Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người

Chương 58: Kết nhóm





Chẳng lẽ Hoắc Dư Tịch là Vân Hi của nàng?
Nhưng Hoắc Dư Tịch là nữ chính, Vân Hi của nàng là nữ chính?
Trần Nhan Linh không kịp nghĩ nhiều, nàng vươn tay, nắm tay Hoắc Dư Tịch, đỡ cô dậy.
“Nếu bạn Hoắc đã tin tưởng tớ, vậy chúng ta chính là bạn, tớ có thể gọi cậu là Dư Tịch không?”
Hoắc Dư Tịch khẽ gật đầu, động tác thật nhẹ, nếu không phải Trần Nhan Linh mắt sắc, quả thật không thể nhìn thấy.
Hai người không nhiều lời, ăn chút đồ ăn, thu thập đồ đạc xong liền xuống dưới lầu.
Hầu hết người trong ký túc xá đều đã chạy trốn, hai người hẳn là đi trễ nhất.
Lúc xuống lầu hai người đụng phải một người ngoài dự liệu.
Hoắc Dư Húc vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hoắc Dư Tịch và Trần Nhan Linh đang bước xuống lầu. Xem dáng vẻ cô, hẳn là định đi lên lầu.
Ba người gặp nhau ở cầu thang, không khí có chút quỷ dị.
“Hoắc Dư Húc?” Trần Nhan Linh nhìn gương mặt giống Hoắc Dư Tịch như đúc trước mắt, cảm thấy thật ngại ngùng.
Hoắc Dư Tịch mắt lạnh nhìn Hoắc Dư Húc, một chữ cũng khinh thường nói.
Hoắc Dư Húc như không phát hiện không khí cương cứng, ôn hòa cười chào hỏi: “Hai người đi cùng nhau? Tụi mình kết nhóm đi, khắp nơi trong trường đều là zombie, tụi mình đi chung sẽ càng an toàn.”
Trần Nhan Linh đương nhiên đồng ý, trước mắt nữ phụ này thoạt nhìn vẫn an phận. Hơn nữa, Trần Nhan Linh thật tò mò, đây là ký túc xá của Hoắc Dư Tịch, Hoắc Dư Húc tới làm gì?
“01, nữ phụ tới tìm Hoắc Dư Tịch sao?”
【 Không biết. 】
Trần Nhan Linh chợt nhớ một chuyện: “Đúng rồi, tiến độ nhiệm vụ của tôi được bao nhiêu?”
【 0%. 】
“Không hề tiến triển? Sao có thể, vừa rồi không phải tôi mới cứu nữ chính sao!”
【 Hệ thống không kiểm tra thấy ký chủ tiến triển. 】
Trần Nhan Linh tức giận đến khó thở, vừa rồi nàng cứu Hoắc Dư Tịch mà thanh tiến độ vẫn không nhúc nhích, vậy chứng tỏ Hoắc Dư Tịch hoàn toàn không phải nữ chính!
Nàng nhìn về phía Hoắc Dư Húc, chẳng lẽ đây mới là nữ chính?
Tóm lại lần này nàng lại cứu lầm người?
Trần Nhan Linh thấy thật mệt tâm. Vì sao lần nào nàng cũng cứu lầm người đây? Thật là quá xui xẻo.
Cuối cùng cũng xác định nữ chính, Trần Nhan Linh tập trung toàn bộ lực chú ý vào Hoắc Dư Húc, cô ấy ngàn vạn không thể xảy ra chuyện.
Nhưng Trần Nhan Linh không biết, khi tầm mắt nàng gắt gao nhìn Hoắc Dư Húc, có một người vẫn luôn dõi theo nàng.
Trong ba người chỉ có Trần Nhan Linh vũ lực xem được, rốt cuộc nàng biết chút chiêu số, hơn nữa có Vô Kiên trong tay, gì cũng chém được.
Vì sợ bị zombie phát hiện, các cô quyết định tìm chiếc xe rời đi, nhưng ba người không ai có xe, chỉ có thể nghĩ cách trộm.
