Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 20




  Ánh nắng mặt trời chiếu vào căn phòng rộng lớn, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Thi Hàm cựa quậy người, sau đó nhận lấy cơn đau đầu ập đến.

Đôi mắt nheo nheo chớp vài cái rồi đưa tay lên dụi, khi mọi thứ rõ ràng thì chính lúc này Thi Hàm mới sửng sốt trước khung cảnh trước mắt.

Cô lập tức ngồi dậy, đầu xoay bốn phương tám hướng nhìn nơi lạ lẫm này. Thi Hàm khẳng định đây không phải là nhà mình, mọi thứ thật xa lạ

Sau đó cô nhìn xuống kiểm tra quần áo thì vẫn như cũ, nhẹ nhàng thở phào một cái. Vẫn còn đang thắc mắc nơi đây là đâu và ai đã đưa cô đến đây thì có tiếng mở cửa

Thi Hàm sợ hãi ôm lấy gối cầm lấy gối trong tay, phòng thủ chống cự kẻ đó khi có ý đồ xấu với mình. Tiếng bước chân một lúc càng gần, tim của cô theo đó mà đập thình thịch

   "Em làm gì vậy?"

Chân Ni nhìn bộ dạng đó của Thi Hàm liền bật cười, gì mà ghê gớm quá. Cứ tưởng bị người khác làm chuyện bậy bạ không á

   "Sao tôi lại ở đây? Còn có cả chị nữa"

   "Em không nhớ gì à"- Chân Ni chậm rãi ngồi xuống giường: "Là ai hôm qua uống say xỉn rồi nằm gục xuống bàn, cũng hên là lúc đó tôi ở đó chứ nếu không là toi đời em rồi"

Thi Hàm nhớ mình đi uống chút bia giải sầu, rồi uống đến say quên hết mọi thứ, không còn gì đọng lại lúc đó cả.

 

   "Cảm ơn đã đưa tôi về. . . giờ thì tôi phải về nhà"

Thi Hàm bỏ chân xuống giường, chuẩn bị đi thì bị Chân Ni giữ tay lại: "Làm gì phải gấp, ăn sáng đi rồi về"

   "Không cần đâu"- Thi Hàm vẫn giữ nguyên ý nghĩa đó, chân đi được thêm hai ba bước nữa

  "Chỗ tôi ở là ngoại ô, em nghĩ ở đây bắt xe dễ dàng để về lại thành phố sao?"

Thi Hàm đứng im, vẻ mặt đắng đo về gì đó trong khó coi lắm. Chân Ni nói đúng, nơi nàng ở không dễ tìm được một chiếc taxi đâu.

Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu từ đây mà đi bộ vào tới thành phố coi bộ mệt đấy, tới đó không biết đôi chân này bị liệt hay phải đi thay khớp xương

  "Sao, vẫn còn muốn đi về không?"- Chân Ni biết Thi Hàm đang nghĩ gì, nàng mỉm cười nói lời khiêu khích

   "Theo ý chị đi"

Chứ còn cách nào khác nữa đâu mà theo ý Thi Hàm đây, đẹp chứ đâu có bị khùng.

.

.

.

.

Những ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, Thi Hàm lên diễn đàn  trên internet tìm công việc mới. Dù là làm gì đi nữa cô cũng chấp nhận chứ không thì lấy đâu ra tiền để mà xài.

May mắn thay là Thi Hàm thấy một gia đình đang tìm người hầu gái. Cô hứng khởi bấm vào xem thông tin chi tiết, nơi này cũng gần đây chứ không có xa

Đi bộ hay đi xe buýt điều được. Mức lương hàng tháng có vẻ cao hơn những nơi khác. Thi Hàm ngầm gật đầu, coi như lần này đổi hệ sang chơi người giúp việc vậy.

Như vậy thì ngày mai cô sẽ tìm đến đây hỏi thêm lần nữa để chắc ăn ấy mà. Vì nhìn bề ngoài nhiều người sẽ nghĩ là lừa đảo

Sáng hôm sau, Thi Hàm thức dậy sớm để ăn uống rồi chuẩn bị đi đến đó. Tinh thần phấn chấn vô cùng, đó giờ chưa dám nghĩ là bản thân sẽ làm công việc này

Đi bộ trên vỉa hè, tai thì đeo headphone, miệng vui vẻ hát theo lời bài bát. Thi Hàm hi vọng là mọi thứ thuận buồm xuôi gió, có công việc càng sớm càng tốt.

