Ly khai khỏi Hắc Phong lĩnh, mọi người thẳng tiến đến phủ Thành Đô, lúc tới Tử Châu phủ, trời cũng tối nên bọn họ đành tìm một khách *** qua đêm. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương hỏi lão bản xem nơi này có dục dũng nào lớn không, rồi nói tiểu nhị mang nước ấm lên, đổ đầy dục dũng, đem Tiễn Tử ném vào trong tẩy.
Tiễn Tử muốn ở bên cạnh Tiểu Tứ Tử để chiếm được tâm tư Thạch Đầu, nên thực ngoan thực ngoan. Lúc tắm rửa ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, dù Tiểu Tứ Tử chà xát cũng không phản kháng, chính là vụng trộm nhìn dáng vẻ bất mãn của Thạch Đầu một bên. (*ôm mặt* mèn ui, sao nó dễ thương zậy trời ta cũng muốn có 1 con về nuôi *khóc ròng*)
Tiểu Tứ Tử vừa tắm rửa cho Tiễn Tử, vừa nói với Thạch Đầu, “Thạch Đầu, ngươi xem xem, Tiễn Tử thật ngoan nha.”
Thạch Đầu liếc nhìn cái thùng nước tắm bẩn bẩn, nhìn xem thường — Bẩn muốn chết, nước tắm đều màu đen!
Tiểu Tứ Tử thấy bộ dáng Thạch Đầu, liền xấu xa cười, “Thạch Đầu ngươi lúc tắm ra nước cũng là màu đen!” =w=
Thạch Đầu trừng mắt liếc Tiểu Tứ Tử một cái, cảm thấy Tiễn Tử xuất hiện liền uy hiếp địa vị tối cao của nó trong lòng Tiểu Tứ Tử, rồi lại cướp thức ăn của mình. Lập tức, Thạch Đầu xếp Tiễn Tử vào cùng loại với địch nhân, cảm giác được trên người Tiễn Tử này viết hai chữ “chán ghét” thật to!
Tiễn Tử ghé vào thành dục dũng, ngốc hồ hồ nhìn Thạch Đầu không chuyển mắt, tâm nói, nha! Thạch Đầu thật sự xinh đẹp, ngay cả sinh khí cũng mê người như vậy.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương bọn họ thay ba lần nước, mới đem Tiễn Tử rửa sạch, Tiễn Tử vừa thông minh vừa hiểu chuyện, lúc ra khỏi dục dũng, liền chạy ra sau bình phong, để cho Tiểu Tứ Tử lau khô nước. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương dùng một cái khăn thật lớn mới lau sạch cho Tiễn Tử được. Xong, Tiễn Tử liền đi đến cạnh chậu than, đem lông mao chính mình hong khô.
Tiểu Tứ Tử thấy trong dục dũng còn nước, liền đối Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu, lại đây, đưa móng chân qua đây!”
Thạch Đầu không chịu đi qua — Ta không cần tẩy! Hai ngày trước vừa tẩy qua rồi!
“Liền rửa sạch móng vuốt cho ngươi!” Tiểu Tứ Tử giơ tay, “Lại đây, vừa rồi lên núi móng vuốt đều đen, tiểu cô nương mà bẩn như vậy, cẩn thận Tiễn Tử không cần ngươi!”
Thạch Đầu liếc nhìn Tiễn Tử một cái — Ta mới không hiếm lạ!
Tiễn Tử nghe vậy liền đong đưa cái đuôi — Sẽ không! Ta thích nhất Thạch Đầu!
Theo sau, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử ra sau bình phong tắm rửa, chờ hai người tắm xong đi ra, lông trên người Tiễn Tử cũng đã khô hết.
“Oa!” Tiểu Tứ Tử cả kinh kêu lớn, bước lại gần nhìn kỹ, chỉ thấy phần lông đen trên người Tiễn Tử sáng lên, ngay cả một cọng tạp màu cũng không có, mà phần lông trắng thì như tuyết trắng một mảnh…… Vừa đẹp lại sạch sẽ!
Mục Phương cùng Hoa Phi Phi đã chuẩn bị tốt đồ ăn, đẩy cửa tiến vào cũng nhìn thấy.
“Ồ.” Hoa Phi Phi tán thưởng, “Thật xinh đẹp a!”
Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ sờ lông mao Tiễn Tử, cảm giác mềm mại trơn mượt, liền ôm lên cọ cọ, hạnh phúc nói, “Ân…… Tiễn Tử, ngươi thật đáng yêu nha.”
