần.”


Trần Nhan Linh nhướng mày, Chử Giáng này thật là kỳ kỳ quái quái, mức độ đáng ngờ có thể so với Khúc Duyệt một phen.


Tin Trần Nhan Linh xuất quan rất nhanh liền truyền tới chỗ Không Trần, hắn triệu Trần Nhan Linh vào đại điện.


Bên trong đại điện, mấy vị trưởng lão khác đều có mặt, ngay cả Văn Phù cũng tới.


Ngoại trừ các trưởng lão, chúng đệ tử thân truyền cũng hiện diện, vì vậy Trần Nhan Linh lại gặp được lần nữa sắc mặt khó coi lần nữa.


Khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà cứ thích căng cứng, thật là đáng tiếc.


Trần Nhan Linh cảm khái rất nhiều, hoàn toàn quên hình tượng hiện giờ của nàng là Đại sư tỷ lạnh lùng, vẻ mặt cũng không tốt hơn Chử Giáng là bao.


Mọi người đều đến đông đủ, Văn Phù đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp giải thích lý do triệu tập bọn họ.


Một năm trước, Vô Uyên môn mời các thế lực lớn tụ họp thương thảo chuyện Hoàng cốc, đa số đều cho rằng đó là người ma đạo ra tay, đồng thời công nhận ma đạo sắp tái xuất giang hồ, mọi người ắt phải đoàn kết cùng nhau chống đỡ ma đạo xâm lấn.


Tuy rằng có số ít người không để việc này trong lòng, cho rằng bọn họ chuyện bé xé ra to. Đại biểu cho thiểu số này là gia tộc của Chử Giáng, Chử gia cách rừng Cô Chu xa nhất, dù ma đạo trở về, bọn chúng cũng phải giết sạch người rồi mới tới lượt họ.


Chử gia có tiếng bá đạo, dù bọn họ cao ngạo ra vẻ chuyện không liên quan tới mình, cũng không ai dám cứng nhắc yêu cầu bọn họ làm cái gì. Mọi người hoà giải hồi lâu, cuối cùng quyết định một năm sau tổ chức đại hội thí luyện, mở ra các bí cảnh tư hữu khắp nơi, cho các tu sĩ thuộc đại môn phái và gia tộc một cơ hội tăng cao thực lực. Tuy nhiên, mỗi môn phái và gia tộc chỉ có một ít danh ngạch, rốt cuộc bí cảnh là tài sản riêng của gia tộc, ai cũng không nỡ “từ thiện” quá nhiều.


Chử gia nể mặt mũi Văn Phù, cũng đưa ra cơ hội và bí cảnh nhà mình.


Lần đại bỉ này không chỉ để chọn ra đại đệ tử thủ tịch, mà còn để tuyển người tham gia thí luyện bí cảnh, tranh thủ trước khi ma đạo toàn diện tiến công tăng cao thực lực môn phái nhà mình.


Văn Phù hy vọng bọn họ chuẩn bị cho thật tốt. Hắn rất xem trọng các tiểu bối này, đến lúc du hành khắp nơi tham gia đại hội thí luyện, hắn sẽ lệnh cho Chúc Vân mang đội, có trưởng lão Hóa Thần dẫn dắt, liền không cần lo lắng sự an toàn của các đệ tử.


Trong đại bỉ toàn tông, chỉ cần đệ tử có thực lực, hắn sẽ tự mình chọn người tham gia đại hội thí luyện.


Văn Phù nói xong, mọi người bèn tản đi, Trần Nhan Linh đi theo Chử Giáng đến ngoài điện.


“Lại không biết đường?” Chử Giáng lạnh lùng mà nhìn nàng, “Bảo hộ vệ của ngươi dẫn đường, đừng đi theo ta.”


Trần Nhan Linh không dao động, nàng lại đến gần một bước: “Chử Giáng, hôm nay ngươi tới sau núi nghênh đón ta xuất quan sao?”


Chử Giáng cười lạnh một tiếng: “Ngươi là khổng tước à? Thích tưởng bở như vậy.”


