Hạ Nhạc Thiên thấy Thích Lệ Phi không nói lời nào, bực mình xoay người đi trước.
Thích Lệ Phi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Hạ Nhạc Thiên càng đi càng xa, ngây người nhìn một hồi mới đuổi theo.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu lại nhìn Thích Lệ Phi, lại thu hồi ánh mắt.
Thích Lệ Phi vẫn không nói một lời.
Khi bước vào phòng chứa đồ, Hạ Nhạc Thiên chú ý tới mặt đất đầy vết cào, cùng với rương hành lý đã đóng kín lại.
Con quỷ kia quay lại rương hành lý rồi sao?
Vết cào hỗn loạn trên mặt đất vừa lúc biến mất ngay bên cạnh rương hành lý.
Nói cách khác, trong nháy mắt khi tiểu thuyết của Trần Khả Mạn đăng chương mới, nữ quỷ vốn đang định tấn công người chơi giống như bị xoá bỏ cơ hội giết người, chỉ có thể quay về trốn trong rương hành lý.
Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện Nhậm Minh Lượng, nói đúng hơn là thi thể Nhậm Minh Lượng.
Cậu tiếp tục đi về trước, xuyên qua lối vào hành lang, cuối cùng phát hiện thi thể Nhậm Minh Lượng ngã trên mặt đất, cổ vặn vẹo thành đường cong không bình thường, hiển nhiên là bị lệ quỷ sống bóp đứt xương cổ mà chết.
Hạ Nhạc Thiên cũng không ngoài ý muốn về cái chết của Nhậm Minh Lượng, nhưng cậu lại nghĩ không thông một chuyện, vì sao Nhậm Minh Lượng lại mắc một sai lầm mà ngay cả Hứa Xuyên cũng không phạm phải?
Ánh đèn hành lang quá mờ, không thể thấy rõ ràng mặt Nhậm Minh Lượng, Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, dứt khoát lấy đèn pin từ Không Gian Bao Vây ra, sau đó quét qua mặt Nhậm Minh Lượng.
Dưới ánh sáng đèn pin, mặt của Nhậm Minh Lượng hiện ra màu trắng xanh quỷ dị.
Hạ Nhạc Thiên hơi nhíu mày.
Có chút không thích hợp....!
Người sống sờ sờ bị bóp cổ chết, thông thường trước khi tử vong sẽ có một gương mặt hoảng sợ và vặn vẹo.
Nhưng Nhậm Minh Lượng lại không phải vậy.
Vẻ mặt hắn cứ như......!đang giật mình khiếp sợ, nói cách khác, trước khi chết hắn đột nhiên ý thức được hoặc là phát hiện chuyện gì đó rất đáng sợ, khiến hắn dù đã chết cũng có vẻ mặt khiếp sợ.
Không lẽ Nhậm Minh Lượng đã phát hiện manh mối gì sao? Nhưng vì sao trước khi chết hắn mới phát hiện ra?
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận dùng đèn pin kiểm tra xung quanh, vẫn không nghĩ ra điểm này.
Thích Lệ Phi an tĩnh đứng trong một góc, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Hạ Nhạc Thiên, giống như chỉ cần không cố tình nhớ tới Thích Lệ Phi, sẽ lập tức quên mất người này cũng có trong đội.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại luôn có thể phát hiện Thích Lệ Phi trong nháy mắt, thậm chí ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, cậu đã không tự giác lộ ra vẻ mặt giật mình.
Thích Lệ Phi càng không nghĩ tới, người này sẽ lo lắng cho an nguy của mình, còn nhắc mình không cần tiếp tục giúp cậu ta.
Nhưng thực tế hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc giúp đỡ bất kỳ người chơi nào, bao gồm cả người này.
Quy tắc chính là quy tắc.
Cho dù hắn là người sáng tạo quy tắc, cũng không thể vi phạm.
Đột nhiên, Thích Lệ Phi khẽ nhíu mày, nói với Hạ Nhạc Thiên: "Có người tới."
Hạ Nhạc Thiên lập tức ngẩng đầu, "Là ai?"
Thích Lệ Phi lại không nói chuyện nữa, bởi vì từ nơi xa đã xuất hiện tiếng bước chân đang tới gần, cùng với âm thanh run rẩy quanh quẩn trong hành lang, "Vương tiên sinh, Thích tiên sinh......!Là tôi, Hứa Xuyên."
Hạ Nhạc Thiên lập tức hỏi: "Hứa Xuyên, anh tới đây làm gì?"
Hứa Xuyên chậm rãi đến gần, sợ đến mặt trắng bệch: "Tôi, tôi cũng không muốn, nhưng Trần Đỉnh bảo tôi đi kêu hai người về, để thảo luận về đường sống kế tiếp."