Thạch Đầu ở một bên gầm gừ, liếc Tiễn Tử một cái, thế nhưng dám đoạt Tiểu Tứ Tử cùng ta, bất quá nói đi cũng nói lại…… Thạch Đầu nhăn mặt nhăn mũi, ngươi này thật soái…… Hừ! Bất quá vẫn là chán ghét!
Mục Phương đặt thức ăn lên bàn, mọi người cùng ngồi xuống dùng cơm, cũng trả lại cho Thạch Đầu hai phần sâu thật lớn.
Tiễn Tử vùi đầu ăn đại tiệc sâu, thực vui vẻ a, nó cảm thấy đi theo Tiểu Tứ Tử vậy là quá đúng rồi, vừa có ăn có uống, còn có mỹ nữ để nhìn a! (Thông minh! Cưng rất có tương lai ah)
Nghĩ nghĩ, nó lại nhìn vào con nhện đỏ thật lớn trong tô của mình, loại nhện đỏ này là trảo li thích ăn nhất, Tiễn Tử cắn nhện đỏ ra, thâm tình đặt vào trong tô của Thạch Đầu, chi chi kêu.
Thạch Đầu nhìn nhìn con nhện đỏ trong tô mình, lại nhìn nhìn vẻ mặt lấy lòng của Tiễn Tử, tâm tình không tệ lắm, cúi đầu ăn tiếp.
“A.” Hoa Phi Phi nãy giờ vẫn chú ý tới Thạch Đầu cùng Tiễn Tử giao lưu, không khỏi nói, “Tiễn Tử có thể thành công a, vừa suất vừa ôn nhu.”
Mục Phương vừa ăn cơm vừa dở khóc dở cười nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Ngươi đừng đem hai động vật đáng yêu như vậy nói thành giao lưu theo kiểu hạ lưu vậy được không a?”
Hoa Phi Phi ngước mắt nhìn hắn, cười nói, “Ta nói Mục đại trù a, dọc đường đi này ngươi cứ hay bới móc khuyết điểm của ta nha, thế nào? Ta chỗ nào đắc tội với ngươi?”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau, vừa ăn cơm vừa xem hai người cãi nhau.
“Ai kêu ngươi là hái hoa tặc đi.” Mục Phương lạnh băng băng nhìn hắn.
“Nga……” Hoa Phi Phi gật gật đầu, “Nguyên lai là có chuyện như vậy a. Mục đại trù nói thế nào cũng là thần bộ, không nghĩ tới lại theo hái hoa tặc ta cùng một đường a? Bất quá sự thật là, ta căn bản không phải là cái gì hái hoa tặc, là quan phủ các ngươi vu oan hãm hại ta.”
Mục Phương cười lạnh, “Ngươi ít nói đi, ta đã tận mắt chứng kiến ngươi đi cửa sổ vào gặp cậu ấm nhà người ta, chẳng qua là người ta không nói mà thôi.”
Hoa Phi Phi cười ha ha, đưa mặt lại gần Mục Phương, nói, “Đi cửa sổ đó là tình thú a…… Hơn nữa, ngươi như thế nào liền chua vậy đi? Ta tìm tình nhân thì làm sao? Ngươi ghen sao?”
Mục Phương liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu dùng bữa, lựa chọn không nhìn hắn!
Tiểu Tứ Tử vừa ăn cơm vừa nhìn hai người đấu đá, Tiêu Lương đưa dĩa rau qua cho hắn, “Cẩn nhi, như thế nào chỉ ăn cơm mà không ăn thức ăn?”
“Ân?” Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn Tiêu Lương, liền bị Tiêu Lương nhét một miếng thịt viên vào miệng, vừa nhai vừa nói, “Ân, Tiểu Lương Tử a, chúng ta còn cách phủ Thành Đô bao xa?”
“Đi thêm ba ngày nữa là tới rồi.” Tiêu Lương trả lời, lại hỏi Mục Phương, “Ô Đầu lão quái kia ở trong núi tại thành đô phủ sao?”
“Ân.” Mục Phương gật gật đầu, “Ta nghe nói Ô Đầu lão quái cùng Đường môn có chút bất hòa, ở ngay sau núi Đường môn, nếu không có việc gì sẽ không tìm hắn gây chuyện.”
Hoa Phi Phi nghe được liền khó hiểu, hỏi, “Vậy Đường môn mặc kệ a?”
