[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 99: Phiên ngoại 1




Một nhà Công Tôn đường xa đến

“Thiên Thiên?” Tiểu Tứ Tử vừa nhìn dòng chữ trên tán vuông, tinh thần liền tỉnh táo hẳn, nhảy dựng lên hỏi Công Tôn, “Cha, là Thiên Thiên sao?”

“A…” Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc nhau một cái, cũng có chút mơ hồ, Thiên Thiên không phải cùng Bạch Ngọc Đường quay về hiện đại rồi sao… Như thế nào lại… Còn nói muốn tới đón bọn họ. Thật không hiểu được.

“Chi chi!” Thạch Đầu đột nhiên hưng phấn kêu lên, vừa kêu vừa nhảy, xoay vòng tại chỗ — Là Thiên Thiên nha, Thiên Thiên muốn tới đón chúng ta.

Tiễn Tử thấy Thạch Đầu cao hứng thành như thế, có chút ngạc nhiên hỏi nó, “Thạch Đầu, ngươi làm gì cao hứng như vậy? Thiên Thiên là ai a?”

Thạch Đầu chi chi kêu, hưng phấn nói – Ta thích nhất Thiên Thiên, ta rất nhớ hắn nha.

Tiễn Tử nghe xong, bắt đầu ăn dấm chua, tâm nói, chẳng lẽ Thiên Thiên là một con trảo ly khác sao? Ai nha, là tình yêu khác của Thạch Đầu sao … Không đúng, là tình nhân cũ của Thạch Đầu!

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương hoan hoan hỉ hỉ thu dọn đồ đạc, Công Tôn cùng Triệu Phổ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đi chuẩn bị thổ sản. Công Tôn còn nhớ rõ Thiên Thiên thích ăn cái gì, cho nên những thứ lặt vặt đem cho hắn nhiều chút.

Đêm đó, sáu ảnh vệ cũng đã trở về, một nhà quay quần ở trong sân chờ… Mắt thấy đã đến canh ba… Nhưng một chút động tĩnh cũng không có, bốn phía im ắng.

Tiểu Tứ Tử ngáp một cái thật to, hỏi Công Tôn, “Cha, Thiên Thiên như thế nào còn chưa tới nha? Còn có a, một ngàn năm sau làm thế nào đến được đây?”

“Có lẽ…thời điểm hắn di chuyển, bạch quang chợt lóe đi.” Công Tôn suy nghĩ.

Triệu Phổ cũng có chút buồn ngủ, nói, “ Nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử Triển Cảnh Thiên hồ đồ kia, cũng đừng đem chúng ta đến địa phương kỳ quái nào đó đi.”

Mọi người cùng nhịn không được có chút lo lắng, đúng là rất không yên lòng về Thiên Thiên.

Bố Bố trong ngực Tiểu Tứ Tử lăn tới lăn lui, không rõ tất cả mọi người đang chờ đợi cái gì. Nó nhấc chân gãi gãi cổ, đột nhiên chú ý tới… Khối thạch trong tay Tiểu Tứ Tử phát sáng lấp lánh.

“Chi chi.” Bố Bố kêu hai tiếng, nhìn chằm chằm khối thạch kí.

Tiểu Tứ Tử cúi đầu, cũng nháy mắt mấy cái, hỏi, “Phụ thân, mọi người nhìn nha, khối thạch này sao lại phát sáng?”

Tất cả mọi người nhìn sang, vẫn không hiểu được, bỗng nhiên nhìn thấy cường quang chợt lóe… Xôn xao một tiếng, tất cả mọi người được quang cầu lớn từ ánh sáng hình thành bao quanh…

“Có lẽ bắt đầu rồi.” Triệu Phổ phân phó mọi người, “Tất cả mọi người nắm chặt, ngàn vạn lần đừng buông tay a!”

“A?” Tiểu Tứ Tử cả kinh hét to một tiếng, ôm chặt Tiểu Bố Bố trong lòng ngực, Tiêu Lương vội vàng ôm Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ cũng ôm Công Tôn, Công Tôn túm Thạch Đầu, Thạch Đầu cắn cái đuôi của Tiễn Tử… Ảnh vệ nắm chân của Tiễn Tử, giữ chặt lẫn nhau… Ngay lúc này, ánh sáng nổ tung một cái, sau đó biến mất trong nháy mắt…

Nhìn lại… Toàn gia trong viện kia… Đã biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.

