Bao Dung Vô Bờ

Chương 29: Bắt nạt




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Hôm nay Bùi Cận mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nút áo màu bạc, tinh xảo chỉnh tề. Anh đi đến sân bóng rổ, bước chân dừng lại.

Bên kia có một quả bóng bay qua, Bùi Cận vươn tay, vững vàng tiếp được.

Đám người dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bùi Cận, cho rằng anh sẽ ném bóng sang đây, nhưng đợi một lúc lâu, anh vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích.

“Cậu là Thiệu Tần?” Bùi Cận nhìn người nổi bật nhất trong cả đám, lạnh giọng hỏi.

Thiệu Tần gật đầu, sau đó anh ta nhìn thấy Tô Nịnh Nịnh từ phía sau chạy tới, tới bên cạnh Bùi Cận.

Thiệu Tần ngây ra một lúc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Cậu đánh bóng rổ rất tốt à?” Bùi Cận nhìn bóng rổ trên tay mình, tuy là đang hỏi anh ta, nhưng không chờ anh ta trả lời, lại tiếp tục nói: “Có muốn đấu một trận không?”

Ánh mắt Thiệu Tần đảo qua Tô Nịnh Nịnh, rồi lại ngừng trên người Bùi Cận, lúc ấy cũng đoán được đại khái, trong lòng sáng tỏ.

Đơn giản mà nói, chính là… Gây chuyện. 

Đối với nam sinh mà nói, đây là sự khiêu khích trực tiếp.

Thiệu Tần gật đầu, trong mắt có sự ngạo mạn, đáp: “Được.”

“Chú còn biết đánh bóng rổ?” Tô Nịnh Nịnh vừa hỏi ra miệng, Bùi Cận đã cầm bóng, đi vào sân.

Bước chân cô dừng lại, không theo sau nữa. 

Nhìn cách người đàn ông này ăn mặc, không giống như học sinh trong trường. Những người khác cảm thấy khí chất quanh thân anh quá chèn ép, tự giác lùi sang bên cạnh, nhường sân bóng rổ cho hai người họ. 

Bùi Cận chơi bóng rất thành thạo, nhẹ nhàng ném vào rổ, cho dù không mặc đồ thể thao, động tác vẫn nhẹ nhàng trôi chảy. 

Toàn bộ ánh mắt của Tô Nịnh Nịnh đều bị Bùi Cận hấp dẫn.

Ống tay áo sơmi xắn lên, nút áo màu bạc lóe sáng dưới ánh mặt trời, gương mặt âm trầm lạnh băng, nhìn như không mang theo chút cảm xúc. 

Rõ ràng không phải như trong tưởng tượng của cô, áo phông trắng, thiếu niên như ánh mặt trời, chạy vội trên sân bóng rổ, phóng khoáng hướng về phía trước.

Bùi Cận vẫn là Bùi Cận.

Nhưng hiện giờ thoạt nhìn, lại đặc biệt đẹp mắt, so với dáng vẻ mà cô khát khao tưởng tượng, còn đẹp hơn nhiều.

Một lúc sau, ngay cả bóng Thiệu Tần cũng không chạm được.

Bình thường anh ta chơi bóng không phải như vậy, dù sao cũng là thành viên chủ lực trong đội bóng rổ của khoa, còn dẫn dắt đội đạt được quán quân, thực lực không tồi. Ban đầu Bùi Cận còn nhường anh ta, nhưng cầm bóng chưa kịp chạy, bóng đã bị Bùi Cận cướp đi, liên tục vào rổ, khiến ngay cả bóng anh ta cũng không chạm tới.

Thiệu Tần bắt đầu sốt ruột.

Một phút đồng hồ cuối cùng, anh ta sốt ruột đoạt lấy bóng, kết quả sai thế đứng, xoay chân, ngã xuống đất.

Bùi Cận xoay người nhảy lấy đà, ném vào.

Anh tiếp bóng, ném qua chỗ Thiệu Tần.

Ngữ điệu lạnh băng, dường như còn có phần khinh miệt: “Cậu cầm đi đi.”

Quả bóng nảy lên hai lần, không nghiêng không lệch, vừa đúng dừng bên chân Thiệu Tần.

