Học viện Mỹ thuận Nhạc Thành đã có trăm năm lịch sử, tuy rằng kí túc xá và đa số khu dạy học đã được xây lại trong mấy năm gần đây nhưng những cây đại thụ che trời đứng âm thầm là minh chứng cho cả gần một thế kỷ.
Bên hồ có vài khu dạy học không bị phá hủy hay di dời, cùng với cây cối, trở thành minh chứng thời gian cho Mỹ Viện.
Từ lúc bước vào đây, Kỳ Lâm đã có một loại cảm giác kỳ lạ.
Loại cảm giác khó mà hình dung hay diễn tả được, giống như đã nắm được chìa khóa nhưng lại chưa tìm được cánh cửa sử dụng chiếc chìa đó.
Mười mấy năm qua, cậu chưa từng có cảm giác thiếu hụt kí ức, chỉ là từ mấy năm trước luôn lặp đi lặp lại một cơn ác mộng, lúc tỉnh lại không thể nhớ rõ trong mộng đã nhìn thấy những gì, chỉ còn lại cảm giác sợ hãi vô lực cực điểm.
Những việc nhỏ khi sống chung với Diệp Chuyết Hàn khiến cậu hoài nghi mình và Diệp Chuyết Hàn đã từng quen biết, lại vào một thời khắc nào đó hay vì một nguyên nhân nào đó mà cậu quên mất chuyện đó.
Nhưng loại phán đoán này không phải căn cứ vào hiện thực, chỉ dựa vào cảm giác.
Hiện tại đứng ở giữa bầu không khí nghệ thuật nồng đậm hơi thở thanh xuân vườn trường của Mỹ Viện, lắng nghe âm thanh phát ra từ bốn phía, cậu có một cảm giác chân thật – mình đã từng đứng ở chỗ này, có được một cuộc gặp gỡ trân quý.
“Kỳ tổng?” HR nhắc nhở, “Anh làm việc mệt quá à?”
Kỳ Lâm tỉnh táo lại, cười: “Vẫn ổn, trước khi ra ngoài không kịp uống cà phê.”
HR nói: “Nhưng hôm nay anh cứ luôn thất thần.”
Kỳ Lâm lơ đãng nhíu mi, “Phải không? Khó có cơ hội được tới trường đại học một lần, có khả năng là hơi hồi hộp.”
“Chỉ là tuyển thực tập sinh, hẳn là không đến mức khiến anh thấy hồi hộp.” HR hiểu nhất là nhìn người, “Kỳ tổng, nơi này có gì đó đặc biệt với anh.”
Ở nước ngoài Kỳ Lâm cũng học trường mỹ thuật, đây là điều mọi người ở Xuất Tẩu ai cũng biết. Nhưng Kỳ Lâm chưa từng kể với ai hồi cấp ba mình muốn thi vào Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành, bây giờ cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.
“Triển lãm có hai khu, một ở khu bảo tàng nghệ thuật phía đông, một ở quảng trường sinh viên phía nam.” HR nói, “Vừa rồi tôi xem qua, những tác phẩm của sinh viên nhà trường đề cử với chúng ta đều nằm ở bảo tàng nghệ thuật.”
Kỳ Lâm cũng có biết sơ sơ bảo tàng nghệ thuật và quảng trường khác nhau, cái trước chính thức hơn, tác phẩm trưng bày rất ưu tú, có số lượng nhất định, cái sau tự do sáng tác, không cần kiêng kỵ gì.
Xu hướng thiết kế khác với nghệ thuật truyền thống, dưới tiền đề vững chắc của những kỹ năng cơ bản, người sáng tạo sẽ theo đuổi một sự độc đáo của riêng mình.
Kỳ Lâm suy nghĩ, định đi sang quảng trường sinh viên xem trước.
HR nói: “Nhưng mà danh sách của trường…”
“Không vội.” Kỳ Lâm nói, “Hoặc là chúng ta có thể phân công nhau hành động, cô đi xem trước mấy sinh viên bên học viện đề cử cho chúng ta.”
Mỹ Viện được xây dựng thêm rất nhiều, chỉ có khu phía nam là khu khuôn viên cũ, những bức tường cũ kỹ được phủ kín bằng những bức tranh graffiti đầy màu sắc, tuy chưa phải mùa hè nhưng cây cối đã tốt tươi, mang theo hương vị mùa hè chân chính.
