[Phần 1] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 114: 114: Ba Con Quỷ






Ai cũng không nghĩ tới, tân nhân thoạt nhìn nhát gan sợ hãi nhất này lại biết quy tắc về trò chơi xe lửa.

Lúc này bọn họ mới hậu tri hậu giác nghĩ thông suốt một chi tiết.

Trên xe có nữ du khách mặc đồ đỏ, bé gái váy đỏ, cuối cùng là một người phụ nữ mang giày cao đỏ màu đỏ, hành vi cử chỉ vô cùng quái dị, hơn nữa đều có điểm tương đồng đặc biệt.

Quần áo trên người bọn họ đều liên quan đến màu đỏ.

Nói cách khác.

Trong số ba người cực kỳ giống lệ quỷ này, có lẽ chỉ có một người mới là quỷ thật sự, hai người còn lại chỉ có tác dụng nhiễu loạn người chơi.

Nhưng mà, cho dù người chơi đã biết được đường sống, thì việc tìm ra con quỷ chân chính giữa ba du khách đều rất giống quỷ là việc vô cùng khó khăn.

Quan trọng nhất là, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa.

Các chơi lâu năm trầm lòng xuống.

Mà Vương Phương cùng Triệu Đức Tài lại khủng hoảng lên, theo bản năng nhìn về ba du khách phía sau, lại sợ tới mức mặt trắng bệch.


Bởi vì, cô bé kia không biết đã tỉnh lại từ khi nào, đang mở đôi mắt to quá cỡ nhìn chằm chằm các người chơi, người phụ nữ mang giày cao gót cũng buông đồ trang điểm trong tay xuống, trừng mắt nhìn chăm chú bọn họ.

Những người chơi lâu năm lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Đáng chết.

Trước khi xe lửa dừng lại phải tìm ra con quỷ chân chính, nếu không sẽ bị lệ quỷ giết chết.

Ngay sau đó, bé gái kia ngẩng đầu nói với bà lão: "Bà ngoại, cháu muốn ăn đồ chơi làm bằng đường.

"
Miệng thì nói muốn ăn đồ chơi làm bằng đường, nhưng trên mặt hoàn toàn không có chút ngây thơ non nớt thuộc về trẻ nhỏ, ngược lại cặp mắt kia lộ ra vẻ quỷ dị tham lam.

Căn bản không giống một đứa trẻ thật sự!
Các người chơi sởn tóc gáy.

Truyện Sủng
Không biết vì sao, bé gái kia rõ ràng là nói muốn ăn đồ chơi bằng đường, nhưng ánh mắt thì cứ như xem tất cả người chơi là đồ chơi bằng đường ăn luôn.

Vương Phương sợ tới mức giật mình, vội vàng lẩm bẩm: "Ảo giác, đều là ảo giác.

"
Bà lão mặc áo vải bông vội vàng vỗ vỗ lưng bé gái, ôn nhu nói: "Niếp Niếp ngoan nha, chúng ta sắp xuống xe rồi, sắp được ăn đồ chơi làm bằng đường rồi.

"
Lúc này bé gái mới vừa lòng cười.

Các người chơi nghe hai người nói chuyện, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Hạ Nhạc Thiên cũng nhíu mày, quay sang Trần Khả Mạn nói: "Trần tiểu thư, có thể nhân tiện nói luôn cho chúng tôi biết, sao cô lại biết quy tắc trò chơi xe lửa nhỏ không?"
Trần Khả Mạn khẽ run lên, không nói một lời.

Nhóm người chơi lâu năm như Trần Đỉnh lộ ra biểu tình nôn nóng, Hạ Nhạc Thiên thấy thế, chỉ có thể nói tiếp: "Trần tiểu thư, nếu cô không muốn nói chuyện này, vậy cô có thể nói cho chúng tôi biết quỷ là ai không?"
Trần Khả Mạn càng thêm run rẩy không ngừng, vẫn cúi đầu im lặng.