Bãi đỗ xe của trường nằm ở khu dạy học, để tiện cho các giáo sư ra vào. Mà khu dạy học lại là nơi nhiều người nhất, một lượng lớn người đang cuống quít chạy trốn, tiếng thét chói tai vang vọng cả vườn trường, người sống và zombie chen lấn đan xen nhau, trên đất đã nằm thật nhiều thi thể.
Ba người nhìn thấy cảnh tượng này, đều bị dọa sợ.
“Hay là chúng ta ra ngoài trường tìm xe đi, khu dạy học quá nguy hiểm.” Trần Nhan Linh nhíu mày nói.
Không ít người chạy ngang qua các cô, trên người hoặc sạch sẽ hoặc dính đầy máu.
Hoắc Dư Húc nhìn thẳng chằm chằm một chỗ, lắc đầu: “Không được, zombie trong trường đều là từ ngoài vào, ngoài trường chắc chắn còn hỗn loạn hơn, càng khó tìm xe.”
Sau đó, nàng lại chỉ một phương hướng: “Xem bên kia kìa, một đám người cũng đang trộm xe, chúng ta chỉ cần đuổi theo bọn họ là được.”
Trần Nhan Linh nhìn về phía Hoắc Dư Húc chỉ. Khá lắm, thật không hổ là nữ chính, đám người cô ấy thấy, còn không phải là tiểu đội của nam chính sao?
Trần Nhan Linh chỉ thấy Trình Dương Minh qua ảnh chụp, nhưng gương mặt tuấn tú của Trình Dương Minh thuộc loại liếc mắt một cái đã khiến người ta kinh ngạc cảm thán, dù Trần Nhan Linh không có hứng thú, cũng không dễ quên.
Dự tính xong, ba người bèn chạy như điên về phía Trình Dương Minh.
Mấy người Trình Dương Minh còn đang nghĩ cách cạy cửa xe, Trình Dương Minh thấy ba nữ sinh xinh đẹp chạy đến trước mặt mình, bèn hỏi.
“Mấy bạn có chuyện gì sao?”
“Bên ngoài quá nhiều zombie, có thể mang chúng mình theo hay không? Cầu xin cậu.”
Lúc Hoắc Dư Húc nói “cầu xin bồ”, cô nhìn thẳng vào mắt Trình Dương Minh, đôi mày đẹp nhíu lại, cặp mắt hoa đào ươn ướt. Cô dùng dáng vẻ như vậy ai mà chịu nổi, huống hồ hai người vốn là nam nữ chính, Trình Dương Minh lập tức đồng ý giúp ba cô.
Cũng may nơi này xe nhiều, mọi người liên tiếp cạy ba chiếc xe xông vào ngồi, lúc này mới xem như có chút cảm giác an toàn.
Trình Dương Minh và bạn mình ngồi hàng ghế trước, ba người Trần Nhan Linh ngồi hàng sau.
Trình Dương Minh lái xe, cậu chàng ngồi ghế phụ tên Phan Bác Viễn, chuyên ngành Hóa học, mặt mày thanh tú, dáng người cao cân xứng, thuộc dạng đẹp trai trẻ trung kiểu mấy idol nam trên mạng. Từ lúc ba cô gái xuất hiện, cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào Trần Nhan Linh.
Nói đúng ra là nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Trần Nhan Linh đeo sau lưng.
Sau khi lên xe cậu mới hỏi: “E hèm, bạn Trần, kiếm sau lưng cậu là đồ giả hay thật vậy?”
Tuy hỏi thế, nhưng mới nãy thấy được lưỡi kiếm lóe sáng, cậu cũng biết chắc chắn là hàng thật, đồ giả làm sao hoàn hảo như vậy.
Trần Nhan Linh cười: “Không cần khách sáo, mọi người đi chung hết mà, mấy cậu kêu tớ Nhan Linh là được rồi.”
-----
Nhạc: Sleeping inside. Nhạc si,: Lilium.
Dany:
Cho mình xin chút cảm tưởng về văn phong thuần Việt được không?
Các bạn cảm thấy kiểu dịch của mình thế nào?
Đa tạ.