Bạo Chúa

Chương 276: Hỗn loạn không chịu nổi




Đột nhiên bóng tối tuôn trào ra từ hai cánh tay của Vera! Cô chập hai tay vào nhau, miệng quát lớn!

- Phong ấn!

Từ dưới mặt đất nơi Taara đứng, bóng tối cuộn trào, dựng đứng lên thành hai hàm răng lởm chởm nhọn sắc. Chiếc miệng đó tợp một cái, nuốt chửng toàn bộ Taara vào trong bóng tối cùng với chiếc búa của cô luôn.

- Giờ thì chúng ta có thời gian nói chuyện rồi, Gatrix thân mến! Con bò cái đó sẽ mất rất rất là lâu mới có thể thoát được khỏi nhà ngục bóng tối, và chừng đó thời gian hẳn là đủ để chúng ta "tâm sự mỏng" rồi!

Vera liếc nhìn Gatrix, nhấn rất mạnh vào chữ tâm sự mỏng. Mùi máu tanh thoáng xuất hiện dưới mũi Gatrix, thể hiện rõ sát ý của Vera lớn tới như thế nào. Vậy nhưng Goblin chẳng hề nao núng hay chịu bất cứ ảnh hưởng gì.

Hắn chỉ đơn giản là dừng lại, thu dao vào trong nhẫn không gian. Trên gương mặt của Gatrix không có chút nào sợ hãi, hay hối hận, mà chỉ còn lại sự thương tiếc.

- Vì sao em lại chọn con đường đó?

- Anh còn dám nói à?

Vera vung tay, hất văng Gatrix vào tường. Từ trong mắt cô, hai dòng máu đỏ rực chảy ra, nhìn đáng sợ vô cùng! Cùng lúc đó, làn da của cô cũng trở nên trắng bệch đi, càng làm nổi bật rõ sự tương phản giữa đỏ và trắng của đôi môi với da.

Cô chĩa ngón tay, chỉ vào Gatrix. Tay còn lại của Vera đặt lên trên ngực.

- Tại sao anh lại phản bội em hả Gatrix? Con đàn bà đó là ai? Tại sao nó lại hôn anh? Chẳng lẽ tất cả những gì anh nói với em đều chỉ là giả dối thôi sao? Nói gì đi Gatrix!

Câu cuối cùng của Vera chuyển dần thành một tiếng hét, khiến cho máu tươi bắt đầu chảy ra khỏi mắt, mũi và lỗ tai Gatrix. Hắn cố gắng dùng phép thuật tạo ra một lớp màng bao bọc quanh thân, ngăn cản đi tiếng hét của ma nữ.

Vấn đề ở chỗ, hắn không có cách nào phản bác Vera. Người con gái bên trong người cô nàng, người đã hôn hắn khi Vera bất tỉnh nhân sự... hắn cũng không biết là ai mà?! Oan này to quá em ơi, tội này sao anh dám cõng?

- Mà thôi, tôi chán nghe những lời giả dối của anh lắm rồi! Tình yêu của tôi đem cho anh chẳng khác nào gieo cát xuống biển, đến bao nhiêu tan biến bấy nhiêu. Vậy thì lần này, chúng ta hãy hòa làm một đi!

Nói đến đây, miệng Vera bắt đầu tách ra, kéo dài tới tận mang tai! Bên trong miệng cô là rất nhiều răng nhọn lởm chởm, rớt dãi chảy đầm đìa. Và khi Vera ngoác hẳn miệng ra, thì nó to như một chậu máu đỏ lòm vậy.

Thật lạ! Gatrix lồm cồm bò dậy khỏi đống phế liệu. Đây chắc chắn là Vera mà hắn biết, bởi cảm giác muốn bảo vệ cô đầy khó hiểu vẫn luôn vương vẩn trong lòng hắn. Chỉ là... nó đã nhạt đi quá nhiều! Nó yếu ớt tới mức, Gatrix thật sự muốn giết chết kẻ trước mặt!

Hắn nâng hai ngón tay lên, chỉ ra phía trước mặt, biểu cảm vô cùng lạnh lẽo. Mặc dù không có bất cứ ma lực nào được ngưng tụ trong không khí, song Vera có thể cảm nhận được bóng ma của cái chết đang nhìn cô đầy mãnh liệt!

- Ha ha ha! Tuyệt vời! Đúng vậy, chúng ta cùng chết đi! Anh hãy cùng em thoát khỏi cái cuộc đời đầy khổ đau đáng ghê tởm này nào!