Trong các người chơi, chỉ còn lại Trần Đỉnh và Hứa Xuyên hai người chơi nam.
Trần Đỉnh phải ở lại để thuận tiện bảo vệ cho ba người chơi nữ, cho nên Hứa Xuyên mặc dù có sợ cũng phải đi tìm Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Được, chúng ta đi thôi."
Hứa Xuyên quơ đèn pin, bất chợt soi trúng một khối thi thể mơ hồ, Hứa Xuyên run tay, sợ hãi quay sang Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Là, là Nhậm Minh Lượng sao?"
Hạ Nhạc Thiên ừ một tiếng, sau đó đi được vài bước đột nhiên dừng lại, quay đầu cẩn thận dùng đèn pin chiếu xung quanh, đặc biệt là tay Nhậm Minh Lượng, cậu cau mày hỏi Thích Lệ Phi và Hứa Xuyên, "Hai người có ai còn nhớ khi Nhậm Minh Lượng chạy đi, trong tay có cầm một lá bùa vàng hay không?"
Lúc ấy cậu thấy rõ Nhậm Minh Lượng cầm một lá bùa vàng, nhưng bây giờ lại không thấy đâu.
Thời gian lệ quỷ đuổi theo giết người đến khi trở lại quá ngắn, chứng tỏ lúc ấy Nhậm Minh Lượng không kịp sử dụng bùa vàng đã bị giết chết.
Hứa Xuyên run run nói: "Tôi, tôi không chú ý tới."
Lúc đó hắn sợ muốn chết, sao có thể nhớ kỹ mấy vấn đề này.
Thích Lệ Phi lại nói: "Khi người chơi tử vong, tất cả đạo cụ đều sẽ biến mất."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người.
Là ảo giác sao?
Lúc Thích Lệ Phi nhắc tới hai chữ người chơi này, hình như cố tình đè nặng âm lượng, tuy rằng nhỏ đến khi thể phát hiện.
Thích Lệ Phi đang ám chỉ cho mình cái gì sao?
Hạ Nhạc Thiên nhịn không được trừng Thích Lệ Phi, những lời cậu nói lúc trước với Thích Lệ Phi đều nghe tai này lọt tai kia, không lẽ hắn thật sự không sợ bị quy tắc trò chơi phát hiện, sau đó bị xoá bỏ sao?
Thích Lệ Phi bị Hạ Nhạc Thiên trừng mắt, khóe miệng nhịn không được nhẹ nhàng cong lên.
Vẻ mặt Hứa Xuyên vô cùng mờ mịt, rồi lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó ba người quay lại hành lang thứ hai, sắc mặt Bùi Anh vẫn còn tái nhợt, Trần Đỉnh thì đang lạnh lùng nhìn Trần Khả Mạn, còn Vương Thu Lệ đang đỡ Bùi Anh, nhỏ giọng nói gì đó.
Ba người Hạ Nhạc Thiên trở về khiến bầu không khí cứng ngắc này bị đánh vỡ, Trần Đỉnh đứng lên hỏi Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi: "Hai người có phát hiện gì không?"
Hạ Nhạc Thiên đơn giản nói Nhậm Minh Lượng tử vong, cùng với lệ quỷ đã vào trong rương hành lý rương, cuối cùng mới hỏi: "Bên các người có vấn đề gì sao?"
Trần Đỉnh nói: "Tôi bảo Hứa Xuyên qua tìm hai người về để bàn bạc, cánh cửa này mở ra rồi, nhưng chúng ta cần phải lập một kế hoạch, sau đó mới đi vào."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, sau đó liếc qua Trần Khả Mạn rồi thu hồi ánh mắt, "Chúng ta phải để Trần Khả Mạn viết ra những tình tiết phía sau, sau đó đăng chương mới lên."
Mục đích mọi người chỉ có một, chính là sống sót.
Trần Khả Mạn cũng không biết mình bị làm sao, lúc ấy bị ma xui quỷ khiến đẩy Bùi Anh ra ngoài, nhưng lúc ấy cô không kịp nghĩ nhiều như vậy, cô cũng chỉ muốn sống sót mà thôi.
Lúc trước đọc qua một ít tiểu thuyết cũng miêu tả vài người chơi lâu năm cố ý coi tân nhân thành kẻ chết thay, những gì cô làm kỳ thật cũng không khác gì những người chơi lâu năm đó, đều chỉ vì sống sót.
Nhưng nhớ tới Bùi Anh đã từng an ủi mình, còn thay mình nói chuyện.
