Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 82: Gài bẫy





Dưới sự trông coi của Trần Nhan Linh, tiến sĩ Vu và các nhà khoa học tiến hành kiểm tra toàn diện cho Hoắc Dư Tịch, phát hiện các loại số liệu cơ thể cô đều vô cùng bình thường, thậm chí bình thường đến mức có chút bất thường. Dù sao mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài số liệu không đạt tiêu chuẩn, nhưng cô lại hoàn hảo mọi mặt.


Toàn bộ quá trình đều có Trần Nhan Linh bên cạnh, Hoắc Dư Tịch cũng yên tâm, an an tĩnh tĩnh mà tùy ý người khác kiểm tra.


Càng khiến người ta kinh ngạc chính là, Hoắc Dư Tịch không chỉ có số liệu thân thể vượt qua người thường, mà năng lực chống cự đau đớn của cô cũng cao hơn người thường rất nhiều.


Tiến sĩ Vu hưng phấn muốn tiếp tục động tay động chân với Hoắc Dư Tịch, đương nhiên lập tức bị bắt lại. Trần Nhan Linh vừa đưa mắt ra hiệu, tiến sĩ Vu liền bị người dẫn đi.


Mấy nhà khoa học còn lại cũng không dám làm gì Hoắc Dư Tịch, bọn họ thấy rõ Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Húc quý trọng Hoắc Dư Tịch thế nào, hai người đều nắm quyền quyết định trong căn cứ, ai lại muốn chết mà dám chọc vào bọn họ?


Sau khi Hoắc Dư Tịch tỉnh lại, ngoại trừ hơi không quen ánh mặt trời chói mắt, thân thể hoàn toàn không vấn đề gì lớn.


Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Tịch cùng nhau trở về, Hoắc Dư Húc ngượng ngùng đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Đêm nay triệu tập mọi người bàn chuyện xử lý tiến sĩ Vu, cậu đừng quên.”


Trần Nhan Linh gật đầu.


Trên đường phố người đến người đi, bóng Hoắc Dư Húc rời đi trông thật cô đơn, Hoắc Dư Tịch nhìn một lát, đột nhiên lên tiếng: “Tớ không nợ cô ta.”


Trần Nhan Linh ngây người, nhíu mày nói: “Cậu xưa nay chưa từng nợ cô ấy.”


Hoắc Dư Tịch lắc đầu: “Tớ vẫn luôn là một người chị không tẫn trách, ta như cũ chán ghét nàng, lần này sự, nàng vẫn là người tớ ghét nhất.”


Trần Nhan Linh nhịn cười, bày ra vẻ nghiêm túc: “Ừ, cô ấy quả thật rất đáng ghét, tớ cũng rất ghét cổ.”


Cuộc họp tối đó bắt đầu, tất cả mọi người đều tới đông đủ.


Căn cứ dần dần hoàn thiện, nhân số vững bước tăng lên, càng ngày càng nhiều người sống sót nương theo phát thanh lúc trước mà tìm đến. Trần Nhan Linh dẫn đầu thay đổi chế độ khu đông khu tây, không phân biệt khu vực, tất cả mọi người dựa vào công cống hiến mà nhận được thù lao. Ngoài ra, căn cứ còn thành lập hệ thống tin tức cá nhân đơn giản, thông tin của mỗi người bao gồm số lần ra ngoài thám hiểm, số lượng vật tư tìm về, và công trạng tham gia xây dựng căn cứ.


Có thể nói quy mô căn cứ này đang không ngừng mở rộng, nhân số đã gấp đôi trước đây.


Tăng Kỳ cũng nằm trong đội ngũ ra quyết sách, do trong số những người ở đây anh ta có kinh nghiệm quản lý lâu nhất. Tuy Tăng Kỳ không thích Trần Nhan Linh phế bỏ chế độ phân khu, nhưng hiện giờ anh ta cũng không dám nói gì Trần Nhan Linh, rốt cuộc người đi theo nàng đều là kẻ điên.


Tiến sĩ Vu tạm thời bị nhốt trong phòng thí nghiệm của cô ta, 24 giờ đều có người trông coi. Cô ta hoàn toàn không thèm để ý tình trạng của mình, trong phòng thí nghiệm còn mẫu máu của chị em họ Hoắc, cô ta liền trầm mê nghiên cứu.