Mục Phương lắc đầu, “Kỳ quái chính là điểm này, Đường môn tựa hồ kiêng kị lão nhân kia, không đuổi hắn cũng không để ý đến hắn, mặc kệ hắn nháo. Cũng không biết đến tột cùng là chứa ẩn tình gì trong đó?”
“A……” Hoa Phi Phi đột nhiên nở nụ cười, “Sẽ không phải lão nhân hắn cùng Đường môn lão phu nhân có chuyện gì chứ?”
Mục Phương hung hăng liếc hắn, “Ngươi con mẹ nó chỉ biết dùng nửa người dưới mà nghĩ chuyện a? Chuyện gì cũng có thể hướng chỗ đó?”
Hoa Phi Phi cũng có chút tức giận, trắng mắt liếc Mục Phương, “Cái loại người như ngươi thì cả đời cũng đừng dùng nửa người dưới!”
Thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bốn ảnh vệ thực thức thời im lặng dùng cơm, Tiểu Tứ Tử một miệng đầy thức ăn mà Tiêu Lương nhét vào, hàm hàm hồ hồ hỏi, “Tiểu Lương Tử, nửa người dưới là vấn đề gì?”
“Khụ……” Bốn ảnh vệ đồng thời nghẹn lại, đấm ngực ho khan.
Hoa Phi Phi cùng Mục Phương liếc mắt nhìn nhau, cũng không ồn ào nữa, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Đêm đến, mọi người tự trở về phòng nghỉ ngơi, Tiểu Tứ Tử ngồi trên giường, để cho Tiễn Tử cùng Thạch Đầu đã được tắm rửa sạch sẽ leo lên. Hai đại gia hỏa nằm lên tựa hồ chiếm hết cả giường, Tiểu Tứ Tử dựa vào người chúng nó, cọ đến cọ lui không chịu buông.
“Thạch Đầu nha, hai ngươi mấy ngày này nhất định phải bồi dưỡng tình cảm cho tốt đi, chờ ngày nào đó, ta sẽ cho các ngươi thành thân, sau đó còn có thể sinh tiểu bảo bảo.”
“Nghe nói trảo li tiểu bảo bảo rất khó dưỡng.” Tiêu Lương nói.
“Ân?” Tiểu Tứ Tử nằm lên cái bụng mềm mại của Tiễn Tử mà nhìn Tiêu Lương, “Tại sao lại khó dưỡng a?”
“Ân, lúc nãy Mục Phương đã nói với ta, sau khi trảo li thụ thai, thời gian mang thai chỉ có ba tháng, đã phải sinh bảo bảo. Lúc sinh ra, bảo bảo chỉ nhỏ như con mèo thôi, mỗi ngày đều uống sữa, chui dưới bụng mẹ nó để sửi ấm, cứ như vậy ba tháng, mới có thể khỏe mạnh được, rất quý giá. Hơn nữa, trảo li mỗi năm chỉ sinh một lần, mỗi lần chỉ sinh được một con, con sinh ra lại khó dưỡng, nên mỗi lần đều rất khó khăn.”
“A?” Tiểu Tứ Tử nhíu mày, “Sinh bảo bảo là như vậy sao?” Nghĩ nghĩ, liền đi qua xốc cái đuôi Thạch Đầu lên nhìn, nói, “Từ cái động nhỏ như vậy mà sinh ra sao? Bảo bảo lớn bằng con mèo con cũng có thể đi ra sao?” (= =”” *hãn* tui bó tay)
Thạch Đầu vội vàng dùng đuôi che lại, trừng Tiểu Tứ Tử — Tiểu Tứ Tử ngươi sắc muốn chết!
Tiễn Tử nuốt nuốt nước miếng, cũng nhích lại nhìn thoáng qua, bị Thạch Đầu một cước đá văng — Ngươi xem cái thí a!
Tiễn Tử đứng lên, chi chi kêu — Xem chính là thí thí!
“Thạch Đầu, ngươi dù thế nào cũng phải sinh Bố Bố ra nha, liền mùa đông năm nay được không nha? Ta nghĩ muốn Bố Bố!” Tiểu Tứ Tử cọ Thạch Đầu, xoa a xoa, Thạch Đầu bất đắc dĩ liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, tâm nói — Ta mới không cần sinh đâu!
Nháo đến nửa đêm, Tiêu Lương đuổi Thạch Đầu cùng Tiễn Tử xuống giường, chính mình lên nằm, mặc thêm cho Tiểu Tứ Tử áo khoác, xốc chăn lên ngủ.