Đứng trước cổng nhà. . .à nhầm là cổng biệt phủ mới đúng, Thi Hàm ngỡ ngàng há hốc miệng nhìn không chớp mắt. Cô còn tưởng là mình đến lộn chỗ nữa kìa, tay kia lấy địa chỉ ra xem thêm lần nữa

Nhìn từng chữ một, dò từng chữ trên cổng, đúng là chỗ này rồi, không nhầm lẫn được. Thi Hàm hít thở đều, tay nắm chặt lấy tinh thần

*Ting Tong*

Cánh cửa lập tức mở ngay trước mắt, cô lùi về sau một bước rồi nhìn xem có ai không. Sau đó liền xuất hiện một cô gái bận vest đen, mặt nghiêm trang nhìn cô

Nhìn cô ta chỉ khiến Thi Hàm thêm sợ hãi, nuốt nước bọt một cái rồi định nói gì cái quên luôn.

   "Cô tìm ai?"

  "À. . .tôi thấy chỗ này có tìm người hầu nữ nên muốn đến thử việc"- Thi Hàm nở nụ cười thân thiện

Cô ta lại nhìn Thi Hàm từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, không biết là đang nghĩ gì. Thi Hàm thầm khóc than trong lòng, cô thấy sợ thật sự, nhìn cô ta chẳng khác gì cảnh sát hình sự

   "Mời cô vào trong"

Phù!! Đứng nín thở muốn chết, căng thẳng quá đi. Cô vuốt vuốt ngực coi như trút bỏ gánh nặng bên trong, thẳng tiến theo sau

Vừa đi vừa ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, Thi Hàm trầm trồ khen ngợi trong đầu. Nơi đây giống như thiên đường trần gian, rộng quá trời quá đất

Hèn chi phải đăng thông báo tìm hầu nữ, nhìn cơ ngơi rộng lớn như vậy chắc chủ nhà cũng phải hạng quý tộc

   "Cô ngồi đây đợi chút, phu nhân sẽ xuống ngay"

   "À vâng"

Thi Hàm khép nép ngồi yên, tự nhiên thấy hồi hộp vô cùng, mắt đảo qua đảo lại. Lúc sau có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước xuống từ cầu thang, ánh mắt ấy thật sắc bén khiến cô lạnh sống lưng

Bà Lục mỉm cười nhìn Thi Hàm, nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện. Bàn tay rót trà ra tách nhỏ, nâng lên uống một ngụm

Càng nhìn càng thấy người phụ nữ này quen quen, hình như cô đã từng thấy ở đâu rồi thì phải. Đầu óc cố lục lại, ráng suy nghĩ xem sao lại thấy quen

Rồi bỗng nhiên cô chợt bừng tỉnh trong tâm trí, người này sao mà giống với mẹ của Cẩn Mai lúc trước xem trên ti vi quá vậy. Chẳng lẽ. . .bà ta chính là mẹ của nàng?

Ối giời ơi! Thi Hàm khóc lóc trong lòng, như thế nào lại chọn ngay nơi người mà mình tránh mặt để làm giúp việc vậy chứ

  "Cô đến đây để xin làm hầu nữ sao?"- Giọng nói nhẹ nhàng nghe thật êm tai

   "Vâng, cháu thấy đăng trên diễn đàn nên liền đến đây ạ. Không biết bác nhận không, cháu cái gì cũng làm được. Với lại nấu ăn rất ngon!"

Bà Lục nhìn sơ qua người Thi Hàm một chút rồi thầm đánh giá, nhìn là muốn nhận ngay rồi. Gương mặt này thật xinh đẹp, làm người hầu có tiếc quá không, làm người mẫu coi bộ xứng đáng hơn

   "Như vậy là tốt rồi, thì công việc cũng không có gì khó, như cô cũng biết là phải nên làm gì. Còn lương hàng tháng giống như tôi đã đăng tin"

   "Vậy. . .khi nào cháu có thể bắt đầu ạ"

   "Kể từ ngày mai có thể làm, à mà khoan. . .cô nên thay đổi cách xưng hô, tôi còn đứa con gái nữa. . .nên tôi quyết định như vầy đi cô. . ."

