[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 184: 184: Lần Nữa Gặp Lại






Trong phòng bệnh yên tĩnh không tiếng động.

Hạ Nhạc Thiên gửi lại tin nhắn cho Triệu Hòa Hạo.

[Da Da Hạ: Cảm ơn, tôi sẽ chú ý.]
Qua vài phút, bên Triệu Hòa Hạo không nhắn về, Hạ Nhạc Thiên bèn thả điện thoại xuống, nhìn Trần Đỉnh cùng Bùi Anh, nói ra tính toán của mình, "Tôi định vào Thi Đấu Xếp Hạng, xem bên trong rốt cuộc là cái dạng gì."
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh nghe vậy thì kinh ngạc vài giây, ngay sau đó liền lên tiếng phản đối.

"Không được, nếu đã nói chúng ta cùng nhau tổ đội, sao có thể để cậu một mình vào đối mặt với nguy hiểm." Trần Đỉnh vừa tức vừa giận, nếu không phải vì thân thể bị thương thì hắn đã xuống giường nắm cổ áo Hạ Nhạc Thiên lắc lắc.

Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói: "Tôi biết hai người sẽ tức giận, nhưng là hau người cũng thấy rồi đấy, mức độ nguy hiểm của Thi Đấu Xếp Hạng không phải trò chơi bình thường có thể so sánh, chỉ qua một đêm đã chết vài người chơi."
Điều này làm Hạ Nhạc Thiên sinh ra áp lực cùng kiêng kị.

Trần Đỉnh vẫn kiên trì với ý kiến của mình, mãnh liệt phản đối Hạ Nhạc Thiên một mình vào trò chơi.

Ngay cả Bùi Anh cũng đứng về phía Trần Đỉnh, "Mặc kệ thế nào, tôi cùng Trần Đỉnh đều không hy vọng một mình cậu gánh vác tất cả nguy hiểm, Hạ Nhạc Thiên, chuyện này đối với cậu mà nói vốn dĩ không công bằng."
Hạ Nhạc Thiên trầm mặc vài giây, mới bình tĩnh nói: "Tôi biết, nhưng tôi cần phải lập tức tiến vào Thi Đấu Xếp Hạng, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai cướp đi vị trí hiện tại của tôi."
Trần Đỉnh không màng thân thể đau đớn, bật dậy vội vàng nói: "Giờ chúng ta cùng vào trò chơi."
Bùi Anh còn chưa nói lời nào, Hạ Nhạc Thiên đã cắt ngang: "Trần Đỉnh, tình trạng cơ thể của anh lúc này không cho phép anh vào trò chơi, anh làm như vậy không khác gì tự sát!"
Trần Đỉnh đương nhiên biết làm vậy đối với mình rất bất lợi, "Nếu nói như vậy, tôi có thể mua sinh cơ hoàn, không cần lo lắng vấn đề này."
Hạ Nhạc Thiên vẫn nhất quyết lắc đầu: "Trần Đỉnh, anh đừng quên điểm Sinh Tồn đối với anh mà nói quan trọng cỡ nào, chuyện này liên quan đến việc anh và Bùi Anh có thể cùng nhau vào trò chơi hay không."
Trần Đỉnh khẽ khựng người lại.

Bùi Anh cũng không nói chuyện, nàng không sợ chết, nhưng sợ không thể cùng Trần Đỉnh chết cùng một chỗ.

Hạ Nhạc Thiên nói: " Thời gian của tôi thật sự không còn nhiều, huống hồ hai người đừng quên, tôi là người chơi đứng đầu Bảng Xếp Hạng, không chết dễ dàng như vậy đâu."
Trên mặt Trần Đỉnh và Bùi Anh hiện ra chút động tâm.

Đúng vậy.

Cho tới bây giờ, điểm tích lũy của các người chơi trên Bảng Xếp Hạng đều thay đổi, đồng nghĩa với việc bọn họ đều thuận lợi sống sót qua trò chơi.

Vậy Hạ Nhạc Thiên đường đường là top 1 Bảng Xếp Hạng, tất nhiên cũng có thể sống sót trong trò chơi Thi Đấu Xếp Hạng.

Mà trạng thái của Trần Đỉnh lúc này, đi vào chỉ trở thành gánh nặng cho Hạ Nhạc Thiên, không những không giúp cậu, ngược lại còn cần Hạ Nhạc Thiên chăm sóc.

Chẳng qua Hạ Nhạc Thiên không nói rõ ra mà thôi.

Đối với việc này, Trần Đỉnh chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nghĩ thông suốt, "Được rồi, vậy tôi và Bùi Anh chờ cậu trở về."
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc đầu.

Nhưng trước đó, cậu cần phải ăn nhiều đồ năng lượng cao để bổ sung thể lực mới được.