Vera cười hét lớn, có điều nước mắt đã chảy ướt hai khóe mắt từ bao giờ rồi! Huyết lệ nhòe đỏ cả gò má của cô, rơi thành từng viên ngọc đỏ lấp lánh xuống mặt đất. Bóng tối lại một lần nữa ngưng tụ trong tay Vera, hình thành nên một quả cầu màu đen nhỏ xíu nhưng vô cùng đậm đặc.

Trên gương mặt Gatrix bắt đầu xuất hiện những vết rạn, còn máu thì chảy ra khỏi người Vera càng lúc càng nhiều. Không khí trong phòng cầu nguyện bỗng trở nên căng thẳng và đông đặc hơn bao giờ hết, như khoảng lặng trước một cơn bão vậy.

Bất chợt, một tia sáng xuyên thủng lớp bóng tối đang che phủ bên ngoài cửa! Cùng với đó là tiếng hét sang sảng tràn đầy chính nghĩa!

- Ở đâu có bóng tối, ở đó là chiến trường của ta!

Từ phía sau hành lang, một cô gái bước ra. Mái tóc vàng của cô để xõa tung phía sau lưng, giờ đang bay phất phơ khi chủ nhân chúng vận dụng thần thuật. Trên người cô là bộ đồ của một nữ tu dòng thẩm phán, giờ đã xuất hiện những vết rách chỗ này chỗ kia, để lộ ra đôi chút da thịt hồng hào căng mọng bên dưới.

Cả Gatrix lẫn Vera tạm dừng tay, quay sang ngoái nhìn kẻ lạ mặt mới xuất hiện. Cô ta cũng nhìn hai người bọn họ. Đôi mắt của cô nàng lúc này đang tỏa ra một thứ ánh sáng chói lòa, giống như thiên thần hạ phàm vậy.

- Tà ma yêu nghiệt, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!

Nói xong, Jane triệu hồi ra một thanh kiếm chữ thập rất lớn bằng ánh sáng. Thanh kiếm lơ lửng trước mặt cô nàng một nhịp, rồi phóng vọt về phía Vera. Trong mắt Jane, Vera rõ ràng thuộc về trận doanh ma quỷ, còn con Goblin kia thì cô chưa hiểu rõ lắm, nhưng tiềm thức của người Athanor coi Goblin chỉ như bia tập bắn thôi.

- Hừ, làm càn!

Vera nghiến răng, phóng quả cầu năng lượng màu đen đang tích tụ dở về phía kẻ địch. Gatrix trơ mắt nhìn hai cô nàng lao vào đấu đá nhau, trong đầu chạy qua muôn ngàn suy nghĩ. Cuối cùng hắn thở dài, và những vết rạn trên mặt bắt đầu chảy máu.

Dù cho trước đó, cô nàng còn một hai đòi quyên sinh với hắn, nhưng ngay khi nhận ra nguồn năng lượng kia có thể nổ lan đến Gatrix, Vera lập tức phóng tới ngăn cản lưỡi kiếm. Cô nàng sẵn sàng để hở phần lưng của mình cho hắn, kẻ phản bội trong mắt nàng, chỉ để bảo vệ hắn.

Ôi con ngốc này!

Gatrix lại thở dài, đưa hai ngón tay về phía nguồn năng lượng khổng lồ được tạo ra khi hai loại chiêu thức ánh sáng và bóng tối va chạm với nhau. Hắn mới ngưng tụ một chút pháp tắc hủy diệt, chừng này để chôn vùi dư âm do hai phép này tạo ra thì dư thừa.

Còn về phần gánh nặng thì nó cũng không quá lớn, chí ít hắn chỉ mới bị rách toạc một ít da thịt trên người, vẫn có thể sử dụng phép thuật hồi phục lại. Một loại quy tắc không thể nhìn bằng mắt thường thoát khỏi đầu ngón tay Gatrix, bắt đầu cắn nuốt cả hai nguồn năng lượng đối nghịch trước mặt.

Và trong sự ngỡ ngàng của hai bọn họ, ánh sáng lẫn bóng tối đều biến mất, như thể chưa từng có gì tồn tại giữa hai cô gái vậy. Đúng lúc này, từ bên trong ngực áo Jane, một con chim lửa nhỏ xíu, chỉ bằng nắm đấm bay ra!

