Bạo Chúa

Chương 273: Và thế giới vẫn quay




Thấy được phương hướng, Gatrix ngay lập tức tìm cách "nặn" ra con rắn. Lần này thì hắn làm rất nhanh, bởi Gatrix có thể tưởng tượng rất rõ ràng hình ảnh của con rắn. Dưới hai ngọn lửa cháy hừng hực dưới mũ của Taara, một con rắn đang nuốt đuôi của nó dần dần thành hình dưới bàn tay của Gatrix.

Thật khó để diễn tả được hình dạng của nó, bởi Gatrix xây dựng con rắn này trên một mô hình ba chiều. Con rắn liên tục chuyển động giữa không trung, tìm cách nuốt chửng cái đuôi của nó, và khiến vòng tuần hoàn không bao giờ ngừng lại. Dù cho họ đứng ở góc độ nào thì cũng thấy được một con rắn đang nuốt đuôi.

- Thật là quỷ dị! Rõ ràng nó là một hình ảnh hai chiều mà!

- Phải đấy, thứ này hoàn toàn vượt phạm vi hiểu biết của tôi rồi!

Gatrix ngồi phịch trên mặt đất, tì hai tay lên đầu gối. Đến lúc này hắn mới cảm nhận được sự mệt mỏi ùa tới, còn người hắn thì ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào rồi. Taara vội vàng bước lên, thò tay vào bên trong mô hình ba chiều.

Trước đó chẳng có bất cứ thứ gì trên kệ cả, nhưng ngay khi Gatrix hoàn thành được con rắn nuốt đuôi, một vật thể đột nhiên xuất hiện ở chính giữa mô hình. Đó là một chiếc que với nhiều mấu nhọn đâm tua tủa ra theo một hướng.

- Thứ này... nhìn giống cái chìa khóa quá nhỉ?

- Ừm! Chỉ có điều nó quá cụt lủn! Tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải ghép nó với một bộ phận nào đó nữa thì nó mới có thể hoạt động được.

Gatrix lấy ra một chiếc khăn, thấm mồ hôi trên mặt và người. Taara liệng chiếc chìa cho hắn, để con Goblin nhìn kỹ hơn. Con Goblin đưa tay đón lấy giữa không trung, kéo lại gần sát mắt để nhìn. Đầu tiên, Gatrix có thể khẳng định, hắn không nhận diện được chất liệu tạo nên thứ tạm gọi là nửa chiếc chìa khóa này.

Nó không giống như được tạo thành bởi một hợp kim nào đó. Gatrix có thể cảm nhận được ma lực chảy bên trong vật thể kì dị này, nhưng nó từ chối tiếp thu bất cứ ma lực hay đấu khí ngoại lai nào truyền vào trong đó.

Lực cản sẽ càng lúc càng lớn, phụ thuộc vào mức độ Gatrix truyền năng lượng vào bên trong đó. Hắn thậm chí còn có ảo giác thứ này rất có thể sẽ phát nổ nếu như hắn dám tiếp tục thí nghiệm, bởi độ ổn định của ma lực bên trong chiếc chìa đã trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Vậy nên dù rất muốn tiếp tục truyền năng lượng vào chiếc chìa để xem rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra, Gatrix đành ngậm ngùi thu tay lại. Hắn không sở hữu một thân thể mạnh mẽ như hồi còn là Nike, trong khi hắn còn quá nhiều chuyện phải giải quyết lúc này, thế nên Gatrix chưa thể liều mạng được.

- Được rồi, chúng ta lại thu được thêm một manh mối nữa! Cứ tiếp tục tìm kiếm, rồi đáp án tự khắc sẽ tìm tới chúng ta!

Con Goblin đứng dậy, thu chiếc chìa khóa vào trong nhẫn không gian rồi cùng Taara rời khỏi căn phòng. Chỉ có điều ngay khi hắn định bước ra một bước đầu tiên thì Taara đã vội giữ hắn lại!

- Khoan đã! Nhìn kìa!

Gatrix ngó ra phía cửa. Ở nơi đó, hỏa ngục đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là bóng tối bất tận! Nó không phải là thứ sinh thể màu đen bọn họ gặp ở khắp mọi nơi, mà đen kịt, như thể một hố đen sâu thăm vậy!

