Bạo Chúa

Chương 302: Lời trăn trối của một người giám hộ




Nó đứng phía trước cánh cửa tan hoang đổ nát, nhìn vào bên trong căn phòng rỗng tuếch vốn đáng lý tràn đầy máu. Chẳng còn ai chạy tới để ngăn cản nó nữa, mặc dù bình thường chúng cũng chẳng làm gì nổi nó.

Bóng đen bước vào bên trong phòng. Tất cả những gì còn sót lại của nàng chỉ là cặp Pacem và Bellum đầy rỉ sét nằm còng queo dưới đất. Hai bể máu cung cấp dinh dưỡng cũng như năng lượng cho nàng giờ cạn sạch tới đáy.

Dựa vào những bộ xương khô vỡ lả tả, văng tung tóe khắp nơi, có thể thấy hai chiếc bể này đã bị kiểm tra rất kỹ. Lũ ngốc, làm gì có chuyện nó để kho báu của mình vào chỗ dễ phát hiện đến như vậy!

Chưa kể bể máu này có sức ăn mòn cực kì lớn, nó sẽ chẳng dám thả bất cứ thứ gì xuống đấy cả!

Bóng đen ngồi vắt vẻo ở thành bể, cầm hai thanh gươm rỉ sét trước mặt, âu yếm chúng như thể đó là một thứ gì đó hết sức quý giá vậy. Đã quá muộn để có thể ngăn cản bất cứ điều gì, thế nên nó chỉ muốn tận hưởng những giây phút cuối cùng này càng dài càng tốt mà thôi.

Nó bắt đầu nhớ lại mọi thứ đã từng diễn ra trong cuộc đời mình. Thật kỳ lạ là vào giây phút sống chết cận kề thế này, nó lại có thể rảnh rỗi để hoài niệm ký ức tới vậy! Phải chăng những người già thường nói "hồi quang phản chiếu" là để chỉ tình cảnh này?

Cuộc đời của nó vô cùng buồn tẻ, với toàn là những chuyện buồn. Mọi thứ chỉ rạng rỡ hơn khi nó bắt đầu gặp được nàng!

Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đó, vì những gì lão đã làm với nàng. Khi bị những giáo đồ tà phái mang đi hiến tế lên "tà thần" của chúng, nó đã được gặp ân nhân của đời mình, cũng là chủ nhân hiện tại, nhân sư bằng đá.

Chính chủ nhân đã đánh lừa tà giáo đồ, "cắn nuốt" nó, rồi ban cho nó một thân phận hoàn toàn khác. Nó trở nên mạnh mẽ hơn, đủ sức để có thể trả thù phần lớn những kẻ trước đó từng bắt nạt nó.

Nhưng điều đầu tiên nó làm khi có sức mạnh mới mẻ này, không phải là đi báo thù, mà là tìm kiếm tung tích của nàng. Đối với nó, tất cả những đau khổ nó phải gánh chịu chính là một phần đã tạo nên nó bây giờ, và trả thù những kẻ ấy cũng chẳng thế khiến thời gian quay trở lại.

Thay vào đó, nó nên tiết kiệm thì giờ để giải cứu người con gái mà nó yêu thương hết mực, dù rằng chưa một lần nàng đáp lại! Cứ thế, bóng đen lùng sục từng ngõ ngách bên trong lâu đài, tránh mặt đi vị chủ nhân cũ của nó. Nhân sư đã cảnh báo về sức mạnh của kẻ này, cho dù là nó hiện tại cũng chẳng thể trêu chọc được.

Cuối cùng nó tìm thấy căn hầm bí mật của Shazam!

Kể từ ngày đó, bóng đen từ bỏ thân phận loài người của mình, cam nguyện trở thành bề tôi của nhân sư. Chính tay nó đã đặt những món đạo cụ "kì lạ và cực kỳ quý hiếm" - trích lời nhân sư, vào ba địa điểm mà chủ nhân nó đã dặn dò.

Một mẩu được đặt vào trong phòng nguyện đã bị lũ tà giáo làm ô uế. Gã thầy tế tỏ ra cứng đầu hơn nó tưởng, thế nên nó đã vo viên gã rồi nhét vào trong một căn phòng hết sức nhỏ hẹp, giống như nhét một con trâu vào trong hộp diêm vậy!

Dưới sự ảnh hưởng của tà giáo đồ, những người còn sống bắt đầu trở nên điên khùng. Họ tự chém giết lẫn nhau, bỏ vào chiếc vạc sôi ùng ục siêu to khổng lồ, nấu lên một nồi súp thịt người đầy kinh tởm. Những kẻ ấy cũng đã được tự mình trở thành một phần của nồi súp khi nó tìm ra họ, rồi bỏ mảnh tiếp theo vào trong vạc.

