Trần Khả Mạn sụp đổ khóc rống lên, tất cả mọi người thấy vậy vừa tức vừa gấp, nhưng cố tình bọn họ không thể mặc kệ cô ta được.
Trần Khả Mạn là đường sống duy nhất.
Này cũng chính là nguyên nhân khi Nhậm Minh Lượng nổi lên sát tâm với Trần Khả Mạn, Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh lại ngăn cản không cho Nhậm Minh Lượng động thủ.
Thân phận của Trần Khả Mạn, vào lúc này đã trở thành kim bài miễn tử.
Rương hành lý vẫn còn đong đưa, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt, mơ hồ truyền đến một tín hiệu vô cùng không tốt.
- - Nữ thi sắp bò ra ngoài rồi.
Đến lúc đó, ai cũng đừng mong chạy thoát.
Vương Thu Lệ vừa gấp vừa sợ, nước mắt lách tách rơi xuống, cuối cùng mặc kệ người chơi lâu năm có trách mình hay không, trực tiếp chạy đến trước mặt Trần Khả Mạn trước mặt, liều mạng lay Trần Khả Mạn, "Trần Khả Mạn, rốt cuộc cô còn muốn khóc tới khi nào! Chúng ta sắp chết tới nơi rồi có biết không, quỷ sắp ra ngoài rồi --"
Trần Khả Mạn bưng mặt khóc nức, lắc đầu vùng vẫy: "Đừng đụng vào tôi!"
Vương Thu Lệ nhịn không được quát: "Cô tưởng tôi muốn chạm vào cô sao, tôi sắp chết rồi cô có biết không, sao cô có thể như vậy?!!"
Gào thét xong, cuối cùng Vương Thu Lệ cũng không thể kiềm nén cảm xúc sợ hãi và tuyệt vọng từ đầu tới giờ nữa, nước mắt trào ra như vỡ đê, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Khả Mạn, tràn ngập căm hận.
Trần Khả Mạn càng thêm hỏng mất: "Cô cho rằng tôi muốn làm vậy sao, tôi căn bản không viết nổi, không chỉ mình cô chết, tôi cũng phải chết cô có biết hay không!!"
"Không bằng như vậy đi, chúng ta giúp Trần Khả Mạn nghĩ ra cốt truyện, vừa lúc chúng ta đều đã xem qua nội dung năm chương trước." Hạ Nhạc Thiên cau mày đề nghị.
Trần Đỉnh có chút do dự, nói: "Nhưng nếu trò chơi không dựa theo nội dung chúng ta nghĩ ra thì làm sao bây giờ? Dù sao chúng ta cũng không phải tác giả của bộ tiểu thuyết này."
Mọi người lại đi vào ngõ cụt, ánh mắt liếc qua Trần Khả Mạn còn cúi đầu khóc lóc, trong lòng phức tạp vô cùng.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Nhưng chúng ta không còn thời gian nữa."
Trần Đỉnh cười khổ hai tiếng, "Cậu nói đúng."
Hạ Nhạc Thiên lại nói: "Nhưng để đề phòng sai sót giống lúc trước, chuyện này vẫn nên để Trần Khả Mạn gõ chữ, chúng ta ngồi bên cạnh thuật lại nội dung là được."
Trần Đỉnh nói: "Cứ làm theo lời cậu đi."
Lúc này Nhậm Minh Lượng cũng im lặng, tựa hồ ngầm đồng ý với Hạ Nhạc Thiên.
Bùi Anh nhẹ nhàng kéo Vương Thu Lệ, nhỏ giọng nói: "Được rồi, đừng khóc, chúng ta nhất định có thể đi đến trạm kiểm soát tiếp theo."
Vương Thu Lệ nhanh chóng lau nước mắt, chỉ là vẫn dùng ánh mắt oán giận nhìn Trần Khả Mạn, sau đó nói: "Bùi tiểu thư, cô không cần để ý tôi, tôi không sao đâu."
Bùi Anh khẽ cười cười, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người tới gần Trần Khả Mạn, nhẹ nhàng an ủi cô: "Khả Mạn, em có nghe được lời bọn Trần Đỉnh vừa nói không?"
Trần Khả Mạn vẫn chôn mặt vào hai tay, nhưng tiếng khóc so với lúc trước nhỏ đi rất nhiều.
Bùi Anh thấy lời nói của mình có hiệu quả, liền rèn sắt khi còn nóng: "Chị biết em là một tân nhân, đã kiên cường lắm rồi, chuyện này không phải lỗi của em, đổi lại là ai phải chịu áp lực lớn như vậy chưa chắc sẽ biểu hiện tốt hơn em."
Nhậm Minh Lượng cười lạnh hai tiếng, nhưng không ngắt lời Bùi Anh nói.
Trần Khả Mạn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đã sưng húp lên, "Thật, thật không?"
