Bao Dưỡng Em Đi

Chương 43: Đuổi đến đài loan




Editor: Tiểu Hách

Ban đêm trên máy bay, đen kịt như gió bão kéo đến. Lâm Hoa ngồi ở chỗ ngồi mệt mỏi buồn ngủ, bắt đầu đi vào suy tư.

Quyết định như thế này có quá sơ sài hay không? Điện thoại chỉ gọi một cuộc, liền như vậy, cứ đuổi theo sang đây, nếu như điện thoại Lam Tiếu Chính đúng lúc hết pin, hoặc là nợ cước phí thì sao? Nếu như Trương Mạc chỉ là hù dọa cậu? Lại không phải là Lam Tiếu Chính thật sự kết hôn, đều là người nhà của hắn sắp xếp?

Suy nghĩ một hồi, có quá nhiều khả năng, dù sao mình cũng đã ngồi trên máy bay, chẳng lẽ đến nhà Lam Tiếu Chính rồi, hắn còn muốn đuổi mình ra ngoài sao? Lâm Hoa suy nghĩ vẩn vơ, cứ như thế ngủ thiếp đi.

Thức dậy, máy bay đã chuẩn bị hạ cánh.

Thấy ánh sáng đèn sầm uất bên dưới, Lâm Hoa có loại ảo giác không biết mình đang ở chốn nào.

Xuống máy bay, một trận gió lạnh thổi qua, Lâm Hoa cảm thấy thật là ấm áp. Mùa đông ở nơi này, ngay cả buổi tối gió cũng ấm hơn nhiều so với ở Thành Đô.

Ngồi trên xe taxi, nói ra địa chỉ trong trí nhớ, Lâm Hoa níu chặt túi xách trên người, mấy ngón tay cũng trắng bệch.

Thấy căn nhà đen như mực, do dự nhiều lần, Lâm Hoa vẫn gõ cửa một cái, tay cũng có chút run rẩy.

Đợi nửa ngày, chính là không ai đáp lại. Lâm Hoa lại dùng sức gõ cửa, vẫn không có người nào trả lời.

“Lam Tiếu Chính!” Lâm Hoa vừa gõ cửa vừa kêu tên Lam Tiếu Chính.

Có phải là hắn ở lầu hai không, hoàn toàn là nghe không được mình ở dưới lầu gọi cửa? Lâm Hoa suy nghĩ, liền cách xa cửa một chút, hướng về ban công lầu hai, gọi tên Lam Tiếu Chính. Kêu hai tiếng, vẫn không có người nào trả lời, Lâm Hoa có chút chán nản trở về cửa.

Lẽ nào Lam Tiếu Chính không ở nhà? Vậy hắn ở nơi nào? Trong lòng Lâm Hoa có chút tủi thân và lo lắng, ngồi rụt cổ trước cửa nhà Lam Tiếu Chính.

Đã nhanh đến nửa đêm, cho dù là ấm áp, vào ban đêm cũng sẽ lạnh. Từ trong túi xách lục lọi một cái áo dày chút, Lâm Hoa liền dựa vào cửa nhà Lam Tiếu Chính ngủ thiếp đi.

Lam Tiếu Chính ngủ một đêm ở nhà Lam ba và anh trai, vì buổi tối thảo luận một chút với anh trai việc triển khai hoạt động vào sang năm của công ty. Lam ba dự định buông tay để cho hai anh em Lam gia quản lý công ty, cho nên hai người bọn họ liền đặc biệt thận trọng.

Đến sáng khi hắn về đến nhà, thì thấy một vật thể không rõ ràng cuộn tròn ở trước cửa nhà mình. Vừa đến gần nhìn, liền thấy gương mặt nhỏ nhắn lạnh cóng có chút đỏ ửng của Lâm Hoa.

Vừa mừng vừa sợ, tay Lam Tiếu Chính vuốt ve gương mặt ngủ say của cậu.

Được bàn tay ấm áp chạm vào, mặt Lâm Hoa vô thức cọ cọ trên bàn tay Lam Tiếu Chính.

Tốt, một cái gối đầu ấm áp!