Năm 2009, bên trong tòa biệt thự màu trắng trong hoa viên khu dân cư thành phố S, tại phòng làm việc của Chí Linh tại lầu ba.

“Chí Linh, chậm quá a.” Thiên Thiên sốt ruột ngồi chồm hổm ở một bên cái ghế xoay đắt tiền, ngửa mặt nhìn trần nhà, ngẩng cổ tính toán, Trắng Trắng (1) bên cạnh xoay tới xoay lui, vẫy đuôi không biết Thiên Thiên đang chờ cái gì.

“Uy.” Chí Linh bất mãn liếc Thiên Thiên một cái, “Lúc này thời không chuyển dời một ngàn năm, ngươi không thể đợi một chút sao, ta lần trước chuyển động máy đến đón các ngươi, ít nhất đợi một canh giờ đấy.”

“A…” Thiên Thiên mất hứng, nhìn lại bên cạnh, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh cũng đứng với vẻ mặt hưng phấn.

“Không biết Nguyên soái thế nào rồi.”

“Chính là a, Vương phi không biết có tốt hảo không, Tiểu Tứ Tử đã trưởng thành đi, Tiểu Lương Tử cũng thế…”

“Thạch Đầu hẳn là cũng rất lớn rồi.” Thiên Thiên cười híp mắt, “Nói không chừng đã lập gia đình rồi đó.” Đang lúc nói chuyện, Thiên Thiên ngoảnh đầu lại nhìn người ngồi ở cách đó không xa, Bạch Ngọc Đường đang nhàn nhã ngồi xem tạp chí, “Tiểu Bạch, ngươi không phấn khích a?”

Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn Thiên Thiên, không nói gì mà chỉ thiêu mi.

“Ngươi không nhớ Công Tôn sao?” Thiên Thiên mở to hai mắt.

Bạch Ngọc Đường buông tạp chí xuống, sờ sờ cằm, nói, “Nếu miễn cưỡng nói, ta dường như tò mò bộ dáng hiện tại của Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương hơn.”

Ô Nhân Kiệt thấy Tử Ảnh hưng phấn thành như hế, cũng có chút khó chịu, một tay giữ cằm hỏi, “Ta nói, vấn đề nan giải của kỹ thuật này đã được giải quyết chưa a?” Đừng đến lúc đó lại bị biến dạng thời không… Lại Càn khôn đại na di (2), đem mọi người đến 3000 năm sau, cùng người ngoài hành tinh nói chuyện phiếm a.”

Thiên Thiên và Tử Ảnh, Giả Ảnh đồng thời quay đầu lại mắng hắn, “Miệng ít quạ đen đi!”

“Dường như đến rồi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên đưa tay chỉ chỉ trần nhà.

Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy trên trần nhà, xuất hiện một cái quang động.

“Đều lui về sau vài bươc.” Chí Linh nói, “Đừng bị chặn lại… A!”

Nói còn chưa hết, chỉ thầy từ trong quang động, một mảng lớn đông nghịt rơi xuống, còn có vài vật thể lông xù không rõ thẳng tắp ngã xuống.

“Ai nha…” Thiên Thiên lúc kịp phản ứng, lại không kịp chạy, bị một đống người kia đè lên trên… Nháy mắt trong phòng thí nghiệm sương khói dày đặc, chợt nghe Chí Linh kêu thảm thiết một tiếng, “A! Máy thời gian lại hỏng rồi!”

Bạch Ngọc Đường xa xa nhìn thấy, đưa tay vỗ vỗ bụi dính trên tay áo mình, giương mắt, nhìn thấy trong một đám người kia, một Hắc y nhân đứng lên. Bạch Ngọc Đường phì cười… Vẫn là như cũ a. Hắc y nhân kia đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người mình, hướng trong đám người tìm, “Thân ái?”

“Này.” Bạch Ngọc Đường kêu hắn một tiếng.