Nó bay thẳng về phía Vera, hóa thành một ngọn lửa đâm sầm vào người cô nàng. Rất nhanh, ngọn lửa lan khắp toàn thân Vera, với nhiệt lượng tỏa ra vô cùng kinh người! Cho dù đứng cách Vera một đoạn, Gatrix cũng có thể cảm nhập được sức nóng hầm hập của thứ ánh sáng bập bùng trước mặt kia.

Ngay cả người bên ngoài cũng thấy nóng, thì khổ chủ tức Vera còn đau đớn đến nhường nào! Chỉ thấy cô nàng lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc om sòm như thể đang đau đớn đến cùng cực vậy. Thế nhưng Gatrix lại không hề bấn loạn! Hắn chỉ cau mày, nhìn chằm chằm vào Vera đang chịu đau.

Bởi vì Vera lúc này đây, mới là Vera nguyên bản mà hắn biết. Cảm giác muốn bảo hộ trong người Gatrix vọt lên vô cùng mãnh liệt, tới mức hắn suýt nữa thì không kịp thích ứng mà lao thẳng vào ngọn lửa như thiêu thân.

- Vera?

"Vera" nở một nụ cười thảm, ngồi bệt trên sàn nhà. Cô nàng nhìn Gatrix, rồi lại nhìn Jane đang ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra. Thế rồi Vera hít một hơi thật sâu, như thể quyết định chuyện gì quan trọng lắm.

- Tạm biệt, Altholien!

Ngọn lửa lập tức bùng phát lên dữ dội, và Vera với Gatrix đồng thời hét thảm! Chỉ có điều người trước là tiếng hét đau đớn vô nghĩa, còn người sau là tiếng kêu xé rách ruột gan.

- Không được!

Một luồng khói đen thoát ra từ miệng Vera, tan biến trong ngọn lửa. Sau đó ngọn lửa lịm dần rồi tắt hẳn, bỏ lại một cô gái nằm bất tỉnh trên mặt đất. Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ngoại trừ Gatrix! Hắn có thể cảm nhận được một Vera khác, hoặc có thể là một nhân cách khác của Vera, đã thiêu đốt sức mạnh để xóa bỏ bóng tối bám trên người Vera này.

Gatrix đặt tay lên cổ Vera, cảm nhận mạch đập của cô. Ít nhất thì Vera vẫn còn sống, chỉ là sự sống này rất yếu ớt. Hơn nữa, cô cũng đang nằm mê man trên mặt đất, phía trước mặt lại là một thầy trừ tà chuyên nghiệp, không có chuyện xảy ra mới là lạ!

Nhưng nếu Gatrix tính toán không sai, thì khi Vera bị ngọn lửa kia tinh lọc, tất cả phép thuật trước đó của cô cũng nên bị giải trừ. Có nghĩa là...

Từ phía sau lưng Gatrix, một thân ảnh bị ném ra từ giữa không trung, chật vật không chịu nổi. Vừa mới tiếp đất, Taara đã hô lớn.

- Anh không sao chứ Gatrix? Ồ khoan, cô bé này là ai vậy?

Jane lập tức biến sắc, đan hai tay trước ngực thủ thế. Từ mỗi đầu ngón tay của cô xuất hiện một đốm sáng, trông vô cùng thần bí và ảo diệu. Gatrix vội vàng giơ tay lên ngăn cản.

- Khoan khoan, đừng đánh nhau! Chúng ta đều đang mắc kẹt trong cái lồng này, tội gì phải đấu đá lẫn nhau cơ chứ? Thay vào đó, hãy hợp tác cùng nhau tìm lối ra, rồi những chuyện ân oán cá nhân tính sau cũng đâu có muộn!

- Hừ hừ, tà ma ngoại đạo, chỉ giỏi lường gạt! Các Cha nói không sai, với lũ ma quỷ thì tốt nhất là cứ giết trước hỏi sau, nếu không sẽ bị ngôn ngữ của chúng đầu độc mất. Ma quỷ, nói ra tên của ngươi, và ta sẽ đích thân trục xuất ngươi về Địa Ngục!

Có vẻ như con bé này tưởng lầm hắn là một tồn tại nào đó dưới Địa Ngục mượn xác con Goblin này. Điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi rõ ràng loài Goblin không nên có trí tuệ, huống chi là nói ngôn ngữ trôi chảy như Gatrix. Đây mới là biểu hiện bình thường mà một người nên có khi thấy hình dạng thật của Gatrix.

Hắn tự hỏi, rốt cuộc Taara phải thiếu thường thức như thế nào mới không biết một con Goblin có trí tuệ là chuyện rất đáng kinh hãi!