Bùi Anh lập tức đứng dậy, "Tôi đi mua, cậu muốn ăn gì?"
Kỳ thật trong Không Gian Bao Vây của Hạ Nhạc Thiên còn không ít đồ ăn nóng hổi, chẳng qua mấy thứ này tốt nhất không cần lãng phí ở thế giới Hiện Thực, "Mua một ít đồ ăn nhiều kcal là được."
Bùi Anh gật đầu, lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Hạ Nhạc Thiên cùng Trần Đỉnh đều không nói gì, hai người đều đang có suy nghĩ của riêng mình.

Không biết qua bao lâu, Bùi Anh đem một bao đồ ăn trở về, nàng vội vàng đặt bên mép giường Hạ Nhạc Thiên, "Tôi mua không ít đồ, nhưng nhiều đồ như vậy cậu ăn hết có hết không?"
Hạ Nhạc Thiên cười mà không nói.

Bùi Anh vẫn chưa hiểu rõ về thực lực của cậu.

Chỉ cần cho cậu đủ thời gian, cậu chẳng những có thể ăn hết mấy thứ này, còn có thể ăn sạch đồ ăn trong Không Gian Bao Vây.

Những năng lượng này đều sẽ chuyển hóa thành lực lượng dự trữ trong thân thể, trở thành năng lượng của cậu.

Trần Đỉnh khẽ hé môi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ trơ mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên ăn xong hết tất cả đồ ăn, cuối cùng mới nhắc nhở Hạ Nhạc Thiên: "Mọi chuyện đều phải cẩn thận."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, sau đó cầm lấy điện thoại mở app trò chơi, tuy trò chơi đã trải đổi mới hai lần, nhưng giao diện vẫn không có gì thay đổi.

Chỉ có dưới hàng chữ đỏ [Bắt đầu trò chơi], nhiều thêm một mục [Thi Đấu Xếp Hạng].

Khi ngón tay Hạ Nhạc Thiên sắp đụng vào mục Thi Đấu Xếp Hạng, chợt khựng lại vài giây, cũng không biết nghĩ tới cái gì, ngay sau đó cậu lại nhấn nút trở về, mở danh sách bạn tốt.

ID [Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần] đang online, Hạ Nhạc Thiên vẫn không thể xác định đằng sau ID này, rốt cuộc có phải là Thích Lệ Phi hay không.

Chẳng qua, Thi Đấu Xếp Hạng vô cùng nguy hiểm.

Hạ Nhạc Thiên rất muốn nói gì đó với Thích Lệ Phi, chờ sau khi tiến vào trò chơi, cậu không thể liên lạc với bên ngoài, càng miễn bàn là nhắn tin với bạn tốt.

Độ khó của Thi Đấu Xếp Hạng vượt xa trò chơi bình thường.

Tuy Hạ Nhạc Thiên xếp hạng nhất, nhưng cậu không thể chắc chắn trăm phần trăm mình có thể sống sót trong trò chơi này.

Nếu cậu thật sự bất hạnh chết trong trò chơi......!
Có lẽ, đây là cơ hội cuối cùng cậu trò chuyện với Thích Lệ Phi.

Tuy lúc trước đã từng lo lắng vì nhiều nguyên nhân, nhưng hiện tại, sau khi Hạ Nhạc Thiên tận mắt chứng kiến cái chết của người bạn thân nhất, cậu mới ý thức được không thể nói lời tạm biệt với bạn bè thì tiếc nuối đến cỡ nào.

Quan trọng nhất là, có lẽ đến bây giờ quy tắc trò chơi cũng chỉ hoài nghi cậu nắm bí mật gì đó, không phải chắc chắn hoàn toàn.

Nếu không, quy tắc trò chơi đã sớm xóa bỏ sự tồn tại của cậu trong mấy trò chơi trước, không cần phải thử cậu như bây giờ.

Cho nên cậu có thể giả bộ không biết gì cả, coi Thích Lệ Phi như một người chơi chân chính để nhắn tin trò chuyện.


Cứ như vậy, cho dù đằng sau nó là quy tắc trò chơi cũng không thể làm gì được.

Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên lập tức nhân vào khung chat.

Nhưng nhìn một hồi, Hạ Nhạc Thiên lại có chút chần chừ.

Tuy rằng lần chia tay lần trước vẫn chưa được bao lâu, nhưng Hạ Nhạc Thiên lại cảm thấy như hai người đã rất lâu chưa gặp, vậy cậu nên nói gì với Thích Lệ Phi mới được đây?
Chào anh?
Hạ Nhạc Thiên lập tức lắc đầu.

Không được, lời dạo đầu này thật sự quá khách sáo.

Nếu thật sự Thích Lệ Phi nhìn thấy tin nhắn này, chẳng phải sẽ rất buồn bã, nghĩ mình không coi đối phương là bạn bè thì sao...!
Cho nên không thể làm vậy.