Lúc này điểm mấu chốt là có nên cung cấp cho cô ta hoàn cảnh để tiếp tục nghiên cứu hay không, rốt cuộc chị em họ Hoắc đều có kháng thể virus, nếu bọn họ thật sự có được thuốc kháng virus, vậy địa vị bọn họ ở tận thế chắc chắn cao không thể phàn.


Tất cả mọi người đang chờ kết quả thí nghiệm của tiến sĩ Vu. Nếu bọn họ không sợ virus, như vậy đám zombie đối với bọn họ liền hệt như dã thú, không còn đáng lo như trước nữa. Cho dù bọn họ bị cào thương cắn thương, chỉ cần còn một hơi, bọn họ đều có thể được chữa trị. Nếu có thuốc, bọn họ không cần vì một chút ngoại thương nho nhỏ mà bị nhốt trong phòng cách ly mấy tiếng đồng hồ, không cần vì một cái miệng vết thương nhỏ mà cảm thấy tuyệt vọng.


Thù oán gì đó, so với mạng nhỏ của mình hoàn toàn không sánh được.


Vì thế đa số mọi người đều tán đồng hợp tác với tiến sĩ Vu, cô ta muốn cái gì liền cho cái gì, ngoại trừ tự do.


Trần Nhan Linh mặt lạnh nhạt, từ khi Hoắc Dư Tịch bị bắt, nàng gần như không hề cười, ngay cả giả cười cũng lười động khóe miệng. Tuy trước mặt Hoắc Dư Tịch nàng vẫn là đồ cà lơ phất phơ trước đây, nhưng chỉ cần Hoắc Dư Tịch vắng mặt, ánh mắt nàng liền trở nên sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.


“Nếu ả muốn mạng anh, anh cũng cho?”


Trần Nhan Linh nói lời rét lạnh, nhằm thẳng vào người đề nghị phối hợp tiến sĩ Vu.


Người nọ cười lạnh một tiếng: “Ả muốn mạng tôi làm gì, muốn chị em họ Hoắc mới đúng.”


Trình Dương Minh vừa nghe, trực tiếp rút súng đứng lên, người nọ cũng không cam lòng yếu thế giương súng.


“Dừng tay cho tôi!” Trần Nhan Linh vỗ mạnh bàn, “Ngồi xuống!”


“Tiến sĩ Vu chắc chắn phải chết, nhưng tuyệt đối không thể chết lúc này. Bọn công ty sinh hoá bận tâm tiến sĩ Vu mới không tiến công chúng ta, vũ khí trang bị của bọn họ tốt hơn chúng ta quá nhiều, khó mà chống lại. Tiến sĩ Vu hiện giờ là mấu chốt nghiên cứu ra vaccine, cũng là lợi thế giúp chúng ta sống sót.”


“Vậy nên hiện giờ tận lực thỏa mãn yêu cầu của ả, ả muốn cái gì liền cho ả cái đó. Đến lúc ả chế ra vaccine, hẳn là chúng ta có thể dựa vào đó thương lượng với bọn công ty sinh hoá.”


Trong phòng nghị sự, Trần Nhan Linh chậm rãi nói ra kế hoạch hoà đàm của mình; mà trong phòng thí nghiệm, tiến sĩ Vu vẻ mặt tập trung phân tích số liệu, một tay chống cằm ngồi trước máy tính, dưới tóc đen khoác trên vai cất giấu một cái tai nghe thật nhỏ, bên trong truyền ra chính là giọng Trần Nhan Linh.


Trên màn hình máy tính trước mặt cô ta là vô số biểu đồ phức tạp, bên lỗ tai thì là tiếng Trần Nhan Linh thảo luận với mọi người làm sao hoà đàm với Creatrue sau đó giết chết cô.


Phía trước phía sau cô ta mỗi phương có hai người, bốn đôi mắt nhìn chằm chằm cô ta, ngẫu nhiên cũng có lúc lơi lỏng, dù sao cô ta trông qua thật quá bình thường, vẻ mặt chuyên chú nhìn số liệu trên màn hình, không chỗ khác lạ.


