Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 79: Đền bù sinh nhật đã qua




Hơn 6 giờ tối là thời điểm bên ngoài cửa nam ồn ào náo nhiệt nhất. Một con ngõ nhỏ hẹp, xe cộ chen chúc, Kỳ Lâm gần như chạy như bay ngang qua những quán mì lạnh, những cửa hàng nhỏ, mắt nhìn thẳng, tim trong ngực đập nhanh, không phải con đường này quá dài mà vì tin nhắn của Diệp Chuyết Hàn gửi đến.

“Tôi đón cậu ở cửa nam.”

Là “đón”, không phải “chờ”.

Khi nhận được tin nhắn này Kỳ Lâm đã tưởng tượng ra bộ dáng Diệp Chuyết Hàn đứng canh giữ ở cửa nam – quần áo mùa hè đổi thành mùa thu, một tay đút túi áo khoác, một tay cầm di động, đang cúi đầu, khí chất cả người không hề hòa hợp với ồn ào xung quanh.

Hai người đã có một khoảng thời gian dài không liên lạc với nhau, nhưng mỗi tuần Kỳ Lâm đều lén lên tầng cao nhất ngó Diệp Chuyết Hàn một cái rồi lại về lớp vẽ cơ bản.

Cậu che giấu rất tốt, bạn tốt mẫn cảm nhất là Trâu Hạo cũng không nhận ra cậu đang thích một nam sinh.

Hai ngày nay Nhạc Thành hạ nhiệt độ. Quần áo trên người rất dày, trên đường chạy vội, lúc đến cửa nam Kỳ Lâm gần như bị hụt hơi, hô hấp dồn dập.

Cậu nhìn về phía con đường cây xanh, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Đèn đường vừa sáng lên, ánh sáng màu vàng bao phủ lên người Diệp Chuyết Hàn.

Khá giống trong tưởng tượng của cậu, Diệp Chuyết Hàn mặc một chiếc áo hoodie màu xám đậm, bên ngoài là áo khoác đen, quần jean, giày da cổ thấp, dựa vào xe đạp, toàn thân lạnh lùng.

Diệp Chuyết Hàn cũng nhìn thấy cậu, vẫy vẫy tay phải.

Kỳ Lâm lập tức chạy về phía hắn, tim như bị một chiếc móng vuốt của mèo nhỏ nghịch ngợm cào cào.

Đến gần Kỳ Lâm mới phát hiện, Diệp Chuyết Hàn lại cao thêm rồi. Cậu vốn thấp hơn Diệp Chuyết Hàn một chút, bây giờ sự cách biệt chiều cao càng thêm rõ ràng.

“Cậu…” Vừa vặn có thể dùng chuyện này để mở lời, “Tiểu Long ca, có phải cậu cao thêm một cái đầu không?”

Diệp Chuyết Hàn đứng ngược sáng, hốc mắt và mũi tạo thành một cái bóng trên khuôn mặt, thâm thúy mê người, đuôi mắt hơi cong, thể hiện ý cười dịu dàng.

Kỳ Lâm không nhận được câu trả lời, đỉnh đầu bị vỗ vỗ vài cái.

Diệp Chuyết Hàn xoa đầu cậu.

Tim cậu lại loạn.

“Cậu không cao thêm, nhưng tóc đã dài rồi, mềm hơn so với lúc mới cắt.”

Câu nói của Diệp Chuyết Hàn khiến cậu vừa tức vừa buồn cười, nhưng không sao, đột nhiên gặp nhau vì một tin nhắn sẽ rất xấu hổ, những lời này nói ra bầu không khí đã bình thường trở lại.

“Ngồi lên đi.” Tầm mắt Diệp Chuyết Hàn hướng về ghế sau, “Đi học thôi.”

Ngồi ở ghế sau, đi qua con đường cây xanh thật dài, Kỳ Lâm nhớ lại nửa năm trước, đầu mùa xuân, bởi vì cậu sợ đến muộn mà lòng nóng như lửa đốt, chặn xe của Diệp Chuyết Hàn.

Khi đó ánh mắt của Diệp Chuyết Hàn cực lạnh, trái tim có lẽ cũng lạnh, không chỉ từ chối cậu, quay về còn gỡ luôn ghế sau.

Ghế sau này do cậu mặt dày gắn lại.

Lúc ấy cậu đã nói như thế nào nhỉ?

— Không thể bỏ ghế sau đi, bởi vì tương lai có thể dùng để chở cô gái mình thích.

