Bạo Chúa

Chương 304: Một loại ánh sáng mới




Đầu cô đau như búa bổ. Mọi thứ thật hỗn loạn, khiến cô chẳng thể nhớ được điều gì trong thoáng chốc. Miệng cô khô khốc, bụng thì nhộn nhạo, sôi òng ọc. Chẳng thể kìm nén được cảm giác kinh tởm này nữa, cô cúi xuống nôn hết tất cả mọi thứ trong dạ dày ra.

Lần cuối cùng cô có một bữa tử tế là khi nào, cô cũng chẳng nhớ nữa! Cơ thể của cô mạnh mẽ tới mức nó chẳng còn phụ thuộc vào đồ ăn hay nước uống để cung cấp dinh dưỡng nữa. Trên thực tế, với cường độ hoạt động hiện tại của cô, trừ phi cô bỏ cả ngày ra chỉ để ăn với uống thì may ra mới đủ năng lượng duy trì.

Cá thể càng cường đại, thì càng cần một nguồn năng lượng có cấp độ chuyển hoá cao hơn. Trong truyền thuyết có những cao nhân chỉ cần hấp thụ ánh sáng cũng có thể sống - đó không phải là một trò đùa, đặc biệt ở thế giới này.

Ánh sáng là một nguồn năng lượng khổng lồ. Nó không chỉ đem lại tầm nhìn cho vạn vật, mà ở Athanor, năng lượng ánh sáng còn được cụ thể hoá dưới cái tên "Thánh Quang" tức Ánh sáng thần thánh. Thần linh tổng hợp ánh sáng thuần khiết lại, rồi chuyển hoá nó thành thứ dinh dưỡng tín đồ có thể hấp thu.

Kể từ đó, những sứ giả của thần, những tín đồ hành tẩu trên nhân gian có được quyền năng dời núi lấp biển, thay thần ban phát chân lý cho vạn vật. Đồng thời họ cũng có nhiệm vụ đẩy lui bóng tối, đánh đuổi gian tà, để đảm bảo bình yên cho chúng sinh.

Đấy là học thuyết ghi lại trong kinh thánh của giáo hội, và Jane Audrey đã học thuộc những dòng chữ này ngay từ khi lên năm tuổi rồi. 

Gatrix là một con ác quỷ, không, phải là ác ma mới đúng nghĩa! Jane chùi miệng, gắng gượng đứng dậy. Đầu cô vẫn còn quay mòng mòng, một phần rất nhỏ vì quá trình sai lệch khi di chuyển giữa hai thế giới.

Giáo hội là tổ chức quyền lực lớn nhất trên lục địa. Đó là một sự thật không có cách nào chối cãi, mặc dù trên danh nghĩa giáo hội luôn tuyên bố họ đứng ngoài những tranh chấp chính trị hay quyền lực của nhân loại.

Tất nhiên nếu như bỏ qua vô số tín đồ luôn sẵn sàng "xả thân thánh chiến", hay bất cứ vị vua, hoàng đế nào muốn đăng quang ngôi vị đều phải mời đại diện giáo hội tới chứng kiến và ban phước, thì đúng là họ thật sự "vô hại" như lời tuyên truyền thật.

Và với một con quái vật siêu to khổng lồ như vậy, thì việc nó tích luỹ được đủ loại tri thức cũng không phải là điều gì khó hiểu. Số lượng tài liệu và tri thức dưới dạng phi vật thể được giáo hội cất giữ sau muôn vàn các cuộc chiến cực kỳ hùng hậu, đủ sức làm những lão pháp sư râu dài chạm tới đất phải mất ăn mất ngủ không thôi.

Sự khác biệt giữa giáo hội với tổ chức của những người dùng phép thuật là, một bên tin thần linh, một bên thì không. Một bên cho rằng thần linh là cao cao tại thượng, không thể với tới, còn bên kia thì nói rằng thần linh vẫn có thể giải mã, và chúng ta có thể thành thần.

Chưa biết có ai đã thật sự thành thần chưa, song không ít các pháp sư hay người làm phép nói chung khi cảm thấy tuổi thọ sắp hao hết, hoặc khi bế tắc không cách nào vượt qua, đã chuyển trận doanh sang phe giáo hội. 