Hắc y nhân đứng lên trước hết kia, hiển nhiên là Triệu Phổ, hắn vỗ bụi trên người, xoay quanh tìm Công Tôn, liền nhìn thấy trước mắt nhốn nháo, sau đó, phía sau một người lạnh băng băng quen thuộc nhưng cũng đã lâu không nghe được thanh âm vang lên… Triệu Phổ quay đầu lại.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường như trước một thân trắng tinh, một tay bỏ túi, đứng cách đó không xa nhìn hắn, trên mặt bất động thanh sắc, miệng hé mở, “Đã lâu không gặp.”

Triệu Phổ nhướng mày, bước ra khỏi đám người, đối Bạch Ngọc Đường cười, “Đúng vậy,là rất lâu không gặp.”

Lúc này, liền thấy Tử Ảnh và Giả Ảnh chạy ra khỏi đám người, bổ nhào lên nắm lấy tay áo Triệu Phổ,, “Vương gia!”

Triệu Phổ vừa thấy hai người cũng là giật mình không ít, nhìn tinh thần sáng láng của hai người, cũng ha ha cười to, vỗ vỗ bả vai hai người, cười nói, “Hai ngươi sống không tệ a…” Đương lúc nói chuyện, đột nhiên thấy bầu trời lại xuất hiện vệt sáng… Mọi người cả kinh, theo sau là oành một tiếng…

Lại nhìn, liền thấy Thanh Ảnh, Xích Ảnh, Hắc Ảnh và Bạch Ảnh phía trên đám người, ngẩng đầu.

“Tử Ảnh!” Thanh Ảnh hét to một tiếng, Hắc Ảnh đợi vậy cũng ngẩng đầu lên, “Xích Ảnh!”

Mấy huynh đệ thật lâu không gặp, bổ nhào vào nhau gào khóc.

Lại nhìn trong đám người, Công Tôn thật vất vả bò ra, liền thấy bên cạnh là Thiên Thiên bị Tiểu Tứ Tử đè ở phía dưới.

“Thiên Thiên!” Công Tôn nhìn Thiên Thiên một chút cũng không hề thay đổi, chính là kiểu tóc có chút đổi khác, cao hứng kêu to.

“Công Tôn!” Thiên Thiên cũng xúc động, nhưng trên người như thế nào lại nặng quá a? Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang nằm trên người hắn, trong đôi mắt to là nước mắt lưng tròng đang nhìn hắn.

“Ai nha, Tiểu Tứ Tử, ngươi cũng lớn như vậy rồi?” Thiên Thiên vừa mừng vừa sợ.

“Thiên Thiên!” Tiểu Tứ Tử ôm Thiên Thiên, cọ đến cọ đi, Thiên Thiên sờ sờ đầu hắn.

“Thiên Thiên!” Tiêu Lương cũng cùng Thiên Thiên chào hỏi, Thiên Thiên ngẩng mặt nhìn hắn, “Ai nha, cao lớn như vậy rồi, so với ta còn cao hơn!”

Tiêu Lương giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cười cười nói, “Quả thực đã trưởng thành.”

Ôm Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ, Thiên Thiên cũng cảm giác trong ngực còn có vật gì đó cọ cọ, đang buồn bực…đã cảm thấy từ giữa thân thể hắn và Tiểu Tứ Tử ló ra một cái đầu nhỏ.

“Chi chi.” Vật nhỏ béo đô đô, thoạt nhìn như một con mèo lớn, trên người đen nhánh, Thiên Thiên mãnh liệt xem xét, còn tưởng là gấu mèo nhỏ.

Vật nhỏ kia thật vất vả mới bò ra được, há mồm thở dốc, bị ép tới hai mắt trắng dã, mở to đôi mắt, cùng Thiên Thiên đối mặt.

“Ai nha…” Thiên Thiên sửng sốt một lúc lâu, “Thật đáng yêu nha.”

“Nó là Tiểu Bố Bố, là Thạch Đầu…” Tiểu Tứ Tử nói còn chưa dứt lời, chợt nghe bên cạnh ‘chi chi’ một hồi tiếng kêu hưng phấn, theo sau, một con vật lông xù thật to màu trắng sữa lao đến, một phen bổ nhào lên Tiểu Tứ Tử và Thiên Thiên, cao hứng vươn đầu lưỡi, liếm loạn trên mặt Thiên Thiên.

