Bao Dung Vô Bờ

Chương 64: Ngoại truyện 4: Bao dung cả đời




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Năm Bùi Niệm bốn tuổi, học lớp chồi ở nhà trẻ.

Ngày Quốc tế Thiếu nhi, nhà trẻ tổ chức một hoạt động, muốn thi làm thủ công, mời người lớn của các bạn nhỏ ở nhà trẻ cùng tham gia.

Một ngày trước đó, lúc Bùi Cận đi đón Bùi Niệm, cô giáo ở nhà trẻ đã báo chuyện này cho Bùi Cận.

Gia cảnh bạn nhỏ Bùi Niệm không tồi, nghe hiệu trưởng nói, nhà cô bé có một công ty. Nhưng cụ thể thế nào, giáo viên các cô cũng không rõ lắm, chỉ biết hiệu trưởng kêu các cô phải chú ý Bùi Niệm.

Nói đến bạn nhỏ Bùi Niệm, quả thực chính là một tiểu công chúa hàng thật giá thật. Một cô bé ngây ngô xinh đẹp, đôi mắt to ngập nước, làn da trắng mịn, ngày nào cũng mặc váy đẹp, gần như không trùng lặp. Cô giáo và các bạn học đều rất thích cô bé này.

Ngày hôm sau, các bạn nhỏ cùng bố mẹ đã yên vị trong phòng học, cô giáo tới kiểm kê số lượng, phát hiện chỉ có Bùi Niệm chưa tới.

Cô ấy đang định gọi điện thoại thì thấy cả nhà xuất hiện bên ngoài.

Bố Bùi Niệm thường đến đón cô bé, giáo viên các cô đều từng gặp, còn mẹ cô bé thì chưa gặp lần nào.

Nghe thấy âm thanh, họ không khỏi tò mò nhìn ra bên ngoài.

Bố Bùi Niệm có diện mạo khôi ngô, lần nào đến đón con, mấy cô giáo trẻ tuổi ở nhà trẻ đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Khí chất thanh cao vời vợi, chỉ đứng một chỗ vẫn trở thành tiêu điểm.

Bùi Cận vào cửa, mỗi tay dắt một người.

Bên trái là Bùi Niệm mặc váy đỏ, buộc hai bím tóc, còn kẹp đủ loại kẹp tóc sắc màu, mái tóc mềm mại rũ xuống hai bên.

Bên phải chắc là mẹ Bùi Niệm.

Cô ấy cũng mặc một chiếc váy đỏ, hình như là kiểu giống Bùi Niệm, mặt mày tinh xảo tuyệt mỹ, nở nụ cười tươi, xinh đẹp vô cùng, trông rất trẻ trung mơn mởn.

Cả nhà này, giá trị nhan sắc thật sự cao không bình thường.

Cô giáo sửng sốt một lúc mới tiến lên, gật đầu với Bùi Cận, sau đó nhìn Tô Nịnh Nịnh, cười hỏi: “Chị là… mẹ Bùi Niệm?”

Tô Nịnh Nịnh gật đầu, lên tiếng.

Mỗi một gia đình đều có một cái bàn tròn, phía trên bày đủ loại giấy cứng nhiều màu, băng dính, kéo, còn có bút vẽ linh tinh.

“Niệm Niệm muốn làm gì?” Bùi Cận ngồi xuống, hỏi ý kiến Bùi Niệm trước.

Bùi Niệm ngồi trên ghế nhỏ ổn định vững chắc, cô bé chớp mắt, ngẫm nghĩ, trả lời: “Làm nhà của Niệm Niệm. Bên trong phải có giường của Niệm Niệm, tủ quần áo phải có váy, còn phải có son môi thật đẹp.”

Cô bé còn nhỏ đã thích đẹp, thích váy, thích hoa, còn bị Tô Nịnh Nịnh ảnh hưởng, son môi cũng thích.

“Tốt lắm.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu, tỏ vẻ tán đồng. Nhưng ngay sau đó cô lại khó xử: “Nhưng nghe có vẻ rất khó, phải làm thế nào đây?”

Tô Nịnh Nịnh và Bùi Niệm gần như đồng thời nhìn Bùi Cận.