Lam Tiếu Chính có hơi buồn cười nhéo nhéo mặt của Lâm Hoa, cái đứa ngốc này, sao ngủ ngay cửa cả đêm, tìm một khách sạn ngủ một đêm cũng được mà!

Trước tiên mở cửa, Lam Tiếu Chính mới bế Lâm Hoa từ dưới đất lên.

Cảm nhận được mình di chuyển, Lâm Hoa có chút bất an giật giật, lại phát hiện mình trở người không được. Mơ mơ màng màng mở mắt, thì thấy gương mặt đẹp trai quen thuộc của Lam Tiếu Chính xuất hiện.

“Tiếu Chính” Mơ màng gọi một tiếng, Lâm Hoa lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Thở dài một hơi, Lam Tiếu Chính bế Lâm Hoa đến phòng ngủ của mình, cẩn thận đắp kín chăn cho cậu.

Lúc Lâm Hoa hoàn toàn thanh tỉnh, ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà, mình đang ở nơi nào? Cậu còn nhớ sáng hôm qua lúc thức dậy, mẹ cậu còn gọi cậu ăn cơm trưa kia mà. Bữa trưa và bữa sáng gộp lại thành một, chính là tiết kiệm tiền đó!

Dò xét một vòng, Lâm Hoa cuối cùng nhớ ra mình đang ở chỗ nào.

“Tiếu Chính!” Vội vàng từ trên giường đứng lên, Lâm Hoa liền tìm Lam Tiếu Chính khắp nơi.

“Làm sao thế? Em chạy chậm chút!” Thấy Lâm Hoa từ trên lầu  xông thẳng đến, Lam Tiếu Chính quả thật sợ cậu lăn thẳng từ trên cầu thang xuống.

“Tiếu Chính!” Lâm Hoa nhào vào lòng Lam Tiếu Chính, hai tay ôm hắn thật chặt.

“Xảy ra chuyện gì, sao không nói với anh tiếng nào đã chạy đến đây?” Lam Tiếu Chính đau lòng xoa xoa đầu Lâm Hoa, cúi đầu trấn an.

Chờ đến lúc Lâm Hoa thuật lại hoàn chỉnh chuyện đã xảy ra, mặt của Lam Tiếu Chính cũng có chút đen.

“Trương Mạc nói gì thì chính là cái đó à? Sao em không suy nghĩ một chút, cứ như vậy liền mặc kệ mọi chuyện chạy đến đây?”

“Em chính là sốt ruột mà!” Lâm Hoa bất mãn nói, bắt đầu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ “Nếu như anh thật sự kết hôn với người khác thì làm sao? Phải đến lúc đó em mới tìm đến anh à? Còn nữa, tại sao mấy ngày nay anh không gọi điện thoại cho em? Sao lúc em gọi điện cho anh cũng không gọi được? Anh không biết em sẽ lo lắng cho anh à? Em đã chạy đến tìm anh, anh không cảm rất vui vẻ sao? Anh có gì bất mãn?”

Mấy câu hỏi liên tục này, ngay cả ngắc ngứ cũng không có một câu, Lâm Hoa nói mắt cũng không chớp một cái.

“Anh rất vui, anh sai rồi!” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa lý luận trách móc, rất thẳng thắng thừa nhận sai lầm của mình “Anh không nên không gọi điện thoại cho em, cũng không nên không sạc điện thoại và cước phí. Không nên nói em đừng đến!”

Một chuỗi “không nên” lúc này, khiến cho Lâm Hoa có chút choáng vàng, bĩu bĩu môi, hơi bất mãn nhìn Lam Tiếu Chính “Em đói bụng!”

“Lấy đồ ăn cho em”

Lam Tiếu Chính cũng là hiểu rõ, đối với Lâm Hoa có lúc là không biết nói thế nào.

“Chuyện anh muốn kết hôn là sao vậy?” Lâm Hoa vừa gặm bánh mì, vừa hỏi Lam Tiếu Chính ngồi ở bên cạnh nhìn cậu ăn.

“Em nói là chị Trương Mạc nói với Trương Mạc?”

“Dạ” Lâm Hoa gật đầu.

“Chắc cô ấy nghe nhầm! Nhã Nhi sắp kết hôn, đáng tiếc đối tượng không phải là anh!”