Cảm giác áy náy lại bao phủ lý trí, làm cô cảm thấy có chút khổ sở thương tâm.
Trần Đỉnh chợt nhìn về phía Trần Khả Mạn, "Trần Khả Mạn, lúc này cô cần phải phối hợp chúng tôi, đây là trạm kiểm soát cuối cùng, chỉ cần đi qua nó thì chúng ta có thể từ ra ngoài."
Trần Khả Mạn ngẩng đầu, lại nhịn không được nhìn về phía Bùi Anh, sau đó mới run rẩy gật đầu.
Mọi chuyện vẫn thiết lập như cũ là, Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh bổ sung hoàn chỉnh một ít chi tiết, để Trần Khả Mạn viết thành chương sau, cuối cùng đăng lên.
Xác định tiểu thuyết đã có chương mới, Trần Đỉnh mới chậm rãi đẩy cửa ra trước ánh mắt khẩn trương chăm chú của mọi người......!
Cũng giống như trong tiểu thuyết miêu tả, mật thất thứ hai là một ngục giam, từng thanh sắt rỉ sét dính đầy máu tươi hoàn toàn vây kín chỗ này.
Mà cửa sắt kiên cố đã bị khóa lại, muốn từ nơi này đi ra ngoài, nhất định phải tìm được chìa khóa mở cửa.
Trần Đỉnh đi vào trước, người chơi khác theo sát theo sau, khi người cuối cùng tiến vào phòng, cánh cửa phía sau tự động đóng cửa, các người chơi hoảng sợ quay đầu thì phát hiện cánh cửa đã hoàn toàn biến mất, trở thành một vách tường thật dày.
Vương Thu Lệ nuốt nước bọt, Trần Khả Mạn gắt gao che miệng, không để mình hét lê nữa.
Âm thanh bén nhọn chợt truyền đến.
Các người chơi theo bản năng quay đầu xem, lập tức lùi về sau một bước.
Tuy đã sớm biết cách vách có lệ quỷ, nó sẽ từ từ tới gần khi người chơi kích phát cơ hội giết người, cuối cùng giết chết người chơi.
Nhưng chờ khi bọn họ tận mắt nhìn thấy lệ quỷ, vẫn không khỏi tim đập chân run.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi thối ghê tởm, như mùi tanh hôi của thi thể đang phân hủy ở mức độ cao.
Vương Thu Lệ nhịn không được nôn khan một trận.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy dạ dày thực sự có chút không thoải mái, nhưng cũng may còn chịu đựng được, cố tình Vương Thu Lệ ở bên cạnh vẫn nôn khan không ngừng, kích thích đến cậu cũng muốn ói theo.
Bùi Anh lấy vài viên kẹo từ Không Gian Bao Vây ra, là vị chua ngọt, đưa cho mọi người: "Ăn chút kẹo đi, có lẽ sẽ tốt hơn."
Mọi người sôi nổi cảm ơn, nhanh chóng lột kẹo bỏ vào miệng, muốn ép xuống cảm giác buồn nôn.
Hạ Nhạc Thiên cầm hai viên kẹo, đưa một viên cho Thích Lệ Phi, "Của anh nè."
Thích Lệ Phi nhướng mày, tiếp nhận.
Hạ Nhạc Thiên đem kẹo ngậm vào miệng, vẻ mặt chậm rãi giãn ra.
Thích Lệ Phi nhìn một bên má phúng phính của cậu, cũng đem kẹo ngậm vào, hương vị chua ngọt nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng, làm tâm trạng vui vẻ theo.
Con người quả thật là một sinh vật thần kỳ...!
Hắn vừa ăn vừa nghĩ.
"Mau kiểm tra vách tường." Trần Đỉnh nói.
Mọi người nhắm mắt ngó lơ con quỷ ngồi trong góc đang cười hì hì, đồng loạt tiến lên quan sát kỹ lưỡng vách tường, phía trên vừa lúc có khắc số từ một đến sáu.
Các người chơi trao đổi ánh mắt với nhau.
Nếu dựa theo thiết lập lúc đầu, thì trong sáu viên gạch này, viên gạch số 3 cất giấu chìa khóa để mở cửa ngục giam.
Trần Đỉnh duỗi tay sờ viên gạch số 3, sau đó cạy nó ra, sâu bên trong quả nhiên có một chìa khoá loại cổ xưa, các người chơi trở nên kích động mừng rỡ, thúc giục Trần Đỉnh mau đem chìa khóa lấy ra.
Trong lúc này, Hạ Nhạc Thiên quan sát lệ quỷ rất nhiều lần, nó vẫn ngồi trong một góc, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm người chơi, cứ phát ra tiếng cười hì hì.