Bùi Cận suy nghĩ một lúc, không trả lời, chỉ cầm lấy mấy tờ bìa cát tông. Sau một lát, anh mở miệng, nói: “Chắc là có thể.”

Ba người cùng động thủ, còn phiền hơn Bùi Cận làm một mình.

Bùi Cận không cho Bùi Niệm cầm kéo, vì thế bàn tay mũm mĩm cầm bút vẽ vẽ tranh, cúi đầu, vừa vẽ vừa tự hỏi, đặc biệt nghiêm túc.

“Bố, con muốn cái này.” Bùi Niệm đưa bức tranh của mình cho Bùi Cận xem. Có thể nhìn ra là một cây son môi, phía trên còn có hình vẽ, xiêu xiêu vẹo vẹo. Chính là cây son môi Tô Nịnh Nịnh vừa mua ngày hôm qua.

“Không được.” Tô Nịnh Nịnh lên tiếng, khước từ: “Đây là của mẹ, không thể cho con.”

“Vậy bố, con…” Bùi Niệm kéo tay Bùi Cận, nhắm thẳng vào lòng anh cọ cọ, trong đầu suy nghĩ, để bố ôm một cái, bố sẽ đồng ý. Dù sao thì từ trước đến nay, cô bé muốn gì được nấy, giống như mẹ vậy, chỉ cần làm nũng, cái gì bố cũng đồng ý.

“Mẹ mới là chủ nhà.” Tô Nịnh Nịnh gõ bàn, nói chậm: “Hơn nữa, giám đốc Phong Ninh là mẹ.”

Tô Nịnh Nịnh tốt nghiệp đại học, Bùi Cận mở một công ty, lấy tên là “Phong Ninh”, để Tô Nịnh Nịnh làm CEO. Bùi Cận làm CFO như cũ. Cho nên, chức vị thế này ở công ty, cũng biến tướng nói lên địa vị trong gia đình.

Dù gì Tô Nịnh Nịnh cũng học chuyên ngành Tài chính ở đại học A, bốn năm đại học, lại có Bùi Cận tự mình dạy dỗ. Nhưng để quản lý một công ty lớn như vậy, vẫn có khó khăn nhất định. Nói trắng ra, cô chỉ có cái danh, chủ yếu vẫn do Bùi Cận quản lý.

“Ừ, nghe mẹ hết.” Bùi Cận cầm kéo cắt, đồng thời nhìn Tô Nịnh Nịnh, gật đầu.

Bùi Niệm suy nghĩ, vì thế lại dựa vào Tô Nịnh Nịnh, ôm tay cô, làm nũng: “Mẹ, mẹ là tốt nhất.”

Tô Nịnh Nịnh đang lấy băng dính đính nóc nhà, làm mấy lần vẫn chưa được, nhăn mày lại, cầm đồ trong tay, không quá kiên nhẫn.

Quá phiền phức rồi!

Cô đưa đến trước mặt Bùi Cận, hỏi: “Cái này làm thế nào? Em không biết làm.”

Bùi Cận bất đắc dĩ lắc đầu. Dạy con còn chưa tính, còn phải dạy cả mẹ.

Bùi Cận để đồ trong tay xuống, tay cầm tay dạy Tô Nịnh Nịnh dán nóc nhà. Sau đó anh cầm kéo và băng dính trong tay cô, đưa bút vẽ sang, nói: “Hai mẹ con cùng nhau vẽ tranh đi.”

Tô Nịnh Nịnh nhăn mũi, không trả lời. Thật là, cô còn chưa chơi đủ đâu.

Cô cầm bút vẽ, cùng Bùi Niệm ngồi trên ghế nhỏ, hai mẹ con một lớn một nhỏ, bắt đầu nghiên cứu vẽ thế nào mới đẹp mắt.

“Dùng màu này đi mẹ.” Bùi Niệm thấy Tô Nịnh Nịnh dùng màu xanh lục vẽ giường, cảm thấy không đẹp, đưa bút màu hồng sang.

Rõ ràng là tiểu công chúa Niệm Niệm thích màu hồng nhất, cô bé muốn nhà màu hồng.

