【 Chúc mừng ký chủ, tiến độ nhiệm vụ chính đạt 20%, khen thưởng 100 tích phân, hiện có 2700 tích phân. 】
Những người còn lại một phần chạy, một phần chết, điếm tiểu nhị run rẩy đứng ở ngoài cửa, không dám bước vào.
Trần Nhan Linh yên lặng mà nhìn đám côn đồ chạy đi, sau đó yên lặng xé nát thật nhiều phù chú.
Khúc Duyệt ném cho tiểu nhị một túi bạc: “Phiền toái tiểu nhị ca dọn dẹp đại đường một chút, rồi bày cho chúng ta mấy món đồ ăn.”
Trần Nhan Linh thả tên đầu đảng bị treo trên xà nhà xuống, hắn nằm trên đất, cánh tay còn không ngừng đổ máu, cả người cuộn tròn.
“Tiên nhân! Tiên nhân tha mạng, là tiểu nhân vụng về, mắt chó không biết Thái Sơn, tiểu nhân không dám nữa!”
Trần Nhan Linh ngồi trên ghế, kiếm bạc treo trên đầu người nọ.
Thịnh Vũ Ca vừa rồi còn ngây người, giờ mới bừng tỉnh, dùng sức mà chà tay lên y phục, muốn lau sạch vết máu. Trần Nhan Linh bấm Tịnh Trần quyết, tay Thịnh Vũ Ca lập tức sạch sẽ.
“Sư tỷ! Hắn nói muốn bắt ta về làm nô lệ!”
Người nọ lập tức bò dậy dập đầu: “Cô nãi nãi! Ta không dám, không dám nữa. Ngài buông tha ta đi, ta nhất định hối cải, không bao giờ làm chuyện khốn nạn nữa.”
Trần Nhan Linh không muốn thả hắn, nhưng nàng không nói, chỉ bảo với Thịnh Vũ Ca:
“Kẻ này mạo phạm sư muội, vậy ngươi mới là người có quyền quyết định liệu nên tha cho hắn hay không.”
Thịnh Vũ Ca nhìn Trần Nhan Linh, lại nhìn bàn tay dính đầy máu tươi của mình, nàng nuốt khan, sau đó gian nan mà lắc đầu.
Trần Nhan Linh thật vui mừng gật đầu, kiếm bạc nháy mắt rơi xuống chém đầu người nọ.
Vẻ mặt mọi người đều khác nhau, Khúc Duyệt thấy nhiều không trách, Mạnh Tử Đạm ánh mắt đen tối không rõ, Tống Hạo An không cho là đúng, Sở Thanh khiếp sợ khôn cùng.
Lúc điếm tiểu nhị dọn dẹp đại đường, tráng lá gan tới gần, đứng cáchTrần Nhan Linh chừng mấy mét, nói: “Các vị tiên nhân, người nọ là cháu ngoại của thành chủ Khang thành, các ngài giết hắn, trốn không thoát.”
“Sao lại vậy? Chúng ta đã ra khỏi lãnh thổ Khang thành rồi mà.” Sở Thanh kinh ngạc nói.
Điếm tiểu nhị cười khổ lắc đầu: “Chỉ sợ khó, phạm vi trăm dặm quanh Khang thành, chỉ cần thành chủ muốn bắt người, chưa từng thất bại.”
Mạnh Tử Đạm lo lắng nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất: “Ta cũng nghe nói có vài thành chủ địa phương xác thật có thể một tay che trời, chuyện hôm nay e là không thể giấu được.”
Trần Nhan Linh không để bụng mà lắc đầu, nhấc ấm rót một ly trà.
“Chúng ta đi thêm một ngày đường là đến được Vân Thành. Vào Vân Thành, bọn họ liền không thể động thử.” Khúc Duyệt đề nghị.
Thành chủ Vân Thành là mẫu thân Trần Nhan Linh, nơi đó liền tương đương đại bản doanh Trần gia. Bọn họ vào Vân Thành, ai cũng không dám gây sự với họ.