Lối ra đó bỗng nhiên trở thành một ranh giới, với khu vực bên trong phòng và bóng tối phía bên ngoài. Khi không còn được chiếu sáng bởi hỏa ngục, bên trong căn phòng này đã tối đi trông thấy, chỉ còn có thể nhìn được lờ mờ thông qua thứ ánh sáng nhợt nhạt hắt xuống từ mái vòm kính phía trên.

Trong cái cảnh tranh tối tranh sáng ấy, sự đối lập giữa trong và ngoài căn phòng bỗng trở nên gay gắt hơn bao giờ hết, ít nhất là trong mắt những kẻ nhìn cực tốt trong bóng tối như Gatrix hay Taara. Dường như thứ bóng tối bên ngoài ấy rất muốn xâm chiếm vào trong phòng, song lại bị một lực cản nào đó ngăn lại, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.

Cả hai bọn họ chờ đợi một lúc, để rồi phía bên trong lớp "nước đen" ấy, có một hình dạng dần dần "cứng" lại. Lúc đầu Gatrix chỉ có thể nhận ra đây là một khuôn mẫu có hình dạng người, sau đó căn cứ theo kết cấu cơ thể thì tạm đoán đó là một người phụ nữ. Hình dạng ấy càng ngày càng trở nên rõ rệt khi nó tiến lại gần ranh giới, cho tới khi nó bước cả người vào bên trong phòng.

Đột nhiên Gatrix nuốt một ngụm nước bọt, rồi cười khổ!

- Chúng ta gặp rắc rối to rồi đây!

***

Jane hít một hơi, cảm nhận khí lực chảy trở lại bên trong cơ thể. Cô mất một thời gian khá lâu mới có thể khôi phục lại được cổng liên kết giữa bản thân với các vị thần linh, hơn nữa đường truyền cũng trở nên rất chập chờn, như thể phía bên kia đang xảy ra vấn đề gì vậy.

Chuyện này sẽ ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu của cô, nhưng nếu chỉ là hành động cơ bản như đi lại hay chạy nhảy thì Jane không gặp vấn đề lớn lắm. Dù sao cô cũng không thể tiếp tục ngồi lại ở đây mãi được!

Như Shazam đã nói, thời gian không ủng hộ họ. Thế giới bên kia đang dần dần ăn mòn thế giới này, và cho dù nếu như Shazam có lừa dối cô, thì Jane cũng cần phải tìm cách giải phóng tấm màn chắn bao bọc thế giới này.

Bất kể Shazam có âm mưu gì, thì khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối của thầy cô và giáo hội, thì nó cũng sẽ bị nghiền ra thành bã. Không thể không nói, vô tri cũng là một loại hạnh phúc!

- Này? Shazam? Ông có còn ở đó không?

Jane chống người vào lan can để đứng dậy. Cô đã mất đi ý thức một thời gian, nên không rõ từ lúc nào mà linh hồn của Tiên nhân kia đã mất tích! Sau khi chờ thêm một chút, Jane quyết định rời khỏi căn phòng này.

Lúc ban đầu, cô dự định chọn tầng một, lần theo bước chân của Cyrax, thế nhưng một nỗi xấu hổ và ngại ngùng chợt trào lên trong lòng cô. Lựa chọn của Jane đã khiến mối quan hệ giữa họ trở nên rạn nứt, và mặt cô không đủ dày để gặp lại Cyrax lúc này.

Thế nên Jane quyết định khởi đầu ở tầng hai. Có lẽ nó chỉ như một cách trốn tránh, vì nếu cả hai bọn họ sống sót được, thì kiểu gì họ cũng sẽ gặp nhau một lần nữa. Chỉ có điều, Jane thật sự muốn quãng thời gian ấy kéo dài càng lâu càng tốt!

Cô thở dài, đẩy nắm cửa ra. Ngay lập tức, ánh sáng bao bọc lấy toàn thân cô, thiêu cháy những sinh thể màu đen nằm ngáng trên đường của cô. Như đã nói, sợi dây liên kết giữa cô và thần linh đã bị suy yếu, nên một số thần thuật cô thi triển ra sẽ trở nên vô cùng bất ổn, thậm chí là suy yếu hoặc không thể thi triển được.