Gió lạnh mùa thu thổi qua, Kỳ Lâm nhìn bóng dáng Diệp Chuyết Hàn gần trong gang tấc, hai má nóng dần lên.

Từ lãnh đạm từ chối đến chủ động mời, ít nhất Diệp Chuyết Hàn không chán ghét cậu, có thể còn có một tia thích.

Nhưng thích này có giống thích của cậu không?

Thích kiểu từ này về sau luôn ở bên nhau, chỉ thuộc về nhau chứ không phải thích xem nhau là bạn bè tốt.

“Tiểu Long ca.” Kỳ Lâm gọi.

Diệp Chuyết Hàn nghiêng mặt, “Hả?”

Kỳ Lâm: “Không có gì, cậu nhìn đường đi.”

Diệp Chuyết Hàn: “Ừ.”

Đi hết con đường cây xanh, dọc theo một đoạn ngắn ven hồ là đến khu phòng học.

Trong lòng Kỳ Lâm như có một cơn thủy triều, không nhịn được lại hô một tiếng: “Tiểu Long ca.”

Lần này giọng Diệp Chuyết Hàn trầm hơn, “Hửm?”

Kỳ Lâm cảm thấy mình đang bị một cái móc câu khống chế, tim ngứa ngáy khó nhịn, “Tôi tùy tiện gọi thôi.”

Cậu không nhìn biểu cảm của Diệp Chuyết Hàn, không hề biết khóe môi Diệp Chuyết Hàn nhẹ cong lên, trong mắt là dịu dàng cưng chiều.

“Lần sau đừng chạy nữa.” Dựng xe đạp xong xuôi, Diệp Chuyết Hàn nói, “Thứ ba và thứ năm tôi sẽ đón cậu ở cửa nam.”

Mùa thu là khoảng thời gian cây cối khô héo, nhưng cỏ cây xung quanh khu dạy học cũ lại có một mùi thơm nhẹ, như một bình rượu đã ủ lâu.

Đột nhiên Kỳ Lâm bước lên phía trước vài bước, vững vàng ôm lấy Diệp Chuyết Hàn.

Hai mắt Diệp Chuyết Hàn hơi mở lớn, cơ thể cứng ngắc, nhưng vì quần áo quá dày nên Kỳ Lâm không cảm nhận được.

“Cảm ơn.” Kỳ Lâm vỗ vỗ sau lưng hắn hai cái, “Lát nữa tan học tôi lên tìm cậu.”

Suốt cả buổi tối, Diệp Chuyết Hàn không thể tập trung vẽ tranh.

Hà Phán Phán giảng về một số kỹ xảo khi vẽ tranh, hắn lại thất thần, cuối cùng Hà Phán Phán thở dài, “Tiểu Long, có phải cậu không hài lòng với tôi? Muốn đổi giáo viên?”

Lúc này ánh mắt của Diệp Chuyết Hàn mới quay về trên người vị thầy giáo đang ai oán của mình.

“Không phải, em chỉ là…” Câu nói kế tiếp lên tới cổ lại bị nuốt xuống.

Làm sao hắn có thể nói cho Hà Phán Phán biết mình đang nghĩ về Kỳ Lâm ở lớp vẽ cơ bản và ba tiếng “Tiểu Long ca” của cậu?

Hắn đã hỏi bác sĩ tâm lý của mình một câu – Làm sao để trở nên hài hước? Trở thành một người thú vị?

Bác sĩ tâm lý kinh ngạc, giống như là hai chữ “thú vị” này không nên xuất hiện trên người Diệp Chuyết Hàn, nhưng bác sĩ vẫn đưa ra cho hắn một ít kiến nghị, ví dụ như thử kết giao với một người hoàn toàn bất đồng tính cách với mình, quan sát phản ứng của bọn họ trước một sự kiện hoặc tình huống nào đó.

Hắn đã thử, nhưng rất nhanh đã bỏ cuộc.

Bởi vì theo quan sát của hắn, không có ai được gọi là thú vị, toàn là những ký hiệu người gỗ.

Giao tiếp với người lạ khiến hắn khó chịu và bực bội.

Gần Mỹ Viện còn có vài trường đại học nên hiệu sách rất nhiều.

Hồi mùa hè, thỉnh thoảng hắn và Kỳ Lâm sẽ đi dạo ở hiệu sách, Kỳ Lâm thích xem những tập tranh, nhưng ngại vì quá đắt nên chưa bao giờ mua. Hắn nhớ có một lần nhìn thấy trên giá sách bày mấy quyển tổng hợp truyện cười bán chạy, liền mua về một ít.