Thi Hàm cắn môi dưới đợi lời nói kia, ánh mắt cầu trời khấn phật cho lời bà ta nói ra không giống với những gì cô đang nghĩ, làm ơn

Thi Hàm thật sự không muốn để Cẩn Mai thấy cô xuất hiện trong căn nhà này, nàng sẽ rất ghét cô. Lúc biết được người này là mẹ của Cẩn Mai, Thi Hàm đã có ý định sẽ từ chối làm ở đây nhưng vì tiền lương cao nên không còn cách nào khác

Chỉ xin một điều là đừng để Cẩn Mai thấy sự hiện diện của cô, cô sẽ tìm cách tránh mặt ngày nào hay ngày đó

  "Cô sẽ làm người hầu riêng cho con gái của tôi, cô thấy sao?"

Thấy chưa! Biết ngay mà, ghét của nào trời trao của ấy. Sao mà xui dữ vậy chèn, muốn làm người hầu bình thường thôi, chứ không có muốn làm người hầu riêng.

   "Chuyện này. . ."- Thi Hàm lộ ra vẻ mặt e ngại, miệng mấp máy vài chữ

  "Cô không chịu à? Nhiều người đến đây điều đề cập đến chuyện làm người hầu riêng cho con gái tôi, tôi điều từ chối. Đến phiên cô thì có thái độ này, đúng là không biết hưởng. Tôi thấy cô xinh đẹp, nhìn có vẻ thích hợp nên mới đề nghị, vậy chốt lại cô muốn không? Tiền lương sẽ cao hơn bình thường đó"

Lại một lần nữa do dự, Thi Hàm biết chuyện làm người hầu riêng thì không thể tránh khỏi việc gặp nàng thường xuyên. Như vậy chẳng khác nào chui vào chỗ chết?

Nhưng tiền lương là thứ khiến cô phải cân nhắc kỹ lưỡng, đến phút cuối cùng cô đã có quyết định. Đã phóng lao thì phải theo lao

  "Cháu đồng ý!"

Bà Lục liền nhoẻn miệng cười hài lòng, bà biết thế nào cô cũng đồng ý thôi mà. Lí do mà bà muốn tìm người ưng ý làm người hầu riêng cho Cẩn Mai là vì nàng rất lười biếng chăm sóc bản thân

Tối ngày chỉ biết cắm đầu vào công việc mà quên mất bản thân mình. Không để ý đến sức khỏe, không ăn uống đúng giờ giấc gì, đã gần 26 tuổi mà cứ như trẻ con để người khác nhắc nhở

Cũng hên là tìm được một người như Thi Hàm và chính cô biết nấu ăn nên bà mới chọn. Bà tin rằng cô sẽ giúp Cẩn Mai ăn uống đầy đủ dưỡng chất và nấu những món ăn bồi bổ cho nàng

   "Tốt! Không còn chuyện thắc mắc gì nữa thì cô về đi, mai đến sớm"

Thi Hàm lễ phép đứng lên cúi đầu chào rồi cất bước đi, trên mặt vẫn còn nhiều hoang mang. Đi gần đến cổng chính thì cô thấy xa xa là hình bóng quen thuộc, là Cẩn Mai đang tiến lại đây

Thi Hàm quýnh quáng tay chân, mắt tìm chỗ kín đáo để núp. Hên có bụi cây xanh kế bên, cô không ngần ngại mà chui vào đó rồi ngồi im re

Cẩn Mai lướt ngang qua, Thi Hàm trong đây thở phào nhẹ nhõm nhưng người kia chưa khuất thì. . .

   "Ui da. . ."- Dứt lời liền lấy tay bụm miệng lại

Cẩn Mai nghe thấy có tiếng nói chuyện thì xoay người lại nhìn, một khoảng không trống vắng. Đôi chân mày nhíu lại xem kĩ có ai gần đây không, rõ ràng là nàng nghe có ai đó nói

Lắc đầu không nghĩ nữa, chắc do nàng làm việc nhiều quá nên sinh ra ảo giác. Tiếp tục xoay người đi vào trong nhà

Thi Hàm đợi Cẩn Mai vào trong rồi mới nhảy ra, đầu cổ tóc tai đầy cỏ xanh. Cô vừa đi vừa gãi chân rồi cả cổ, kiên cắn đỏ hên rồi, chắc ngồi gần ổ kiến lửa