Hạ Nhạc Thiên cũng không xác định suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể lựa chọn tin tưởng trực giác của mình.
Sau khi Hạ Nhạc Thiên nói không xuống xe, người chơi lâu năm nhạy bén nhận ra Hạ Nhạc Thiên nói những lời này với giọng điệu rất kiên quyết.
Trần Đỉnh trong lòng rùng mình, lập tức hiểu ra.
Lúc này Trần Khả Mạn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, sau đó vội vàng cúi đầu, Hạ Nhạc Thiên nháy mắt bắt giữ được vẻ ngạc nhiên trên mặt Trần Khả Mạn.
Cô ta giật mình.
Vì sao Trần Khả Mạn lai có biểu tình như vậy?
Đúng lúc này, nam du khách hận sắt không thành thép nói: "Các người có bị ngốc hay không? Cả xe đều là quỷ, các người còn không chịu xuống xe!! Chẳng lẽ thật sự muốn chết ở trong xe?"
Người chơi lâu năm nhìn đối phương, không hẹn mà cùng nhau im lặng.
Vương Phương nhịn không được khích lệ mọi người, "Tiểu tử này nói rất có lý, chúng ta nên nhanh chóng xuống xe đi, không thể tin lời tài xế nói, ai biết nó có phải muốn hại chúng ta hay không.
"
Triệu Đức Tài cũng phụ họa theo: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta vẫn nên theo hắn xuống xe, vừa lúc có thể chiếu cố lẫn nhau.
"
Hạ Nhạc Thiên nhìn qua Thích Lệ Phi, đối phương giống như đã biết trước, lập tức mở mắt ra, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng nhìn lại Hạ Nhạc Thiên.
Từ sau khi Hạ Nhạc Thiên biết thân phận của Thích Lệ Phi, cậu vẫn luôn có chút lo lắng sốt ruột.
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như trò chơi nào có mặt Thích Lệ Phi, độ khó trò chơi sẽ tăng cao rất nhiều lần.
Nói đúng ra, là quỷ trong trò chơi không còn bị khống chế bởi quy tắc trò chơi nữa.
Giống như trò chơi [Bài Thi Tử Vong] lần đó đột nhiên xảy ra chuyện lạ, bùa vàng không còn tác dụng với lệ quỷ nữa, cùng với trò chơi [Quỷ Đặt Đơn], con quỷ đặt cơm kia vi phạm quy tắc trò chơi, đột nhiên mở mắt tấn công người chơi.
Mà lần này, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện tương tự.
Hạ Nhạc Thiên không biết sự cố ngoài ý muốn xuất hiện trong trò chơi có xác suất là bao nhiêu, nhưng trò chơi này có lẽ không phải chỉ cần tìm ra đường sống là sống sót.
Nhưng cũng may lần này có Thích Lệ Phi, lệ quỷ vi phạm quy tắc trò chơi tất nhiên sẽ bị Thích Lệ Phi bắt được.
Cậu chỉ cần tìm được đường sống và hoàn thành nhiệm vụ, là có thể rời khỏi trò chơi.
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên càng thêm may mắn mình có thể gặp lại Thích Lệ Phi, Thích Lệ Phi hơi nhướng mày, trong ánh mắt lộ ra một chút nghi hoặc.
Nhưng lúc này Hạ Nhạc Thiên đã quay đầu nhìn người khác.
Thích Lệ Phi thu hồi ánh mắt, tâm tình có chút vi diệu.
Vương Phương đã bị nam du khách đeo kính nói cho xiêu lòng, muốn xuống xe trước khi đến trạm cuối, Hạ Nhạc Thiên lo lắng sẽ có tân nhân khác bị Vương Phương thuyết phục, liền mở miệng nhắc nhở Vương Phương, đồng thời cũng ám chỉ các người chơi khác, "Vẫn là chờ xe lửa đến trạm mới xuống xe thì hơn, dù sao chúng ta cũng nên chơi đến nơi đến chốn.
"
Người chơi lâu năm khẽ nhúc nhích, mà Trần Khả Mạn trong đám người vẫn chỉ làm một động tác duy nhất, cố hết sức thu nhỏ sự tồn tại của mình, không muốn bị bất kỳ người nào chú ý tới, nói đúng hơn là không muốn bị quỷ chú ý tới.
Còn Vương Thu Lệ, cô gái trẻ đã ra ngoài xã hội làm việc được hai ba năm, nghe Hạ Nhạc Thiên nói xong thì lộ ra vẻ mặt khó hiểu, ngay sau đó lập tức ý thức được cái gì.
Ngược lại là Vương Phương nhịn không được sửng cồ lên với Hạ Nhạc Thiên: "Tiểu tử cậu bị lừa đá vào đầu à? Cậu không phải đã biết chỗ này không phải công viên trò chơi, mà là thế giới khủng --"
Nụ cười trên mặt nam du khách chợt mở rộng, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Vương Phương, chờ đợi Vương Phương nói ra từ kế tiếp.
Chuông cảnh báo trong đầu Trần Đỉnh réo ầm lên, còn chưa kịp ra tay ngăn cản Vương Phương, Hạ Nhạc Thiên đã nhanh chóng bóp dẹp lép tay vịn bằng inox trên ghế ngồi, phía trên hằn sâu dấu ngón tay.
Vương Phương lập tức im bặt, vô cùng hoảng sợ nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Người chơi khác cũng trừng lớn mắt.
Hạ Nhạc Thiên hết sức ôn hoà nói với Vương Phương: "Dì vừa nói cái gì? Trí nhớ tôi không tốt lắm.
"
Vương Phương: "! ! ".