Trong nháy mắt đó, sắc mặt của anh ta khó coi tới cực hạn. Anh ta vỗ tro bụi trên tay, sau đó giơ tay, nhìn đồng hồ.

Đã hết giờ.

“Cậu thua rồi.” Bùi Cận nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

Chỉ vừa dứt lời, Tô Nịnh Nịnh phía sau đã nhảy nhót kêu lên: “Chú Bùi, thật là ngầu!”

Cô giơ tay với anh, trên mặt là nụ cười tươi rói, còn hơi nhón chân lên… Giống hệt lần đầu anh thấy cô. 

Bùi Cận sửng sốt.

Gương mặt luôn lạnh lùng với Thiệu Tần, nhìn thấy cô tươi cười thì dần ôn hòa, khóe môi anh mím lại, dường như còn có nụ cười nhẹ. 

Thiệu Tần chật vật đứng dậy, sau lưng đầy bụi bẩn, khuôn mặt vốn khôi ngô sáng láng, nay lại khó coi như sét đánh tháng sáu.

Trước bao nhiêu người như vậy, anh ta chưa từng phải xấu mặt thế này, tìm hết ngôn ngữ trên thế giới, cũng không thể hình dung vẻ mặt hiện tại của anh ta. 

Thế nhưng Bùi Cận vẫn không để yên.

“Xin lỗi Tô Nịnh Nịnh.” Bùi Cận nhìn thoáng qua Tô Nịnh Nịnh, ý bảo cô đến đây.

Tô Nịnh Nịnh đang xem vui vẻ, thấy ánh mắt của Bùi Cận, lập tức phản ứng lại, đi qua chỗ anh. 

Thiệu Tần nhìn Bùi Cận, sắc mặt khó coi, ánh mắt lại có phần nghi ngờ, do dự một lúc, vẫn hỏi: “Anh là… gì của cô ta?”

Hôm qua anh ta chỉ nhất thời xúc động, cảm thấy rất mất mặt mới có thể nói ra những lời như vậy. Thái độ lúc đó của anh ta… Đúng thật là không tốt, đặc biệt là đối với một nữ sinh.

Nhưng sau đó anh ta lại tự mình an ủi, tuy rằng không tốt, nhưng cũng không nhất định là mình nói sai.

Chuyện qua rồi thì thôi không nghĩ đến nữa. 

Có điều không ngờ, hôm nay lại còn xuất hiện một màn thế này.

“Bố nuôi.” Bùi Cận lười nhác trả lời.

Thiệu Tần sửng sốt, không phản ứng kịp. 

Phía sau có người vỗ vai Thiệu Tần, nhẹ giọng nói bên tai anh ta: “Đây là Bùi Cận, là giáo sư khách mời trường chúng ta đặc biệt mời về, CFO Hoằng Pháp. Không phải cậu nói, Tô Nịnh Nịnh bị bao nuôi sao?”

Bùi Cận tiến lên hai bước, đến gần Thiệu Tần hơn, hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe được.

“Bố cô ấy là chủ tịch tập đoàn Văn Châu, giá trị con người trên trăm triệu, mà trong tay cô ấy có 25% cổ phần của Văn Châu.” Bùi Cận hừ một tiếng: “Tôi không bao nuôi nổi.”

Sắc mặt Thiệu Tần càng khó coi hơn. 

Lúc này, Bùi Cận lùi về sau một bước, gương mặt nghiêm túc, âm lượng bình thường, nói: “Đúng là cậu không xứng với cô ấy, ngay cả tư cách xách giày cũng không có. Cô ấy đối đãi với cậu thế nào thì cậu thấy rồi đấy, Nịnh Nịnh là công chúa nhà chúng tôi, có thể bị cậu làm bẩn sao? Lập tức xin lỗi.” Bùi Cận nhấn mạnh.

Tô Nịnh Nịnh thật sự chịu ấm ức, một chút xíu cảm tình với Thiệu Tần cũng biến mất hầu như không còn. Vô duyên vô cớ, trước mặt bao nhiêu người, anh ta lại nói cô như vậy, đúng là nợ cô một lời xin lỗi. Cho nên Tô Nịnh Nịnh không nói chuyện, chờ anh ta xin lỗi.