Và cuối cùng là nơi này! Nơi nàng bị pháp trận ràng buộc, không có cách nào siêu thoát. Chủ nhân nói rằng nếu như có một ngày, có người nào nó có thể mang đi tín vật, tức là món đạo cụ cổ quái ấy, thì kẻ đó ắt có thể kết thúc được tấn bi kịch này.

Nó vô cùng tin tưởng chủ nhân của mình. Ngài mang theo trong mình một lượng tri thức vô cùng khổng lồ, giống như thể chẳng có gì có thể làm khó được ngài. Và nó, chính là người phát ngôn của ngài!

Những tiếng động rầm rầm nơi bốn tòa tháp, và tiếng ồn ào nơi tầng một kéo nó ra khỏi dòng suy tư. Những kẻ sống sót cuối cùng đã quay trở lại được lâu đài. Qua khung cửa sổ mờ đục, nó nhìn thấy quân số của bọn họ vẫn đủ, chứng tỏ bộ giáp kia chưa thể tóm được con mồi nào cả.

Bộ giáp đó khiến nó kiêng kỵ! Kể từ lúc trở thành hình dạng này, nó biết rằng mình đã rất khó để có thể bị những kẻ cùng cấp tiêu diệt được. Nhưng cái bộ giáp kia đem lại cho nó một cảm giác vô cùng mãnh liệt, một thứ nó tưởng rằng mình đã đánh mất từ rất lâu rồi!

Sự sợ hãi!

Nó cũng không hiểu mình đang sợ hãi gì nữa. Thời gian tồn tại của nó đang đếm ngược từng phút, bởi khi bốn phong ấn bị phá hủy, Shazam sẽ thức tỉnh rất nhanh thôi. Một khi lão ta hồi sinh, nó có thể khẳng định bất cứ ai ở đây đều không thể chịu nổi dù chỉ là một đòn của lão.

Chủ nhân của nó đã ngủ một giấc rất dài. Trước khi tiến vào trạng thái im lìm, ngài đã dặn dò nó rất nhiều chuyện. Mặc dù có nhiều điều nó còn chưa biết, nhưng xuất phát từ lòng trung thành, nó vẫn tuân thủ những điều này vô điều kiện.

Những kẻ này, theo như những tiên đoán của nhân sư, sẽ chạy về phía chiếc gương. Lúc trước nó sẽ rất hận kẻ lùn tịt da xanh lá kia, vì chính kẻ này đã khiến nó không thể tiếp tục hấp thụ năng lượng của thế giới bên trong gương.

Nhưng hiện tại nó đã hiểu ra sự tồn tại của những người này chính là để phá hủy thế giới này, chấm dứt nỗi đau khổ dai dẳng của nó. Thế thì nó còn quan tâm gì chút năng lượng cỏn con, khi chắc chắn nó sẽ không thể sống sót qua hôm nay?

Bóng đen tan đi trong không khí, để rồi xuất hiện trở lại bên dưới một bóng mờ trên tường. Những kẻ này chạy rất nhanh, nhưng bộ giáp kỵ sĩ kia còn nhanh hơn! Mũi thương kỳ dị của bộ giáp ấy đã khiến mấy người này ăn không ít đau khổ, và làm chậm đi không ít quá trình bỏ trốn của họ.

Bóng đen ngẩng đầu lên, nhìn về phía một tòa tháp cao. Shazam đã tái sinh rồi! Nguồn năng lượng của lão tụ tập lại trên đỉnh tòa tháp, hùng hậu như một quả núi đè sập xuống, cho dù có là động vật bậc thấp cũng sẽ cảm nhận được.

Quả nhiên mặt của những kẻ sống sót này bỗng biến tái mét! Theo đà này, khi bọn họ chạy được tới tầng ba thì có lẽ Shazam đã tìm được bọn họ rồi. Điều đó cũng có nghĩa là hi vọng cuối cùng để đánh gục Shazam của nó cũng chấm dứt!

Hiển nhiên là nó không thể để điều này diễn ra! Bóng đen nhào ra từ chỗ ẩn nấp, đổ xô lên trên bộ giáp kỵ sĩ. Năng lực của nó phát huy tới mức tận cùng, song tất cả những gì nó đối mặt chỉ là một hốc giáp đen ngòm, và một đầu mũi thương lạnh như băng!

Bóng đen vội vàng bỏ chạy phía sau những người sống sót, tìm cách kéo đổ những món đồ trên đường để tạo ra chướng ngại vật, hòng mua thêm dù chỉ là một khoảnh khắc của bộ giáp. Nhát đâm vừa rồi đã gột bỏ gần như toàn bộ năng lượng sống của bóng đen, khiến nó không thể không nhượng bộ lui binh.

Nó chưa thể chết vào lúc này! Cho tới khi nào nó tận mắt nhìn thấy năm người này tiến vào thế giới trong gương, thì nó mới có thể an tâm xuôi tay. Những kẻ đi phía trước nó đang cãi nhau xem vì sao nó lại bảo vệ bọn họ.