Hạ Nhạc Thiên vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng cũng gõ một chữ gửi ra ngoài.

[Da Da Hạ: Hi.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần Đại: Ừ.]
Không đến một giây, đối diện lập tức trả lời tin nhắn, cứ như cầm sẵn điện thoại chờ Hạ Nhạc Thiên gửi tin, nhanh đến không thể tưởng tượng.

Hạ Nhạc Thiên âm thầm phủ định phỏng đoán này, đồng thời cũng nảy sinh chút cảnh giác, có phải là quy tắc trò chơi thấy mình cuối cùng cũng mắc mưu, cố ý giả mạo thành Thích Lệ Phi để lừa gạt mình không?
*
Vũ trụ sao trời.

Hằng hà sa số điểm sáng đang nhảy lên, vô số thế giới vận hành trong quả cầu màu xanh lục, toàn bộ chúng đều xoay quanh vị Thần đang ngồi ở trung tâm.

Cứ như hắn chính là ngọn nguồn của thế giới này.

Gương mặt hắn trầm xuống, vui vẻ dưới đáy mắt lập tức bị cơn giận vùi lấp, hắn đợi lâu như vậy, mà chỉ chờ được một chữ của nhân loại kia gửi đến.

[Hi]
Hắn nhìn chằm chằm chữ này, trong lòng lập tức trào lên cảm xúc xa lạ không biết tên, lực lượng quanh thân khuếch tán ra xung quanh, thậm chí ảnh hưởng đến vô số sao trời đang xoay chuyển, vô số cầu sáng nơm nớp lo sợ thầm thì với nhau về cảm xúc của chủ nhân bọn chúng.

Thậm chí còn mang theo chút cảm giác -- nhìn riết rồi quen.

Nhưng lúc nên sợ hãi thì vẫn phải sợ hãi.

Vô số cầu sáng giả mô giả dạng(*) thét chói tai, uốn éo rời xa vị Thần đang có tâm trạng không được tốt kia, cuối cùng lại tụm ba tụm bảy tiếp tục nói chuyện.


Nhưng lúc này Thần không còn để ý đến những cầu sáng gần đây có cảm xúc trở nên phong phú nữa, tuy hắn vo cùng tức giận, nhưng ngón tay vẫn lướt như bay nhanh trên bàn phím, gửi đi một tin nhắn lạnh nhạt: [Ừ.]
Sau đó mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Hạ Nhạc Thiên nhìn tin nhắn này, lại cảm thấy rối rắm không thôi.

Chữ ừ này rốt cuộc có phải từ Thích Lệ Phi gửi đén không?
Nghĩ một lát, Hạ Nhạc Thiên quyết định thử đối phương.

[Da Da Hạ: Đã lâu không gặp, lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, anh còn nhớ tôi đã nói gì với anh không?]
Vị Thần ẩn người trong bóng tối khẽ nhíu mày, lập tức búng tay một cái, đem cảnh tượng trước khi chia tay của mình và nhân loại này, hiện lên rõ mồm một trước mắt.

Lúc đó cả thế giới đã sắp hoá thành hư vô, trong đó chỉ còn nhân loại kia, đang vội vàng nhìn một bóng người lặng lẽ hòa cùng bóng tối.

Thần chống cằm, rất có hứng thú nhìn hình ảnh trước mặt, thậm chí nhịn không được phóng to màn hình ảo, thẳng đến khi toàn bộ màn hình chỉ còn thanh niên kia.

Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của thanh niên, chất chứa quyến luyến và chút đau buồn.

Hắn nhịn không được khẽ nhếch môi đắc ý, sau đó ho khan vài tiếng.

Xem ra, nhân loại kia rất thích mình.

Hắn tiếp tục nhấn vào màn hình, khôi phục hình ảnh bình thường như cũ.

Trong màn hình, Thích Lệ Phi nhẹ nhàng gật đầu với nhân loại kia, mà hành động này của hắn làm trong mắt thanh niên chợt hiện ra ánh sáng, còn rực rỡ xinh đẹp hơn sao trời trước mặt.

Ngay sau đó, nhân loại kia nhịn không được quơ tay về phía Thích Lệ Phi, nói: "Tôi --"
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị đá ra trò chơi.

Hình ảnh hoàn toàn ngừng lại.

Thần nhíu nhíu mày, đột nhiên nảy sinh lòng tò mò.

Lúc ấy cậu ta muốn nói gì với hắn?
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Không biết, lúc ấy cậu còn chưa nói xong.]
Hạ Nhạc Thiên nhận được tin nhắn này thì nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra ID này rất có khả năng là do Thích Lệ Phi sử dụng, nhưng điều này cũng khiến Hạ Nhạc Thiên có chút hối hận vì không liên lạc với Thích Lệ Phi sớm hơn.