“Vậy đêm nay không nghỉ ngơi sao? Chúng ta đã đi suốt hai ngày đường.”
Sở Thanh nhíu mày nói.
Mấy người Trần Nhan Linh có thể mưa gió kiêm trình không nghỉ ngơi, nhưng trong ba tiểu đệ tử, người lớn tuổi nhất là Thịnh Vũ Ca cũng mới mười lăm mà thôi, liên tục mấy ngày không phải cưỡi ngựa thì là ngự kiếm, đổi thành ai cũng không chịu nổi.
“Không cần lên đường, các ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi, ta có đối sách.” Trần Nhan Linh buông ly trà, hoàn toàn không hoảng loạn.
Thịnh Vũ Ca nghe lời Trần Nhan Linh nhất, nếu Trần Nhan Linh đã mở miệng, nàng liền vui vui vẻ vẻ mà chờ dùng bữa.
Khúc Duyệt lo lắng hỏi: “Không biết sư tỷ có đối sách gì? Suốt đêm không ngủ, canh giữ trong khách điếm?”
Trần Nhan Linh liếc nhìn nàng, không có đáp lại.
Ban đêm, mọi người đều đã ngủ, Trần Nhan Linh vẫn còn đả tọa.
Đột nhiên, nàng chợt nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra, tựa như không xảy ra chuyện gì.
Mà đám lâu la đã chạy đi rất xa, vốn định trốn về Khang thành báo tin, không ngờ ở trên đường đột nhiên toàn thân nổi lửa. Bọn họ giãy giụa thét chói tai, bị ánh lửa thiêu đến cháy đen trong đêm tối.
Khúc Duyệt nằm nghiêng trên giường, đôi mắt đang nhắm đột nhiên mở ra, nhìn Trần Nhan Linh vẫn ngồi yên trên đệm, thần sắc phức tạp, khóe miệng gợi lên một nụ cười yêu diễm, hoàn toàn khác dáng vẻ ôn hòa ngày thường.
Hôm sau, chẳng thấy chút xíu truy binh nào, mọi người đều cảm thấy kỳ diệu, nhưng ai cũng không tâm tư đi tìm hiểu, chỉ lo thu thập hành trang tiếp tục lên đường.
Vân thành nằm trên sườn núi, từ nơi xa nhìn lại sẽ thấy sương khói lượn lờ, hệt như tiên cảnh giữa tầng mây, chỉ có một con đường lên núi, mỗi mười dặm đường có hai thủ vệ tuần tra.
Đám người Trần Nhan Linh vừa vào thành liền có người đi thông báo gia chủ Trần gia, tức thành chủ Vân thành Trần Nguyên Dung. Không bao lâu, một đoàn người đi tới tiếp đãi bọn họ, đưa bọn họ vào phủ thành chủ.
Lúc nguyên thân mười ba tuổi liền rời nhà đi Vô Uyên môn tu hành, giờ nàng đã mười bảy, chỉ mới qua bốn năm, lý ra nàng phải vô cùng quen thuộc phủ thành chủ, nhưng Trần Nhan Linh thật sự không tìm thấy ký ức của nguyên thân. Vì vậy lúc vào phủ nàng càng thêm cảnh giác.
Trần Nguyên Dung rất dễ ra nhận, diện mạo nàng có sáu phần tương tự nguyên thân, trẻ tuổi mạo mỹ, nhìn qua chỉ chừng hai mươi mấy, thật không giống mẹ của nguyên thân, ngược lại càng như tỷ tỷ.
Trần Nhan Linh không biết nguyên thân và mẹ nàng chung đụng với nhau thế nào, đành phải duy trì hình tưởng lạnh lùng, tiếp tục im lặng.
Nhưng không thể không nói, dáng vẻ người sống chớ tới gần của Trần Nguyên Dung quả thật giống hệt Trần Nhan Linh, thật không hổ là hai mẹ con.