Kỳ Lâm không vội vã đi xem triển lãm, chậm rì rì đi trên một con đường cây râm mát.
Cậu nhỡ rõ con đường này.
Lớp học vẽ năm đó của cậu nằm ở khu nam này, nằm trong một tòa nhà giảng dạy cũ ven hồ. Mỗi lần cậu đi học đều đi vào từ cửa sau khu nam, cõng theo bảng vẽ, đi qua một con đường toàn cây xanh.
Cậu không đăng ký một lớp học bình thường. Tiền học phí đóng rất nhiều, giờ dạy cũng dài, ngoài thứ bảy và chủ nhật, buổi tối nào cũng đi học. Sau giờ tan học của trường cấp ba, nhiều khi cậu không kịp ăn cơm, phải đến Mỹ Viện cho kịp giờ học.
Dù vậy, thời gian vẫn không kịp, trên con đường dài đầy cây xanh này, cậu luôn chạy như bay qua.
Bỗng nhiên, Kỳ Lâm dừng chân, ngẩng đầu, nhìn lên trời xanh và vòm lá trên đỉnh đầu, ngửi ngửi mùi hương bay tới từ bên kia hồ, trong mắt hiện lên một mảnh hoang mang.
Đây là con đường đẹp nhất Mỹ Viện. Xuân hè mát mẻ, mùa thu muôn vàn màu sắc, mùa đông ngắm tuyết ven hồ.
Vài mảnh nhỏ trong trí nhớ lóe lên, tựa như ánh sáng đang xuyên qua tán cây. Kỳ Lâm phát hiện mình nhớ rõ cảnh đẹp bốn mùa ở đây, dường như đã từng nhàn nhã tản bộ trên con đường này, hoặc là đạp xe.
Nhưng điều này không hợp lý, rõ ràng cậu luôn sốt ruột vội vàng chạy, chưa từng vì cảnh đẹp mà dừng lại thưởng thức.
“Leng keng -“
Tiếng chuông xe đạp vang lên, Kỳ Lâm theo bản năng quay lại nhìn, là hai nam sinh ngồi trên xe đạp, đều cõng theo bảng vẽ, người trước im lặng không nói gì, người sau dang tay dang chân cười hi hi ha ha, không biết là đang vui vẻ điều gì.
Trái tim Kỳ Lâm bất ngờ co lại như bị ai bóp chặt, trên tay cậu như đang cầm một thứ gì đó quen thuộc.
Tiếp tục đi về phía trước, Kỳ Lâm dùng điện thoại chụp ảnh con đường cây xanh lại, muốn gửi cho Diệp Chuyết Hàn, do dự hồi lâu lại thôi.
Cuối con đường này chính là quảng trường sinh viên.
Trường học cung cấp rất nhiều giá trưng bày, đáng lẽ sẽ phải sắp xếp ngay ngắn thẳng hàng nhưng bây giờ đang để rất lộn xộn, trên đó treo nhiều bức tranh phong cách khác nhau, còn có rất nhiều học sinh ngồi ở ngay ở hiện trường này vẽ tranh.
Toàn bộ quảng trường giống như một biển màu sắc rực rỡ, Kỳ Lâm đặt mình vào trong đó, bị lây nhiễm tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, cảm xúc sôi sục.
Một nam sinh vóc dáng thấp bé đụng phải cậu, bút vẽ trong tay quẹt vào áo cậu, vội vàng xin lỗi không ngừng, “Rất xin lỗi rất xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho anh, chiếc áo này bao nhiêu tiền?”
Những người tới quảng trường sinh viên hoặc nhiều hoặc ít đều biết tình huống của nơi này như thế nào, quần áo rất dễ bị bẩn, cho nên dù là sinh viên vẽ tranh hay người tới xem đều sẽ không mặc quần áo quá quý giá. Nam sinh khoảng 17, 18 tuổi, trang phục toàn thân ước chừng chỉ khoảng 100 tệ, nhìn không ra áo sơ mi bị làm bẩn của Kỳ Lâm là hàng cao cấp.