Cậu không còn dè chừng như lúc trước nữa, lập tức gửi tin nhắn qua.

[Da Da Hạ: Gần đây anh thế nào, có khỏe không?]
Trong biển sao trời, hắn xụ mặt gõ chữ, sau đó cười lạnh trả lời.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần Đại: Không tệ, vô cùng tốt.]
Sau khi gửi xong, hắn lại nhịn không được gửi thêm một tin.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Còn cậu, có phải cũng rất nhàn nhã giống tôi không?]
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm tin nhắn Thích Lệ Phi gửi qua, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, nhưng ngại trong gian phòng bệnh còn có Trần Đỉnh và Bùi Anh, cậu đứng lên tìm cớ vào nhà WC, sau đó mới chậm rãi gõ chữ.


[Da Da Hạ: Không tốt.]
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi gõ bàn phím, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

[Da Da Hạ: Mấy ngày nay tôi hoàn toàn không tốt, tôi rất khổ sở, bạn thân của tôi chết rồi, ngay cả lời từ biệt cuối cùng cũng không kịp nói.]
Bên kia bỗng nhiên yên lặng.

Hạ Nhạc Thiên còn đang đau lòng gõ chữ.

[Da Da Hạ: Vốn dĩ không định quấy rầy anh, chỉ là tôi sợ tôi không thể nói lời tạm biệt cuối cùng với anh, Thích Lệ Phi, nếu tôi chết, anh sẽ nhớ tôi chứ?]
Có lẽ Thích Lệ Phi vĩnh viễn sẽ quên mất, trên thế giới này từng có một người, đã từng coi NPC như đồng đội, như bạn tốt.

Đối phương vẫn không trả lời.

Ánh mắt đỏ bừng của Hạ Nhạc Thiên dần dần ảm đạm xuống, ngực như bị vô số mũi kim châm chích, cậu mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong, trong lòng thầm nhủ: Thích Lệ Phi, hẹn gặp lại, nếu lần này ta không thể sống sót...!
Nagy lúc Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị tiến vào trò chơi, khung chat đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.

[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần Đại:Lập tức vào trò chơi.]
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, nhịn không được mím môi thở phào, trực tiếp nhấn nút [Bắt đầu trò chơi].

Phía bên kia, Thích Lệ Phi nghiêm túc đọc đi đọc lại tin nhắn mà nhân loại kia yếu ớt đáng thương gửi đến, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đứng lên, hoá thành một vệt sáng tiến vào thế giới hư vô.

Thế giới trước mắt Hạ Nhạc Thiên chìm vào bóng tối, chờ đến khi lấy lại tinh thần, cậu phát hiện mình đã tiến vào thế giới Trò Chơi.

Còn chưa kịp cẩn thận đánh giá xung quanh, phía sau bỗng truyền đến âm thanh lạnh nhạt.

"Hiện tại cậu có thể nói trước mặt tôi."
Hạ Nhạc Thiên giật mình quay đầu, biểu tình đột nhiên ngây ra, cậu ách giọng: "Thích, Thích Lệ Phi?!"
Nghe nhân loại nhỏ yếu đáng thương kêu tên mình, Thích Lệ Phi bày ra vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc dao động nào, "Ừ, là tôi."
Hạ Nhạc Thiên vẫn cảm thấy mình như đang mơ, trên mặt đầy vẻ hoảng hốt.

Lúc nãy Thích Lệ Phi nói mình mau tiến vào trò chơi, chẳng lẽ là vì cố ý đến gặp mình sao.

Hạ Nhạc Thiên ngây người, quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện toàn bộ thế giới như bị ấn nút dừng, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện người chơi nào.

"Đây...!Đây là anh cố ý dừng thời gian lại sao?" Hạ Nhạc Thiên ngây ngốc hỏi.

Thích Lệ Phi ừ một tiếng, "Thời gian đã ngừng lại." Hắn dừng lại một chút, lại nói với Hạ Nhạc Thiên: "Những lời cậu muốn nói, lúc này đều có thể nói ra."
Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu nhìn Thích Lệ Phi.

Thích Lệ Phi tiếp tục nói: "Tôi bảo đảm, ngoài tôi ra, sẽ không có người thứ ba nghe được."
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên dâng trào cảm động mãnh liệt, trái tim lại xuất hiện cảm giác như bị kim đâm, nhưng hoàn toàn không còn đau đớn, ngược lại còn vô cùng ấm áp.

Thì ra nguyên nhân Thích Lệ Phi cố ý lại đây, là để an ủi mình.

Hóa ra đối phương cũng giống mình, đều đối xử với nhau như bạn bè.

Hạ Nhạc Thiên muốn khóc, nhưng nhịn không được phá hư bầu không khí hỏi Thích Lệ Phi: "Nhưng anh làm vậy không tính là vi phạm quy tắc trò chơi sao?".