Trần Nguyên Dung nhìn Trần Nhan Linh, gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lệnh cho quản gia dẫn bọn họ đến phòng cho khách nghỉ ngơi.
“Nhan Nhi, tới thư phòng ta.”
Trần Nhan Linh khẽ khom lưng: “Vâng, nương.”
Dứt lời, nàng xoay người đi theo mọi người.
Thịnh Vũ Ca nhỏ giọng hỏi: “Sư tỷ, sao ngươi và bá mẫu nói chuyện với nhau lãnh đạm như vậy?”
Trần Nhan Linh thấy Trần Nguyên Dung thoạt nhìn không hoài nghi, cũng yên lòng, nói: “Quen rồi.”
Dàn xếp đám người Thịnh Vũ Ca xong, Trần Nhan Linh hít sâu một hơi, hỏi quản gia vị trí thư phòng, sau đó một mình đi tới.
Tâm tư nàng hoàn toàn đặt vào chuyện ứng đối Trần Nguyên Dung như thế nào, không chú ý tới Khúc Duyệt vẫn luôn đứng ở khúc quanh trong lúc nàng hỏi đường.
“Mẫu thân, ngài có chuyện bàn với ta?”
Trần Nhan Linh bước vào thư phòng, đứng giữa sảnh nói.
Xem dung mạo Trần Nhan Linh liền biết Trần Nguyên Dung đẹp thế nào, huống chi nàng tuổi gần 40, tư thái độc hữu rất khó bắt chước.
Trần Nguyên Dung buông sách trong tay, gật đầu nói: “Nhan Nhi ngồi đi, mấy ngày trước nương nhận được thư của Văn chưởng môn, nói ngươi đã kết đan, lần này xuống núi là để chi viện thủ vệ Hoàng cốc đúng không?”
“Hồi báo nương, đúng vậy.”
“Lúc nương ở tuổi ngươi, đột phá vô cùng gian nan, toàn dựa vào đan dược quý hiếm của gia tộc. Ngươi còn tuổi nhỏ đã kết đan, quả thật không dễ. Nương không có gì tặng cho ngươi, nhưng nương mấy năm trước từng cứu một người, hiện giờ hắn đã là Hóa Thần trung kỳ, ngày sau có hắn bảo hộ ngươi, nương cũng coi như yên tâm.”
Lúc này Trần Nhan Linh mới kinh ngạc phát hiện trong thư phòng còn có một người. Người nọ ngay ban đầu đã canh giữ cạnh cửa thư phòng, nhưng Trần Nhan Linh lại hoàn toàn không phát hiện.
“Trác Tân, từ nay về sau ngươi hãy đi theo Nhan Nhi, nghe mệnh lệnh nàng, quyết không thể để bất kỳ kẻ nào tổn thương nàng.” Trần Nguyên Dung nói.
“Vâng, phu nhân.” Trác Tân mặt không cảm xúc gật đầu.
Sau đó hắn liền vô cùng tự giác mà đứng sau Trần Nhan Linh, cách nàng hai bước chân. Hắn mày kiếm mắt sáng, thoạt nhìn mới 40, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ xác thật rất đáng tin cậy.
Từ đó về sau, bên người Trần Nhan Linh liền có một hộ vệ Hóa Thần trung kỳ. May mắn cho Trần Nhan Linh là Trác Tân không quen biết nguyên thân, nàng sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận.
Có hộ vệ Hóa Thần trung kỳ, ánh mắt mọi người nhìn Trần Nhan Linh đều thay đổi. Mấy vị trưởng lão Vô Uyên môn cũng là Hóa Thần trung kỳ, Trần Nhan Linh như vậy coi như có một trưởng lão làm bảo tiêu.
Mọi người tiếp tục xuất phát, tự tin mười phần, chẳng sợ người Khang thành đuổi cũng không lo.
