Trước đây, đối với tình yêu chốn văn phòng, Kỳ Lâm hơi ghét bỏ.
Văn phòng là nơi làm việc, bao nhiêu việc phải làm, còn muốn yêu đương?
Huống hồ đều là đồng nghiệp, nhìn thấy mặt nhau mỗi ngày, lâu dần có thể sẽ chán, càng nhìn càng phiền, sao có thể giữ được cảm xúc yêu đương như ban đầu nữa?
Hiện tại, Kỳ Lâm cảm thấy – văn phòng đích thực là nơi dùng để nói chuyện yêu đương.
Nhìn một khuôn mặt thành quen, giảm dần xúc động là bởi vì khuôn mặt đó chưa đủ kinh diễm.
Không giống như thần tiên ca ca.
Hai chiếc bàn làm việc cách nhau khoảng 10m. Diệp Chuyết Hàn hướng về phía cửa ra vào, Kỳ Lâm hướng ra cửa sổ. Mấy ngày nay, ngoài thư ký Hứa, không hề có ai tới làm phiền, mà ngay cả thư ký cũng không tới nhiều lắm.
Kỳ Lâm bỗng nhiên có một loại ảo giác, nơi này không phải là văn phòng của tổng tài, chỉ là một gian phòng vẽ tranh rộng rãi, hoặc phòng tự học, còn cậu là một học sinh chăm chỉ, đam mê thiết kế, trên bàn trải mười mấy bản phác thảo, toàn lấy Diệp Chuyết Hàn làm mẫu.
Ban đầu chỉ là vẽ ngũ quan và dáng người, tóc tai và trang phục rất mờ nhạt, sau đó lại vẽ thêm nhiều chi tiết đặc tả.
Kỳ Lâm phát hiện, mình rất thích vẽ cằm, cổ và cổ tay của Diệp Chuyết Hàn.
Từng nét từng nét, đều là sự gợi cảm.
Kỳ Lâm không định đưa mấy bản vẽ này cho Diệp Chuyết Hàn xem.
“Tôi phát hiện cậu rất thích nhìn tôi.” Không biết từ khi nào, Diệp Chuyết Hàn đã dừng làm việc, thay đổi hướng ghế, chân bắt chéo, tay trái đặt trên tay vịn, tay phải chống cằm.
Kỳ Lâm dùng ánh mắt của họa sĩ chuyên nghiện, chăm chú nhìn toàn thân Diệp Chuyết Hàn đang phát ra ánh hào quang lập lòe.
Tuyệt! Đây thực sự là một bức tranh.
“Tôi cũng phát hiện anh thích nhìn tôi.” Thua cái gì chứ không thể thua khí thế, Kỳ Lâm cãi lại, “Nếu không làm sao anh biết tôi thích nhìn anh?”
Diệp Chuyết Hàn nhướn mày.
Kỳ Lâm không rõ tên này lại đang ấp ủ âm mưu gì.
Nói thật lòng thì mấy ngày nay họ ở chung khá hòa hợp – ngoại trừ xem nhẹ mong muốn ăn canh gà hầm măng của Diệp Chuyết Hàn, mà cậu lại không mua được gà ngon, bị Diệp Chuyết Hàn ném cho một khuôn mặt thúi hoắc. Tài xế của Diệp Chuyết Hàn xin nghỉ, cậu tạm thời đảm đương vị trí tài xế của tổng tài. Lúc chạy thử chiếc xe sang trọng này, cậu hơi kích động. Ở nhà, lúc Diệp Chuyết Hàn chuẩn bị đi tắm, cậu tự dưng mắc tiểu, chạy vọt vào phòng tắm, bị Diệp Chuyết Hàn đạp một cái,….
“Vậy tại sao cậu lại thích nhìn tôi?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.
“Chậc.” Tục ngữ nói, gần mực thì đen, sớm chiều ở chung với Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm đã sớm học được kiểu không biết xấu hổ của hắn, “Bởi vì tôi là chồng anh nha. Tôi không thích nhìn anh chẳng lẽ thích nhìn người khác?”