“Màu này mới đẹp.” Tô Nịnh Nịnh kiên trì với quan điểm của mình, vẫn vẽ màu xanh lục, học theo giọng điệu nói chuyện của Bùi Niệm, bảo: “Năm nay màu xanh lục là hot trend.”

Bùi Niệm không nghe, cô bé phồng má, vẻ mặt giận giữ, tỏ vẻ mình vẫn thích màu hồng nhất. Vì thế cô bé quyết định hỏi Bùi Cận: “Bố, bố nói xem, màu nào đẹp?”

Bùi Cận ngẩng đầu lên.

Vừa lúc Tô Nịnh Nịnh dừng lại động tác, cũng nhìn về phía anh.

Hai mẹ con mang hai vẻ mặt như nhau, đang chờ anh trả lời.

Ánh mắt Bùi Cận đảo qua hai cây bút màu, suy tư một lát, đáp: “Vậy một nửa màu hồng một nửa màu xanh đi.” Xong rồi anh còn chèn thêm một câu: “Hồng phối với xanh, cũng khá đẹp.”

Bùi Cận cúi đầu, tiếp tục công việc trên tay.

Bùi Niệm vẫn muốn nhà màu hồng, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể cúi đầu, yên lặng tô vẽ.

Qua một lát, Bùi Cận lại nói: “Tốt nhất là hai mẹ con ngoan ngoãn chút, nếu chúng ta đã làm, vậy thì phải lấy được phần thưởng.”

Ông Bùi hơn ba mươi tuổi, còn một lòng một dạ muốn giành được phần thưởng ở nhà trẻ, Tô Nịnh Nịnh cũng không biết nên nói gì.

“Có nghe không đó?” Bùi Cận ngẩng đầu nhìn hai mẹ con, ngữ điệu tuy rằng ôn hòa, nhưng đôi mắt vẫn có phần nghiêm khắc.

Hai mẹ con ngẩn ra, trăm miệng một lời trả lời: “Nghe rồi.”

...

Nói là thi làm thủ công, nhưng dù sao cũng là các bé con, đều phải được cổ vũ, vì thế cô giáo thưởng cho tất cả bạn nhỏ.

Bùi Niệm cầm phần thưởng, vô cùng hào hứng. Cô bé không chịu buông tay, cầm phiếu bé ngoan cô giáo cho mình, đung đưa trước mặt Tô Nịnh Nịnh, rất ngoan ngoãn làm giao dịch với cô.

“Mẹ, con có thể lấy cái này đổi không?” Bùi Niệm không nói đổi gì, nhưng ý đã rất rõ ràng.

“Con chỉ được cầm chơi thôi đấy, không được bôi lên miệng.”

Tô Nịnh Nịnh lấy cây son môi trong túi xách, đưa ra trước mặt Bùi Niệm, cười nói.

Bùi Niệm mắt trông mong nhìn, cân nhắc rồi cẩn thận hỏi: “Vậy… con cầm chơi một lát.”

“Có thể.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu.

Cô đưa son môi cho Bùi Niệm, vừa đến tầm tay cô bé, cô lại nâng lên trên: “Hôm nay Niệm Niệm phải nghe lời, phải tự mình đi về nhà, không cho bố bế, được không?”

Bùi Niệm hồ nghi nhìn cô, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nhưng cô bé rất muốn xem cây son môi kia, đành gật đầu đồng ý.

Tô Nịnh Nịnh rất sảng khoái cho con bé.

Buổi chiều thời tiết không tồi, vừa lúc nhà trẻ cách nhà không xa, họ đi bộ về.

“Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, em cảm thấy công ty chúng ta cũng nên nghỉ.” Tô Nịnh Nịnh nghĩ, đôi mắt phát sáng, đề nghị: “Chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Dù sao Tô Nịnh Nịnh mở công ty, quan trọng nhất không phải kiếm tiền, Bùi Cận kiếm tiền giỏi như vậy, không thiếu chút tiền này.

Lần cùng nhau ra ngoài gần đây nhất là tuần trăng mật, sau này có tiểu công chúa, con bé còn nhỏ không tiện đưa đi, mấy năm nay không ra ngoài.

