Hạ Nhạc Thiên kẹp lá bùa vàng, động tác nhanh chuẩn dán lên cánh tay lệ quỷ, điện quang lập loè phát ra âm thanh bùm bùm, nháy mắt làm lệ quỷ gào rú thảm thiết, vội vàng rút tay lại, không nhúc nhích nổi.
Chỉ khi nào bùa vẫn hoàn toàn thiêu đốt xong, lệ quỷ mới có thể tiếp tục hành động.
Chỉ là thời gian bùa vàng cháy sạch liên quan đến thực lực của lệ quỷ, thực lực càng mạnh thì bùa vàng cháy càng nhanh.
Ngược lại cũng thế.
Hạ Nhạc Thiên không rảnh nhìn tốc độ thiêu đốt của bùa vàng, hiện tại cậu cần phải giành giật từng giây, mau chóng bế Bùi Anh lên chạy đến cánh cửa của trạm kiểm soát thứ hai, vừa chạy vừa hô lên với Trần Đỉnh: "Cứu Trần Khả Mạn."
Trần Khả Mạn trơ mắt nhìn Bùi Anh bị Hạ Nhạc Thiên cứu đi, trong mật thất rất nhanh chỉ còn lại một mình cô, đến lúc đó lệ quỷ sẽ ưu tiên giết chết mình, Trần Khả Mạn khủng hoảng liều mạng kêu khóc: "Cứu tôi -- Đừng bỏ tôi lại một mình."
Trần Đỉnh nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của Trần Khả Mạn, trong lòng hận không thể để cô ta bị quỷ giết chết ngay lập tức, nhưng hắn không thể làm như vậy, chỉ có thể cố nén tức giận cùng không cam lòng, chạy về phía Trần Khả Mạn.
Trần Đỉnh còn chưa kịp chạy tới gần Trần Khả Mạn, đột nhiên có một bóng người lướt qua hắn.
Trần Đỉnh tập trung nhìn vào, giật mình kinh ngạc.
Là Vương Tiểu Minh!
Vương Tiểu Minh cõng Bùi Anh ra ngoài rồi quay lại, thế nhưng tốc độ còn vượt xa hắn.
Vốn dĩ khoảng cách giữa Bùi Anh cùng Trần Khả Mạn cũng không xa, nhưng lúc trước vì Trần Khả Mạn muốn thoát khỏi lệ quỷ, lại bò thêm một đoạn ra xa, dẫn tới Hạ Nhạc Thiên không thể không chạy thêm một khoảng nữa.
Trần Khả Mạn nhìn Hạ Nhạc Thiên chạy lại đây, gương mặt tuyệt vọng lập tức xuất hiện vẻ mừng như điên, vội vàng bò về phía Hạ Nhạc Thiên, đôi tay vội vàng ôm lấy chân cậu, "Thật tốt quá, cuối cùng anh cũng tới cứu tôi, thật tốt quá."
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên khẽ thay đổi, "Trần Khả Mạn, mau buông tay!!"
Trần Khả Mạn như vậy làm hai chân cậu không thể hoạt động.
Trần Khả Mạn vừa nghe lời này, còn tưởng Hạ Nhạc Thiên muốn bỏ rơi mình, liều mạng dùng hết sức ôm lấy chân Hạ Nhạc Thiên, biểu tình bỗng chốc vặn vẹo, "Anh muốn bỏ tôi lại có phải không? Tôi không buông, muốn chết thì cùng chết."
Hạ Nhạc Thiên không kịp giải thích, quyết định đá văng Trần Khả Mạn rồi mới khiêng cô ta lên vai chạy đi.
Trần Đỉnh cũng đã chạy tới, vội vàng gỡ tay Trần Khả Mạn, "Trần Khả Mạn! Cô điên rồi à!! Mau buông tay."
Trần Khả Mạn còn chưa kịp nói lời nào, một bàn tay góc cạnh nam tính chợt vươn ra siết lấy cổ Trần Khả Mạn, Hạ Nhạc Thiên cùng Trần Đỉnh kinh hãi quay đầu, lập tức đối diện với một đôi mắt thâm trầm không thấy đáy.
Hạ Nhạc Thiên giật thót, "Thích Lệ Phi?"
Thích Lệ Phi âm trầm nhìn Trần Khả Mạn, sau đó nhìn Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh, nói: "Đi!"
Bùa vàng trên tay lệ quỷ đã cháy còn một phần ba.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, nhanh chóng chạy đi.
Thích Lệ Phi túm cổ Trần Khả Mạn, mặc kệ Trần Khả Mạn liều mạng giãy giụa đấm đánh, mặt bị siết đến đỏ lên, cô ta giận dữ trừng mắt nhìn Thích Lệ Phi, giống như hận không được giết chết hắn.