Sau khi lấy được chìa khóa, Trần Đỉnh lập tức mở cửa ra, các người chơi không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa, ngoại trừ nguyên nhân là có lệ quỷ cách vách cứ lăm le bọn họ, còn vì không khí bên trong càng lúc càng khó chịu đựng nổi.
Xuyên qua hành lang, các người chơi đẩy mạnh cánh cửa dày nặng, ánh sáng chói loá lập tức khiến mọi người dùng tay che mắt, sau vài giây thích ứng mới chậm rãi buông tay, cuối cùng cũng thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Người bán vé đang đứng một bên, đôi mắt cá chết nhìn tất cả người chơi, âm trầm nói: "Chúc mừng các ngươi thành công chạy thoát khỏi mật thất, đưa vé cho tôi."
Mọi người quay đầu, phát hiện cửa ra và cửa vào chỉ cách một vách tường, sao lúc trước bọn họ lại không phát hiện điểm này nhỉ, nhưng cũng may mọi người đều sống sót ra ngoài, ngoại trừ......!Nhậm Minh Lượng.
Thế nhưng những người chơi lâu năm đã không còn thương tâm vì đồng đội tử vong, chỉ có Vương Thu Lệ cùng Hứa Xuyên vẫn có chút khó tiếp thu, sau cái chết của Vương Phương cùng Triệu Đức Tài, lại thêm một người chết trong tay lệ quỷ.
Làm người chơi lâu năm, bọn họ có thể hiểu được tâm trạng này của tân nhân, Trần Đỉnh đỡ Bùi Anh, đợi Vương Thu Lệ và Hứa Xuyên chậm rãi nguôi ngoai lại.
Hạ Nhạc Thiên đưa vé cho người bán vé, sau đó nhận lại, phía trên in đậm dấu [Đã hoàn thành], sau khi tham gia ba hạng mục trò chơi, người chơi mới có thể rời khỏi cổng công viên.
Trò chơi kết thúc.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận cất giữ ba tấm vé, nhưng trong lòng lại không có cảm giác nhẹ nhàng sau khi hoàn thành trò chơi, ngược lại càng thấy nặng trĩu.
Bởi vì, có vài chi tiết đáng ngờ vẫn chưa có lời giải đáp.
Phải biết rằng, trò chơi tuyệt đối không vô cớ xuất hiện đồ vật vô nghĩa, luôn có lý do để nó tồn tại, cũng nhất định chứa manh mối quan trọng.
Điểm đáng ngờ thứ nhất, là sau khi các người chơi tiến vào, vì sao lại bị vây trong một cái lồng không khí?
Nếu nói trò chơi muốn kéo dài thời gian, vậy vì sao lại có cửa ra để người chơi rời khỏi?
Tại sao không trực tiếp bỏ đi cái lồng không khí này?
Có vẻ như nó không phải là công cụ giữ chân người chơi.
Còn có vẻ mặt trước khi chết của Nhậm Minh Lượng, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì mới làm Nhậm Minh Lượng khiếp sợ còn hơn việc bị quỷ giết chết?
Hứa Xuyên và Vương Thu Lệ chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó hỏi người chơi lâu năm nên làm gì tiếp theo.
Trần Khả Mạn biết biểu hiện lúc trước của mình rất tệ hại, khiến tất cả người chơi đều chán ghét mình, lúc này cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Nghe Trần Đỉnh nói xong, Vương Thu Lệ và Hứa Xuyên lập tức quay đầu nhìn nhau, đều khó nén vẻ mừng như điên.
Thật tốt quá.
Có thể rời khỏi trò chơi rồi.
Mấy người lập tức đi về phía cổng lớn, vì Bùi Anh đi đứng khó khăn mà trên đường phải dừng lại vài lần, Trần Đỉnh nghĩ nghĩ, nói: "Nếu không mấy người cứ tiếp tục đi trước đi, tôi ở lại cùng Bùi Anh nghỉ ngơi một chút."
Tuy nói nơi này là thế giới Trò Chơi, nhưng khi người chơi bị thương ở đây, vết thương cũng sẽ theo người chơi về lại thế giới Hiện Thực, cũng may Bùi Anh bị thương cũng quá nghiêm trọng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là tình huống lúc này Bùi Anh cần phải nghỉ ngơi một chút mới đi tiếp được.
Từ nơi này đến cổng công viên, ít nhất cũng phải đi hơn hai mươi phút.
Hứa Xuyên cùng Vương Thu Lệ ngẩn người, sau đó lại nhìn sắc mặt tái nhợt có thể ngất đi bất cứ lúc nào của Bùi Anh, cảm thấy hơi ảo não hổ thẹn lên.