Có lẽ giáo hội đã luôn đúng? Rằng thành thần chỉ là ảo vọng điên cuồng của nhân loại, cũng như giải mã thần linh chỉ là một lời nói khoác không hơn không kém? Những kẻ như thế đã giúp giáo hội thấu hiểu thêm không ít tri thức, đẩy mạnh tốc độ lý giải bản chất của thế giới, trong khi vẫn chừa lại những lĩnh vực không thể chạm vào của thần linh.

Nhờ vậy mà giáo hội cũng đương nhiên biết được những lý thuyết liên quan tới thế giới song song, sự đứt gãy của chiều không - thời gian và đủ loại kiến thức thổi-bay-não của những phàm nhân lỡ đọc phải nữa.

Là một trong những thành phần thuộc tầng lớp bồi dưỡng trọng điểm bất đắc dĩ, đương nhiên Jane cũng được dạy về các loại kiến thức đó. Vị giáo sư được giao cho việc dạy Jane có vẻ như không quá có tâm, khi ông ta chỉ ném cho cô hàng tấn lý thuyết khô khan phức tạp, rồi để mặc cho cô bé mười tuổi tự mày mò bơi trong đó.

Rất may là Jane có một người cha nuôi bá đạo tới từng hạt gạo, bản thân cô cũng có tố chất thiên tài siêu cấp nữa. Hai thứ này kết hợp với nhau đã tạo nên một giáo sư cằm rớt xuống tận chân khi thấy cô học trò mười một tuổi năm đó lý giải những kiến thức đủ để làm khó ngay cả những học giả có nhiều năm kiến thức.

Vậy nên Jane biết rõ, di chuyển giữa hai thế giới hiển nhiên sẽ có rủi ro, và việc bọn họ chỉ bị tách ra thành nhóm nhỏ thế này đã là vô cùng may mắn rồi. Chỉ tiếc là may mắn đó không mỉm cười với cô, khi Jane bị tách hoàn toàn ra khỏi đoàn.

Lúc này trên hành lang đơn độc lạnh lẽo ấy chỉ có mỗi một cô gái, toàn thân rệu rã, tâm trí bất ổn, xung quanh là rất nhiều những hiểm hoạ rình rập, chỉ chực chờ nhảy tới xơi tái. Chẳng nói đâu xa, ngay lúc này đây, có một con quái vật toàn thân bị găm đầy đinh và những bánh răng cưa sắc lẻm đang phi như bay về phía cô.

Cái miệng hôi thối của nó rớt đầy nước dãi, còn toàn thân thì mưng mủ vàng thối hoắc, giống như một cái xác đã chết không biết bao nhiêu lâu nhưng vẫn còn chưa phân huỷ hết vậy. Nó có vẻ rất mừng rỡ khi thấy có một con mồi từ trên trời rơi xuống như thế này.

Thật sự là từ-trên-trời-rơi-xuống!

Jane mở to mắt. Không còn là hai tròng mắt thông thường của nhân loại nữa, mà lúc này trong mắt cô chỉ còn toàn là ánh sáng! Hai hốc mắt của Jane phả ra thứ ánh sáng cường độ cao, rực rỡ như đèn pha công suất lớn, chiếu lên người con quái vật khiến nó bốc cháy xèo xèo.

- Chết!

Jane gầm lớn. Khi cô mở miệng, ánh sáng cũng thoát ra từ miệng cô, tạo nên ba cột sáng soi rực cả một vùng không gian tăm tối lên, trông... rất hài hước! Chỉ có điều thứ quyền năng Jane thể hiện ra lại không hề đáng cười chút nào!

Từ bàn tay đang duỗi ra của Jane, một bàn tay bằng ánh sáng ngưng tụ lại, rồi phóng thẳng về phía trước, đánh lên người con quái vật. Không giống như mọi lần, ánh sáng của Jane không xé toang con quái vật ra, hay thiêu đốt nó tới tro cặn...

... mà nó bám dính lên người con quái vật! 

Con quái vật biểu hiện ra một sự khủng hoảng tới tột độ! Dù không hiểu được thứ âm thanh nó đang phát ra có ý nghĩa gì, song chỉ cần nhìn vào gương mặt rúm ró, cùng thứ mùi mà con quái vật tiết ra, là Jane hiểu được nó đang sợ! 