Tiến sĩ Vu thỉnh thoảng lơ đãng mà đánh giá người canh gác mình, nhân lúc bọn họ không chú ý mà gõ bàn phím. Ở một góc màn hình, có một khung thoại xám không chút bắt mắt, ghi chú đều là ký hiệu phức tạp, cho có người thấy được cũng không nhìn ra cái gì.


Cô ta nghe xong toàn bộ cuộc thảo luận của mấy người Trần Nhan Linh, khóe miệng lơ đãng nâng lên thành một nụ cười lạnh. Chỉ bằng đám ngu ngốc này mà cũng dám gài bẫy cô. Chờ xem, đến lúc đó đám người này ngay cả tư cách trở thành vật thí nghiệm của cô cũng không xứng.


Tan họp, Tăng Kỳ thu thập xong liền chuẩn bị về chỗ ở, không ngờ bị người từ sau lưng che lại mắt miệng, bắt lấy tay chân, trực tiếp nâng lên chạy đi.


Lúc anh được thả xuống, cả người đều choáng váng, thậm chí phân không rõ phương hướng.


Tầm mắt dần dần rõ ràng, anh mới thấy rõ người đứng trước mắt, miệng mở lớn, chỉ vào người nọ nói: “Cô!”



Một tuần sau, tiến sĩ Vu nói với người canh gác: “Kêu quản lý chỗ này tới.”


Trần Nhan Linh đứng ngoài cửa, tay cầm Vô Kiên: “Thật trùng hợp, tôi vừa lúc đến thăm bà đây. Không biết tiến sĩ Vu tìm tôi có chuyện gì?”


Tiến sĩ Vu cười nói: “Tôi không tìm cô, tôi muốn tìm người quản lý, hiện giờ là cô, về sau thì khó nói.”


Trần Nhan Linh không thèm để ý, ngồi xuống: “Nói đi, bà có chuyện gì?”


“Tôi sắp đạt thành quả, chỉ kém một bước, thiếu hai thứ .” Tiến sĩ Vu đột nhiên cười vô cùng ôn hòa.


Trần Nhan Linh cảm thấy không đúng, mỗi lần tiến sĩ Vu cần cái gì, cô ta đều trực tiếp báo cho thủ vệ, cần gì chuyên môn tìm nàng hỏi xin .


“Thứ gì?”


“Hai người.” Tiến sĩ Vu vươn hai ngón tay, “Một người khoẻ mạnh, một người đã nhiễm bệnh nhưng chưa dị biến.”


Trần Nhan Linh ngầm hít hà một hơi, lông mày nhíu chặt, tay ấn trên Vô Kiên, không đồng ý cũng không cự tuyệt.


Người sống thì dễ tìm rồi, trong căn cứ có rất nhiều, nhưng ai lại chịu hy sinh bản thân mình làm vật thí nghiệm chứ? Còn người bị nhiễm bệnh mà chưa biến dị, nào có người vừa khéo như vậy.


Mấy thủ vệ bên cạnh cũng vẻ mặt khiếp sợ, lẩm bẩm: “Sao mà được? Ả điên rồi à?”


“Tôi thấy tám phần là điên rồi, ả cả ngày nghiên cứu máu quái vật gì đó, không điên mới là lạ.”


“Nhưng biết đâu ả thật sự nghiên cứu ra vaccine thì sao?”


Tiếng mọi người bàn luận không nhỏ, huống hồ bọn họ cũng không muốn giấu diếm, những lời này rõ rành rành truyền vào tai Trần Nhan Linh, khiến nàng đau đầu muôn phần.


“Ta trở về suy xét một chút, cho ta ba ngày.”


Người đã cảm nhiễm mà chưa dị biến chỉ cần tìm được, có thể sẽ đồng ý ngựa chết coi như ngựa sống, tự nguyện làm vật thí nghiệm, nhưng một người sống sờ sờ, ai lại chịu như thế?


Tin tìm người tình nguyện thí nghiệm nhanh chóng truyền khắp căn cứ, rất nhiều người bắt đầu luống cuống. Mọi người đều không muốn làm vật thí nghiệm, nhưng mà chắc chắn phải có người đứng ra. Nếu không ai tự nguyện, khó đảm bảo thủ vệ căn cứ sẽ không cưỡng chế tìm một người sống làm thí nghiệm, rốt cuộc thí nghiệm này liên quan đến hy vọng của toàn nhân loại. Ai cũng muốn sống trong một thế giới yên bình có văn minh trật tự, mà không phải một thế giới tràn ngập mùi xác thối.


