[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 192: 192: Canh Xương Người






Nửa ngày sau, Hạ Nhạc Thiên quyết định thử hỏi trước một vấn đề.

Vòng này thoạt nhìn còn đơn giản hơn lần trước, cũng không có nhiều hạn chế, nhưng cũng chính vì vậy, ngược lại có vẻ khó xuống tay.

Nhưng đề này có thể phân tích từ điểm khác biệt giữa người và quỷ.

Quỷ khác người ở chỗ, quỷ sẽ giết người, đồng thời có được năng lực đáng sợ, quỷ sẽ không ăn thức ăn nóng như con người.

Trong đầu Hạ Nhạc Thiên hiện ra một câu hỏi trong trò chơi [Bài Thi Tử Vong].

-- Xin hỏi Trương đầu bếp thích dùng thịt gì để làm thịt kho tàu?
Tuy rằng đáp án cuối cùng không phải là thịt người, nhưng đề này khiến rất nhiều người chơi sập bẫy, thậm chí khiến người chơi chia tách, hình thành từng nhóm riêng.

Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên không do dự nữa, cậu hoàn toàn có thể dùng cách này để phán đoán đường sống chính xác.

Cậu quyết định gõ Quan Tài bên trái trước tiên, bởi vì trong vòng thứ nhất thì Quan Tài bên trái đều là quỷ, cậu muốn biết vòng thứ hai có còn như cũ hay không.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi gõ ba lần vào Quan Tài bên trái, cẩn thận hỏi: "Ngươi có thích uống canh xương người không?"
Quan Tài đối diện lập tức truyền âm thanh khác hẳn những lần trước, trong giọng nói mang theo chút kinh ngạc và sợ hãi, "Ngươi điên rồi sao, ai lại thích uống canh xương người chứ?!!"
Hạ Nhạc Thiên sau khi nghe xong, lập tức xoay người gõ ba cái vào Quan Tài bên phải, hỏi: "Ngươi thích uống canh xương người không?"
Quan Tài nên phải cũng truyền đến âm thanh, "Tôi không thích uống chút nào, bởi vì tôi là người."
Đáp án đã rõ ràng.

Câu trả lời của hai bên đã giúp Hạ Nhạc Thiên biết đáp án là gì, nhưng điều Hạ Nhạc Thiên cảm thấy quái dị là, hai đề bài này có hơi đơn giản quá mức.

Hạ Nhạc Thiên nhíu chặt mày.


Theo lý mà nói, Thi Đấu Xếp Hạng không nên đơn giản hơn trò chơi bình thường mới đúng.

Chẳng lẽ trò chơi lần này có bẫy rập?
Nhưng bẫy nằm ở đâu?
Hạ Nhạc Thiên có chút lo lắng, liệu trò chơi này có xuất hiện thứ mà Thích Lệ Phi đã từng nói hay không, một cái Bug muốn giết chết tất cả người chơi?
Nếu đúng là vậy, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên trầm xuống, nhịn không được mở nhiệm vụ vòng thứ nhất ra, cẩn thận xem xét lại, muốn tìm ra lỗ hổng từ giữa những câu chữ.

-- Khi tiếng gõ chiêng đồng vang lên, người chơi sẽ bị nhốt vào Quan Tài ngay lập tức, xin hãy nghĩ cách thoát khỏi Quan Tài.

Khi tiếng chiêng vang lên, sẽ bị nhốt vào Quan Tài, hơn nữa cần phải dựa vào quy tắc mỗi vòng chơi để thoát khỏi Quan Tài.

Toàn bộ nhiệm vụ nhìn qua không có vấn đề gì.

Chẳng qua nhiệm vụ thoát khỏi Quan Tài bị chia thành vài vòng trò chơi, đến bây giờ chỉ có hai lần chạy khỏi Quan Tài.

Dựa theo quy tắc trò chơi bình thường, nhiệm vụ này có lẽ có ba vòng chơi, hơn nữa vòng thứ ba có thể sẽ giống hai lần trước, cũng bị nhốt vào Quan Tài tìm cách thoát ra.

Sau đó lại được "Người" trong Quan Tài dẫn đường, hội hợp cùng người chơi khác.

Trấn nhỏ này rất quỷ dị, không thấy bất kỳ người dân nào, nhưng trong Quan Tài lại có vài "Người" dẫn đường đang nằm.

Bạch Tử Thu nói những "Người" đó là dân địa phương.

Nhưng vì sao "Người" lại nằm trong Quan Tài?
Hạ Nhạc Thiên tạm thời đem điểm đáng ngờ này đè trong lòng, lại gõ Quan Tài bên trái, hỏi: "Người bình thường có nằm trong Quan Tài giống như chúng ta không?"