Thứ ngôn ngữ họ nói khá là kỳ lạ! Nó có thể nhận ra đôi phần thứ ngôn ngữ nó từng biết, song cũng có một số chỗ đã thay đổi. Nó biết đây là do ngoài kia, thời gian vẫn tiếp tục vận động, và ngôn ngữ cải tiến chính là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện đó.

Cô nàng cầm búa quyết định dừng lại, định đoạn hậu cho bốn người kia bỏ trốn. Một cảm xúc khác đột nhiên trỗi dậy trong lòng nó!

Nhân sư đã nói với nó rằng, rồi sẽ có một ngày, có một cô gái sẽ xuất hiện từ bên trong chiếc gương. Cô ta bất tử tuyệt đối, thế nên mặc dù chủ nhân giao cho nó trông nom cô nàng, nhưng nó cũng không cần dành quá nhiều sự chú ý cho cô nàng.

Việc của nó là đảm bảo cô nàng không thể léng phéng lại gần chiếc gương, thế nên khi lần đầu tiên Taara và Gatrix phát hiện ra có những bí mật ẩn giấu ở tầng bốn, nó đã dùng tất cả các biện pháp trong vô vọng để ngăn cản bước chân của họ.

Trước đây nó hoàn toàn có thể dùng năng lực để "ngắt điện" cô gái ấy - đúng vậy, chính là nó đã giết chết Taara, và mỗi lần như vậy đều là nó ẵm Taara đặt lên một chiếc giường. Nó cũng có khả năng ra lệnh tạm thời cho những sinh thể màu đen này, vậy nên chúng mới có thể ngưng tụ thành những gia cụ trong ngắn hạn.

Sau chừng ấy thời gian chăm nom Taara, bóng đen đã nảy sinh một thứ tình cảm bảo hộ với sinh linh này. Cô bé đó thật tội nghiệp, cũng bị mắc kẹt trong dòng thời gian này giống như nó. Nhưng dù có chết bao nhiêu lần, cô bé đó chưa một lần tỏ ra tuyệt vọng! Chính vì thứ năng lượng tích cực này, mà nó đã không bị lạc lối, biến chất sau từng ấy năm.

Phía sau lưng bóng đen, những sinh thể màu đen bắt đầu sôi trào lên, ùa về phía bộ giáp kỵ sĩ. Chúng có lẽ sẽ mua thêm cho họ được một ít thời gian. Trong lúc đấy, bóng đen vươn dài nắm tay ra, đấm thủng một lỗ trên trần.

Vì sao những người này không phá trần để nhảy lên cho nhanh?

Khi thấy nó làm vậy, năm người chợt nhận ra lối mòn tư duy của bản thân. Họ vội vàng tung đủ loại thủ đoạn, đục ra một thông đạo đi thẳng từ tầng một lên tầng bốn. Dựa vào những khối vật liệu đổ nát, bọn họ lần lượt nhảy tanh tách như lũ bọ, hướng dần về phía tầng bốn.

***

Khi cả hội bước vào căn phòng chứa chiếc gương một lần nữa, mọi thứ đã thay đổi. Tấm gương không còn phản chiếu cảnh vật phía trước nữa, mà reo sùng sục như thể nó là một loại chất lỏng nào đấy.

Không để cho mọi người kịp chần chừ, Taara xộc tới, thọc một cánh tay qua chiếc gương.

- Đi qua được!

Nói xong Taara lập tức chui lọt cả người vào trong gương. Hành động này của Taara khiến cả hội trở nên an tâm hơn rất nhiều. Cyrax bế theo Jane bèn chen lên trước Gatrix, lách vào trong chiếc gương trong sự tức tối của Vera.

- Đi thôi Vera!

Gatrix giục nàng Succubus bước lên, và cô cũng chìm ngỉm bên trong thứ chất lỏng ấy. Về phần Gatrix, khi hắn chuẩn bị chạm vào mặt gương, thì hắn bỗng nhiên quay phắt lại! Phía sau hắn là bóng đen sợ hãi, trên tay nó nắm hai thanh gươm rỉ sét cũ nát, có điều Gatrix chỉ bằng một cái liếc mắt vẫn có thể nhận ra lai lịch của chúng.

Thanh Pacem và Bellum của Parabellum, hay chính xác hơn là Lisa!

Ra là vậy!

Gương mặt Gatrix bừng tỉnh, khi thấy bóng đen tiến tới gần hắn. Thật lạ, khi trước đó bọn họ còn coi nhau như kẻ thù không đội trời chung, mà giờ lại có thể đứng nhìn nhau bình thản đến vậy!

- Cảm ơn, David Copperfield!

Gatrix là người mở miệng trước, để rồi nhận được một cái gật đầu thừa nhận từ David. Bóng đen chờ cho tới khi Gatrix khuất hẳn vào trong chiếc gương, rồi mới quay ngược lại, hai thanh gươm đan trước ngực.

Anh sắp gặp lại em rồi, Lisa!