Hạ Nhạc Thiên nhìn chăm chú Trần Khả Mạn, "Không thể nói đúng không! "
Trần Khả Mạn vẫn không nói lời nào, chỉ có bàn tay chợt siết chặt điện thoại.


Hạ Nhạc Thiên lộ ra ánh mắt hơi suy tư.

Các người chơi lâu năm khác cũng đồng dạng trầm tư.

Nhưng Vương Phương đã gấp đến phát cuồng, quát to với Trần Khả Mạn: "Cô mau nói đi, cứ co rúc như vậy làm gì? Không lẽ có quỷ muốn giết cô à!?"
Trần Khả Mạn nghe vậy, cả người càng run kịch liệt, rốt cuộc mở miệng nói: "Tôi, tôi không thể nói, không thể nói.

"
Vương Phương tức điên lên lôi kéo quần áo Trần Khả Mạn, mắng: "Có phải cô muốn hại chết chúng tôi không?!!"
Trần Đỉnh lập tức quát bảo ngừng lại: "Vương Phương, rốt cuộc bà quậy đủ chưa?"
Vương Phương khựng lại, Trần Khả Mạn nhân lúc này tránh khỏi tay Vương Phương, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhưng sau đó lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt lại tái nhợt, vội vàng cúi đầu, cố gắng hết sức cuộn người lại.

Giống như -- sợ bị ai chú ý tới.

Người chơi lâu năm chú ý tới phản ứng của Trần Khả Mạn, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao toàn bộ hành trình Trần Khả Mạn luôn duy trì im lặng, nhất định là vì cô ta biết cơ hội giết người của lệ quỷ mới có thể trầm mặc, sợ bị quỷ chú ý tới.

Sau khi Vương Phương bị đẩy ra, trong lòng lập tức nảy lên cảm xúc bức bối, chán ghét với Trần Khả Mạn đạt tới đỉnh điểm.

Nhưng lúc này, bà không thể ỷ vào tính đanh đá chua ngoa không kiêng nể gì giống như thường ngày, bởi vì Vương Phương thấy được ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của những người chơi lâu năm.

Đặc biệt là cái người kêu thích gì đó, đối phương chỉ lạnh nhạt liếc qua thôi cũng khiến Vương Phương sợ hãi đến không thể hô hấp, cả người héo xuống, nhỏ giọng mắng thầm: "Các người chống mắt lên mà xem, cô ta muốn một mình giếm hết chỗ tốt, để mọi người đều hít rắm của cô ta.

"

Nhậm Minh Lượng nghe mà trợn trắng mắt.

Hạ Nhạc Thiên lại lần nữa nhìn qua Thích Lệ Phi, âm thầm dùng ánh mắt cảm ơn Thích Lệ Phi.

Nếu không phải Thích Lệ Phi, chỉ sợ Vương Phương sẽ quậy càng hăng, mà lúc này Hạ Nhạc Thiên lại không dám hành động quá mức tránh kích phát lệ quỷ giết người.

Thích Lệ Phi cũng nhìn lại cậu, hơi gợi lên khóe môi, tiếp tục cos người qua đường.

Người chơi bên này nháo ra động tĩnh, các du khách trong đều có thể nhìn thấy được, thế nhưng ngoài ba du khách mơ mơ hồ hồ là quỷ vẫn luôn nhìn chằm chằm người chơi ra, đôi tình nhân chỉ là tò mò liếc mắt một cái, lại thu hồi ánh mắt, im lặng ngồi một chỗ.

Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày.

Là ảo giác sao.

Hình như sau khi người phụ nữ mang giày cao gót lên xe, đôi tình nhân này không còn dính nị vào nhau nói chuyện nữa, ngược lại trở nên an tĩnh, không nói một lời nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Cũng không biết là do mệt mỏi, hay là đang kiêng kị cái gì.

.