Sau khi tất cả mọi người an vị, lễ trao giải Ngọc Hà chính thức bắt đầu.
Những người trình diện chiếm hơn phân nửa giới giải trí, nhà đầu tư, các nhân vật nổi tiếng, minh tinh nghệ sĩ hơi có tiếng tăm đều có mặt.
Trong đó bao gồm Tề Chi Sanh mà Cố Vân Hi hận đến ngứa răng. Khí chất Tề Chi Sanh vẫn cao lãnh, lúc thấy Cố Vân Hi cũng không chút lay động, thậm chí còn nhàn nhạt gật đầu, lễ phép mà mang thâm ý.
Triệu Trạch Diệc ngồi trên hàng ghế trước nhất, si ngốc mà nhìn Lục Thanh Du cách đó không xa.
Bên người hắn còn có một người mẫu tuyến 18.
Cô người mẫu chua chát nói: “Giám đốc Triệu thích loại hình giống cô Lục sao? Sớm biết vậy em cũng nuôi tóc dài.”
Triệu Trạch Diệc vẻ mặt lạnh nhạt mà liếc cô một cái, người mẫu tức khắc im miệng, không dám nói nữa, chỉ là ánh mắt bất thiện nhìn Lục Thanh Du.
Bí thư của Triệu Trạch Diệc vội vã từ ngoài cửa tiến đến, ghé bên tai Triệu Trạch Diệc nói: “Tổng giám đốc, chủ tịch mới đến ngoài cổng.”
Vừa nghe được lời này, sắc mặt Triệu Trạch Diệc càng thêm khó coi. Vị kia thế nhưng lại đến! Sau đó hắn khôi phục bình tĩnh, phụ họa khán giả vỗ tay, văn nhã mà không mất cao quý.
Chủ tịch trong lời bí thư chính là cha của Triệu Trạch Diệc - Triệu Khoan.
Khi ông vào cửa, một trận xôn xao nhỏ liền nổi lên, rất nhiều người uy quyền địa vị cao đều cười chào hỏi Triệu Khoan.
Sắc mặt cô người mẫu cũng không dễ xem, co rúm lại bên người Triệu Trạch Diệc hỏi: “Chủ tịch Triệu cũng tham gia lần trao giải này?”
Triệu Trạch Diệc uy hiếp trừng cô, sau đó kinh hỉ mà nhìn về phía Triệu Khoan, chờ Triệu Khoan ngồi xuống ben cạnh hắn mới nói: “Ba, sao ba lại tới đây? Không phải muốn bàn công việc với mấy người chú Lưu sao?”
“Chú Mưu của con bị bắt, gần đây tình huống nghiêm ngặt, mấy lão già kia đều im hơi.” Triệu Khoan vẻ mặt nghiêm túc, ngũ quan cương nghị, làn da bảo dưỡng rất khá, nhìn qua không giống người 50 tuổi, mà như mới vừa tròn 40, cả người tỏa ra uy áp mãnh liệt .
Từ lúc ông ngồi xuống, người mẫu liền không dám nói chuyện, chỉ a dua mà hô một câu “Em chào chủ tịch Triệu”, sau đó không hề lên tiếng.
Vẻ mặt Triệu Trạch Diệc mang ý kính sợ, rất cung kính mà giới thiệu với Triệu Khoan những người mới nổi bật trong lần trao giải này.
Ánh mắt Triệu Khoan dừng trên người Lục Thanh Du cách đó không xa, không chút để ý mà nói: “Nghệ sĩ kia là ai? Nhìn thật quen mắt.”
“Chỉ là một ma mới, A Ảnh ký xuống, phỏng chừng sau lưng có kim chủ, bằng không làm sao mới hơn một năm ngắn ngủi đã dám tranh đoạt chức Ảnh hậu Ngọc Hà.”
Triệu Trạch Diệc khinh thường nói, tay phải hắn tùy ý vẫy vẫy, nhìn như thật không lễ phép, nhưng tay trái dưới bàn lại bóp chặt đùi mình.
“Lớn lên cũng được, ba nhớ rõ từng thấy cô ta ở Tinh Nguyên, kim chủ sau lưng cô ta là ai?”