Kỳ Lâm không định để nam sinh bồi thường, nhìn tranh của đối phương đang vẽ, mắt hơi nheo lại.
Nam sinh đang vẽ một cái đầu rồng rất có cảm giác trừu tượng.
Phát hiện Kỳ Lâm nhìn chằm chằm bức tranh của mình, nam sinh đắc ý nói: “Thiên tài đúng không?”
Kỳ Lâm không nhịn được cười.
Vẽ không tồi, nhưng đến mức thiên tài thì còn xa lắm.
Dù sao người trẻ tuổi có tự tin là chuyện tốt, Kỳ Lâm chọn khen những điểm tốt, “Màu sắc rất có sức hút, tạo hình hoành tráng, rất có sức tưởng tượng.”
Đôi mắt nam sinh lập tức sáng ngời, quay đầu ra sau hét to, “Cuối cùng cũng xuất hiện một vị đại ca hiểu được!”
Kỳ Lâm: “…..”
Ừm, không hẳn như vậy đâu.
Tiếng thét của nam sinh được đáp lại bằng một tràng tiếng cười, một nữ sinh tóc ngắn nói: “Đại ca không đành lòng hắt cho cậu chậu nước lạnh, cậu còn tưởng đang khen?”
“Đại ca khen tôi rất có sức hút!” Nam sinh không khách khí cãi lại, “Tiểu nha đầu như cậu thì biết cái gì?”
Kỳ Lâm rất muốn nói, tuy rằng tôi lớn tuổi hơn các cậu nhưng cũng đừng gọi tôi là đại ca, nghe giống gọi xã hội đen quá.
Nam sinh mắng xong quay đầu lại, “Đại ca!”
Kỳ Lâm mỉm cười.
“Đại ca anh đừng đi!” Nam sinh bỏ đồ vẽ xuống nắm lấy tay Kỳ Lâm, “Em còn chưa bồi thường tiền áo cho anh! Bao nhiêu tiền vậy?”
Kỳ Lâm: “Ba vạn.”
Nam sinh sửng sốt, mặt mũi trắng bệch, “Anh nói giỡn đi?”
Nữ sinh tóc ngắn lại thò mặt sang, “Aiza, đây là áo sơ mi được thiết kế riêng, cậu xong rồi cậu xong rồi, bán nhà bán đất đi cũng không đủ trả nợ!”
Nam sinh kinh hoảng nói: “Nhỡ, nhỡ đâu là hàng, hàng nhái thì sao?”
Kỳ Lâm cũng thuận miệng đáp lại nam sinh, “Ừ, là hàng nhái. Chỉ có 300 thôi. Nếu cậu muốn bồi thường thì tặng bức tranh này cho tôi là được.”
Nam sinh vỗ ngực, “Làm em sợ muốn chết, làm em sợ muốn chết. Nếu thật sự 3 vạn thì chờ em thành danh vẽ tranh bán mới có thể bồi thường cho anh!”
Kỳ Lâm nhìn chằm chằm.
Sau khi đến Mỹ Viện, cảm giác cổ xưa quen thuộc như thấm vào không khí, không có lúc nào là không bao bọc lấy cậu, mỗi cái nhìn thoáng qua, mỗi cảnh tượng đều khiến cậu cảm thấy mình đã từng trải qua.
Máu trong người xao động như thể đang lên án cậu tại sao lại quên mất.
“Đại ca, anh đi ngay sao?” Nam sinh gỡ bức tranh xuống, bỏ vào ống đựng tranh.
Kỳ Lâm nói: “Quảng trường lớn như vậy, tôi chưa dạo xong.”
“Em nhìn anh có vẻ cũng là một người am hiểu hội họa.” Biểu cảm nam sinh rất phong phú, “Hay là anh cũng vẽ một bức đi?”
Nữ sinh tóc ngắn cười to, “Đại ca, anh đừng để ý đến cậu ta. Cậu ta ngồi đây vẽ mấy ngày không ai để ý, cậu ta đang quấn lấy anh đó!”
“Người trong nghề đang nói chuyện với nhau, người ngoài biết gì mà nói!” Nam sinh quay sang nói đùa với Kỳ Lâm, “Đại ca, vừa rồi anh dọa em, em có bệnh tim bẩm sinh, suýt chút nữa bị anh hù chết. Anh phải bồi thường cho em!”