Trần Nhan Linh phát hiện mỗi khi Chử Giáng cảm xúc kích động, chu sa trên trán nàng liền trở nên đỏ tươi, hệt như giọt máu vậy.


“Thế à? Nghe tiểu sư muội nói năm nay ngươi không bế quan, nhưng vẫn đạt tới Nguyên Anh, vậy hẳn ngươi có kỳ ngộ không tồi.”


Chử Giáng nhìn Trác Tân phía sau nàng: “Không bằng người nào đó, ra ngoài làm nhiệm vụ, dù thất bại cũng mang về được hộ vệ Hóa Thần.”


Trần Nhan Linh biết nhiệm vụ nàng nói là chuyện Hoàng cốc, đây không phải việc nàng thay đổi được, người đã chết chính là đã chết. Chẳng qua Trác Tân quả thật hơi phiền toái, không biết hắn rốt cuộc có phải tai mắt của Trần Nguyên Dung hay không, có hắn bên người, nàng làm việc luôn bó tay bó chân.


“Trác Tân là mẫu thân phái tới bảo hộ ta, không coi là kỳ ngộ gì.” Trần Nhan Linh lắc đầu, “Không nói việc này, đại bỉ lần này ngươi phải tham gia?”


Chử Giáng nhìn nàng như nhìn đồ ngốc: “Vô nghĩa, đại đệ tử thủ tịch ngoại trừ ta còn ai đảm đương được?”


Người này tự tin đến bao nhiêu? Lời này có phải hơi quá mức rồi không?


“Ngươi đi theo ta là để hỏi cái này? Thăm dò thực hư hay là hạ chiến thư?”


Trần Nhan Linh lắc đầu: “Đều không phải, ta chỉ muốn cảm tạ ngươi. Tiểu sư muội kể hết với ta rồi, đa tạ ngươi lúc ta bế quan đã chăm sóc nàng. Hy vọng sau đại bỉ chúng ta vẫn là bằng hữu.”


Chử Giáng đột nhiên cười ra tiếng: “Bằng hữu? Tiểu sư muội của ngươi thật sự là quá ngu ngốc, ngay cả đồ dối trá thủ đoạn thấp kém như Sở Thanh cũng không nhìn ra, còn xem như tỷ muội tốt gì đó. Khúc Duyệt kia của ngươi càng giả, bằng mặt không bằng lòng, mắt nhìn người của ngươi và sư muội ngươi thật đúng là nhất trí. Trình độ như các ngươi, thật không xứng làm bằng hữu ta.”


Trần Nhan Linh nghe Thịnh Vũ Ca kể rằng một năm nay nàng và Sở Thanh vì Tống Hạo An mà đường ai nấy đi. Sau đó Thịnh Vũ Ca không hiểu sao luôn bị các sư đệ sư muội khác nhằm vào, thậm chí cô lập, Chử Hoài thì càng liên tục khiêu khích nàng. Đến tận lúc Chử Giáng ra tay giáo huấn Chử Hoài, cảnh cáo những người khác một phen, sinh hoạt của nàng mới tốt hơn một chút.


Trần Nhan Linh thật không biết Chử Giáng đang ngạo kiều cái gì, giúp Thịnh Vũ Ca là chuyện mất mặt lắm sao?


Chẳng qua nàng chỉ tới biểu đạt cảm tạ, còn chuyện Chử Giáng nghĩ như thế nào, vậy không liên quan tới nàng. Lần đại bỉ này nàng nhất định phải thẳng, không thể nhẹ tay với ai.


Đại bỉ ba ngày sau cử hành, đầu tiên là tỷ thí theo từng tổ, các đệ tử tham gia được chia làm năm tổ, Luyện Võ trường của Vô Uyên môn vừa lúc có năm đài luận võ, hai người cùng tổ lên đài tỷ thí. Cứ thế tuần hoàn, hai người thắng cuối cùng sẽ tiến vào vòng sau tỷ thí với người thắng trong tổ khác.


Các trưởng lão rút thăm quyết định phân tổ, trình tự tỷ thí trong tổ cũng