Triệu Trạch Diệc vô cùng hy vọng kim chủ đó là hắn, nhưng kỳ thật hắn biết sau lưng Lục Thanh Du không có kim chủ, chỉ có Trần Nhan Linh che chở.
“Là Trần Hạc Sinh bên A Ảnh, người đã 30 tuổi, nói mình độc thân, nhưng hẳn là ngầm chơi rất nhiều minh tinh đi. Cô gái kia còn là em gái hắn ta tìm tới.”
“Hai nhóc con Trần gia?” Lúc Triệu Khoan nói chuyện, hơi thuốc lá và mùi rượu xông vào mặt Triệu Trạch Diệc.
Nhưng không thấy hắn tỏ vẻ chán ghét gì, ngược lại cười phụ họa: “Trần gia mấy năm nay không lật ra nổi sóng to gió lớn gì, lứa thế hệ này cũng không bao nhiêu người được việc. Ba, có phải ngài muốn làm cái gì không?”
Ánh mắt sắc bén như ưng của Triệu Khoan nhìn thẳng Triệu Trạch Diệc, xem hắn thật lâu, mới nói: “Không vội. Trần gia không dễ làm, con cứ chuyên tâm xử ký tốt Tinh Nguyên làm tốt. Chờ rửa sạnh hết tiền, Trần gia không đáng ngại.”
Triệu Trạch Diệc cười gật đầu: “Ba nói rất đúng, hiện giờ Tinh Nguyên phát triển khá tốt, ký được mấy người mới không tồi.”
Triệu Khoan hừ lạnh một tiếng: “Vậy à? Sao ba lại nghe nói Ảnh hậu Ngọc Hà lần này được chọn ra từ một trong số hai minh tinh của A Ảnh?”
Nghe được lời này, mặt Triệu Trạch Diệc cũng không hiện vẻ xấu hổ, vẫn tươi cười ôn hòa: “Không vội, còn có nam chính tốt nhất.”
Triệu Khoan ý tứ không rõ mà cười vài tiếng, giọng ông trầm thấp thuần hậu, nghe vào tai, ép cho người ta không thở nổi.
Cũng chỉ có Triệu Trạch Diệc dám mặt không đổi sắc mà ngồi cạnh ông chuyện trò vui vẻ.
Lễ trao giải đã tiến hành một nửa, Trần Nhan Linh còn chưa tới, Cố Vân Hi có chút mất tập trung. Giải thưởng của cô ở phía sau, không cần lo lắng.
Kết quả giải nữ chính tốt nhất đã công bố, là Lục Thanh Du.
Dưới đài một trận pháo tay, có hâm mộ có kinh ngạc cảm thán.
Giản Nhĩ Lam hận đến ngứa răng, nhưng khi đối mặt màn ảnh vẫn bảo trì nụ cười rạng rỡ.
Ánh đèn chiếu vào trên người Lục Thanh Du, dáng người hoàn mỹ xứng với lễ phục tinh xảo, dung mạo xuất chúng. Dưới sự chú mục của vạn chúng, cô bước đi trên thảm đỏ, khí chất hoàn toàn không giống nghệ sĩ nhỏ lúc mới vào giới giải trí ngày xưa.
Cố Vân Hi nhìn cô cũng cảm thấy người này biến hóa thật lớn, Trần Nhan Linh ký xuống cô ấy, ánh mắt quả không tồi.
Lục Thanh Du chậm rãi đi về phía đàitrao giải, dưới đài có rất nhiều người cô quen biết. Trong số bọn họ, có người quan hệ tốt, có người nói bậy sau lưng, có người âm thầm ngáng chân, có người hâm mộ ghen ghét, cô đều không thèm để ý. Sau khi mất đi cha mẹ, những thứ cô để ý đều dần dần biến mất.
Đôi lúc, cô thậm chí cảm thấy cuộc đời vô vọng. Con người sống vì niệm tưởng, nhưng cô không có.
Rất nhiều lúc cô nỗ lực chỉ vì trả nợ, đến tận khi thần trí không thanh tỉnh, lại nghe được giọng của người kia.