Thích Lệ Phi chỉ đảo mắt qua một cái, cả người Trần Khả Mạn lập tức cứng còng, phổi như bị bóp nghẹt không thể hô hấp, cảm giác này còn đáng sợ hơn khi đối mặt với lệ quỷ, phút chốc đá bay dũng khí giãy giụa của cô ta.
Mấy người mau chóng chạy ra hành lang, Trần Đỉnh vội vàng lại gần đỡ lấy Bùi Anh, thuận tiện lấy thuốc cầm máu từ Không Gian Bao Vây ra, băng bó đơn giản vết thương cho Bùi Anh.
Bùi Anh vì quá đau đớn mà ngất xỉu, lúc này cũng từ từ tỉnh lại, khẽ nâng mí mắt nặng nề lên nhìn mọi người đang vây quanh lo lắng cho mình, khẽ mỉm cười, "Tôi còn tưởng......mình phải chết chứ."
Vương Thu Lệ cũng đi qua hỗ trợ băng bó, nghe Bùi Anh nói vậy liền nhịn không được nghẹn ngào, "Tôi cũng suýt cho rằng cô phải chết."
Vương Thu Lệ hít hít cái mũi, nhìn miệng vết thương trên vai Bùi Anh, "Nhất định rất đau."
Trần Đỉnh nhân lúc này lấy ra một chai nước, đưa cho Bùi Anh uống mấy ngụm, xác định sắc mặt Bùi Anh chậm rãi khôi phục lại mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn dáng vẻ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ là năng lực hành động phải giảm xuống nhiều.
Mà bên kia, Thích Lệ Phi không chút lưu tình buông tay, lưng Trần Khả Mạn nện trên mặt đất, phát ra tiếng kêu đau đớn, gương mặt trắng bệch nhăn nhúm thành một đống.
Sau đó Trần Khả Mạn hoảng sợ phát hiện, tất cả người chơi đều đang dùng ánh mắt lạnh băng bài xích nhìn mình.
Giống như mình đã làm sai chiều gì đó.
Cô nhịn không được nức nở khóc lóc.
Nhậm Minh Lượng lạnh lùng nói: "Hiện tại tôi muốn giết ả, các người còn ai muốn ngăn tôi không?"
Hứa Xuyên cùng Vương Thu Lệ lập tức giật mình nhìn về phía các người chơi lâu năm, chuyện này, chuyện này làm sao bây giờ...!
Tâm trạng Trần Đỉnh rất phức tạp, không biết nên ngăn cản Nhậm Minh Lượng giống như lúc trước, hay nên đồng ý với hắn.
Trần Khả Mạn sợ tới mức co rúm lại, vội vàng trốn ra sau Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên không để ý đến Trần Khả Mạn, cậu còn đang bận nhìn Thích Lệ Phi.
Lúc đầu Thích Lệ Phi rõ ràng đâu có muốn tự mình chạy qua cứu người.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chạy giúp mình.
Nhậm Minh Lượng thấy mọi người không trả lời, vừa định nói chuyện thì Bùi Anh đã ngồi dậy, che lại miệng vết thương thở hồng hộc: "Không được, không thể được, mặc kệ Trần Khả Mạn làm cái gì, anh cũng không thể giết cô ta."
Nhậm Minh Lượng liếc sang Bùi Anh, "Ả đã hại cô suýt chết, cô còn muốn cứu ả?"
Bùi Anh dĩ nhiên biết, hơn nữa cũng canh cánh trong lòng, nhưng so với chút rối rắm này, nàng càng muốn muốn sống sót hơn!
Nhậm Minh Lượng nói: "Trần Khả Mạn chưa chắc là đường sống duy nhất, các người cũng thấy rồi đấy, tiểu thuyết đã ra chương mới, nhưng con quỷ kia vẫn tấn công chúng ta đấy thôi."
Trần Khả Mạn đột nhiên ý thức được, những lời này của Nhậm Minh Lượng sẽ xé nát bùa hộ mệnh duy nhất của mình, đến lúc đó cô thật sự sẽ bị mọi người vứt bỏ, Trần Khả Mạn vội vàng lên tiếng: "Đây là ngoài ý muốn, tôi là đường sống của trò chơi này, các người không thể giết chết tôi, nếu không......"
Lời uy hiếp còn chưa nói ra, Trần Khả Mạn chợt trừng lớn mắt nhìn vào căn phòng chứa đồ, phảng phất như nhìn thấy cái gì đó rất khủng bố.
Những người khác vội vàng nhìn theo ánh mắt của cô ta, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt.
Bùa vàng trên người nữ quỷ đã cháy xong, nó đang thong thả di động về phía cửa, bò về hướng người chơi.
Cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm bọn họ, khoé miệng sắp mở rộng đến mép tai: "Các ngươi trốn không thoát!"
Vương Thu Lệ sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, một câu cũng không nói nên lời.