Đi hai ngày đường, Hoàng cốc gần ngay trước mắt.
Muốn vào Hoàng cốc, đầu tiên phải đi xuyên qua một hẻm núi sương mù dày đặc, vách núi cao hàng ngàn mét kẹp một hẻm núi rộng vài ba ở giữa, ngẩng đầu nhìn lên, lúc thời tiết tốt thấy được một rằn trời, nếu thời tiết không tốt, vậy chỉ có thể thấy sương mù mờ mịt.
“Sư tỷ, người cầu viện nói rất nhiều người biết mất trong lúc đi ngang qua nơi này.”
Khúc Duyệt tới gần Trần Nhan Linh nói.
Mạnh Tử Đạm nhíu mày nhìn hẻm núi ngập sương mù: “Địa thế nơi này bất lợi với chúng ta, hơn nữa vách núi cao không thấy đỉnh, hẻm núi kéo dài quanh co, chỉ sợ đi bộ rất mất thời gian, ngự kiếm có phải tốt hơn không?”
Trần Nhan Linh nhìn ngọn núi cao ngất tới tầng mây: “Núi này vô cùng cao, xưa nay là tấm chắn quan trọng nhất của Hoàng cốc, nếu thật sự có thể ngự kiếm đi vào, vậy không nhiều người như vậy lựa chọn đi con đường này.”
“Nhưng nếu chúng ta đi hẻm núi, chẳng phải sẽ giống những người đó bị lạc bên trong sao?” Thịnh Vũ Ca trong mắt mang theo rõ ràng lo lắng.
“Hẻm núi thon dài khúc khuỷu, lỡ bị lạc chỉ sợ rất khó ra. Chúng ta nghỉ ngơi một đêm bên ngoài, sáng sớm ngày mai xuất phát, mọi người theo sát người phía trước, nhất thiết không thể tụt lại đằng sau.”
Trần Nhan Linh nói. Thật ra nàng cũng không chắc chắn, nhưng nàng đã trải qua kha khá thế giới, chẳng sợ một chút tự tin cũng không có, nàng vẫn có thể diễn ra dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
Nàng quay đầu lại nhìn Trác Tân. Trác Tân luôn luôn im lặng, đôi khi cảm giác tồn tại cực thấp, thậm chí làm người ta không cảm nhận được sự hiện diện của hắn, nhưng người ở đây không một ai dám coi khinh hắn. Hắn là đại lão Hóa Thần trung kỳ, nếu không phải nể tình Trần Nguyên Dung, hắn thật sự không nhàn tâm đi bảo vệ đám nhóc con như bọn họ.
Ban đêm, Trần Nhan Linh không ngủ, nàng đứng ngoài hẻm núi, muốn từ bên ngoài nhìn ra điều khác lạ.
Trác Tân đứng phía sau nàng, đột nhiên mở miệng: “Tiểu thư, sương mù nơi này không đơn giản.”
Trần Nhan Linh nhướng lông mày: “Sao biết được?”
“Sương mù bình thường có quy luậtnhất định, ban đêm tụ tập, ban ngày tan đi, nhưng sương mù này ngày đêm đều không tan, thật quá quỷ dị, ngày mai vào núi chỉ sợ có nguy hiểm.”
“Vậy theo ý tiền bối, nên vào cốc thế nào?”
“Tiểu thư gọi ta Trác Tân là được, không nhận nổi hai chữ tiền bối.” Trác Tân cúi đầu: “Sương mù này hẳn là nhân tạo, tối nay Trác Tân có thể vào núi tìm hiểu thực hư. Sau khi mặt trời mọc, sương mù sẽ loãng ra, đó là thời điểm vào núi tốt nhất, nhưng nếu đến lúc đó ta chưa trở về, mong rằng tiểu thư kiên nhẫn, ngàn vạn không thể mù quáng vào núi.”
“Được.”
Trác Tân được Trần Nhan Linh cho phép, rút kiếm đi vào hẻm núi, nháy mắt liền biến mất trong sương mù.