“Niệm Niệm muốn đi biển chơi.” Bùi Niệm nghe thấy, vui mừng chen miệng vào.

“Ừ, hay đấy, mẹ cũng muốn đi biển.” Tô Nịnh Nịnh vui vẻ gật đầu, cúi người vỗ tay Bùi Niệm, nói: “Đến một bờ biển thật đẹp.”

Tuy nhà mình có biệt thự bên bờ biển, nhưng hơi yên ắng, chơi không vui.

“Có phải sẽ có thật nhiều đồ ăn ngon không, con muốn ăn sầu riêng, còn muốn ăn hải sản.” Bùi Niệm nói tiếp.

“Đúng rồi, đều rất tươi.” Tô Nịnh Nịnh càng nói càng hưng phấn, vẻ mặt chờ mong của hai mẹ con, quả thực y hệt nhau.

“Ông xã, chúng ta ra ngoài chơi đi.” Tô Nịnh Nịnh giữ chặt tay anh, suýt nữa định nói, công ty trực tiếp mặc kệ. Mở công ty thật phiền, làm giám đốc càng phiền. Trực tiếp cho cô cổ phần, để cô ngồi lấy tiền thật tốt.

Hai mẹ con đã thương lượng xong, Bùi Cận đâu thể không đồng ý.

“Vậy em chọn thời gian và địa điểm đi.” Bùi Cận nhếch môi, thong thả nói: “Đều tùy em.”

“Không cần đâu.” Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, giọng nũng nịu: “Phiền muốn chết, em không chọn đâu.”

Mặc kệ là chuyện gì, mãi mãi là Bùi Cận sắp xếp cho cô, Tô Nịnh Nịnh chỉ mở miệng nói một câu là được, không cần làm gì.

Tự mình chuẩn bị quá phiền phức, hơn nữa cô cũng làm không tốt. Dù sao có Bùi Cận ở đây, anh sẽ ở bên cô cả đời, cô không cần học mấy thứ này.

“Nếu sau này có một ngày anh không còn thì sao?” Bùi Cận nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô, đột nhiên lên tiếng, hỏi nhỏ một câu.

Đôi mắt Tô Nịnh Nịnh lập tức đỏ lên, cô dừng chân, rầu rĩ hỏi: “Anh vừa nói cái gì?” Rất có dáng vẻ anh mà nói thêm câu nữa, cô sẽ khóc cho anh xem.

“Được rồi, đừng khóc.” Bùi Cận nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Sẽ không có chuyện đó, anh sẽ ở bên em cả đời.”

Có một vài lời anh không nói, nhưng anh sợ hãi. Anh chuẩn bị tất cả cho cô, chỉ vì sợ có một ngày, anh sẽ rời đi trước cô.

“Vậy anh cõng em.” Tô Nịnh Nịnh đáng thương vươn tay với anh, gương mặt nhăn lại, tủi thân vô cùng.

Bùi Cận không nói gì, chỉ cúi người, cõng Tô Nịnh Nịnh.

Bùi Niệm ở bên cạnh trông mong mà nhìn. Cô bé nhảy lên, có hơi sốt ruột, trong miệng cứ nhắc mãi: “Niệm… Niệm Niệm cũng muốn.”

Bố cõng mẹ, bố cũng phải cõng Niệm Niệm.

“Không phải con đã đồng ý với mẹ, hôm nay không cho bố bế sao?” Bùi Cận cõng Tô Nịnh Nịnh đi phía trước, để Bùi Niệm kéo ống tay áo anh.

Đúng là Bùi Niệm đã đồng ý, cũng không thể nói lời phản bác, đành phải bĩu môi, đi theo bố mẹ.

Chút cảm xúc vừa rồi của Tô Nịnh Nịnh từ từ biến mất, cô ôm cổ Bùi Cận, trên mặt dần có nụ cười.

Gần về đến nhà, cô cắn vành tai anh, cười nói một câu.

“Ông Bùi, anh thật là tốt.”

Cả đời này cô đều rất hạnh phúc, gặp được anh là may mắn lớn nhất cả đời cô.

Cô được nuông chiều, tùy hứng, mãi mãi không chịu lớn.

Nhưng anh yêu thương cô, cũng bao dung cô cả đời.