Ánh sáng chiếu vào mắt Diệp Chuyết Hàn, tạo thành màu đen thẫm.
Kỳ Lâm cảm thấy ánh mắt của Diệp Chuyết Hàn đột nhiên có vẻ rất sâu.
“Chồng?” Diệp Chuyết Hàn đứng lên, đi về phía cậu.
Yết hầu Kỳ Lâm không tự giác, nuốt nước bọt một cái.
Áo khoác của Diệp Chuyết Hàn treo trên giá, lúc này chỉ còn áo sơ mi, quần tây, chân dài eo thon, vừa đi vừa sờ đồng hồ đeo trên cổ tay.
Quá cấm dục!
Nhưng Kỳ Lâm không sợ. Ở đây đâu chỉ có một soái ca?
Diệp Chuyết Hàn đến gần, liếc mắt nhìn đống phác thảo trên bàn. Tất cả đều là rồng, riêng chủ đề rồng ăn gà đã có ít nhất năm bức.
Kỳ Lâm có chút chột dạ, nếu Diệp Chuyết Hàn lật lên, phía dưới chính là những bản vẽ người thật.
Giải thích ra thì cậu cũng không vẽ bất cứ cái gì vượt quá giới hạn hay không phù hợp với trẻ nhỏ, chỉ là dùng Diệp Chuyết Hàn làm cảm hứng, trêu chọc một chút.
Muốn trách thì trách Diệp Chuyết Hàn. Động tác sờ đồng hồ, động tác một tay gỡ cà vạt, động tác bắt chéo chân, hoặc không làm gì cũng mang theo sức hút, mãnh liệt đánh vào thị giác.
Diệp Chuyết Hàn cầm lên một bức phác thảo, nhìn nửa ngày, sau đó nói: “Có phải cậu vẽ sai rồi không?”
Kỳ Lâm nghĩ thầm, ayzo, vậy thì xin chỉ giáo.
“Nó đang phun lửa?” Diệp Chuyết Hàn cau mày, “Nhưng ngọn lửa hình như hơi nhỏ?”
Kỳ Lâm cười run rẩy, dựa thẳng ra sau lưng ghế, “Tại sao? Anh không thấy con rồng rất phù hợp khuôn mặt của một tổng tài bá đạo sao?”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm lấy lại bức họa, nghiêng đầu, nheo mắt, “Đây không phải là đang phun lửa.”
Diệp Chuyết Hàn: “Vậy là cái gì?”
Kỳ Lâm: “Là đang phi*.”
(*phi: nhổ. VD: Ta phi = Ta nhổ vào, có ý khinh thường)
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Kỳ Lâm vui vẻ, “Anh xem nó phi đẹp không? Tôi vẽ vài bức, cuối cùng sẽ chọn bức nào đáng yêu nhất.”
Diệp Chuyết Hàn vỗ vai Kỳ Lâm: “Tôi kiến nghị cậu đừng vẽ nữa.”
Kỳ Lâm: “Hả? Tại sao?”
“Cậu vẽ một trăm bức đang phi, phi khắp đông tây nam bắc, cuối cùng sẽ không bán được sản phẩm.” Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng nói: “Bởi vì tôi đã xem qua hạng mục này của Xuất Tẩu. Tôi không cho nó phi.”
“Anh!” Kỳ Lâm lo lắng, “Anh đây là đang can thiệp vào thiết kế!”
Diệp Chuyết Hàn cong nửa người, chống tay lên tay vịn ghế, “Tôi có quyền can thiệp.”
Diệp Chuyết Hàn đứng, mà Kỳ Lâm lại đang ngồi, khí thế hiển nhiên thua một tầng, lúc này còn bị Diệp Chuyết Hàn bao trùm, càng thất thế. Càng không ổn hơn chính là cậu đang nhìn chằm chằm khuôn mặt gần như phóng đại hết cỡ của Diệp Chuyết Hàn, trong lòng đang tức giận, cơn giận bỗng dưng tan biến đi đâu hết.