Trần Nhan Linh chưa từng biết trong lời cảm ơn của cô rốt cuộc ẩn chứa cảm tình gì. Trần Nhan Linh không thèm để ý cảm tình của cô, Trần Nhan Linh chỉ để ý cô gái miệng lưỡi sắc bén kia.
Ngay cả khi cô cố ý chọc giận Cố Vân Hi, chọc cho Cố Vân Hi động thủ, Trần Nhan Linh cũng không trách cứ Cố Vân Hi, ngay cả lời xin lỗi cũng là Trần Nhan Linh tới nói. Chị ấy xin lỗi thật quá chân thành, nhưng như vậy chỉ khiến cô càng thêm rõ ràng mình đối với Trần Nhan Linh, chỉ là một nghệ sĩ mà thôi
Đoạn cảm tình không thể chiếm được này, lúc cô suy diễn cuộc đời của người khác có thể tạm thời quên đi. Một năm 365 ngày công tác không gián đoạn, không chỉ vì trả nợ, mà còn vì không cho mình cơ hội miên man suy nghĩ.
Sau khi nhận giải thưởng này, cô chính là Ảnh hậu Ngọc Hà năm nay, hợp đồng diễn suất về sau sẽ càng ngày càng nhiều, tiền đồ vô hạn lượng. Ánh mắt cô dừng trên vị trí bên cạnh Cố Vân Hi, vị trí ấy vẫn luôn không người.
Dù cô biết Trần Nhan Linh không yêu cô, nhưng ngay cả lúc lãnh thưởng vẫn không thấy được người mình thích, không khỏi quá tàn nhẫn.
Cố Vân Hi mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật đã bấm gọi nhiều đến mức di động Trần Nhan Linh lúc này hẳn sắp nổ tung, nhưng mãi mà không ai tiếp điện thoại. Cô liền nhắn tin cho Quản Viên Viên, nhưng chờ một hồi mà không thấy đáp lại. Cô bèn gọi mấy cú, vẫn không thấy Quản Viên Viên nhấc máy!
Cố Vân Hi lạnh cả người, gọi điện hỏi lễ tân công ty, nữ tiếp tân nói ba tiếng trước Trần Nhan Linh đã rời khỏi công ty rồi.
Ba tiếng trước cô cũng thu được thư thoại của Trần Nhan Linh, nói cách khác trong khoảng thời gian này Trần Nhan Linh và Quản Viên Viên bị mất liên hệ.
Lòng không tài nào ức chế nỗi hốt hoảng, cô chỉ cảm thấy toàn bộ đại sảnh đều trở nên khủng bố, khuôn mặt mỗi người thật đáng sợ.
Sự hoảng loạn trên mặt Cố Vân Hi không cách nào che giấu, Lục Thanh Du vẫn luôn chú ý bên này liền nhận ra.
“Chị Linh còn chưa tới sao?” Lục Thanh Du rời khỏi ghế của mình, đi đến nhẹ giọng hỏi.
Cố Vân Hi nhíu mày: “Không biết, không liên lạc được, lý ra một tiếng trước chị ấy đã tới rồi.”
Còn chưa tới giải thưởng Cố Vân Hi được đề danh, cô xách túi muốn rời khỏi đại sảnh, Lục Thanh Du vội giữ cô lại: “Cô đi đâu đó?”
Cố Vân Hi hất tay cô ra: “Tìm người.”
Trợ lý luống cuống, cũng ngăn đón nàng: “Chị Hi, trước đừng đi, còn chưa tới lượt chị mà. Có chuyện gì chờ lãnh thưởng xong hẵng đi. Trong đại sảnh này khắp nơi đều là tai mắt phóng viên, nếu bỏ về trước ngày mai họ lại giật tít bậy bạ!”
Cố Vân Hi bực bội mà tránh thoát trợ lý: “Bọn họ thích nói gì thì nói, chị đây cũng không phải chưa từng bị mắng.”
Động tác bọn họ quá rõ ràng, phóng viên đều thấy, camera lạp tức quay về phía họ. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng nếu lúc này Cố Vân Hi cho Lục Thanh Du một cái tát thì quá tốt.