“A! Thạch Đầu!” Thiên Thiên mừng rỡ, ôm Thạch Đầu, cùng nó cọ tới cọ lui, “Có nhớ ta không?”

Thạch Đầu vui vẻ mà ra sức vẫy đuôi a vẫy đuôi – Nhớ muốn chết

Tiễn Tử bên cạnh nhìn quanh, thở phào nhẹ nhõm, Thiên Thiên nguyên lai là người a… Trong nháy mắt, nhìn thấy một con chó lớn (3) lông dài màu trắng đang ở một bên tò mò đánh giá bọn nó, hơn nữa còn đối nó vẫy vẫy đuôi.

Để bày tỏ lễ độ, Tiễn Tữ cũng lắc lắc đuôi.

“A!” Ô Nhân Kiệt ngồi chồm hổm ở một bên, vuốt cằm quan sát Tiễn Tử, “Gấu mèo?”

Tiễn Tử nhìn hắn một cái, chi chi hai tiếng – Hiếm thấy vô cùng.

“Ân, gấu mèo hẳn là sẽ không kêu ‘chi chi’”. Bạch Ngọc Đường còn nghiêm túc đánh giá, “Phỏng chừng cũng là trảo ly.”

Tiễn Tử ngẩng đầu quan sát Bạch Ngọc Đường bên cạnh Triệu Phổ, giật mình – Ai nha, hảo suất nha, hơn nữa lại có khí thế như vậy, lần đầu nhìn thấy một người đứng bên cạnh Triệu Phổ mà vẫn có cảm giác về sự hiện diện mạnh mẽ như thế.

“Chi chi…”

Tiễn Tử đang ngẩn người ra nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường, cũng cảm giác có người cọ cọ bản thân, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Bố Bố từ trong cái ôm của Tiểu Tứ Tử, Thiên Thiên, còn có Thạch Đầu mà trốn tới… Nghiêng ngả lảo lảo chạy đến bên cạnh Tiễn Tử, cọ cọ hắn, “Phụ thân, thiếu chút nữa bị mẫu thân cùng Tiểu Tứ Tử, còn có người kia chèn chết rồi, đau quá đau nha.”

Tiễn Tử vội vàng nhoài xuống, đem Tiểu Bố Bố ôm chầm, vươn đầu lưỡi liếm nó, “Ngoan, mẫu thân ngươi đang xúc động, ngươi trước đừng đi qua,” Bố Bố được liếm hai cái, cảm thấy rất hưởng thụ, chi chi thêm hai tiếng – Phụ thân, bọn họ là ai a? Thật là nhiều người nha, là thân thích trước kia chưa từng gặp mặt sao?

“Gấu mèo nhỏ!” Ô Nhân Kiệt và Chí Linh cũng vây quanh lại, nhìn chằm chằm Tiểu Bố Bố, “Ai nha, thật đáng yêu a.”

Bạch Ngọc Đường cũng nheo mắt, nhìn chằm chằm Bố Bố một chốc, nói, “Hẳn cũng là trảo ly, tiểu trảo ly…” Trầm mặc một lúc lâu, mới xuất ra một câu, “Quả là đáng yêu.”

Ô Nhân Kiệt ngồi xổm xuống, ‘sách sách’ gọi Bố Bố, Bố Bố hiếu kỳ nhìn hắn một cái, Tiễn Tử đẩy đẩy nó, “Dường như đều là người một nhà, ngươi thích thì vui vẻ đi qua chào hỏi đi.”

Bố Bố liền đi qua bên cạnh Ô Nhân Kiệt cọ cọ, Ô Nhân Kiệt cầm một thanh chocolate trên bàn, xé bao bì, rồi hướng Bố Bố tiếp tục ‘sách sách’ hai tiếng. Bố Bố thích đồ ngọt, vừa ngửi được hương vị… Hảo đặc biệt a. Liền bước thêm vài bước, tiến đến thanh chocolate đằng trước, ngửi ngửi. Vươn lưỡi liếm liếm… Hảo ngọt nha!

Tiểu Bố Bố chìa chân trước ôm lấy thanh chocolate liếm liếm.