Kỳ Lâm: “?????”
Có phải thần tiên đang dùng thủ đoạn gì?
Có phải thần tiên đang dùng nhan sắc để mê hoặc tâm trí của cậu?
“Đã biết đã biết! Ngài là tổng tài, ngài cao quý.” Kỳ Lâm nhụt chí, nói không lựa lời, “Ngài là một ba ba tốt của chủ nghĩa tư bản.”
Một tiếng cười khẽ truyền đến, Kỳ Lâm chưa kịp phản ứng, cằm đã bị nâng lên.
“Anh muốn… làm gì?”
“Lần trước bảo cậu gọi ba ba, cậu không chịu.” Diệp Chuyết Hàn cười nói, “Bây giờ lại chủ động gọi như vậy.”
Kỳ Lâm quên mất điều này, càng nghĩ càng giận, “Kỳ lân vốn không phải con của rồng! Anh bắt nạt tôi… Tôi…”
Câu “bắt nạt tôi không có văn hóa” làm sao nói ra khỏi miệng được?
“Hửm?” Diệp Chuyết Hàn biết rõ còn cố hỏi, “Bắt nạt cậu cái gì?”
Tầm mặt Kỳ Lâm hạ xuống, lúc này mới chú ý tới tư thế nắm cằm cậu của Diệp Chuyết Hàn – ngón trỏ đúng là đang nâng cằm cậu, nhưng ngón tay cái lại tự nhiên vuốt ve môi dưới của cậu.
Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết suốt 28 năm độc thân, nếu cậu cử động, ngón cái của Diệp Chuyết Hàn có thể sẽ “tấn công” vào khoang miệng của cậu.
Kỳ Lâm trừng Diệp Chuyết Hàn, lạnh giọng nói: “Diệp tổng! Tay anh đang để ở đâu vậy?”
Ngón cái của Diệp Chuyết Hàn rời ra, không vuốt ve nữa, nhưng cũng không lấy tay ra khỏi cằm cậu.
Tư thế của hai người cứng nhắc.
Kỳ Lâm không cảm thấy phản cảm đụng chạm của Diệp Chuyết Hàn. Ngược lại, nếu bây giờ Diệp Chuyết Hàn hôn cậu, cậu sẽ hôn lại.
Nhưng Diệp Chuyết Hàn không làm gì tiếp, một lúc sau buông tay ra.
Kỳ Lâm ngơ.
Thế này là… xong rồi?
“Tối nay tôi có một buổi xã giao, cậu tự về đi.” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm cảm thấy tâm tình của Diệp Chuyết Hàn có chút hạ xuống.
Chưa hết giờ làm việc, Diệp Chuyết Hàn đã đi trước.
Kỳ Lâm thu dọn đồ dùng của mình, tính nhân lúc này quay lại Xuất Tẩu ngó xem bọn trẻ ở nhà có nổi loạn không.
“Lão đại! Lão đại đã trở lại!” Hoàng Vũ hô to, “Lão đại! Anh trở về thật đúng lúc.”
Kỳ Lâm nhìn đại sảnh ở tầng một, liền hiểu rõ “đúng lúc” mà Hoàng Vũ nói là gì.
Một công ty game hợp tác với Xuất Tẩu quý trước gửi quà tới, tổng cộng có hai hộp lớn, rất nhiều hộp mù nhỏ rải rác ở trên bàn.
Cố Nhung cầm một cái, hô to: “Tới tới tới! Chọn mấy cái đi, xem vận may thế nào!”
Kỳ Lâm muốn đấm cho cậu ta một cái.
Loại hộp mù này, cậu đã không còn hứng thú lâu rồi.
Hoàng Vũ giơ ra một hộp mù vừa được mở, “Lão đại! Anh xem! Cái này là thiết kế của anh!”