Quan Tài bên trái lập tức trả lời: "Khặc khặc, ngươi đang nói giống ngươi sao!!!"
Hạ Nhạc Thiên giật thót, da đầu có hơi tê dại, nhưng sau một giây lập tức bình tĩnh lại, tập trung nghe âm thanh phía đối diện.

Nhưng lại không còn động tĩnh gì nữa.

Xem ra người chơi phải gõ ba lần vào Quan Tài thì quỷ mới có thể nói chuyện, ngoài ra thì không thể tự chủ nói chuyện hoặc là hoạt động.

Hạ Nhạc Thiên nhắm mắt trau chuốt toàn bộ tin tức mình đang có, cuối cùng mới gõ ba lần vào Quan Tài bên phải, tiến hành xin giúp đỡ: "Xin chào, có thể giúp tôi mở Quan Tài ra không?"
Một giọng nói vang lập tức vang lên: "Được..."
Hạ Nhạc Thiên cau mày cẩn thận nghe ngóng động tĩnh.

Qua vài giây, nắp Quan Tài truyền đến tiếng xô đẩy, chờ đến khi toàn bộ nắp Quan Tài bị đẩy qua một bên, Hạ Nhạc Thiên mới cong người nhanh nhẹn nhảy ra, sau đó nâng mắt đánh giá "người" vừa cứu mình.

Trên mặt người này có má lúm đồng tiền, nhìn rất hiền, nói chuyện cũng mang theo nụ cười, còn chủ động quan tâm: "Cậu không sao chứ?"
Hạ Nhạc Thiên gật nhẹ, đồng thời quay đầu nhìn Quan Tài bên trái, chỉ có Quan Tài này vẫn còn đóng kín nắp.

"Đi thôi, cậu cứ ở đây mãi sẽ rất nguy hiểm." Người kia thúc giục nói, trên mặt vẫn treo nụ cười làm người khác khó có thể đề phòng.

Hạ Nhạc Thiên cười theo, nói: "Được."
Sau đó theo chân người này rời đi.

Hạ Nhạc Thiên phát hiện vị trí Quan Tài giữa hai vòng chơi khác nhau, nhưng dọc đường cậu vẫn nhìn thấy có vài căn nhà trưng bày ba cái Quan Tài.

Mắt Hạ Nhạc Thiên lóe lên, cố ý thả chậm bước chân đi về phía căn nhà kia, kết quả "Người" đang đi phía trước bỗng nhiên quay đầu, "Không được tới gần những ngôi nhà đó!!"
Hạ Nhạc Thiên dừng bước, ra vẻ không mờ mịt, hỏi: "Vì sao? Tôi vừa mới thấy được ba cái Quan Tài."
"Người" giải thích: "Chính là vì có Quan Tài, nên mới không cho cậu tới gần, những Quan Tài đó rất nguy hiểm."

Hạ Nhạc Thiên à một tiếng, nói: "Vậy đi thôi."
Hai người một trước một sau tiếp tục đi về phía trước, lại qua vài phút, Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên dừng lại, ra vẻ mệt mỏi nói: "Không được, tôi bị nhốt trong Quan Tài lâu quá, cả người ê ẩm hết cả rồi, cần phải nghỉ ngơi trong chốc lát mới được."
"Người" nghe vậy thì có chút không tình nguyện, mở miệng thúc giục: "Kiên trì thêm một lát, sắp tới rồi."
Hạ Nhạc Thiên thở hồng hộc xua tay, "Không được, tôi thật sự phải nghỉ ngơi một lát, thật sự không đi được nữa."
Vẻ mặt của "Người" này chậm rãi trầm xuống, nói: "Cậu cứ đứng chỗ này mãi, coi chừng những con quỷ trong Quan Tài sẽ bò ra."
Hạ Nhạc Thiên cứ như bị hù doạ, lập tức đứng lên, "Thật, thật hay giả?"
Cậu bày ra vẻ mặt khó tin: "Chẳng lẽ những Quan Tài đó đều là quỷ?"
Có lẽ "Người" này là muốn thúc giục Hạ Nhạc Thiên đi nhanh, bèn gật đầu đáp: "Phải, tất cả đều là quỷ, bây giờ mau đi cùng tôi."
Hạ Nhạc Thiên có được đáp án mình muốn, lập tức đứng thẳng lên: "Đương nhiên là đi."
"Người" này cũng không nhận ra Hạ Nhạc Thiên đang cố ý lời nói khách sáo, ngược lại nhanh chóng đi về phía trước, thường thường quay đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, có vẻ rất lo lắng Hạ Nhạc Thiên lại ăn vạ không đi giống lúc trước.