Bùi Anh ôn nhu kiên định gật đầu, "Đúng vậy, mọi người đều sẽ giúp em, nhưng hiện tại, em cũng phải kiên cường phối hợp với bọn chị có được không?"
Trần Khả Mạn nghe đến đó, nhịn không được lại bắt đầu luống cuống, "Nhưng, nhưng tôi sợ tôi làm không tốt."
Bùi Anh nói: "Chị tin em có thể làm được, bây giờ em chỉ cần đem lời nói của mọi người gõ thành câu chữ để đăng lên trang web thôi, em xem có phải rất đơn giản hay không?"
Trần Khả Mạn thấp thỏm lo âu gật đầu.
Bùi Anh nhanh chóng nâng Trần Khả Mạn ngồi dậy, sau đó vẫy tay gọi những người khác qua đây, Hạ Nhạc Thiên tìm một thùng dụng cụ ngồi xuống, thuận tiện còn người nửa bên kia cho Thích Lệ Phi, "Muốn ngồi ở đây không?"
Thích Lệ Phi trầm mặc nhìn lớp tro bụi thật dày trên thùng dụng cụ, chưa kịp mở miệng từ chối đã bị ánh mắt chờ mong của Hạ Nhạc Thiên làm thay đổi suy nghĩ: "Được."
Thích Lệ Phi ngồi xuống, biểu tình bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại khẽ liếc qua Hạ Nhạc Thiên, phát hiện vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên đã bừng sáng lấp lánh, Thích Lệ Phi hơi hơi nhấp miệng, nỗ lực khắc chế khoé môi đang muốn cong lên của mình.
Trần Khả Mạn nắm chặt di động, thấp thỏm bất an cúi đầu.
Bùi Anh nói: "Trước tiên chúng ta nghĩ xong cốt truyện phía sau đã, sau đó mới để Trần Khả Mạn viết ra."
Trần Đỉnh lo lắng sốt ruột nhìn mọi người: "Mọi người đừng quên, gõ chữ trên điện thoại có thể tương đối chậm, thời gian để Trần Khả Mạn gõ chữ đã không còn nhiều."
Trần Khả Mạn thấy thế, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi có thể dùng phầm mềm ghi âm để viết."
"Vậy cũng được, chúng ta nói một câu thì cô lặp lại một câu, mau hoàn thành trạm kiểm soát này." Trần Đỉnh nhanh chóng nói.
Trần Khả Mạn vội vàng gật đầu.
Bởi vì thời gian đã rất khẩn trương, Trần Đỉnh cùng Hạ Nhạc Thiên vô cùng ăn ý đem tất cả vai phụ miêu tả khái quát, chỉ nói về nữ chính sau khi tiến vào cửa thứ nhất của mật thất, liền lập tức phát hiện đường sống, nó là một cái đồng hồ báo thức bị giấu rất kín, kim đồng hồ chỉ hướng 8h:20.
Ngay sau đó, nữ chính nói có phải mật mã là 8020 không?
Sau đó lại có một vai phụ khác nói cứ thử xem mật mã có đúng hay không, kết quả là mật mã sai lầm, thử nhập mật mã một lần nữa vẫn không đúng, cuối cùng nữ chính nói, có lẽ là 0820.
Sau đó một nữ phụ tỏ vẻ có thể thử xem, mọi người nhanh chóng nhập mã khóa, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, nữ chính cùng các vai phụ lập tức mừng như điên, vội vàng chạy tới trạm kiểm soát tiếp theo.
Trong đoạn miêu tả này chỉ có một câu khái quát về rương hành lý.
Trần Khả Mạn lặp lại lời nói của Trần Đỉnh, đặt dấu chấm hết cho đoạn cốt truyện này: "Trần Khả Mạn và tất cả người chơi chạy qua cánh cửa có mã khóa đi, rất nhanh đã đến cánh cửa tiếp theo trong mật thất."
Trên màn hình điện thoại tự động hiện ra lời nói của Trần Khả Mạn, trừ bỏ một ít dấu chấm câu sai sót, chỉnh sửa lại một ít lỗi chính tả, cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện.
Trần Khả Mạn nhỏ giọng nói: "Đoạn này viết xong rồi."
Trần Đỉnh gật gật đầu, sau đó bắt đầu hình dung cốt truyện cho trạm kiểm soát thứ hai, nhưng vào lúc này, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nhận ra một chuyện kỳ lạ.
Sao lại an tĩnh như vậy?
Tiếng đong đưa của rương hành lý đã ngừng lại từ khi nào?!!
Hạ Nhạc Thiên sắc mặt biến đổi, nhanh chóng quay đầu.
Cùng lúc đó, trong mật thất yên tĩnh đột nhiên truyền một tiếng cùm cụp.
Vang dội rõ ràng.