Trần Nhan Linh nhìn bóng lưng Trác Tân, nàng không để bụng Trác Tân có tìm ra dấu vết gì không, dù sao nàng có tấm tư khác. Có được một hộ vệ Hóa Thần trung kỳ là chuyện biết bao người nằm mơ cũng không dám tưởng, nhưng nàng lại không lại thấy vui vẻ. Trần Nguyên Dung cho nữ nhi mình một hộ vệ tu vi cao cũng không gì đáng trách, nhưng nguyên thân mười mấy năm không có hộ vệ, vì sao chờ đến nàng, thế nhưng lại phái hộ vệ đi theo?
“Sư tỷ? Trác đại ca vào rồi à?” Thịnh Vũ Ca dụi dụi mắt, ngồi xuống tảng đá bên cạnh Trần Nhan Linh.
“Ừ, hắn đi dò đường, chúng ta phải đợi hắn ra mới vào núi.”
Thịnh Vũ Ca nghi hoặc mà nhìn hẻm núi: “Chút sương mù này hẳn là không thể làm khó tu sĩ Hóa Thần, vì sao sư phụ không cho trưởng lão hộ sơn tới Hoàng cốc chi viện? Bọn họ tùy tiện một người cũng lợi hại hơn tất cả chúng ta thêm lên, chúng ta đều là nha đầu tiểu tửmiệng còn hôi sữa, tới thì làm được gì chứ?”
“Sư phụ có tính toán riêng, chúng ta chỉ cần làm theo là được.”
Trần Nhan Linh không chút dao động mà đáp.
Thịnh Vũ Ca mê mang nhìn nàng: “Nhưng mà chúng ta giúp được gì đây?”
“Tới rồi sẽ biết, giờ mau nghỉ ngơi đi.”
Trần Nhan Linh khuyên nàng.
Thịnh Vũ Ca lắc đầu: “Không, ta phải ở đây cùng sư tỷ chờ Trác đại ca.”
Trần Nhan Linh không tiếp tục khuyên, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm lối vào hẻm núi.
Trước hừng đông Trác Tân đã trở lại, sớm ngoài dự đoán. Hắn cầm kiếm, mặt đầy sương lạnh mà đứng trước Trần Nhan Linh.
“Không cần vào.”
“Sao vậy?” Thịnh Vũ Ca đang buồn ngủ nháy mắt bừng tỉnh, hỏi.
Những người khác cũng đã tỉnh, tụ lại lắng nghe.
“Người mai phục trong hẻm núi chết hết rồi, người trong Hoàng cốc cũng vậy.”
Mọi người cả kinh trừng lớn mắt.
“Không thể nào! Người Hoàng cốc vừa phát tín hiệu cầu viện, sao mới mấy ngày lại chết rồi? Chết thế nào?”
Mạnh Tử Đạm liên thanh hỏi, giọng tràn đầy khó tin.
Trần Nhan Linh nhìn Trác Tân: “Mặc kệ người chết hay chưa, chúng ta đều phải vào núi nhìn xem.”
Trác Tân đành phải gật đầu, hắn xung phong, mang mọi người vào núi.
Mà khoảnh khắc tiến vào hẻm núi, Trần Nhan Linh chợt nghe tiếng hệ thống nhắc nhở.
【 Kích phát nhiệm vụ chi nhánh — giết chết Ma Tôn, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng 1000 tích phân. 】
-----
Dany: Tui chưa từng thấy thanh niên nào nghèo kiết như bà Linh, ba thế giới mà mới tích cóp 2700 điểm. Đồng thời tui cũng chưa từng thấy kon hệ thống nào keo kiệt như kon hệ thống này, giết Ma Tôn thưởng 1k điểm =)))))
Mọi người còn đang phân vân giữa Duyệt với Giáng ha....... Đừng hỏi ed, ed sẽ không tiết lộ đâu hì hì~~~