So với việc nói chuyện với người lạ thì đọc sách dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ là những truyện cười đó không làm Diệp Chuyết Hàn thấy buồn cười, hắn hoàn toàn không bắt được trọng điểm buồn cười ở chỗ nào. Có duy nhất một trò đùa sứt sẹo hắn học được đó là vỗ đầu người khác, nói người đó thật thấp.

Kỳ Lâm không thấy buồn cười, hắn thất bại.

Nhưng Kỳ Lâm lại ôm hắn, nói với hắn “cảm ơn”, hắn lại cảm thấy rất vui vẻ.

Ở lớp vẽ cơ bản, Kỳ Lâm cũng không thể chuyên tâm học, đầu óc bị Diệp Chuyết Hàn chiếm cứ, bên tai là Tưởng Việt kêu ong ong như ruồi muỗi.

“Lâm ca ơi Lâm ca, tôi hạnh phúc quá!”

“Cậu có biết một nam sinh tỏ tình thành công là sự kiện quan trọng cỡ nào không? Tôi yêu Tường ca, Tường ca cũng yêu tôi, chúng tôi trời sinh một đôi!”

“Tường ca quá tri kỷ, tuy cô ấy luôn bắt nạt tôi nhưng lúc tôi tổ chức sinh nhật cô ấy vẫn tặng quà, tôi rất thích!”

Sau một đợt tham gia trại hè ở thủ đô, cảm tình giữa Tưởng Việt và Tường ca phát triển nhanh chóng, Kỳ Lâm trở thành đối tượng trút bầu tâm sự của Tưởng Việt, lỗ tai sắp kết thành kén, hận không thể ngăn tiếng lải nhải của tên nhóc này lại.

Nhưng mà câu cuối cùng của Tưởng Việt đã nhắc nhở cậu.

Sinh nhật!

Cậu còn chưa hỏi sinh nhật của Diệp Chuyết Hàn là khi nào!!

“27 tháng 10.” Diệp Chuyết Hàn dắt xe đạp, hơi ngạc nhiên, “Sao đột nhiên lại hỏi về sinh nhật?”

Kỳ Lâm vừa nghe xong ngơ luôn.

27 tháng 10, chính là tuần trước! Cậu bỏ qua sinh nhật của Diệp Chuyết Hàn mất rồi!

Diệp Chuyết Hàn nhìn phản ứng của Kỳ Lâm, mơ hồ không hiểu gì, “Hả?”

Kỳ Lâm ôm đầu ngồi xổm xuống, vò tóc tai rối lung tung lên, hoàn toàn quên mất mình là soái ca, tóc và mặt rất quan trọng.

Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, ngồi xổm xuống theo cậu, “Cậu làm sao vậy?”

Kỳ Lâm ngẩng đẩu, dùng đôi mắt tội nghiệp nhìn Diệp Chuyết Hàn, “Tôi bỏ lỡ sinh nhật của cậu!”

Tôi có tội! Tôi là một tên ngốc!

Diệp Chuyết Hàn càng khó hiểu.

Bỏ lỡ sinh nhật là một chuyện tiếc nuối à? Vì sao lại khổ sở như vậy?

Sinh nhật đối với Diệp Chuyết Hàn hoàn toàn không có ý nghĩa gì đặc biệt, ngày này thậm chí còn nhàm chán hơn ngày thường bởi vì hồi nhỏ hay phải tổ chức tiệc sinh nhật, hắn rất ngại ồn ào.

Bộ dáng của Kỳ Lâm khiến Diệp Chuyết Hàn tay chân luống cuống.

Kỳ Lâm đang oán giận hắn không mời cậu tới tiệc sinh nhật? Nhưng mà năm nay hắn không hề tổ chức sinh nhật, cả ngày ở phòng dụng cụ giải đề vật lý.

“Tôi chưa từng có sinh nhật.” Diệp Chuyết Hàn nghĩ một lúc, cảm thấy nói như vậy có thể sẽ trấn an Kỳ Lâm.

Nhưng mắt Kỳ Lâm lại trừng lớn, nói: “Ý của cậu là, chưa từng có người ở bên cạnh ăn sinh nhật với cậu?”

Diệp Chuyết Hàn gật đầu.

Không có tổ chức sinh nhật, cậu không sai gì cả, không cần phải tiếc nuối.

Kỳ Lâm bị một sự khó chịu xưa nay chưa từng có đập vào người.