Ô Nhân Kiệt và Chí Linh cũng cảm thấy trong lòng nhuyễn đi, nơi nào đó bị hung hăng cào một cái – Con mẹ nó, quá đáng yêu!

Tiểu Bố Bố thấy hai người cho nó ăn gì đó, liền ngẩng đầu nhìn hai người, lắc lắc cái đuôi tròn trịa ngắn củn, sau đó run run lỗ tai….

“A”… Ô Nhân Kiệt và Chí Linh hít một hơi khí lạnh, nháy mắt bị Bố Bố bắt làm tù binh, bổ nhào đến ôm, “Ai nha, không được thật đáng yêu a!”

…Chi chi… Bố Bố bị ôm lấy cọ tới cọ lui… Lại thành một đoàn lộn xộn.

Thấy một đám người xa cách nay lại trùng phùng phi thường náo nhiệt, vừa khóc vừa cười, Bạch Ngọc Đường đứng ở một bên, nhìn Triệu Phổ, “Ngươi chiếu cố một đại gia đình thế này hẳn là rất vất vả a.”

Triệu Phổ cười gượng hai tiếng, “Còn rất tốt nữa là…”

Đại khái sau vài giờ, xúc động của mọi người cuối cùng cũng lắng xuống, lúc này, David cùng Yêu Mạc cũng vào được, sau khi giới thiệu lẫn nhau, David đi chuẩn bị thức ăn, một đại gia đình thế này muốn ăn lẩu.

Thiên Thiên lôi Công Tôn, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, còn có một nhà Thạch Đầu, Tiễn Tử, Bố Bố, nói, “Đi, ta mang bọn ngươi đi xem một chút, một ngàn năm sau cùng khi đó thật sự rất khác biệt.

“Ân.” Tiểu Tứ Tử vui thích đi theo sát Thiên Thiên, “Thiên Thiên a, ngươi mặc quần áo thật kỳ quái a.”

Vài ảnh vệ cũng tiến đến, Giả Ảnh và Tử Ảnh mang mọi người đi nơi khác tham quan.

Bạch Ngọc Đường đối Triệu Phổ gật đầu, mang hắn đi thăm thú xung quanh.

Chí Linh đáng thương phải ở trong phòng thí nghiệm tiếp tục sửa chữa máy thời gian có số kiếp xui xẻo kia.

Bởi vì máy thời gian bị hư hoàn toàn, Công Tôn bọn họ, xem ra phải lưu lại ở nơi này trên một năm rưỡi, mới có thể trở về.

Tóm lại, một đại gia tử xa cách đã lâu nay gặp lại, sinh hoạt hiện đại oanh oanh liệt liệt bắt đầu.

Hoàn phiên ngoại 1

(1) (3) Theo như tìm hiểu Thất Ngũ Kỳ Án thì khi Triển Cảnh Thiên cùng Bạch Ngọc Đường trở về hiện đại đã mang theo Tử Ảnh, Giả Ảnh, Ô Nhân Kiệt và cả con ngựa của Bạch Ngọc Đường là Vân Hưởng ( ==’ ta cũng chịu lun,, ta thì đã wen với cái tên Vân Phàm rầu). Nhưng trong Raw và QT của phiên ngoại này lại ghi là Đại Cẩu và tên là Bạch Bạch (tên này thì nó trùng với tên của Ngọc Đường rồi),,cũng có thể đây là một con vật ở thời hiện đại của 2 người nên chúng ta vẫn dịch theo Raw và QT nhá. Con về phần con ngựa của anh Ngọc Đường thì sang phiên ngoại 2 sẽ được xuất hiện. (_ ___”)

(2) Càn khôn đại na di (乾坤大挪移) là bộ võ công tâm pháp trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung sử dụng để di chuyển nội lực trong cơ thể đồng thời giảm sát thương của các chiêu thức do kẻ địch gây ra hoặc ném trả chiêu thức lại cho kẻ thù hoặc qua kẻ khác,,trong câu này là Ô Nhân Kiệt mượn cái môn võ này nói máy thời gian có thể sẽ bị hỏng hóc mà vô tình mang bọn người Triệu Phổ sang một nơi khác, phản tác dụng á.