Bởi thứ ánh sáng của cô không thanh tẩy con quái vật như kinh thánh vẫn dạy. Nó đồng hoá con quái vật! Sau một vài khoảnh khắc chờ đợi, nơi con quái vật đứng giờ chẳng còn gì, ngoài một bàn tay ánh sáng đang dập dềnh trong không khí.

Trông nó chẳng khác gì với lúc Jane mới triệu hồi ra, ngoại trừ việc màu sắc của bàn tay trở nên hơi đậm hơn một chút. Jane biết thứ thần thuật cô vừa thi triển là gì, và có tác dụng gì. Bàn tay ánh sáng có sức mạnh tương đối thấp, chỉ sử dụng để mang tính đẩy lui kẻ địch là chính.

Tất nhiên với những nhân viên thần chức cao cấp, thì thần thuật này do họ thi triển đủ sức đập chết tươi ngay những loại tà ma yếu đuối. Làm như vậy sẽ tạo được hiệu ứng thị giác rất tốt, thế nên đã từng có một thời gian ngắn số lượng tín đồ xin gia nhập giáo phái đã tăng vọt, tất cả chỉ nhờ một chiêu trông ngầu lòi này.

Song Bàn tay ánh sáng là loại thần thuật dùng một lượt, tức là sau khi triệu hồi và hoàn thành nhiệm vụ của mình, bàn tay đó sẽ tiêu biến thành các hạt cơ bản, chứ không ngưng tụ lại trong không khí như thế này.

Thần thuật không phải phép thuật. Thần thuật là con người cầu khẩn thần linh, để mượn lực lượng từ thần. Nó khác hoàn toàn về bản chất với phép thuật, là con người câu thông với các nguyên tố phép thuật, rồi dùng ma lực bản thân làm vật dẫn để tạo ra những mô hình phép thuật.

Một bên là đi mượn, một bên là tự chế tạo, nghe thôi đã thấy khác biệt rồi đúng không? 

Chính vì thế, pháp sư có thể liên tục truyền ma lực vào mô hình phép thuật nếu như muốn để duy trì một phép thuật tồn tại liên tục. Thần thuật thì không thể! Con người không thể lý giải thần linh, thế nên họ càng không thể giải thích được bản chất của thần thuật.

Việc Jane có thể duy trì Bàn tay ánh sáng là điều không thể xảy ra, ít nhất theo thường thức của giáo hội, bởi thần thuật này vốn sẽ tiêu biến sau khi sử dụng. Và điều đáng sợ hơn cả là, cô hoàn toàn không bơm thêm bất cứ năng lượng nào để duy trì thứ này tồn tại.

Hay nói cách khác, bàn tay này đang dùng một cách khác để chống lại sự hao mòn tự nhiên! Nó không cần dùng năng lượng từ Jane để duy trì, và càng không sống dựa vào một mô hình phép thuật nào để có thể nói nó là một loại phép thuật.

Nó lại càng không phải thần thuật, như đã giải thích ở trên. Sự tồn tại của thứ... thuật này đã đạp đổ sự thống trị của thần thuật cũng như phép thuật trong suốt chừng ấy năm trên Avalon. Với Bàn tay ánh sáng này, Jane đã chính thức bước ra khỏi con đường của một giáo sĩ hay một pháp sư, để mò mẫm trên một con đường khác tù mù và chẳng biết tương lai.

Cũng chưa hẳn!

Jane nhìn bàn tay của mình, rồi lại nhìn bàn tay ánh sáng đang lơ lửng giữa không trung. Kẻ nào đã khiến cô mất niềm tin vào thần linh, kẻ đó hẳn phải biết điều gì sẽ đón chờ cô sau đấy! Cô cần phải tìm được hắn, để khiến hắn trả giá thật đắt!

Hoặc nghiền ép giá trị của hắn, để trở thành...

Jane nín thở, không dám nghĩ tiếp. Chuyện đó thật sự quá điên rồ, quá hoang đường, quá... hấp dẫn! Cứ như vậy, Jane bước đi chậm rãi trên hành lang, đôi cánh ánh sáng đằng sau lưng phe phẩy theo từng bước di chuyển của cô.