Nếu không phải vì cậu thích Diệp Chuyết Hàn mà cố tình rời xa hắn, sinh nhật tuần trước đã có thể đón cùng Diệp Chuyết Hàn.

Tưởng tượng Diệp Chuyết Hàn lẻ loi trải qua ngày sinh nhật một mình, cậu đau lòng khôn xiết.

Diệp Chuyết Hàn đi theo cậu tới Tinh Nhứ Than ngắm sao trời mùa hạ, cậu lại không đón sinh nhật với Diệp Chuyết Hàn.

“Tôi sẽ đền bù cho cậu!” Kỳ Lâm nghiêm túc nói.

Diệp Chuyết Hàn nghi hoặc nhướn mày, muốn nói “không cần đâu” nhưng nhìn Kỳ Lâm hình như rất hưng phấn, hắn không nỡ nói lời cự tuyệt nữa.

Diệp Chuyết Hàn kéo người đứng dậy, cười: “Được.”

Cuối tuần, thời tiết lạnh hơn, Kỳ Lâm quấn khăn cổ, xin nghỉ buổi học chiều chủ nhật.

Đây không phải là đi hẹn hò, trước khi ra cửa, cậu đã nói chuyện với mình trước gương, hôm nay chỉ là đền bù sinh nhật cho Diệp Chuyết Hàn mà thôi.

Bên phía Diệp Chuyết Hàn đã thoải mái hơn rất nhiều.

Lần trước Kỳ Lâm tụ tập với bạn học ở “không thành”, sau đó hắn cũng tự mình tới nhìn thử, bên trong chủ yếu là thiếu niên 17 18 tuổi, kết bè kết hội, chỉ có một mình hắn bên người không có ai.

Hắn ở đó một lát đã cảm thấy ồn ào kinh khủng.

Nếu hôm nay Kỳ Lâm muốn đi tới “không thành” hắn vẫn có thể nhẫn nại đi cùng.

Kế hoạch của Kỳ Lâm căn bản không có “không thành”, giữa trưa chọn một nhà hàng ăn cơm, buổi chiều đi xem phim, xong rồi tùy tiện tìm nơi nào đó tản bộ.

Cuối tuần rạp chiếu phim rất đông người, Kỳ Lâm muốn xem một bộ phim mới phát hành nhưng suy xét đến việc Diệp Chuyết Hàn không thích nơi đông người, cậu cố ý chọn một bộ phim văn học ít người xem.

Diệp Chuyết Hàn ôm hai bịch bắp rang, hơi mờ mịt.

Hắn chưa từng vào rạp chiếu phim công cộng, bài xích theo bản năng, nhưng nhìn Kỳ Lâm hình như lại rất chờ mong.

“Đi thôi.” Kỳ Lâm cầm hai ly coca tới, “Chúng ta gần như bao hết hai hàng cuối, ngoài hai chúng ta thì không có người thứ ba nữa đâu.”

Phim văn học có hiệu quả thôi miên đỉnh cao, lúc mở màn Kỳ Lâm còn ôm bắt rang vừa ăn vừa xem một lát, sau đó bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nửa đoạn sau trực tiếp ngủ luôn.

Nhưng Diệp Chuyết Hàn lại cẩn thận xem hết toàn bộ.

Khi bật đèn sáng lên, Kỳ Lâm tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, nghĩ thầm mình ngủ mất thì Diệp Chuyết Hàn xem càng vất vả.

Xem ra đọc giới thiệu và bình luận trên mạng không đáng tin chút nào, đi xem phim là hạng mục thất bại nhất hôm nay!

Nhưng phản ứng của Diệp Chuyết Hàn lại khiến cậu bất ngờ.

“Phim không tồi.”

Kỳ Lâm còn tưởng mình đang nghe nhầm.

Diệp Chuyết Hàn nói: “Nhưng có vài chỗ xem không hiểu.”

Kỳ Lâm nghĩ, phim văn học, có thể hiểu hết mới là lạ đó.

Bộ phim của bọn họ rất ít người xem nhưng khi hết phim thì một bộ phim hot ở phòng chiếu bên cạnh cũng vừa kết thúc, người người lũ lượt ùa ra lối đi, Kỳ Lâm tự giác thân sĩ ngăn trước cho Diệp Chuyết Hàn, vừa đi xuống cầu thang vừa nói về nội dung của bộ phim vừa rồi.

Kỳ Lâm có một loại bản lĩnh – mặc dù cậu không xem hết nhưng vẫn có thể tám chuyện về phim trôi chảy.