Thật may là phép xua tán này tiêu tốn rất ít thần lực, mà hiệu quả với đám dịch nhầy này cũng chấp nhận được, nên Jane không đến nỗi quá vướng tay vướng chân. Cô bước đi trên hành lang trống rỗng, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của bản thân và chút ánh sáng đỏ quành quạch hắt ra từ những khung cửa sổ bên cạnh để nhìn đường.

Bất chợt Jane đờ hết cả người ra! Bởi vì ngay bên cạnh cô lúc này, chỉ cách qua đúng một lớp cửa kính, là một cô gái. Cô ta ngồi quay lưng về phía Jane, nên cô không thể nhìn rõ được mặt mũi. Cô chỉ thấy được một mái tóc đuôi ngựa rất dài buộc vắt vẻo phía sau, cùng với bộ đồ hầu gái trên người kẻ lạ mặt.

Thế rồi cô gái đó quay lại, và Jane không thể kìm lòng than nhẹ một tiếng! Đó quả là một cô nàng xinh đẹp, với nước da hơi ngăm màu bánh mật tràn đầy sức sống. Cô ta sở hữu một vẻ đẹp rất hoang dại - Jane không biết vì sao mình lại nghĩ thế nữa!

Cô chỉ biết rằng ấn tượng đầu tiên của mình về người con gái lạ mặt này là sự hoang dã, giống như một loài dã thú nào đó vậy. Cô ta nhìn Jane, sau đó nở một nụ cười. Cô nàng đưa tay trỏ trỏ về phía trước, rồi trỏ về phía trên đầu.

Khi thấy kẻ lạ mặt này không mang theo địch ý, Jane mới lấy lại tự tin. Cô tiến dần về phía cửa kính, cất giọng hỏi:

- Cô là ai? Tại sao lại ngồi ngoài đó?

Cô gái hoang dã đưa tay chỉ chỉ tấm kính, rồi lại chỉ vào tai mình, lắc lắc đầu ra hiệu không hiểu. Thấy thế, Jane bèn cau mày. Cô đặt tay lên tấm kính, định dùng sức mạnh đẩy ngã nó. Song dù cô có cố gắng tới đâu thì tấm kính ấy vẫn cứ trơ trơ ra. Rõ ràng nó chỉ là một miếng kính mỏng manh thôi mà?

Phía ngoài kia, cô gái vẫn lắc lắc đầu, nở một nụ cười thông cảm. Thế rồi cô ta lặp lại động tác ban nãy, chỉ về phía trước, rồi chỉ lên lầu trên.

- Cô muốn tôi đi lên trên đó sao?

Jane chỉ lại tay lên trên đầu. Cô nàng ngoài kia bèn gật đầu lia lịa, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Đột nhiên cô nàng như nhớ ra chuyện gì đó, chỉ chỉ vào bản thân mình, chỉ tiếp vào Jane, rồi làm một dấu X ở trước môi. Không hiểu sao lúc này Jane nhìn thấy cô ta bỗng trở nên gợi cảm và bí ẩn đến lạ thường!

Làm xong tất cả chuyện này, cô nàng lạ mặt đó nhảy vọt khỏi phần bệ đá thò ra nơi cửa sổ, tan biến hoàn toàn như thể chưa từng tồn tại vậy!

***

- Chuyện trẫm giao cho các ngươi thế nào rồi hả?

Đây là một căn phòng vô cùng rộng lớn và đẹp đẽ. Người đàn ông ngồi ở phía cuối căn phòng, trên một chiếc vương tọa chính là người cai quản vương quốc Malus. Ông ta là Malus đệ VI, và lúc này nhà vua đang vô cùng giận dữ.

Phía bên dưới ông ta là rất nhiều quý tộc và quan lại đang im thin thít, đưa mắt nhìn nhau cười khổ. Malus muốn bọn họ phải đảm bảo "kho báu" Shazam không bị lạc vào tay người ngoài, song chuyện này giờ đã diễn biến tới mức không thể kiểm soát được rồi!

Hiện tại ở khu đầm lầy đó đã có tới bốn thế lực khổng lồ cắm chốt, chưa kể mỗi ngày lại có vô số cường giả nườm nượp tiến tới để tìm cơ hội. Bọn họ chỉ là một vương quốc nhỏ bé, người ta toàn chiến thần với hiền giả, muốn diệt quốc cũng chỉ là chuyện đơn giản như ăn bữa cơm mà thôi!