Ngày đầu tiên, không có người sống tự nguyện, cũng không có người nhiễm bệnh chưa dị biến. Hiện giờ, những người ra ngoài sưu tầm vật tư đều đã trải qua huấn luyện, hơn nữa đội trưởng đều là người có kinh nghiệm phong phú, vũ khí tài nguyên của họ cũng sung túc, gần đây người cảm nhiễm ít, dù có cảm nhiễm cũng dị biến rất nhanh, người chưa dị biến gần như không có.


Ngày hôm sau, vẫn không ai tình nguyện.


Ngày thứ ba, Trần Nhan Linh thu hồi Vô Kiên, chuẩn bị ra cửa, Hoắc Dư Tịch buông súng, gọi nàng lại.


“Nếu hôm nay lại không người tình nguyện thì làm sao bây giờ?”


Trần Nhan Linh cúi đầu, Vô Kiên nằm trong tay nàng. Từ lúc nàng bị đâm tỉnh lại, mặc cho nàng đặt Vô Kiên ở đâu, khi nàng theo bản năng nhớ tới nó, nó liền xuất hiện, đôi khi sẽ ở chỗ nào đó gần nàng, đôi khi thậm chí trực tiếp xuất hiện trong tay nàng.


Thanh kiếm này càng ngày càng khiến nàng đoán không ra, hệ thống chỉ có thể kiểm tra ra  thanh kiếm này ảnh hưởng rất lớn với cảm xúc của nàng, tựa như một xiềng xích khóa lại cảm xúc nàng, nhưng lại không đủ kiên cố, khiến cho cảm xúc của nàng chồng chất tới một điểm nhất định, xiềng xích không khống chế được, trực tiếp bạo phát.


Hiện giờ dường như Vô Kiên lại khống chế cảm xúc của nàng, thậm chí còn kiên cố hơn lần trước, chỉ mỗi khi nàng đối mặt Hoắc Dư Tịch mới có chút dao động.


Trần Nhan Linh quay đầu lại cười nói: “Yên tâm, sẽ có.”


“Tớ nói nếu không có, làm sao bây giờ?” Hoắc Dư Tịch bướng bỉnh hỏi.


Trần Nhan Linh kiên nhẫn mà giải thích với Hoắc Dư Tịch: “Sẽ có, không có thì tớ lại nghĩ cách, hơn nữa còn có bọn Tiểu Minh. Mọi người cùng nhau nghĩ cách, chắc chắn có thể giải quyết vấn đề này.”


Nàng vừa nói vừa ra ngoài, đưa lưng về phía Hoắc Dư Tịch.


Hoắc Dư Tịch không đuổi theo, cô chỉ đứng ở cửa, nhìn Trần Nhan Linh đi xa.


Hoắc Dư Húc vừa lúc từ ngoài tiến vào, trên đường cô gặp phải Trần Nhan Linh, hiện giờ lại thấy Hoắc Dư Tịch kỳ kỳ quái quái đứng bên cửa.


“Làm gì đó? Hòn Vọng Thê?”


Hoắc Dư Tịch trừng cô một cái: “Tới làm gì?”


Hoắc Dư Húc không chút để ý nói: “Sao cần lý do? Chị chính là chị của em, đến xem đứa em phản nghịch của mình cũng không được sao?”


Cô chỉ chỉ phía sau Hoắc Dư Tịch: “Chị tới cũng tới rồi, em lại không thể đuổi chị đi, hay là mời chị vào uống ly trà?”


Hoắc Dư Tịch nhíu mày, vừa định cự tuyệt cô, liền nghe Hoắc Dư Húc nói: “Thuận tiện tâm sự người kia của em.”


Hoắc Dư Tịch giật giật môi, cuối cùng không nói gì, nhưng thân mình lại nghiêng đi, nhường đường cho Hoắc Dư Húc.


-----


Dany: Chap mới trong "nay mai", tức là hôm nay đó quý vị kkkk.


"Hòn Vọng Thê" =))