“Chỗ nào cậu không hiểu.” Kỳ Lâm nói, “Tôi phân tích cho cậu.”

Diệp Chuyết Hàn nói ra mấy đoạn, cậu dùng kỹ năng nửa chém gió nửa nói có sách mách có chứng giải thích cặn kẽ, khiến Diệp Chuyết Hàn không thể ngắt lời.

“Thật không?” Diệp Chuyết Hàn bán tín bán nghi.

“Tôi xem rất nhiều phim rồi, tin tôi đi không sai đâu.” Thực ra cũng hơi chột dạ.

“Còn có một đoạn.” Diệp Chuyết Hàn lại nói, “Tại sao Chu Hi biết Lương Ước đang nghĩ về cô ấy? Lương Ước không hề làm gì cả.”

Chu Hi và Lương Ước chính là nam nữ chính của bộ phim, đoạn mà Diệp Chuyết Hàn hỏi Kỳ Lâm đã ngủ mất tiêu rồi, nhưng cũng không thể ngăn cậu tiếp tục chém gió.

Lương Ước nhớ Chu Hi trong một ngày trời đông giá rét, mà khoảng thời gian thời tiết vừa hạ nhiệt độ, Kỳ Lâm cũng rất nhớ Diệp Chuyết Hàn.

Cậu cho rằng là do thời tiết.

“Do trời lạnh, con người ta sẽ trở nên mẫn cảm hơn.” Kỳ Lâm nói một cách nghiêm túc, “Dễ dàng nhớ tới một người đã mang cho mình ấm áp. Chỉ một động tác nhỏ, ví dụ như quấn lại khăn, kéo lại quần áo, sửa lại tóc đều có thể gây nhung nhớ. Không cần Lương Ước phải nói với Chu Hi, chỉ cần mùa đông lạnh cũng là một cách ám chỉ.”

Diệp Chuyết Hàn hỏi: “Rét lạnh có ý nghĩa là nhớ về một người nào đó?”

Kỳ Lâm đối diện với ánh mắt chân thành của Diệp Chuyết Hàn, bỗng nhiên muốn giải thích – tôi nói chơi thôi, gạt cậu đó.

Nhưng lại không nói nên lời.

Cuối cùng chỉ đành nói: “Đúng vậy, rét lạnh có nghĩa là nhớ nhung.”

Xem xong phim, thời gian vẫn còn sớm, Kỳ Lâm muốn dẫn Diệp Chuyết Hàn đi chọn một món quà.

Lẽ ra cậu nên chuẩn bị trước quà tặng nhưng lần này thật sự quá vội vàng, cậu chưa kịp nghĩ tặng thứ gì thích hợp, càng không có thời gian lên phố mua quà.

“Còn muốn tặng quà cho tôi?” Mặt trời buổi chiều chiếu vào đáy mắt của Diệp Chuyết Hàn, tỏa sáng.

“Năm nay không kịp chuẩn bị tốt, chỉ có thể tạm bợ thế này.” Kỳ Lâm thực sự muốn giơ tay lên trời thề, “Sang năm khi cậu 18 tuổi, tôi nhất định, nhất định, nhất định sẽ chuẩn bị cho cậu một món quà đặc biệt!”

Diệp Chuyết Hàn lại cười, thập phần mê người, “Món quà đặc biệt gì?”

“Chưa nghĩ xong, nhưng khẳng định là rất có ý nghĩa.” Kỳ Lâm đang lo lắng cho năm nay hơn, “Bỏ qua sang năm đã, năm nay cậu muốn cái gì?”

Diệp Chuyết Hàn hoàn toàn không có khái niệm gì với quà tặng, mỗi năm Diệp Linh Tranh sẽ tặng hắn rất nhiều thứ đắt giá sang quý, hắn chưa bao giờ thiếu quà, cũng sẽ không bị quà lấy lòng.

Nhưng khi Kỳ Lâm hỏi hắn muốn quà gì, hắn lại nghiêm túc tự hỏi, có cảm giác mình sắp được nhận một món quà sinh nhật chân chính đầu tiên trong cuộc đời.

Trung tâm thành phố, người đến người đi, đi ngang qua rất nhiều người bán hàng rong.

Diệp Chuyết Hàn đột nhiên thấy một cô bé đang ngồi cạnh một thùng hoa, vì thế duỗi tay chỉ về phía cô bé.

Kỳ Lâm nhìn theo, trong lòng không tránh khỏi kinh ngạc.

“Cậu tặng tôi một đóa hoa đi.” Diệp Chuyết Hàn nói.