Tiểu Tứ Tử buổi tối sợ lạnh nên lui vào trong lòng Tiêu Lương, thấp giọng hỏi, “Tiểu Lương Tử, ngươi đoán phụ thân bọn họ ở nơi này rồi?”
Tiêu Lương bật cười, tâm nói, ở ngay sát vách chúng ta a, nhưng lại không có cách nào mở miệng, chỉ đành nói, “Phỏng chừng đã quay về Tiêu Dao đảo rồi đi.”
“Phụ thân khẳng định nhớ ta.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Tiểu Lương Tử, chờ Bố Bố sinh ra, chúng ta quay về Tiêu Dao đảo một chuyến đi, để cho phụ thân cùng Cửu Cửu nhìn thấy Tiễn Tử cùng Bố Bố.”
“Được.” Tiêu Lương ở trán Tiểu Tứ Tử hôn một cái, dùng chăn đắp thật kín cho hắn, cùng nhau đi vào giấc ngủ.
Bên ngoài màn che, bên cạnh chậu than là tấm thảm lông dày lớn, để cho Thạch Đầu cùng Tiễn Tử nằm ngủ. Tiễn Tử thấy Thạch Đầu nằm trên thảm, có chút bất mãn nhìn chính mình, liền ghé vào phía ngoài mép thảm nằm, hai mắt xem xét Thạch Đầu.
Thạch Đầu liếc mắt nhìn Tiễn Tử một cái, chi chi chi — Ngươi ngủ ngoài đó làm chi? Không phải cho ngươi ngủ thảm sao?
Tiễn Tử nghe được thì hai mắt liền phát sáng, thật cẩn thận tiến lại, nằm bên cạnh Thạch Đầu, chi chi — Thạch Đầu ngươi thật tốt.
Thạch Đầu trắng mắt liếc — Ít nói đi, nếu để cho Tiểu Tứ Tử trông thấy, còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi chứ!
Tiễn Tử tiếp tục cọ cọ Thạch Đầu nằm bên — Thạch Đầu nha, nếu buổi tối lạnh, phải dựa vào ta nha.
Thạch Đầu không để ý tới nó — Ai muốn dựa vào ngươi! Ngu ngốc!
Nửa đêm, Tiểu Tứ Tử đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, vén màn giường nhìn thoáng qua, liền thấy Thạch Đầu cùng Tiễn Tử cuộn thân mình nằm trên thảm lông dày gần chậu than ngủ, Thạch Đầu tựa hồ là lạnh, lùi vào trong lòng Tiễn Tử, Tiễn Tử đưa bộ lông rậm rạp qua, đem nó ôm vào người.
“Còn không ngủ?” Tiêu Lương ngồi dậy, kéo hai tay đang nâng cằm của Tiểu Tứ Tử, cũng nhìn thoáng ra ngoài.
“Tiểu Lương Tử, Thạch Đầu giống như cũng thích Tiễn Tử.” Tiểu Tứ Tử tủm tỉm, “Này thì tốt rồi, đến cuối năm, nhất định có thể có thêm tiểu bảo bảo rồi.”
………
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tứ Tử thần thanh khí sảng đi ra, mọi người dùng qua điểm tâm, liền xuất phát chạy tới phủ thành đô.
Tiêu Lương đổi một chiếc xe ngựa lớn hơn, như vậy thì Tiễn Tử cùng Thạch Đầu có thể vào trong, Tiểu Tứ Tử tựa vào người hai chúng nó, vén màn trướng cùng mọi người bên ngoài vừa nói nói cười cười vừa đi.
Trên đường, người qua lại rất thưa thớt, hai ngày đường bình an vô sự trôi qua. Đến buổi chiều ngày thứ ba, mọi người rốt cuộc cũng thấy được cửa đông thành đô phủ phía xa xa.
“Rốt cuộc đến rồi!” Tiểu Tứ Tử nhìn về phía trước, chỉ thấy cửa thành vẫn còn xa, có rất nhiều người chen chúc nhau, xếp thành hàng thật dài.
“Di?” Tiểu Tứ Tử tò mò, hỏi Tiêu Lương, “Bọn họ đang làm cái gì nha?”
“Như là xếp hàng vào thành.” Mục Phương nói, “Phía trước hẳn là có quan binh lập trạm kiểm soát, kiểm tra người cùng xe vào thành.”