Hạ Nhạc Thiên vừa đi vừa nhớ kỹ địa hình xung quanh, khoảng chừng năm phút sau, "Người" dẫn đường mới dừng lại, chỉ vào một căn nhà cũ ở phía xa, "Cậu vào đó nghỉ ngơi đi."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Cảm ơn."
"Người" này không nói chuyện, nhanh chóng bỏ đi.

*
Bên kia.

Bạch Tử Thu cũng giống Hạ Nhạc Thiên, gõ gõ Quan Tài bên trái, "Có phải ngươi cũng thích uống máu người giống ta không?"
Quan Tài bên trái lập tức trả lời: "Đúng vậy...!Khặc khặc."
Bạch Tử Thu lại gõ Quan Tài bên phải, "Có phải ngươi cũng thích uống máu người giống ta không?"
Quan Tài bên phải phát ra âm thanh chán ghét và kinh ngạc, nói: "Ngươi có bệnh à?!! Uống máu người không thấy gớm sao?"
Bạch Tử Thu thong thả chớp mắt, nhịn không được dùng đầu ngón tay chậm rãi ghim sâu vào đùi, sau đó đưa ngón tay dính máu vào miệng, cẩn thận nhấm nháp dư vị.

Cô tự mình lẩm bẩm: "Hương vị tanh tưởi của tội ác, giống hệt như mình, vĩnh viễn không còn sạch sẽ."
Nói xong cô lại cười rộ lên, rồi bỗng nhiên im lặng, nhắm mắt không nói.

Cũng chỉ có trong bóng đêm, cô mới cho phép mình rơi nước mắt, không chút do dự bày ra dáng vẻ yếu ớt tuyệt vọng.

Một lúc lâu sau, Bạch Tử Thu mới mở mắt ra, xoay người gõ Quan Tài bên trái, giọng điệu như si như mê: "Ngươi thích uống loại máu nào?"
Quan Tài đối diện lại truyền đến âm thanh: "Đương nhiên máu của ngươi......"

Bạch Tử Thu khẽ nhếch khóe miệng, tuy biết quỷ không nghe được lời mình nói, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời: "Máu của ta rất bẩn, uống không ngon chút nào."
Bạch Tử Thu lại gõ ba lần vào Quan Tài bên phải, "Mở Quan Tài ra đi."
"Được thôi..."
Nắp Quan Tài rất nhanh bị đẩy ra, một gương mặt hàm hậu xuất hiện trong tầm mắt Bạch Tử Thu, nhưng không phải cùng một người.

Đối phương quét mắt nhìn Bạch Tử Thu, ánh mắt dừng lại trên đùi cô, có chút giật mình nói: "Cô gái, sao cô lại bị thương vậy? Để tôi đỡ cô ra?"
Bạch Tử Thu lạnh lùng nói: "Không cần."
Đối phương lúng túng thu tay lại, có chút không được tự nhiên: "Vậy, vậy được rồi, cô cẩn thận một chút, nơi này hơi trơn trượt."
Bạch Tử Thu chậm rãi bò ra ngoài, cũng không thèm nhìn vết thương trên đùi, nói thẳng: "Dẫn đường."
Đối phương gật đầu, "Vậy cô đi theo tôi."
Bạch Tử Thu chậm rãi bước theo phía sau, cũng không quên cẩn thận quan sát xung quanh, đặc biệt chú ý những cánh cửa đang nửa mở, muốn xem bên trong có Quan Tài hay không.

Đáp án rất rõ ràng.

Giống như Vương Tiểu Minh đã nói, bên trong những cánh cửa đang hé ra có hai hoặc ba cái Quan Tài, gắt gao đóng kín.

Bạch Tử Thu có thể khẳng định bên trong những Quan Tài này, hoặc tất cả đều là quỷ, hoặc đều là dân địa phương giống người đang dẫn đường phía trước.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao không thấy bất kỳ người sống nào.

Rất có thể bởi vì nguyên nhân nào đó, dẫn tới cư dân địa phương bắt buộc phải nằm trong Quan Tài mới có thể sống sót.

Nhưng Bạch Tử Thu không biết chuyện này có liên quan gì đến vòng chơi tiếp theo hay không.

Đi được mười mấy phút, người dẫn đường mày rậm mắt to lập tức chỉ vào một căn nhà nơi xa, "Chính là căn nhà kia, cô có thấy không?"
Bạch Tử Thu cũng không thèm nhìn đối phương, trực tiếp bước đi.

Người dẫn đường cũng không rời đi.

Mà là...!đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Tử Thu!!!!.