Xung quanh, rất nhiều đôi mắt đều đang nhìn.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Thiệu Tần gặp phải tình cảnh như vậy, loại sỉ nhục này, giống như là chôn mặt vào đất.

Đến bây giờ, rốt cuộc anh ta cũng ý thức được, người trước mắt không thể trêu vào.

“Xin lỗi, bạn học Tô Nịnh Nịnh.” Thiệu Tần cụp mắt, gian nan mở miệng, giọng nhỏ vô cùng, “Anh không nên nói em như vậy.”

Bùi Cận nghiêng đầu nhìn Tô Nịnh Nịnh bên cạnh.

Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, nhỏ giọng nói với Bùi Cận, có phần bướng bỉnh: “Anh ta xin lỗi cháu cũng không tha thứ.”

“Đương nhiên không thể tha thứ.” Bùi Cận mỉm cười, nhẹ giọng nói, dừng một lúc, anh tiếp tục: “Nhưng anh ta phải trả giá rồi.”

Bùi Cận xem đồng hồ, “Đi thôi, sắp đến giờ lên lớp.”

Tô Nịnh Nịnh ra khỏi sân bóng rổ, tâm tình lập tức thoải mái.

Chú Bùi quá ngầu!

Chơi bóng ngầu, vừa rồi khi thay cô nói chuyện, càng ngầu hơn!

“Chú Bùi, không ngờ là chú biết chơi bóng rổ đấy?” Tô Nịnh Nịnh kinh ngạc không thôi. Dù sao thì anh luôn ngồi trong văn phòng xử lý công việc, làm sao cũng không nghĩ đến, chẳng những anh biết chơi bóng rổ, còn chơi rất tốt. 

“Hồi cao trung từng được quán quân.” Bùi Cận nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Sau này lên đại học học Tài chính, đã nhiều năm không chạm vào bóng.”

Người thông minh, làm cái gì cũng có thể làm tốt, mà Bùi Cận, anh thuộc về kiểu người thông minh trong những người thông minh.

Thời niên thiếu, anh rất thích thể thao, nhưng bố mẹ nói phải học tập đàng hoàng, đừng chơi những thứ vô bổ đó.

Phải học Tài chính, đừng chơi bóng rổ lãng phí thời gian.

Anh không thể không nghe lời, vì thế không còn chơi bóng nữa. 

Nếu Tô Nịnh Nịnh có thể sinh sớm hơn mười năm, nhất định có thể nhìn thấy một thiếu niên mặc áo phông trắng, đi giày chơi bóng, mỉm cười tự nhiên dưới ánh mặt trời.

Còn bây giờ, thiếu niên ấy đã trưởng thành. 

Trở thành một người đàn ông, càng có thể bảo bọc cô gái của mình tốt hơn.

“Nhưng mà chú Bùi, sao chú tốt với cháu thế?” Gần đến phòng học, Tô Nịnh Nịnh đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, ngẫm nghĩ, vẫn hỏi ra miệng.

Thật sự rất tốt với cô.

Mặc kệ là nghiêm khắc hay dịu dàng, mỗi một chuyện anh làm, đều là vì cô.

Bùi Cận dừng chân, cúi đầu nhìn cô, không nói gì.

“Chú sẽ không… thích cháu chứ…” Tô Nịnh Nịnh đưa ra một khả năng tự nhận là không lớn.

Cô cũng chỉ nói bậy một câu mà thôi, bởi vì chột dạ, lúc nói những lời này, giọng nhỏ đến mức không nghe thấy âm cuối.

Một lúc lâu sau, Bùi Cận gật đầu: “Ừ.”

Rồi lại bổ sung: “Thích.”

Tô Nịnh Nịnh chột dạ cụp mắt.

Cô cứ cảm thấy Bùi Cận nói vậy không giống như là giả, nhưng nếu là thật, thì càng khiến cô không thể tiếp nhận.

“Người… người theo đuổi cháu rất nhiều.” Tô Nịnh Nịnh cúi đầu, ấp úng nói: “Không… không chỉ có mình chú.”