Kỳ Lâm bật cười.
Hồi còn ở nước ngoài, cậu thường xuyên cõng bảng vẽ tới nơi đông người vẽ tranh. Về nước ba năm nay chưa từng tham gia lại hoạt động này.
Bồi thường cho nam sinh một bức tranh không phải là không thể.
Thấy Kỳ Lâm đáp ứng, nam sinh lại hét to, “Mau đến đây xem đại ca của tôi vẽ tranh!”
Kỳ Lâm: “…..”
Từ “đại ca” này gọi càng ngày càng thân thiết nhỉ?
Có thể nhìn ra nhân duyên của nam sinh kia rất tốt, tuy bị bạn học cười nhạo nhưng vẫn thu hút được vài người gần đó.
Những sinh viên trên dưới hai mươi tuổi ồn ào nhốn nháo, có thể so sánh với tiếng ve mùa hè.
Kỳ Lâm cũng không luống cuống, nhìn giấy vẽ, những ầm ĩ xung quanh dần dần nhỏ lại.
Cậu nhắm mắt, muốn vẽ cái gì đây?
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh vừa chứng kiến – trên con đường cây râm mát, nam sinh trầm mặc lái xe đạp, đằng sau chở một nam sinh chân tay hoạt bát.
Rõ ràng đang là mùa xuân xanh mát nhưng bối cảnh trong đầu lại từ từ ố vàng, như lạc giữa nhiều tầng năm tháng.
Kỳ Lâm mở mắt ra, nhanh chóng điều chỉnh, đặt bút.
Đường nhỏ, cây cối, ánh mặt trời, đường ven hồ, một chiếc xe đạp lảo đảo lắc lư, trên xe đạp là hai thiếu niên.
Màu sắc dần hiện lên, là màu vàng của mùa thu.
Những sinh viên vây xem càng nhiều, nam sinh kia khi thì nhìn không chớp mắt, khi thì thổi phồng với người xung quanh, “Đại ca của tôi rất lợi hại!”
Có người nói: “Tên của người ta cậu còn không biết còn dám nhận là đại ca?”
Nam sinh nói: “Thưởng thức rồng của tôi chính là đại ca của tôi!”
Thời gian có hạn, Kỳ Lâm không vẽ từng chi tiết, sau khi vẽ xong, cậu nhìn chằm chằm bức tranh một lát.
Nam sinh giúp cậu cuộn tranh lại, “Đại ca, anh là nghiên cứu sinh của Mỹ Viện sao?”
Kỳ Lâm cười lắc đầu, “Anh thường đến đây học thêm hồi cấp ba.”
Nam sinh: “Í!”
Kỳ Lâm: “?????”
Nam sinh chỉ chỉ khu dạy học bên kia hồ, “Hình như em có nhìn thấy một bức tranh tự vẽ giống như thế này, có điều là khắc vào tường.”
“Tương tự?” Kỳ Lâm lập tức nói, “Đưa anh đi xem.”
Sàn nhà gỗ của tòa nhà khu giảng dạy cũ kêu rít khi bước lên, nam sinh dẫn Kỳ Lâm vào một tòa nhà, “Chỗ này.”
Phòng học này không còn sử dụng làm lớp học, trên bức tường có rất nhiều tranh vẽ của sinh viên.
Kỳ Lâm nhìn thấy trên một viên gạch nhỏ, đường cong thô ráp phác họa hình ảnh hai thiếu niên đi xe đạp.
Cậu ngẩn ngơ.
Lúc này, một bức ảnh được đăng lên weibo.
“A a a a a! Lâm Lâm tới trường học của bọn tôi! Lần đầu tiên được nhìn trực tiếp Lâm Lâm! Đẹp trai hơn trong ảnh một trăm lần! Rất đáng yêu luôn a! Có một nam sinh làm bẩn quần áo của anh ấy, anh ấy gạt người ta áo chỉ có 300 tệ, mà lại là loại áo sơ mi thiết kế riêng! Anh ấy còn vẽ tranh ở hiện trường, vẽ rất đẹp! Hu hu hu hôm nay muốn đoạt đi Lâm Lâm của tổng tài quá!”
*** Hết chương 55