Bọn họ chỉ nghĩ mau chóng rời khỏi trò chơi, thế nhưng quên mất Bùi Anh.
"Vậy, để tôi ở lại chờ Bùi tiểu thư đi." Vương Thu Lệ rối rắm chần chừ nói, kỳ thật cô muốn lập tức rời khỏi trò chơi quái quỷ này, một giây cũng không muốn ở lại.
Cô muốn về thế giới Hiện Thực, mau chóng gặp lại người nhà của mình, chỉ mới qua một ngày, cô đã phát hiện mình nhớ nhà đến phát điên.
Nhưng cô thật sự là rất ngại bỏ Bùi Anh lại để đi trước.
Tuy có Trần Đỉnh ở lại chiếu cố Bùi Anh, nhưng cô vẫn cảm thấy băn khoăn, ngay cả Trần Đỉnh cũng ở lại, mà tân nhân được Bùi Anh giúp đỡ liên tục như cô, sao có thể rời đi trước....!
Bùi Anh suy yếu cười cười, "Không sao đâu, các người đi trước đi, tôi nghỉ ngơi một lát là tốt rồi." Nàng lại quay đầu nhìn Trần Đỉnh, ánh mắt nhu hòa nói: "Cảm ơn anh chiếu cố tôi, nhưng anh nên đi trước đi."
Trần Đỉnh nhìn Bùi Anh, nửa ngày sau mới nói: "Không sao, tôi ở lại với cô, tôi không yên tâm để cô lại một mình."
Bùi Anh nhìn hắn, đột nhiên cười rộ lên.
Vương Thu Lệ há to miệng, kinh ngạc nói: "A, hai người......" Sau đó lại nhanh chóng ngậm miệng, vẻ mặt bừng tỉnh, "Thảo nào anh muốn ở lại với Bùi tiểu thư."
Thích Lệ Phi nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của mọi, cau mày khó hiểu.
Hạ Nhạc Thiên tò mò sáp lại gần, hỏi: "Suy nghĩ gì vậy?"
Hạ Nhạc Thiên lại nhìn ba dấu chấm hỏi trên đầu Thích Lệ Phi, đột nhiên hỏi: "Thích Lệ Phi là tên thật của anh sao?"
Hay tất cả NPC đều không có tên, đều thống nhất gọi là [NPC]?
Thích Lệ Phi từ trên cao nhìn xuống Hạ Nhạc Thiên, nhướng mày hỏi: "Cậu hỏi làm gì?"
Hạ Nhạc Thiên a một tiếng, cẩn thận hỏi: "Vấn đề này là thuộc về phạm vi không thể hỏi sao? Thôi vậy, anh đừng trả lời tôi, lỡ như bị quy tắc trò chơi phát hiện thì không tốt."
Lúc nói những lời này, Hạ Nhạc Thiên cố tình hạ giọng xuống, đề phòng có người nghe được.
Tránh liên lụy đến Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi nhíu mày, "Là cái gì khiến cậu có loại ảo giác này?"
Hạ Nhạc Thiên mờ mịt: "Hả? Ảo giác gì cơ?"
Thích Lệ Phi bình tĩnh nhìn Hạ Nhạc Thiên, vừa định trả lời thì Trần Đỉnh lại ngẩng đầu nói: "Vương tiên sinh, Thích tiên sinh, hai người không cần chờ tôi và Bùi Anh đâu."
Hắn dừng một chút rồi nói: "Thật sự rất cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi, chờ sau khi rời khỏi đây chúng ta có thể thêm bạn tốt, tôi thiếu cậu một ân tình."
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng nhìn về phía Thích Lệ Phi, lúc này mới trả lời Trần Đỉnh: "Không có việc gì, tôi ở lại chờ các người đi cùng."
Trần Đỉnh có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không nói gì nữa, bắt đầu chiếu cố Bùi Anh.
Hạ Nhạc Thiên quay sang Thích Lệ Phi, "Lúc nãy anh muốn nói gì?"
Thích Lệ Phi lại bình tĩnh nhìn Hạ Nhạc Thiên, hỏi: "Sao cậu còn chưa rời khỏi trò chơi?"
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, biểu tình chợt trở nên phiền muộn lên, ra hiệu cho Thích Lệ Phi đi cùng mình vào một góc.
"Chủ yếu là tôi vẫn còn hai điểm đáng ngờ chưa giải quyết được, hơn nữa tôi muốn ở trong trò chơi riêng với anh thêm một chút."
Thích Lệ Phi chợt ngơ ngẩn, "Vì sao?"
****.