Tô Nịnh Nịnh muốn biểu đạt, cô có rất nhiều người theo đuổi, rất nhiều người thích, sẽ không đồng ý Bùi Cận.

Cho dù lời anh vừa nói, cô thực sự có phần khó mà tiêu hóa.

“Cháu đi học đây.” Tô Nịnh Nịnh nói nhanh một câu, sau đó nhân lúc Bùi Cận không chú ý, đi vào từ cửa sau.

Sơ Lục đã giữ chỗ cho cô, ở hàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, Tô Nịnh Nịnh liếc mắt một cái là thấy cô ấy, buông túi xách ngồi xuống.

Không biết là do chạy quá nhanh, hay là sốt ruột, hay vì nguyên nhân gì khác, Tô Nịnh Nịnh vừa ngồi xuống liền thở hồng hộc.

Sơ Lục có mua nước, vặn ra đưa cho cô. 

“Sao thế?” Sơ Lục thấy mặt cô rất đỏ.

Đêm qua sau khi Tô Nịnh Nịnh an toàn về nhà, Bùi Cận đã gọi báo an toàn cho Sơ Lục và Tô Tranh.

Tô Nịnh Nịnh không đề cập tới chuyện mắc mưa, chỉ nói cô đi ra ngoài chơi, điện thoại hết pin, lại không mang ô, mưa lớn nên không thể về, vì vậy mà không thấy người, cũng không liên hệ được. 

“Mình nói với cậu này…” Giọng Tô Nịnh Nịnh nhỏ bé yếu ớt, lúc nói chuyện tròng mắt xoay vòng, uống vội một ngụm, trái tim vẫn hoảng loạn như cũ.

“Bùi Cận, chú ấy nói… Chú ấy thích mình…” Tô Nịnh Nịnh liếm môi, tiến đến bên tai Sơ Lục, nhỏ giọng hỏi: “Cậu nghĩ xem, có phải chú ấy đang trêu mình không?”

Sơ Lục nghe xong thì không có phản ứng gì quá lớn, chỉ có đôi mày hơi nhăn lại, như là đang suy nghĩ gì đó. 

“Chú ấy có thích cười không?” Sơ Lục quay đầu, bình tĩnh hỏi Tô Nịnh Nịnh.

“Không thích.” Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, khẳng định: “Chú ấy cứ như Diêm Vương vậy, lúc nào cũng xụ mặt, giống như muốn kéo người ta xuống địa ngục ấy.”

“Cậu nói như vậy, mình lại nghĩ…” Sơ Lục lẩm bẩm tự hỏi, lấy điện thoại trong túi xách, mở album tìm kiếm.

Rốt cuộc cũng tìm được.

Sơ Lục để điện thoại trước mặt Tô Nịnh Nịnh.

“Cậu xem cái này đi.”

Ngày đó Tô Nịnh Nịnh tới trường học, vừa xuống xe liền gặp Sơ Lục, kéo cô ấy chụp ảnh cho mình, nói ánh mặt trời không tồi.

Sơ Lục chụp cho cô mấy tấm, Tô Nịnh Nịnh nhìn thoáng qua, cảm thấy túi xách không hợp, không đẹp lắm, đòi Sơ Lục xóa đi. 

Sơ Lục lại không xóa, vẫn để trong máy, quên khuấy đi. 

“Mấy bức ảnh này có gì à?” Tô Nịnh Nịnh không nhìn ra cái gì, nghi ngờ hỏi Sơ Lục.

“Cậu nhìn đây này.” Sơ Lục phóng to hình ảnh ở góc trái bên dưới.

Tô Nịnh Nịnh nhìn xem, ánh mắt khựng lại, gương mặt cũng ngẩn ra.

Góc trái bên dưới bức ảnh là Bùi Cận, đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng cô, khóe môi môi có nụ cười, đôi mắt dịu dàng.

Trái tim Tô Nịnh Nịnh hơi tê dại, hình như cô chưa từng thấy anh cười như vậy.

“Cậu cứ nói chú ấy không tốt với cậu, nhưng cậu cẩn thận nghĩ lại xem, có chỗ nào không tốt.” Sơ Lục luôn bình tĩnh lý trí, “Chẳng lẽ chú ấy còn không đủ cưng chiều cậu sao?”