“Ta đi xem thử.” Bạch Ảnh cưỡi ngựa đi về phía đó xem xét tình hình.
Mục Phương mặt nhăn nhíu, nói, “Điệu bộ này, hình như đã xảy ra chuyện gì, ta cũng đi xem sao!” Nói xong, liền đi cùng Bạch Ảnh.
Hai người đi tới cửa thành, chỉ thấy ngay cửa thành có đặt một trạm kiểm soát, có nhiều quan binh đang nhất nhất kiểm tra người qua thành, thấy Mục Phương và Bạch Ảnh hai người họ đi đến cửa thành, liền nói, “Ra phía sau xếp hàng đi!”
Mục Phương xuất ra kim bài thần bộ để hắn nhìn, quan binh kia sửng sốt, lập tức hành lễ, “Nguyên lai là thần bộ đại nhân.” Khi nói chuyện, liền kêu mấy quan binh sau thả người đi.
“Chờ đã.” Mục Phương khoát tay chặn lại, hỏi hắn, “Các ngươi thiết lập chướng ngại vật như vậy, là để làm gì?”
Mấy thủ vệ quan binh liếc mắt nhìn nhau, rồi một người thoạt nhìn giống tiểu đầu mục quan binh đi lên, hỏi, “Thần bộ đại nhân không phải là từ Khai Phong phái xuống phá án sao?”
Mục Phương chau mày, hỏi, “Có đại án sao?”
Tiểu mục đầu kia trả lời, “Thần bộ đại nhân, mời người vừa đi vừa nói chuyện.”
Mục Phương cùng Bạch Ảnh xuống ngựa, đi theo hắn, quan binh kia liền đem lý do tại sao lại thiết lập chướng ngại vật nói hết cho hai người……
Không lâu sau, Tiểu Tứ Tử thấy Bạch Ảnh cùng Mục Phương vội vàng cưỡi ngựa chạy lại, nhìn sắc mặt Mục Phương, tựa hồ là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
“Làm sao vậy?” Tiêu Lương hỏi.
“Nghe nói là bắt tặc.” Mục Phương nhíu mày nói, “Mới đợt vừa rồi không phải là ngày sinh Thái Hậu sao? Quan viên các nơi dâng cống phẩm, vùng Nam Hải có dâng lên một viên hải châu ngàn năm làm thọ lễ. Hoàng thái hậu nghe nói là yêu thích không buông tay, đặt trong tẩm cung mình. Bất quá buổi tối mấy hôm trước, có một tặc nhân che mặt vào tẩm cung thái hậu trộm đi hải châu, giết một cung nữ, còn kinh động đến thái hậu.”
“Oa, có loại như vậy a.” Hoa Phi Phi tán thưởng.
“Bọn họ ở thành đô phủ thiết lập chướng ngại, là cho rằng đây là do Ô Đầu lão quái làm?” Tiêu Lương hỏi.
“Nhóm môn quan nói, thái hậu tận mắt nhìn thấy, tên trộm che mặt kia, có mái tóc ô sắc dài giống như hun khói! Màu xám tro…… Thiên hạ này chỉ có Ô Đầu lão quái là có màu tóc như vậy, còn có năng lực như vậy, nhưng chính yếu là…… Hắn thích trộm nhất là ngọc châu!” Mục Phương lắc đầu, “Ô Đầu lão quái trước kia trộm chưa bao giờ đả thương người, hơn nữa nếu hắn trộm là nhà nghèo, cũng sẽ để lại bạc coi như mua lại. Ta vốn nghĩ hắn như vậy có thể không sao, nhưng không ngờ lúc này lại làm cho phiền toái lớn rồi.”
“Vẫn chưa thể khẳng định có phải hay không là do Ô Đầu lão quái làm.” Tiêu Lương nói, “Dù sao…… Manh mối quá rõ ràng đi.”
Mục Phương gật gật đầu, “Xác thực là có khả năng vu oan, hơn nữa mấy quan binh cũng nói, đã điều tra ra chỗ ở của Ô Đầu lão quái, không có phát hiện tung tích của hắn.”
“Chúng ta trước cứ vào thành rồi nói sau.” Tiểu Tứ Tử nói, “Mặc kệ là Ô Đầu lão quái làm hay là có người vu oan cho hắn, chúng ta đều phải đem hung thủ bắt lại!”
Mọi người gật đầu, giục ngựa đi tiếp, một đường đi tới thành đông thông qua kiểm tra, tiến nhập Thành Đô phủ.