Trần Khả Mạn lại không ngoài ý muốn hét toáng lên, Nhậm Minh Lượng bị tiếng thét chói tai kích thích đến đầu óc đau âm ỉ, "Trần Khả Mạn, con mẹ nó mày còn hét nữa, có tin tao lập tức giết chết mày không!"
Trần Khả Mạn vội vàng che miệng lại, nước mắt nhịn không được rớt xuống.
Các người chơi không dám tiếp tục đứng ở hành lang, vội vàng mở đèn pin lên kéo nhau chạy về phía trước, thẳng đến cuối hành lang, mọi người mới quay đầu nhìn về phía sau.
Ngay phía cửa phòng thứ nhất bên kia hành lang, có một con quỷ toàn thân vặn vẹo gấp khúc tròng mắt đỏ tươi lập loè trong hành lang tối đen, giọng nói quỷ dị thê lương từ bên kia hành lang truyền lại, "Các ngươi đừng không thoát!"
"Nó có thể tới đây giết chúng ta hay không?" Vương Thu Lệ sợ hãi nói.
"Không biết." Trần Đỉnh sắc mặt khó coi trả lời.
Sắc mặt của Nhậm Minh Lượng cũng không đẹp hơn bao nhiêu: "Để đề phòng sự cố ngoài ý muốn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tiến vào trạm tiếp theo đi."
Cả người Thích Lệ Phi chìm trong bóng đêm, thấy không rõ vẻ mặt, còn Trần Khả Mạn đã dính cả người lên vách tường, không ngừng run rẩy.
Hạ Nhạc Thiên thử đẩy cánh cửa phòng thứ hai, sau đó quay đầu nói với người chơi: "Không mở cửa được."
Người chơi khác giật mình, vội vàng thử đẩy cửa, sau đó cảm xúc khủng hoảng lập tức lan tràn trong lòng mỗi người, đặc biệt là ở lối vào hành lang bên kia, nữ quỷ đã từ từ bò vào.
Mà cửa mật thất phía sau lại không mở ra, nói cách khác, hiện tại tất cả người chơi giống như con mồi bị nhốt trong lồng, rất nhanh sẽ bị lệ quỷ giết chết.
"Hu hu hu, tôi không muốn chết." Trần Khả Mạn khóc lóc thảm thiết, bắt đầu liều mạng tông cửa, "Vì sao cửa không mở ra, mau để chúng tôi vào đi."
Người chơi khác đã mặc kệ Trần Khả Mạn, tất cả đều nôn nóng bất an động não tìm kiếm đường sống.
"Tại sao lại như vậy, không phải chúng ta đã hoàn thành cửa thứ nhất sao?" Trần Đỉnh không nghĩ thông suốt được điểm này, gắt gao siết chặt tay, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, "Vì sao lệ quỷ còn muốn giết chúng ta?"
Chuyện này căn bản không hợp lý!
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy chợt nhớ ra một chiều, nói với Nhậm Minh Lượng: "Lúc nãy anh mới nói gì, lặp lại lần nữa."
Nhậm Minh Lượng bị Hạ Nhạc Thiên hỏi một câu không đầu không đuôi làm cho ngơ ra, sau đó nói lại câu lúc nãy, Hạ Nhạc Thiên lắc đầu: "Không phải câu này, câu trước nữa, anh nói Trần Khả Mạn không phải đường sống duy nhất, câu sau đâu, câu sau anh nói gì?"
Giọng nói của Hạ Nhạc Thiên vô cùng sốt ruột.
Mà Nhậm Minh Lượng nhận ra có thể Hạ Nhạc Thiên đã phát hiện manh mối mấu chốt nào đó, nhíu mày nghĩ kỹ lại, sau đó nói: "Tôi nói Trần Khả Mạn không nhất định là đường sống duy nhất, bởi vì tiểu thuyết đã ra chương mới, nhưng con quỷ kia vẫn tấn công chúng ta đấy thôi."
Hạ Nhạc Thiên lẩm bẩm: "Không sai, thảo nào lại như vậy."
Trần Đỉnh lập tức hỏi: "Vương Tiểu Minh, cậu phát hiện cái gì?"
Các người chơi đồng loạt nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên lại không kịp giải thích nguyên nhân, mà mau chóng túm Trần Khả Mạn ra, "Trần Khả Mạn, đưa điện thoại của cô cho tôi, nhanh lên."
Trần Khả Mạn liều mạng giãy giụa khóc kêu, "Buông ra, đừng chạm vào tôi."
Trần Khả Mạn không cam lòng đem ngón tay ấn lên điện thoại, màn hình đen nhánh chợt sáng ngời, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng cầm lấy cẩn thận lướt xem chương tiểu thuyết lúc trước Trần Khả Mạn đã viết.
Quả nhiên như thế...!
****
Editor: Đợi edit hoàn xong mình sẽ tiến hành beta lại, mọi người cứ nhặt sạn bỏ vào rổ trước đi.
₍₍ ◝( ゚∀ ゚)◟ ⁾⁾.