Các người chơi vốn còn đang tự hỏi tình tiết cốt truyện lập tức cứng đờ cả người, tay chân lạnh ngắt quay đầu nhìn theo hướng Hạ Nhạc Thiên.
Rương hành lý quả nhiên mở ra một khe hở khoảng chừng bốn centimet, bên trong toàn một màu đen nhánh, chỉ loáng thoáng nhìn thấy hai điểm đỏ đang lập loè.
Sao lại có đèn trong rương hành lý?
Một tia nghi hoặc lướt qua đầu của các người chơi, ngay sau đó sắc mặt Trần Đỉnh biến đổi, hơi lạnh bỗng chốc trườn lên sống lưng hắn.
Đó căn bản không phải đèn!
Mà là đôi mắt của nữ quỷ, nó đang cuộn tròn trong rương hành lý, dùng con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm người chơi qua khe hở.
Mồ hôi lạnh của Trần Đỉnh thi nhau nhỏ xuống, hắn căng da đầu chậm rãi lùi ra sau, hơn nữa dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người tuyệt đối đừng cử động.
Các người chơi tuy rằng rất sợ hãi, nhưng đều gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Bao gồm cả Hứa Xuyên cũng thế.
Hắn là tân nhân duy nhất suýt chết dưới tay lệ quỷ, càng sợ hãi lệ quỷ hơn bất kỳ người chơi nào, miễn bàn tới con quỷ này đang lăm le bọn họ.
Hứa Xuyên chìm trong kinh hoảng quá mức, chân mềm đến nổi không còn cảm giác, hắn khóc không ra nước mắt, bất kỳ lúc nào cũng có thể hét toáng lên.
Nhậm Minh Lượng tái mặt, vội vàng trừng Hứa Xuyên.
Hứa Xuyên lập tức nuốt nước bọt, đè nén sợ hãi cảm xúc xuống đáy lòng, gắt gao cắn răng không để tiếng hét bật ra.
Hắn nhất định phải sống sót.
Vương Thu Lệ lúc nãy đã tìm chỗ ngồi xuống, bây giờ chân run lẩy bẩy không đứng dậy nổi, bặm môi cúi đầu không dám nhìn vào cặo mắt trong rương hành lý.
Trần Đỉnh không để người chơi khác lộn xộn là có nguyên nhân, tuy rằng thế giới Trò Chơi Tử Vong vô cùng chân thật, tương đương như một thế giới song song khác, nhưng trên thực tế vẫn tồn tại quy tắc nhất định.
Tỷ như lệ quỷ rất thích dồn người chơi vào đường cùng, khiến họ sợ hãi và tuyệt vọng, cảm xúc của người chơi càng hỏng mất, lệ quỷ giết người sẽ nhanh hơn.
Trần Đỉnh chậm rãi lùi lại mấy bước, ngón tay dài gấp đôi người thường của nữ quỷ cũng chậm rãi duỗi ra đặt lên mép rương, móng tay đỏ như máu, thoạt nhìn vô cùng khủng bố quỷ dị.
Trần Đỉnh không nói một lời, cắn răng tiếp tục lùi ra sau.
Tuy làm vậy có thể khiến lệ quỷ ưu tiên tấn công mình, nhưng so với người chơi khác, hắn là người đứng gần cửa nhất.
Nhưng mà ngay khi Trần Đỉnh sắp chạm vào cửa, còn chưa kịp nhập mật mã, nữ quỷ trong rương hành lý chợt ló đầu ra, dữ tợn nhìn chằm chằm người chơi, giọng nói chua chát như dùng móng tay cào vào vách tường: "Các ngươi đừng hòng thoát!!"
Trần Khả Mạn lập tức hét ầm lên!
Sau khi lệ quỷ nghe được tiếng thét chói tai, nhanh chóng từ rương hành lý bò ra ngoài, Nhậm Minh Lượng giận đến đỏ mắt, thậm chí không rảnh sợ hãi lệ quỷ, trực tiếp gầm lên quát Trần Khả Mạn: "Trần Khả Mạn!!! Con mẹ nó tao giết mày!"
Trần Đỉnh sợ tới mức tay run lẩy bẩy, trong nháy mắt, Hạ Nhạc Thiên lấy lấy tốc độ cực nhanh chạy tới, ấn bốn con số 0820 vào mã khoá.
Cửa phòng chậm rãi hé ra, Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng đẩy rộng ra, hô to với mọi người: "Mau tới đây."
Toàn bộ người chơi đều nhấc chân nhanh như bay tới.
Chân Trần Khả Mạn đã mềm như bún, cô sợ hãi quỳ bò trên đất, khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, vội vàng bắt lấy Bùi Anh cách mình gần nhất, khóc hô: "Tôi không đứng lên nổi, Bùi Anh, cô giúp tôi với."
*****.