Kỳ Lâm thở dài. Xem cái đầu cậu.
“Lại đây đi.” Cố Nhung nói: “Mở thử xem, tuy rằng trước kia cậu là người đen đủi, nhưng bây giờ đã kết hôn rồi còn gì. Anh nghe nói kết hôn sẽ đổi vận đó.”
Kỳ Lâm thầm nghĩ, không có khả năng, may mắn đời này của tôi dùng để mở hộp mù là Diệp Chuyết Hàn rồi.
Nhưng bọn trẻ quá nhiệt tình, Kỳ Lâm vốn không muốn mở, bị Hoàng Vũ đẩy đến cạnh bàn, vẫn cầm lên một cái.
Năm phút sau, mười chiếc hộp trống rỗng bày ra trên bàn, mọi người đều bày ra vẻ mặt không đành lòng.
Cố Nhung đau lòng khôn xiết, áy náy nói: “Không phải do cậu sai, mà là anh sai, anh không nên xúi giục cậu. Kỳ Tiểu Lâm, đừng tự mắng mình, muốn mắng thì hãy mắng anh, cũng đừng khóc, bọn anh có thể khóc giúp cậu.”
Hoàng Vũ: “Tôi khóc đây! Hu hu hu!”
Mọi người: “Chúng tôi cũng khóc đây! Hu hu hu!”
Kỳ Lâm: “…..”
Con mẹ nó, toàn là diễn viên xuất sắc!
Họ Diệp nhanh nhanh làm “tập đoàn Kỳ thị” này phá sản luôn đi!
“Hôm nay sao cậu lại trở về?” Cố Nhung giúp Kỳ Lâm dọn đống hộp, nhìn những món đồ linh tinh bên trong, cố gắng nhịn cười.
Kỳ Lâm này, đối xử với những tác phẩm rất chân thành, tuy là đồ linh tinh nhưng cũng không ném đi, cẩn thận cất giữ, cũng không mang tặng người khác.
“Buổi tối Diệp Chuyết Hàn có xã giao.” Kỳ Lâm ngồi ở ghế làm việc, duỗi người, “Kết hôn một cái làm cho lưng và eo của tôi đều đau.”
Mắt Cố Nhung lóe sáng, “Eo đau lưng đau?”
“Tưởng tượng gì vậy!” Kỳ Lâm đột nhiên ý thức được câu vừa rồi của mình có thể có nghĩa khác, “Không phải tay Diệp Chuyết Hàn bị thương sao? Tôi chăm sóc hắn, chăm sóc đến mức cả eo và lưng đều đau.”
Cố Nhung chậc lưỡi, “Anh lại thấy cậu đang rất hạnh phúc.”
Kỳ Lâm cảm thấy khó hiểu, “Hạnh phúc?”
Từ lúc kết hôn tới nay, mỗi ngày cậu ở cùng với Diệp Chuyết Hàn đều đấu trí đấu dũng, tinh thần luôn phải duy trì tỉnh táo cao độ.
Cậu nghĩ rằng vì mình phải duy trì một trạng thái bất khả chiến bại nên tinh thần dần trở nên mệt mỏi.
Cố Nhung lại nói, nhìn cậu rất hạnh phúc. Cậu nghi ngờ Cố Nhung đang mỉa mai.
“Tuy rằng trước kia cậu cũng hạnh phúc…” Cố Nhung cân nhắc câu từ, “Nhưng tổng thể anh cảm thấy, so với bây giờ không giống nhau.”
Kỳ Lâm nhìn chằm chằm Cố Nhung.
Cố Nhung nghi hoặc, “Gì vậy? Trên mặt anh dính cơm?”
Kỳ Lâm: “Anh nói thật?”
Cố Nhung: “Chẳng lẽ là giả?”
Kỳ Lâm xác định, nhận xét của Cố Nhung là thật lòng.