“Nhã Nhi là ai?” Sao lại mọc ra một Nhã Nhi nữa, tình nhân của Lam Tiếu Chính đúng là nhiều. Lâm Hoa nhíu chân mày một cái, oán hận nghĩ đến.

“Là đối tượng mà người nhà luôn muốn tác hợp mà thôi!” Thấy vẻ mặt và bộ dạng ghen tuông của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính vui vẻ mỉm cười.

“Vậy à” Lâm Hoa gật đầu, gia đình giới thiệu thì không nói, ý đợi lát “Khoan đã! Cái gì gọi là đáng tiếc đối tượng không phải là anh? Anh rất tiếc à?”

Lam Tiếu Chính cũng không nhịn được nữa bật cười lớn, cái bộ dạng lúc này của Lâm Hoa thật là đáng yêu quá đi!”

“Không có tiếc cô ấy, cổ rất tốt, thật may là cô ấy lập gia đình rồi! Anh muốn kết hôn thì anh cưới em, sao đi tiếc cô gái của người khác!”

“Hừ! Cũng còn được!” Bị Lam Tiếu Chính cười trước đó, Lâm Hoa có chút đen mặt, lúc nghe Lam Tiếu Chính nói mấy câu phía sau, mới chuyển biến tốt một chút.

“Khi nào anh trở về?” Thu dọn xong thức ăn trên bàn, Lâm Hoa đến ngồi bên cạnh Lam Tiếu Chính, kề sát hắn khẽ hỏi.

“Ở hai ba ngày nũa đi. Bây giờ ba anh hiện tại muốn buông tay công ty, hơi bận chút!”

“Vậy anh cũng không làm ở công ty Đại Lục được lâu à?” Lâm Hoa có chút khẩn trương hỏi.

“Không” Lam Tiếu Chính xoa xoa đầu tóc ngắn của Lâm Hoa “Anh vẫn là trở về quản lý công ty Đại Lục, ở đây thì giao cho anh trai của anh rồi.”

“À” Lâm Hoa thả lỏng vai, lại tựa trên người Lam Tiếu Chính “Ba mẹ em biết chuyện chúng mình rồi, còn nữa anh trai em cũng sớm biết luôn!”

“Bọn họ... nói thế nào?” Lam Tiếu Chính có chút chần chờ hỏi.

“Anh em rất ủng hộ đó!” Lâm Hoa ở trong lòng lè lưỡi một cái, biểu hiện của Lâm Húc chính là rất ủng hộ mình mà “Ba mẹ em... Ba mẹ em chưa nói gì, xem như là ngầm chấp nhận đi!”

“Xin lỗi.” Lam Tiếu Chính ôm Lâm Hoa.

“Tại sao lại nói xin lỗi?” Lâm Hoa cười cười “Vì anh, cái gì cũng đáng giá nha!”

“Đứa ngốc.” Lam Tiếu Chính cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười lại tràn đầy yêu thương “Tối nay về nhà anh ăn cơm đi!”

Cả người Lâm Hoa rõ ràng cứng ngắc.

“Đừng ngại, chỉ là đi ăn bữa cơm!” Lam Tiếu Chính vỗ lưng an ủi Lâm Hoa.

“Vậy bọn họ?”

“Em nghĩ anh giống như em là một đứa trẻ à?” Ánh mắt bất mãn của Lâm Hoa lia đến, Lam Tiếu Chính ho nhẹ một tiếng “Chuyện của chúng ta anh đã nói với người nhà, mặc kệ bọn họ có chấp nhận hay không, bọn ngầm chấp nhận thì càng tốt!” Lam Tiếu Chính vuốt ve mặt Lâm Hoa, trong mắt tràn ngập quyến luyến “Anh không bao giờ muốn giống như lần trước nữa, nghe theo người khác sắp xếp, bỏ lỡ sinh mệnh người quan trọng nhất”

“Tiếu Chính.” Thấy đau khổ trong mắt Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa càng ôm chặt hắn hơn “Em vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi anh, cho nên anh cũng không rời khỏi em!”

“Anh bảo đảm!”