Rốt cuộc Cố Vân Hi cũng được đề danh nữ chính tốt nhất —— Mất danh “Ảnh hậu”, ngôi sao nữ thẹn quá thành giận, vung tay đánh nhau!
Cố Vân Hi từ lúc sinh ra đã từng chịu vô số đánh chửi, thật đúng là không sợ mấy lời bôi nhọ của đám nhà báo. Giờ khắc này, cô chỉ sợ người trong lòng mình mất tích.
Cái cảm giác mơ hồ bất an này thật y như một thanh đao treo trên đầu cô, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Lục Thanh Du vừa đứng dậy, muốn theo sau, Giản Nhĩ Lam bên cạnh ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Em cũng đi? Ước lượng một chút thân phận của em đi. Đã có báu vật trong tâm can chị ấy đi rồi, em đi làm cái gì?”
Giản Nhĩ Lam tươi cười, nói chuyện dịu dàng. Người không biết nhìn thấy hẳn sẽ tưởng rằng cô đang đùa giỡn với Lục Thanh Du, chỉ có Lục Thanh Du biết, từng lời Giản Nhĩ Lam nói tựa như từng nhát đao, chém tan chút may mắn sót lại trong lòng cô.
Triệu Trạch Diệc cũng nhìn về phía các cô, vừa vặn thấy Lục Thanh Du nôn nóng bất an, không biết hắn bị cái gì, nhanh chóng dời tầm mắt, giống như sợ bị người ta thấy hắn đang chú ý Lục Thanh Du vậy.
“Minh tinh này mặt mũi thật đúng là không tồi, lần trước ba nghe lão Mưu nhắc tới, còn muốn giới thiệu cho ba, không ngờ bị con nhóc Trần gia nẫng tay trên, xem ra thật sự chung chạ với Trần Hạc Sinh rồi.” Tầm mắt Triệu Khoan vẫn không chút che giấu mà dừng trên người Lục Thanh Du, tay Triệu Trạch Diệc dưới bàn siết chặt thành quyền.
...
Cố Vân Hi nhanh chóng chạy ra khỏi đại sảnh, trên đường thậm chí đụng vào bàn người khác. Tiếng giày cao gót dẫm xuống sàn thật vang, chỉ cần không điếc ai cũng nghe được.
Trong đại sảnh, tiếng nghị luận dần nổi lên.
“Sao Cố Vân Hi bỏ đi vậy?”
“Không cướp được Ảnh hậu chứ gì, minh tinh hiện giờ đều như vậy, kỹ thuật diễn không biết mấy lạng, tính tình thì lớn lắm.”
“Như vậy mà còn được đề danh, sau lưng không kim chủ, tôi livestream ăn phân!”
...
Mang giày cao gót chạy, Cố Vân Hi quả thật là dũng sĩ, di động không ngừng bấm gọi, hỏi thăm tất cả những người có liên hệ với Trần Nhan Linh.
Không ai biết nàng đi đâu.
Tài xế chạy theo cô, thở phì phò: “Cô Cố, giờ chúng ta đi đâu đây?”
Cố Vân Hi đứng dưới thang lầu, nhìn đường cái.
Trên đường dòng xe như nước chảy, ánh đèn đường chiếu sáng trời đêm, lại không thể chiếu vào tâm Cố Vân Hi.
Tiếng chuông di động vang lên.
“A lô, là cô Cố sao? Nhan Nhan giờ đang ở bệnh viện Nhân Dân I, cô có thể tới đây không?”
Bên kia điện thoại là một giọng nam xa lạ, trầm thấp lại nghèn nghẹn, Cố Vân Hi chưa bao giờ nghe qua. Nỗi bất an đến từ chất giọng xa lạ cùng với nội dung lời nói khiến Cố Vân Hi đột nhiên trước mắt tối sầm.
“Được, tôi lập tức tới, chị ấy ở
phòng bệnh nào?”
Bên kia tạm dừng vài giây, mới nói.
“Ở phòng giải phẫu, còn chưa ra.”
-----
Nhạc: Dũng khí. Trình bày: Phùng Đề Mạc.
Dany: QAQ