Nhưng cậu hạnh phúc ở đâu chứ? Chẳng lẽ là cảm giác hạnh phúc khi đấu đá nhau?
“Nhưng mà có chút kì lạ.” Cố Nhung nói, “Diệp tổng đi xã giao, sao lại không mang cậu theo?”
Kỳ Lâm: “Đưa tôi theo làm gì? Tôi chỉ biết vẽ, hiểu biết về thương nghiệp hoàn toàn dốt đặc cán mai. Anh đi xã giao cũng có bao giờ đưa tôi theo đâu.”
“Ô hô! Cơm có thể ăn bừa nhưng nói không thể nói bậy!” Cố Nhung lập tức phủi sạch quan hệ, “Cậu hiện tại là người đã có gia đình, muốn xã giao thì đi cùng người đàn ông của cậu, tôi đưa cậu theo làm gì?”
Kỳ Lâm cạn lời, “Mỗi ngày không giả bộ đóng một bộ phim thì anh chết sao?”
Cố Nhung cười, “Aiya, tôi nói nghiêm túc. Tôi cảm thấy Diệp Chuyết Hàn nên mang cậu theo.”
Kỳ Lâm cười lạnh, “Quả thật là muốn chết mà.”
“Cậu nghĩ lại xem, hai người kết hôn, đều là có mục đích?” Cố Nhung nói, “Cậu là muốn thoát khỏi cuộc sống độc thân. Diệp Chuyết Hàn là muốn xây dựng hình tượng trưởng thành, ổn trọng.”
Kỳ Lâm suy xét. Lời này không sai, mười ngày nửa tháng trước thì đúng là như vậy, nhưng bây giờ thì nghe hơi khó chấp nhận.
Đều có mục đích riêng.
Quá lạnh lẽo.
“Lần trước anh đã cảm thấy kì lạ rồi. Nếu như đã xác định từ trước, thì dù đối tượng là ai cũng sẽ tổ chức hôn lễ. Không những tổ chức mà còn phải tổ chức một hôn lễ cực kỳ lớn.” Cố Nhung nói, “Nhưng hai người không chỉ không tổ chức hôn lễ, Diệp Chuyết Hàn còn khống chế dư luận, không cho paparazi tiếp cận cậu. Theo lý thuyết, đi xã giao sẽ mang theo bạn đời, nhưng hắn không tổ chức hôn lễ, cũng không dẫn theo cậu, vậy thì mục đích ban đầu đâu? Không hề để cậu tiếp xúc với các mối quan hệ làm ăn của hắn chút nào?”
Trên đường lái xe về nhà, những lời Cố Nhung nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu Kỳ Lâm.
Không tổ chức hôn lễ, việc này luật sư Hình Tiêu đã giải thích qua với cậu, nhưng hôm nay nếu Diệp Chuyết Hàn đi xã giao, về tình về lý, cậu cũng sẽ phải đi.
Cậu chán ghét xã giao. Tham gia xã giao chính là muốn lấy mạng cậu, nhưng cậu chưa từng nói với Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn biết? Cho nên thông cảm?
“Kì lạ…” Kỳ Lâm dừng xe ở gara, bấm khóa.
Trời đã tối, lúc mở cửa, khi vào nhà không cần chen chúc, Kỳ Lâm sửng sốt, tự dưng có cảm giác không quen.
Độc thân 28 năm, bất chợt kết hôn, cuộc sống và sinh hoạt chen vào một Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm cảm thấy cái gì cũng không quen, cả cái nhà này cũng mất họ Kỳ.
Bây giờ mới kết hôn nửa tháng, Diệp Chuyết Hàn không đi cùng về nhà, ngôi nhà mang lại họ Kỳ, cậu lại cảm thấy có chút không quen.
Đóng cửa, ném chìa khóa lên tủ giày ở huyền quan, Kỳ Lâm hồi tưởng lại.
Kết hôn thật đáng sợ! Khi không có ai làm phiền, lại có chút nhớ nhung.
*** Hết chương 17