Thấy Lam Tiếu Chính bận bịu lục đục cả ngày, một xấp lại một xấp tài liệu và văn kiện, mắt hắn cũng không chớp một cái, lật qua từng trang từng trang.

Lâm Hoa thì ở bên cạnh nhìn, thở dài một hơi.

“Em sao thế?” Nghe được Lâm Hoa thở dài, Lam Tiếu Chính từ trong văn kiện ngẩng đầu lên.

Lâm Hoa đang cầm cuốn tiểu thuyết võ hiệp, ngồi trên thảm trải sàn, tiếng oán than dậy đất “Em trở về phải cố gắng công tác, em muốn thăng chức tăng lương!”

“Hửm?” Lam Tiếu Chính không cho là như thế “Nếu như cuối tuần em có thể tám giờ rời giường, khi thức dậy làm và ăn điểm tâm sáng!”

“Trước đây em đều làm điểm tâm sáng cho anh! Bây giờ không thức dậy ăn điểm tâm, là bởi vì ai hả?” Ai đó nhắc đến đây, Lâm Hoa liền hơi tức giận.

“Thế à.” Lam Tiếu Chính ý vị thâm thường nhìn thoáng qua Lâm Hoa, khóe mắt đều là tiếu ý. Lâm Hoa bị hắn nhìn mặt đỏ bừng một mảng trong nháy mắt.

“Anh mau làm việc đi!” Lâm Hoa vội vàng rống một tiếng, mặt vùi vào trong sách, đỏ ửng vẫn chưa tan biến.

Sau một khắc, Lâm Hoa đã bị Lam Tiếu Chính ôm ngang lấy, Lâm Hoa kinh hô một tiếng “Anh làm gì thế?” Hai tay lại ôm chặt cổ của Lam Tiếu Chính.

“Nếu sáng sớm không dậy nổi, vậy buổi chiều dậy” Lam Tiếu Chính hạ giọng nói ở bên tai Lâm Hoa “Dù sao em ở bên cạnh, anh cũng không chuyên tâm làm việc được, vậy làm chút chuyện có thể chuyện tâm đi!”

“Anh không biết xấu hổ!” Lâm Hoa trách móc, nhưng nụ cười trên mặt chuyện thế nào? =.=

“Anh rời đi bao lâu rồi? Từ năm trước sang năm nay đó” Lâm Hoa lại thấp giọng lẩm bẩm nói.

“Xin lỗi” Lam Tiếu Chính khẽ hôn gò má của Lâm Hoa.

Lâm Hoa mỉm cười ôm chặt Lam Tiếu Chính, không để lại một chút khe hở.

Lâm Hoa có chút mơ mơ màng màng nhớ tới, Lam Tiếu Chính nói buổi tối phải đến nhà hắn ăn cơm.

Đã là năm giờ chiều, Lâm Hoa đẩy Lam Tiếu Chính còn đang ngủ bên cạnh cậu.

“Tiếu Chính, không phải nói đi ăn cơm tối sao?”

“Hả?” Lam Tiếu Chính xoa xoa mắt, ánh mắt liền tỉnh táo, nhớ tới chuyện mình nói với Lâm Hoa vào ban ngày “Ngày mai về!”

“Tại sao?” Lâm Hoa không hiểu ngồi dậy, ui, thắt lưng có chút đau.

Vẫn không chờ Lâm Hoa ngồi xuống, cánh tay Lam Tiếu Chính đưa ngang ra, liền đè cậu nằm xuống lại.

“Không gấp gáp” Lam Tiếu Chính xoay người liền đè trên người Lâm Hoa, hôn vành tai cậu, cậu bị nhột rụt rụt cái cổ.

“Anh! Đừng mà” Tay Lâm Hoa đẩy bàn tay không an phận của Lam Tiếu Chính ra.

“Anh đã nói ngày mai đi!” Lam Tiếu Chính cầm ngược hai tay của Lâm Hoa, lại thành công khiến cho toàn thân cậu đều mềm nhũn không có sức lực.

Đợi được hai người cảm thấy đói bụng, muốn đứng dậy ăn cơm, đã nhanh đến chín giờ.

Buổi tối hôm sau, Lam Tiếu Chính vẫn dẫn Lâm Hoa đến Lam gia.

End chap 43